Thời gian phi mau, vụt qua trong nháy mắt, cứ như một khắc trước còn đang nóng bức khó chịu,
ngay sau đó đã biến thành đại tuyết bay lả tả trong không trung.
Mà hơn nửa năm qua, trên triều đình lại có phần không được yên ổn, Sách
Vọng A Lạp Bố Thản, thủ lĩnh của bộ tộc Chuẩn Cách Nhĩ liên tiếp có hành động mờ ám, đầu lĩnh Cát Nhĩ Đan chẳng những tập trung binh mã mở rộng
lãnh thổ, mà còn tiến hành bao vây diệt trừ các bộ lạc chung quanh, chỉ
trong thời gian ngắn, quân đội đã đạt hơn mười vạn người. Đối với việc
này, chính quyền nhà Thanh cảm giác được bất an sâu sắc, trên triều đình không ngừng có đại thần dâng sớ yêu cầu thanh tiễu. Nhưng Chuẩn Cách
Nhĩ ở nơi xa xôi, muốn phát binh cũng không phải là chuyện một sớm một
chiều, cho nên Khang Hy đế một bên không ngừng trấn an đối phương, một
bên gấp rút bố trí quân sự, vì thế, khoảng thời gian này không khí trong kinh thành cực kỳ căng thẳng, các nhà các hộ cũng đều yên ổn đóng chặt
cửa, không dám vọng động.
Phủ Ung thân vương, Gia Hòa viện.
Canh hai vừa điểm, Điềm Nhi mở mắt ra, quả nhiên bên cạnh đã không thấy bóng dáng trượng phu đâu. Nàng khe khẽ thở dài ngồi dậy, thuận tay quơ tấm
áo bông gấm lụa thật dày màu hồng nhạt khoác lên người, mang giày vào đi ra ngoài. Lướt qua tấm bình phong Bát Bảo bằng gỗ tử đàn, đã thấy Dận
Chân trên người chỉ khoác tấm áo đơn, đứng hai tay chắp sau lưng, đang
ngẩn người trông ra ngoài cửa sổ.
Điềm Nhi nhẹ bước tới, từ phía
sau ôm lấy thắt lưng trượng phu. “Gia đứng bao lâu rồi? Cả người đều
lạnh như băng này.” Trong giọng nói không khỏi mang theo đau lòng.
Dận Chân hơi giật mình, sau đó có chút bất đắc dĩ nói: “Sao nàng lại ra đây, ngoài này lạnh, mau trở về giường đi.”
Điềm Nhi nghe vậy lại làm nũng dùng đầu cọ cọ lên tấm lưng rộng, đoạn nhỏ giọng hỏi: “Gia là vì chuyện của Bát muội muội chăng?”
Dận Chân thu liễm cảm xúc giữa hai đầu chân mày, xoay người nhìn một vùng
tối đen ngoài cửa sổ, sau một lúc lâu mới phun ra lời nói rét lạnh như
băng: “Cát Nhĩ Đan kia thật sự là tội đáng chết vạn lần.”
Những
năm gần đây Chuẩn Cách Nhĩ thế lớn, thủ lĩnh Cát Nhĩ Đan lại là người có dã tâm bừng bừng, lòng tham không đáy, hơn một tháng trước còn phái sứ
giả đến kinh thành thỉnh cầu Khang Hy đế gả một công chúa tới, bảo là
muốn noi theo cổ nhân, kết giao hai nhà Tần - Tấn.
Cho dù có ngây thơ chậm hiểu như Điềm Nhi, cũng biết không bao lâu nữa, Khang Hy đế
khẳng định sẽ phát binh. Như vậy đến lúc đó, công chúa được gả đi phải
xử lý như thế nào.
“Không phải là chưa có quyết định sau cùng
sao?” Điềm Nhi không lo lắng lắm, nói: “Hoàng thượng có nhiều công chúa
như vậy, không nhất định phải chính là Bát muội!”
Dận Chân nghe vậy lại trầm mặc không nói.
Đích xác, hiện nay trong đám công chúa chưa xuất giá của Khang Hy đế, luận
về tuổi tác thân phận, Bát công chúa là thích hợp nhất. Thập Nhất công
chúa, Thập Ngũ công chúa, Thập Thất công chúa sau nàng, đều mới ở độ
tuổi 12 - 14. Nếu như trước kia, đính hôn trước, đợi qua vài năm gả đi
là vừa lúc. Nhưng nghe nói sứ giả Chuẩn Cách Nhĩ kia muốn lập tức đưa
công chúa về, cử hành hôn lễ ngay tại bản xứ.
Trong lúc cấp bách
này, cũng chỉ có mỗi Bát công chúa là thích hợp nhất. Nhớ lại tiểu cô
nương nhã nhặn trầm tĩnh kia sau này phải đối mặt với những chuyện này,
Điềm Nhi đau lòng rớt nước mắt cũng không biết mấy lần.
Bên tai
nghe tếng thút thít như khóc nấc của thê tử, trong đầu Dận Chân không
khỏi hồi tưởng lại chuyện xưa kia, khác với đệ đệ luôn đối nghịch với
mình, Bố Sở Da Khắc là một muội muội ngoan hiền hiểu chuyện, mỗi năm cứ
đến sinh nhật hắn, Bố Sở Da Khắc đều sẽ tự tay may chút quần áo, giày
tất này nọ cho hắn. Cho nên, riêng đối với nàng, Dận Chân có ba phần
thương yêu.
Một tiếng thở sâu dài, vài phen bất đắc dĩ, cũng không thoát được màn đêm tịch mịch.
Quả nhiên, ba ngày sau, Khang Hy đế ban ý chỉ xuống, phong con gái của Đức
phi, Bát công chúa Bố Sở Da Khắc làm Cố Luân Thụy Hòa công chúa, tứ hôn
cho Cát Nhĩ Đan.
Bởi vì cuối tháng sứ giả Chuẩn Cách Nhĩ phải trở về, nên hôn sự chuẩn bị cũng trong vội vàng, ngoài phủ nội vụ phải vắt
giò lên cổ gấp rút chuẩn bị đồ cưới ra, Điềm Nhi thân là chị dâu cũng tự mình ra trận, liên tiếp tới lui trong hoàng cung, thay nàng sửa soạn đủ thứ.
Cứ thế, thời gian qua mau, thoắt cái đã đến trước ngày xuất giá.
Điềm Nhi nhìn vị thiếu nữ có hơi nhỏ gầy trước mắt, trong lòng khổ sở, ngoài miệng lại nói: “Bát muội muội, đây là một rương dược liệu tẩu sai người chuẩn bị, muội nhận lấy, biết đâu sau này sẽ có lúc dùng đến.”
Phủ Ung thân vương tồn kho xa xỉ, vì thế Điềm Nhi liền lấy ra rất nhiều
dược liệu trân quý như nhân sâm, tuyết liên, hà thủ ô. Dù sao Chuẩn Cách Nhĩ là nơi xa xôi hẻo lánh, lỡ sinh ra chứng bệnh khó trị nào, trong
lúc nguy cấp cũng không thiếu thuốc tốt cần cứu mạng.
Tâm ý của
Điềm Nhi, Bát công chúa tất nhiên nhận lấy, chỉ nghe nàng ôn nhu nói:
“Đã khiến tẩu tẩu thao tâm, Bố Sở Da Khắc xin tạ ơn lần nữa!”
“Muội nói gì vậy.” Điềm Nhi vội chạy tới đỡ nàng đang muốn bái mình, trong
mắt đượm lệ, nói: “Chúng ta là người một nhà, cần gì phải nói như vậy.”
Bố Sở Da Khắc nghe vậy, vẻ mặt cũng xúc động, một lát sau có chút do dự
nói với Điềm Nhi: “Nếu tẩu tẩu đã nói như thế, như vậy muội muội liền có một chuyện muốn nhờ, xin tẩu đáp ứng.”
Điềm Nhi liền nói: “Muội cứ nói đi.”
“Tẩu tẩu, ngạch nương đời này tổng cộng sinh được bốn người con, ngoại trừ
Lục ca ca đã sớm chết non ra, thì chỉ còn lại Tứ ca, Thập Tứ Ca và
muội.” Bố Sở Da Khắc giọng điệu mềm nhẹ nói: “Muội là con gái thì tạm
thời không nói đến, có điều giữa Tứ ca và Thập Tứ Ca, ngạch nương, ngạch nương bà cũng là thiên vị người sau.”
Điềm Nhi nghe thấy vậy,
không khỏi khẽ cười khổ, đối với chuyện Đức phi thiên vị, phàm là người
nào có mắt cũng có thể thấy được, nhưng người ta chính là cưng chiều
tiểu nhi tử, không thích đại nhi tử đó, ngươi lại có biện pháp gì?
“Tẩu tẩu, tẩu khoan hãy nghe muội nói, thật ra ngạch nương bà không hề không quan tâm Tứ ca giống như mặt ngoài.” Bố Sở Da Khắc có chút khổ sở nói:
“Bởi vì trong lòng bà có khúc mắc a.”
Điềm Nhi nhíu mày, yên lặng nhìn nàng.
“Trước đây, thật ra ngạch nương xuất thân là cung nữ, hơn nữa khi đó chủ tử bà hầu hạ chính là Đồng Hoàng hậu.” Bố Sở Da Khắc như lâm vào hồi ức nói:
“Muội còn nhớ lúc nhỏ, có một lần lén thấy ngạch nương quỳ gối trước
tượng Phật không ngừng khóc, miệng lẩm bẩm gọi chủ tử, càng không ngừng
nói thực xin lỗi... Còn nói, Tứ ca là con trai của Đồng Hoàng hậu, suốt
đời vẫn sẽ là vậy.”
Bố Sở Da Khắc khẽ thở dài: “Sau đó muội mới
biết được, mười mấy năm trước, trong Triêu Hoa điện đã xảy ra một trận
hỏa hoạn, Tứ ca bị nhốt bên trong, là Đồng Hoàng hậu không tiếc nguy
hiểm tánh mạng cứu ra, thế nhưng chính bà... lại vì thương thế quá nặng, không chữa trị nổi liền bỏ mình.”
Sau khi nghe vậy, Điềm Nhi
không khỏi cả kinh thất sắc, bất quá cuối cùng cũng vỡ lẽ ra, vì sao mỗi lần nhắc tới dưỡng mẫu, Dận Chân đều có vẻ mặt ảm đạm bi thương.
Đối với hắn mà nói, dưỡng mẫu vì cứu mình mà chết, cho nên sau khi dưỡng
mẫu chết, hắn không thể thân cận ở cùng mẹ ruột, nếu làm như vậy, vô
hình trung sẽ có cảm giác như phản bội lại dưỡng mẫu. Lại đối với Đức
phi mà nói, nếu bà đối với Đồng Hoàng hậu đã mất có một loại tình cảm
nhất định, hơn nữa Đồng Hoàng hậu lại vì cứu con trai mình mà chết, như
vậy tất nhiên cũng sẽ đồng dạng làm không được, từ tận đáy lòng sẽ không có cách nào chấp nhận được Dận Chân.
Giữa ba người họ, quả thật là một khúc mắc không thể gỡ được.
Bố Sở Da Khắc nói tiếp: “Vì nguyên nhân này, khúc mắc của ngạch nương một
ngày so với một ngày càng sâu hơn, tính tình cũng dần trở nên bất
công... Cho nên Tứ tẩu, muội muội thỉnh cầu tẩu, nếu sau này ngạch nương làm ra chuyện gì không phải, xin tẩu và Tứ ca cũng đừng để bụng mà tha
thứ cho bà!”
“Muội muội sao lại nói vậy!” Điềm Nhi nhẹ nhàng nói: “Bà là ngạch nương của chúng ta, chúng ta phải hiếu thuận cung kính,
sao có thể sẽ giận bà, muội muội đã lo nghĩ nhiều rồi.” Nàng không muốn
nhắc lại chuyện Đức phi, liền chuyển đề tài: “À, đúng rồi! Ngoài rương
dược liệu này ra, tẩu còn chuẩn bị mấy rương sách, đều là mấy cuốn thoại bản, sách minh họa trước kia tẩu thích xem, muội muội mang theo, trên
đường còn có cái để giải sầu.”
Bố Sở Da Khắc nghe vậy cũng thu
lại thương cảm, tất nhiên là một màn lại nói tạ ơn lần nữa không đề cập
tới. Điềm Nhi ngồi thêm một lát mới tranh thủ lúc trời chưa tối lên xe
ngựa hồi phủ.
Sau khi nàng đi không lâu, Đức phi liền tới.
Nhìn đôi mắt phiếm hồng của ngạch nương, Bố Sở Da Khắc vội chạy tới nhẹ dìu
nói: “Tại sao ngạch nương lại đích thân đến đây, cứ cho người thông
truyền một tiếng, nữ nhi đi qua cũng được mà.”
Đức phi nhìn nữ
nhi yếu đuối dịu dàng, trong lòng lại không cầm được thương cảm, liền
nghe bà khó nén bi thương nói: “Hảo hài tử, là ngạch nương có lỗi với
con a! Nếu không phải luôn muốn chọn cho con chỗ tốt hơn, hợp ý hơn, thì hà cớ gì con phải đi đến mức đường này!!!” Nói tới đây, Đức phi không
khỏi bật khóc ra tiếng.
“Ngạch nương đừng đau buồn.” Bố Sở Da
Khắc vậy mà cũng rất thông suốt: “Phật gia nói rất đúng, hết thảy đều là mệnh. Lại nói nữ nhi thân là công chúa của nhà Ái Tân Giác La, từ nhỏ
đã cẩm y ngọc thực, hưởng thụ cuộc sống người bình thường nằm mơ cũng
không được, thì ngay tại quan ải cần phụng hiến lúc này, sao có thể lùi
bước được?”
“Nhưng mà...” Đức phi đáy lòng vẫn là không nỡ.
“Việc đã đến nước này, ngạch nương không cần nói thêm nữa.” Bố Sở Da Khắc nhẹ nhàng nói: “Nữ nhi thật sự không sao.”
“Aizz! Uổng cho ta còn đường đường là một trong Tứ phi, uổng cho con còn có
hai ca ca ruột thịt” Đức phi có chút oán hận nói: “Lại đến thời khắc
khẩn yếu này, ấy vậy mà ngay cả con cũng không bảo vệ được.” Ý bà trách
đông trách tây nhưng thật ra lại nhằm hướng Khang Hy.
“Ngạch
nương!” Bố Sở Da Khắc hơi nhíu đôi mày thanh tú, nói: “Việc này có liên
quan gì đến hai ca ca, sao ngài lại quở trách lung tung.”
“Hừ...
lão Thập Tứ thì không nói.” Đức phi lạnh lùng nói: “Tứ ca con đường
đường là Ung thân vương, lại đang nhậm chức nhiều năm ở Hộ bộ, trong tay rất có vài phần thực lực, nếu nó chịu động chút mánh khóe, lo liệu cho
con, con cần gì phải gả đi đến nơi hổ lang rắn rết đó?”
“Ngạch
nương là không nói đạo lý rồi!” Bố Sở Da Khắc bất đắc dĩ nói: “Trong
những nữ nhi chưa gả của Hoàng a mã, chỉ có mỗi con lớn tuổi nhất lại
chưa xuất giá, chẳng lẽ muốn đám muội muội phải gả đi? Lại nói, chính
bởi vì con là muội muội của Tứ ca, Tứ ca mới càng không thể lên tiếng
thay con a!”
Trước đại nghĩa quốc gia, hết thảy tư tình đều là
tro bụi, nếu Dận Chân cố ý thay Bố Sở Da Khắc cầu tình, vậy trước mắt sẽ biến thành cục diện muôn người nhìn vào, Khang Hy đế sẽ thấy thế nào,
chúng triều thần sẽ nói ra sao, đến lúc đó thì chính ca ấy phải xử lý
như thế nào?
Đạo lý này Đức phi sao lại không rõ ràng?
Bà
cố ý ngăn cản tiểu nhi tử muốn đi cầu tình, lại thầm hận đại nhi tử
“khoanh tay đứng nhìn”, sự bất công trong đó, cũng thực khiến người
không biết phải nói thế nào.