Cho dù trong lòng ngàn vạn lần không tình nguyện, nhưng sau khi ăn sáng xong, Điềm Nhi vẫn leo lên xe ngựa đến Tử Cấm thành.
“Ta có dự cảm xấu.” tựa vào vách xe, Điềm Nhi ảo não thởi dài nói với San Hô: “Bà ta thể nào cũng sẽ làm khó dễ ta cho coi.”
Đối với ‘bà ta’ trong miệng chủ tử, San Hô tất nhiên ngầm hiểu là ai, liền
có chút lo lắng hỏi: “Không phải chủ tử có nói, gia đã đồng ý lần này
không nhận người vào phủ sao?”
Điềm Nhi nhún vai, khuôn mặt nhỏ
càng hiện vẻ buồn bực: “Nhưng ngoài chuyện này ra, ta thật sự cũng không nghĩ ra bà tuyên ta tiến cung làm gì?” Nàng cũng không phải là Hoàn
Nhan thị luôn làm đẹp lòng bà, mới không thèm tin Đức phi xuất phát là
nhớ nàng gì đó đâu!
San Hô nghe vậy không khỏi khuyên nhủ: “Có lẽ chủ tử suy nghĩ nhiều chăng. Lần này ngài vậy mà liên tục sinh hạ được
ba tiểu a ca, ngay cả vạn tuế gia cũng mở lời khen, Đức phi nương nương
sẽ không biết nhìn mặt người mà bắt ép ngài gì đâu.”
Điềm Nhi hừ
lạnh một tiếng, đoạn lầm bầm nói: “Vậy cũng chưa chắc, theo như ta thấy, bà ta chính là không thích ta và gia có tình cảm tốt, chắc chắn muốn
chen vào dăm ba người phá đám.”
San Hô nghe vậy toan mở miệng, nhưng cũng không nói gì.
Điềm Nhi lại nói: “Bất quá, ta cũng không sợ.” Đôi mắt nàng đột nhiên cong
thành hình trăng khuyết, có chút ranh mãnh nói: “Phải biết là, gia nhà
chúng ta đường đường là nam tử hán, rất coi trọng chữ tín a.” Chỉ cần
Dận Chân cắn răng bịt chặt miệng, thì nàng càng không thể nào mở miệng
được, nếu Đức phi có ý định bảo nàng chủ động làm “vợ hiền”, thì phỏng
chừng hôm nay hai mẹ chồng nàng dâu nàng sẽ tan rã trong không vui rồi.
Xe ngựa lộc cộc lăn bánh, hơn nửa canh giờ sau, đến Tử Cấm thành xuống xe, lại đi bộ một lúc lâu mới tới Vĩnh Hòa cung.
“Ung thân vương phúc tấn đến ——” sau một tiếng thông truyền, Điềm Nhi hít
một hơi thật sâu, xốc lại tinh thần đoạn bước vào bậc cửa thật cao. Vừa
vào phòng, nàng đưa mắt đảo qua một vòng, phát hiện trong phòng không có ít người đang ngồi.
“Con dâu Nữu Hỗ Lộc thỉnh an ngạch nương, ngạch nương vạn phúc kim an.”
“Vợ lão Tứ đến rồi đó sao!” trên khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ của Đức phi nổi lên nụ cười hiền hoà, làm như cực kỳ vui mừng nói với Điềm Nhi: “Mau
đứng dậy đi.”
Điềm Nhi hơi thẳng người dậy, rồi lại quay sang hai nữ nhân ngồi bên trái Đức phi nói: “Thỉnh an Nghi phi nương nương,
Lương phi nương nương.”
“Hài tử ngoan mau đứng lên, đã nghe nói
vợ lão Tứ dung mạo xinh đẹp, hôm nay thấy tận mắt mới biết lời đó quả
thật không sai.” Nghi phi cười khen xong, quay đầu cười nói với nữ tử
bên cạnh: “Đứa bé này có thể so với muội lúc còn trẻ rồi.”
“Thiếp nay đã là hoa tàn hương phai, sao có thể so sánh được với Ung thân
vương phúc tấn trẻ trung xinh tươi chứ.” Lương phi cười khổ lắc đầu, nhẹ nhàng nói.
Điềm Nhi nhìn gương mặt mỹ lệ tuyệt trần của bà, rất
muốn thành thực nói một câu: Lương phi nương nương ngài cho dù ở tuổi xế chiều, cũng đã là một đại mỹ nữ a.
Hành lễ xong với hai vị
trưởng bối, Điềm Nhi lại quay sang chào hỏi Thập Tứ phúc tấn Hoàn Nhan
thị ngồi bên phải dưới Đức phi, nàng phát hiện, hôm nay trông Hoàn Nhan
thị hình như không được hăng hái cho lắm, giữa hai hàng lông mày ẩn hiện vẻ phiền muộn.
Aizz! Có một bà mẹ chồng lúc nào cũng chăm chăm
tìm cách nhét nữ nhân cho chồng mình, bảo sao nàng ta tâm tình không
tốt. Vừa nghĩ như thế, Điềm Nhi cũng khó tránh khỏi dấy lên một loại cảm giác “cùng chung mối thù”.
Trong đầu xoay chuyển đủ loại ý niệm, trên mặt lại lộ ra nụ cười hiền thục nhất, Điềm Nhi an vị cạnh Hoàn
Nhan thị, kỳ thật nàng cũng có chút lấy làm lạ, hôm nay sao Nghi phi và
Lương phi lại đến đây.
Nghi phi nương nương Quách Lạc La thị
chính là một trong những phi tử theo hầu Khang Hy đế sớm nhất, rất được
Khang Hy yêu thích, dưới gối có hai nhi tử, lần lượt là Ngũ a ca Dận Kỳ
và Cửu a ca Dận Đường, ở nơi hoàng cung thâm sâu không thấy đáy này, bà
ta thuộc loại cung phi có quyền thế. Mà Lương phi bởi vì xuất thân không cao, Khang Hy đế lại một trực đè áp cấp vị của bà, từ lúc hạ sinh Bát a ca ra liền trực tiếp đưa đến dưới gối Nghi phi nuôi nấng, cho nên từ
nhỏ quan hệ giữa Bát a ca và Cửu a ca đã rất tốt, cũng không phải có gì
là khó hiểu.
Thế mà hai nữ nhân luôn cùng đứng trên một chiến
tuyến này, hôm nay đến nơi này làm chi? Là có mục đích riêng, hay là ý
của Đức phi?
Đương lúc Điềm Nhi còn đang bổ não đủ các loại âm
mưu, Nghi phi cùng Đức phi ngồi phía trên cũng ngừng nói cười, liền có
một lão ma ma ăn mặc thể diện đi vào hồi báo: “Nương nương, những tú nữ
ngài cho gọi đã đến ạ.”
Đức phi gật đầu cười nói: “Bảo họ vào đi.”
Tổng cộng có ba tú nữ cùng đi vào, theo thứ tự là Tương hoàng kỳ Qua Nhĩ
Giai thị, Tương bạch kỳ Ô Nhã thị, cùng với Hán quân kỳ Cảnh thị.
Điềm Nhi nhìn thoáng qua, ánh mắt dừng lại trên người thiếu nữ đứng giữa,
bởi vì trong ba người, diện mạo của nàng ta trông đẹp nhất, hơn nữa quan trọng nhất là nàng ta mang họ Ô Nhã.
Thực hiển nhiên, những người ngồi ở đây đều không có ai ngốc cả, tất nhiên mọi ánh mắt đều đổ dồn lên người nàng ta.
“Thật là một tiểu cô nương thanh tú.” Nghi phi cười nói với Đức phi: “Cô bé
này cũng mang họ Ô Nhã, không phải là họ hàng gì của muội muội đấy chứ?”
“Kỳ thật cũng không có gì đáng nói.” Đức phi từ ái nhìn thiếu nữ kia một
cái, rồi sau đó cười nói: “Bất quá coi như cũng là chất nữ trong tộc.”
Đây cũng xem như vượt qua ngũ phục* rồi, Điềm Nhi âm thầm nghĩ.
(* ngũ phục: chỉ quan hệ huyết thống thời Ngũ Đại, nếu vượt qua ngũ phục
thì sẽ không cần phải để tang, hoặc có thể lấy nhau. Nhiều người hiện
đại cho rằng ngũ phục là 5 đời, thật ra 5 đời = 1 phục, tính ra thì cách ngũ phục là cách 25 đời.)
Có lẽ vì nguyên do tất cả ánh mắt của
mọi người đều đặt trên người mình, Ô Nhã. Minh Hinh rõ ràng có hơi kích
động: Hiện tại là thời điểm quyết định vận mạng cả đời mình a, nếu lưu
lại ấn tượng tốt với họ, liệu mình có thể — Nghĩ đến đây, Ô Nhã. Minh
Hinh liền hô hấp có chút gấp gáp.
Trong lúc tuyển tú, nương nương chủ tử của các cung sẽ cho gọi vài tú nữ tới nhìn xem một chút, tất
nhiên là có nguyên nhân. Một là, quan sát những người có khả năng trở
thành đối thủ của mình trong tương lai. Hai là, tất nhiên là những cung
phi nào có con cháu chút chít là nam tử, cả bên nội lẫn bên ngoại, sẽ
nhìn thử đặng tìm người thích hợp cho con cháu mình.
Đương nhiên, tất cả mọi thứ phải thỏa một điều kiện tiên quyết và duy nhất là: phải là người Khang Hy đế không muốn.
Cho nên, trước khi kết thúc vòng tuyển tú cuối cùng, các bà tuyệt đối sẽ
không mở miệng đòi người kiểu như: Người nọ, người kia, người ấy đấy...
thiếp thấy rất được nga, vậy ban cho con trai thiếp làm tiểu thiếp đi.
Cùng lắm chỉ là nhìn vài cái, rồi ghi nhớ trong lòng thôi.
“Cô
nương bên trái.” vẫn luôn ngồi một chỗ cười hiền hòa, lúc này Lương phi
đột nhiên mở miệng nói: “Ta nhớ ngươi mới vừa nói, ngươi họ Cảnh?”
Thân vận kỳ bào màu vàng nghệ, diện mạo chỉ có thể xem là trung đẳng, thiếu
nữ đứng bên trái nghe vậy, vội quỳ xuống đất, ấp úng nói: “Nữ nhi của
Quản lĩnh Cảnh Đức Kim, Cảnh Tứ Bình bái kiến nương nương.”
Lương phi cẩn thận quan sát nàng ta, đoạn mỉm cười gật đầu nói: “Đứng lên đi.”
“Thật là một đứa bé châu tròn ngọc sáng.” Nghi phi như có thâm ý nhìn Lương phi một cái, sau nhỏ giọng nói.
Lương phi mấp máy bờ môi xinh, hiền dịu cười cười.
Sau đó, Đức phi hỏi han ba người họ dăm câu chẳng hạn như đọc sách gì, nữ
công am hiểu thế nào, có tài năng gì đặc biệt vân vân, đương nhiên,
những câu này đều nhằm trên người Ô Nhã thị, hai người còn lại cũng chỉ
làm nền cho có.
Ước chừng nửa khắc sau, Đức phi mới vừa lòng phất phất tay, cho ba người họ trở về.
“Niên thị kia rốt cuộc bị làm sao?” Đức phi nghiêng đầu, nhỏ giọng hỏi.
Vẫn luôn đứng bên cạnh bà, Tần ma ma cũng thấp giọng trả lời: “Hình như xảy ra chuyện gì đó làm chậm trễ, vừa rồi nô tỳ đã phái người đi đón rồi,
lúc này chắc cũng sắp đến.”
Đức phi nghe xong nhíu mày, giữa hai hàng lông mày rõ ràng có chút không vui.
“Làm sao vậy?” Nghi phi nhíu mày, giống như tò mò hỏi.
Đức phi hơi lắc dưới đầu, làm như không sao cả, bà giương mắt đảo qua, bắt
gặp Điềm Nhi đang ngồi bên dưới, bộ dạng trông như đang dạo bộ cõi thần
tiên.
“Vợ lão Tứ!” bà mở miệng nói: “Ngươi cảm thấy vừa rồi ba tú nữ kia như thế nào?”
Điềm Nhi cung kính đứng lên, dáng vẻ như rất tự hào trả lời: “Tú nữ của Bát Kỳ (ý nói người Mãn) quả thật là mỗi người một vẻ.”
Đức phi khóe miệng co giật, sau một lúc lâu mới nói: “Minh Hinh là chất nữ
đồng tộc của bổn cung, trong lòng bổn cung hy vọng con bé có thể được
gặp được một ‘nơi tốt để về’*.”
(*nguyên văn “hảo quy túc”: nơi
tốt để về, ở đây Đức phi cố ý dùng chữ ‘quy’: ý chỉ trở về nhà, hàm ý
như ‘nước phù sa không chảy ruộng ngoài’, mình không biết dịch sao cho
sát nghĩa nên để vậy)
Điềm Nhi nghe vậy, mặt mày cười càng thêm
sáng lạn: “Có ngạch nương che đỡ, lần tuyển tú này nàng ta tất nhiên sẽ
có nơi có chốn mà về rồi.”
Tốt nhất là ‘về’ luôn trong cung đi,
đến lúc đó hai cô cháu bà cùng hầu hạ Hoàng thượng, chẳng phải là rất
tốt đó thôi? Trong lòng Điềm Nhi ùng ục nổi lên đầy bọt khí đen, rất
hung ác mà nghĩ: Mụ nhét vợ bé cho chồng bà, bà liền nguyền rủa nàng ta
trở thành vợ bé của chồng mụ. Đương nhiên, tính kỹ ra, hiện giờ ngôi vị
Hoàng hậu bỏ không, đám tần phi bà đều là vợ bé hết... há há.
Đức phi nhìn con dâu lớn lại giả ngu đứng chết trân ở đó, trong lòng không
khỏi phát giận, thầm hừ một tiếng: Thứ không biết điều, nghĩ lại, nếu
không phải Dận Chân cắn răng cắn lợi không chịu nạp người vào phủ, bổn
cung cũng chả cần ở đây dây dưa với ngươi làm gì, đến lúc đó cứ trực
tiếp chỉ người vào là xong.
Đương lúc hai mẹ chồng nàng dâu đang
âm thầm ‘tương thân tương ái’ nhìn nhau, lúc này Niên Tiểu Điệp cũng
đang theo sau một tiểu thái giám vội vội vàng vàng đi tới. Lúc gần đến
Vĩnh Hòa cung, liền bắt gặp ba tú nữ đang đi tới, Niên Tiểu Điệp vừa
thấy, bước chân không khỏi khựng lại, lạnh lùng nhìn tú nữ ở giữa kia.
Chính là ả Ô Nhã thị này! Niên Tiểu Điệp oán hận nghiến chặt răng. Vì muốn
gây ấn tượng tốt với Đức phi, mình vốn đã chuẩn bị sẵn một bộ kỳ bào
liền thân bằng gấm xanh biển thêu bướm đủ màu, cực kỳ lộng lẫy tinh xảo, ai ngờ sau khi mặc vào, đi chưa được mấy bước, vạt áo ngay mép váy vậy
mà bị rách một đường lớn, hại nàng không thể không quay trở lại, thay
một bộ khác.
Niên Tiểu Điệp phẫn nộ nghĩ, nhất định là ả Ô Nhã thị ở chung phòng giở trò quỷ. Ả tiện nhân này!!!!
“Niên tỷ tỷ đến chậm mất rồi!” Đối mặt với Niên Tiểu Điệp hai mắt như muốn
phóng hỏa, Ô Nhã. Minh Hinh yêu kiều tươi cười nói: “Nhanh một chút đi,
đừng để cho Đức phi nương nương chờ sốt ruột!”
Dứt lời, khăn tay thêu trúc tử trong tay phẩy một cái, trực tiếp lướt qua Niên Tiểu Điệp, lượn đi.
Ô Nhã. Minh Hinh!! Ngươi chờ đó cho ta.
Niên Tiểu Điệp gắt gao nhìn theo bóng lưng Ô Nhã thị, dưới sự thúc giục
không kiên nhẫn của tiểu thái giám bên cạnh, nàng hít sâu một hơi, bước
vào đại môn Vĩnh Hòa cung.
“Nữ nhi của Hán quân Niên Hà Linh,
Niên Tiểu Điệp bái kiến các vị nương nương.” Giọng nói êm tai trong veo
như nước suối róc rách lưu chảy, dáng người mỏng manh không nơi nương
tựa trông như cành liễu phất phơ trước gió, gương mặt như trăng non mới
nhú khiến người trìu mến không thôi.
Điềm Nhi nghĩ, vị Niên tiểu chủ này trông tướng mạo cũng thật xinh đẹp.
Choang ————
Chén trà Thanh hoa thượng hạng vỡ vụn trên mặt đất, phát ra thanh âm lớn.
Thế nhưng, ba vị nữ nhân thân phận cao nhất đang ngồi trên kia, lại
chẳng có một ai buồn quan tâm tới.
Bởi vì lúc này, các bà đều đang hai mắt trợn to, vẻ mặt vô cùng khiếp sợ.
Điềm Nhi khó hiểu chớp chớp mắt, hết sức nghi ngờ nhìn lại Niên tiểu chủ
đang quỳ nơi đó, thầm nghĩ, con nhà người ta lớn lên trông cũng đâu có
tệ a, sao vẻ mặt mấy bà ai cũng như ai, trông cứ như “thấy ma giữa ban
ngày” vậy?