Đã mấy ngày trôi qua,
Điềm Nhi càng ngày càng phát hiện Dận Chân như có tâm sự khó nói, lần
đầu tiên nàng nhìn thấy hắn có bộ dạng nan giải này.
Một ngày nọ, hai vợ chồng đang ăn sáng, Dận Chân buông đũa bạc xuống, trầm giọng
nói: “Ngày mai sẽ bắt đầu săn bắn, một lát nàng sửa sang một chút, cùng
ta đi đến bãi săn Mộc Lan, ừm, nơi đó ít nhất cũng có mấy vạn người, ở
đó nàng an phận ở trong lều cho gia. Còn nữa, lần này cũng không cần
mang Tám Cân theo, để thằng bé ở lại hành cung.”
Điềm Nhi sửng sốt, trên mặt lộ vẻ do dự.
Dận Chân lại hiếm khi cứng rắn nói: “Yên tâm, gia để lại một đội thị vệ ở
đây, Tám Cân sẽ không xảy ra chuyện gì.” Cách thuyết phục của trượng phu chẳng những không khiến Điềm Nhi yên tâm, ngược lại càng thêm bất an
hơn, đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, thậm chí ngay cả thị vệ cũng phải ra mặt? Như vậy chẳng phải là đang nói, có khả năng nguy hiểm đang đến
gần bọn họ sao.
Điềm Nhi nhìn Dận Chân thật sâu, sau một lúc lâu
lại cười nói: “Tiểu tử kia nhất định sẽ rất thất vọng cho mà xem, thằng
bé đã kêu gào đòi đi cưỡi ngựa mấy ngày nay rồi.”
Dận Chân nghe xong, khóe miệng hơi lộ ra độ cong nhu hòa, khẽ thở dài: “Sau này, gia sẽ bồi thường cho thằng bé.”
Một lúc lâu sau, Điềm Nhi để lại Phỉ Thúy và Tiền ma ma chăm nom Tám Cân,
chỉ dẫn theo Truy Nguyệt và một cung nữ khác tên là Thu Lăng, cùng lên
ngựa đến bãi săn Mộc Lan.
Đến giờ ngọ, đoàn xe trùng trùng điệp
điệp mới đến được chỗ hạ trại, Điềm Nhi không vội bước xuống, chỉ ngồi
chờ trên xe, quả nhiên, một khắc sau, liền thấy Tô Bồi Thịnh chạy tới, ý cười đầy mặt khom người nói: “Bẩm phúc tấn, lều trại đều đã bố trí
xong, thỉnh phúc tấn di giá ạ.”
Điềm Nhi nghe vậy, lúc này mới
sửa sang dáng vẻ rồi xuống xe, một tiểu thái giám đã sớm đặt một bục gỗ
dưới gầm xe, sau khi Điềm Nhi chạm chân xuống đất. Thoáng quan sát một
vòng, lọt vào tầm mắt nàng là từng ngọn lều trại màu trắng tròn, len lỏi ở giữa là dòng người không ngừng qua lại như con thoi, thật là một cảnh tượng vô cùng nhộn nhịp đầy sức sống.
“Thỉnh an Ung thân vương phúc tấn.” Trước cửa lều trắng đứng bốn thị vệ, cùng khuỵu một chân sau quỳ xuống đất hành lễ.
Điềm Nhi gật đầu, cười nói: “Chư vị thỉnh miễn lễ.”
Lúc này, Tô Bồi Thịnh đã vén màn lều lên, Điềm Nhi liền dẫn đầu hai thị nữ đi vào.
“Phúc tấn, ngài nghỉ ngơi trước một chút, cơm trưa lập tức sẽ có người đưa
tới. Chỗ bên gia còn đang chờ nô tài qua phục mệnh, vậy xin cáo lui
trước.”
Điềm Nhi nghe vậy liền cười nói: “Mau đi đi.”
Sau
khi Tô Bồi Thịnh rời đi, Điềm Nhi phóng mắt nhìn quanh lều, chỉ thấy cả
lều ước chừng khoảng hai mươi mét vuông, trên mặt đất rải thảm lông màu
sắc diễm lệ, bên trong cùng kê một cái giường gỗ nhỏ, trên giường rải
một bộ da hổ trắng muốt, Điềm Nhi cởi giày, đi thẳng tới, nghiêng người
một cái liền nằm rạp xuống.
Tối hôm qua, vì dỗ tiểu tử thúi Tám
Cân kia, nàng gần như thức trắng một đêm. Nghĩ tới vẻ mặt con trai béo
sáng sớm tỉnh lại, phát hiện không thấy cha mẹ đâu, Điềm Nhi liền đau
lòng.
Buổi chiều, Điềm Nhi dùng xong cơm tối, liền đi ngủ sớm, mãi đến canh ba Dận Chân mới trở về, trông hắn vô cùng mệt mỏi.
“Đánh thức nàng sao?” giọng hắn có hơi khàn khàn.
Điềm Nhi lắc đầu, ngồi dậy: “Gia đã ăn tối chưa? Trên bếp còn hâm ít cháo Bích ngạnh, muốn dùng một chút không.”
“Không cần, gia ăn rồi.”
Dận Chân tự rửa mặt liền nằm xuống, Điềm Nhi tự động rúc vào trong ngực
hắn, khẽ ngáp một cái, nhắm hai mắt lại, một đêm ngủ ngon.
Giờ
Thìn ngày hôm sau, tiễn Dận Chân đi rồi, Điềm Nhi cũng ăn mặc thỏa đáng, ăn sáng xong liền nổi tâm tư muốn ra ngoài đi dạo một vòng. Nghĩ là
làm, nàng lập tức dẫn Truy Nguyệt Thu Lăng ra ngoài, nàng cũng không dám đi xa, chỉ loanh quanh gần lều mình. Kiễng chân trông về phương xa,
thấy vòm trời mênh mông vạn dặm, thảo nguyên rộng lớn bao la, một loại
cảm giác vô biên vô tận rung động xông vào mặt.
Đứng tại nơi này, ngươi sẽ cảm giác được bản thân nhỏ bé biết dường nào, mà sức mạnh của
đất trời lại to lớn không thể lay động ra sao.
“Thật là đẹp!” Hít một hơi thật sâu, một cảm giác hào hùng lan toản toàn thân, Điềm Nhi
lại nghĩ tới tinh thần sa sút dạo này của mình, càng cảm thấy không quan trọng nữa, bất kể Dận Chân làm gì, hoặc muốn làm gì, thân là thê tử,
nàng phải xả thân ủng hộ đến cùng mới đúng, lại có gì mà phải bất an lo
sợ chứ.
Thả lỏng tâm tư, Điềm Nhi liền hoàn toàn xem đợt săn bắn mùa thu lần này thành một dịp du lịch hiếm có.
Chính là Dận Chân dặn nàng ngoan ngoãn ở trong lều, không được đi loạn. Làm
một nàng dâu nghe lời, Điềm Nhi tất nhiên là phải tuân mệnh. Cho nên,
những ngày tiếp theo, Điềm Nhi liền xem một dặm quanh lều mình là sân
chơi, mỗi sáng sớm đều đến đó hít thở không khí trong lành một chút, còn Dận Chân lại hoàn toàn bận bù đầu, trừ mỗi buổi tối về lều ngủ ra, thời gian còn lại căn bản không sờ được tới cái bóng của hắn.
Một
ngày nọ, Điềm Nhi vừa mới thức dậy không lâu, bên ngoài lều liền có một
lão thái giám lạ mặt đến, Khang Hy truyền chỉ hôm nay tổ chức yến tiệc
thiết đãi vương công Mông Cổ, nàng thân là Ung thân vương phúc tấn, nhất định phải tham dự.
Tham gia tiệc chính, tất nhiên là phải ăn mặc cẩn thận, may mắn vì để phòng ngừa vạn nhất, chuyến đi này Điềm Nhi có
mang theo lễ phục Phúc tấn Thân vương.
Như thế, thời gian thoáng một cái đã qua, chẳng mấy chốc đã tới giờ khai tiệc.
Lần này thiết yến lộ thiên, vô số cây đuốc được thắp lên làm thành một hình tròn lớn, rọi lên gương mặt của mấy trăm quý nhân bên trong, tất cả đều sáng rõ.
Điềm Nhi ngồi ở vị trí của mình, tùy ý cầm một miếng
bánh bơ sữa trước mặt lên bỏ vào miệng nhai răng rắc. Ngồi cạnh nàng là
Thái tử trắc phúc tấn Lý Giai thị, còn lại là nhóm vương phi Mông Cổ tên thì siêu dài siêu khó đọc nên nàng quên mất rồi. Về phần Bát phúc tấn
Quách Lạc La thị, sớm đã bị Lương phi gọi đến bên người, hai người thỉnh thoảng thì thầm, cách thật xa cũng có thể nhìn thấy hình ảnh mẹ chồng
nàng dâu người ta hòa thuận cỡ nào.
Người Mông – Mãn trời sanh
tính tình hung hãn, trong xương cốt còn mang khí khái anh dũng không sợ
trời không sợ đất. Cho nên luận võ, dĩ nhiên là một màn không thể thiếu
trong yến hội. Nhưng điều khiến người không ngờ tới là, lần này lên sân
không phải tráng sĩ Mông - Mãn, mà là hai vị hoàng tử a ca thân phận tôn quý: Thái tử và Trực Quận vương.
Điềm Nhi ngồi cách quá xa, cũng không biết bên kia xảy ra chuyện gì, chỉ thấy hai người đều đi ra giữa
sân, không khỏi khẽ nuốt nước miếng. Đây là muốn làm cái quái gì a!!!
Không chỉ mỗi nàng, toàn bộ người trong bữa tiệc đều không hẹn mà cùng ngưng
tiếng cười nói, ánh mắt đều chú mục về hai người họ.
Trực Quận
vương Dận Thì là con trai lớn nhất còn sống của Khang Hy, tuổi cũng đã
sớm bước vào trung niên, nhưng ở phương diện cưỡi ngựa bắn cung hắn thế
mà cũng là một tay lão luyện, thời trẻ đã từng có kinh nghiệm trong quân doanh, luận về võ công, trong tất cả đám đệ tử quý tộc của Bát Kỳ*,
cũng đứng số một số hai. Nhưng Thái tử Dận Nhưng thì bất đồng, Điềm Nhi
lén lút quan sát vị vua kế vị trong tương lai này.
* Bát Kỳ: một
tổ chức quân sự đặc biệt của triều đại Thanh, Bát Kỳ ban đầu là danh
xưng dùng để chỉ về Bát Kỳ Mãn Châu hay Mãn Kỳ sau đó được phát triển
thêm Mông Cổ Bát Kỳ và Hán Tộc Bát Kỳ vì vậy gọi chung là Bát Kỳ (không
phân biệt).
Thái tử trông hơi béo, mặt mũi trắng nõn, ngũ quan
cũng không có gì xuất chúng, nhưng khí phái toát ra toàn thân cũng hơn
hẳn bất kỳ ai, rất có vài phần bóng dáng của Khang Hy.
Trông hai huynh đệ lại rất ung dung thoải mái, sau một tiếng chiêng, đột nhiên quấn lấy nhau.
Mắt thấy đã bắt đầu “đấu võ”, tất cả mọi người có chút kích động, những a
ca vương gia của tôn thất, thiếu gia đại thần đi theo đến, và cả rất
nhiều binh sĩ Bát Kỳ, một đám cứ như đánh máu gà, lớn tiếng cổ vũ trợ
uy, người thì gọi Trực Quận vương, người thì reo hò Thái tử gia. Không
khí lập tức liền trở nên sôi động nảy lửa.
Chắc bởi được màn cổ
vũ này ảnh hưởng, hai người trong vòng đấu chớp mắt liền vật nhau cuộn
thành một đoàn. Hai người vai đẩy vai, công phu dưới chân cũng không ai
nhường ai, ngươi tới ta đi, đánh rất kịch liệt. Điềm Nhi có chút kinh
ngạc nhíu mày, Thái tử nhìn qua không lớn, không ngờ võ công cũng rất
khá, rất có loại như thâm tàng bất lộ.
Đang xem hăng hái, đột
nhiên trên cánh tay truyền đến một cơn đau nhói. Liền thấy chẳng biết
lúc nào Lý Giai thị bên cạnh đã bắt lấy, bấu vào cánh tay trái của nàng, cả thân người nghiêng ra trước, duỗi cổ thật dài, bộ dạng kích động
không thôi. Đáng thương cho cánh tay nhỏ của Điềm Nhi, bị bộ giáp tay mạ vàng sắc nhọn của nàng ta móc đau nhói, cũng không còn lòng dạ xem đấu
tiếp, vội vàng muốn gỡ cánh tay ra, ai ngờ, Lý Giai thị kia quyết tâm
phải “ngược đãi” được nàng mới thôi, vô luận nàng có gọi ra sao, cũng
nhất quyết không buông tay, Điềm Nhi đau muốn chảy nước mắt.
Đương lúc tức giận định bụng cắn nàng ta một cái, Lý Giai thị lại đột nhiên
thả lỏng ra, đồng thời vội nâng tay bụm miệng, hai mắt đẫm lệ mông lung.
Điềm Nhi liền dời tầm mắt về trận đấu, chẳng biết lúc nào, hai huynh đệ họ đã phân thắng bại.
Thái tử nửa ngồi dưới đất, thở hồng hộc, mặt đen thui. Mà Trực Quận vương
thì đứng ở đó, mặt mày phấn khởi. Nom bộ dáng như vậy, liền sáng tỏ ai
thắng ai thua rồi.
Trong lúc nhất thời, cục diện có chút ngưng
trệ. Trực Quận vương liền cười ha ha một tiếng, vươn tay kéo Thái tử
lên. Khác với tưởng tượng sẽ thẹn quá hóa giận, Thái tử vậy mà nhìn như
không hề cảm thấy mất mặt khi bị đánh bại, hai huynh đệ đứng đó không
biết nói gì đó, cuối cùng đều nở nụ cười. Theo nụ cười này, không khí
lại lần nữa sôi động phấn khích hẳn lên, ngay cả Khang Hy ngự trên thật
cao cũng lộ ra khuôn mặt tươi cười, cuối cùng còn lần lượt ban thưởng
cho hai nhi tử.
Kế tiếp lại có vài đệ tử Bát Kỳ đi lên tỷ thí,
đối chiến cùng họ đều là tráng sĩ Mông Cổ, thắng tất nhiên là reo hò
hoan hô không ngừng, thua thì tự nhủ do tài nghệ không bằng người mà
thôi, vả lại có thể lộ diện trước mặt bệ hạ, cũng coi như đáng giá.
Lúc hô bằng gọi hữu, ăn uống linh đình, sắc trời càng tối dần. Cả một màn
yến hội ước chừng kéo dài đến nửa đêm, mới xem như là kết thúc.
Điềm Nhi đã sớm buồn ngủ không chịu nổi, nhác thấy có người đứng dậy rời đi, bèn cũng vội vàng đứng lên, Dận Chân đã sớm sai Tô Bồi Thịnh đến đây
truyền lời, bảo nàng tự về một mình. Nên Điềm Nhi cũng không đợi hắn,
chỉ một mình leo lên xe ngựa trở về.
Đã nửa tháng trôi qua từ
buổi dạ yến, Điềm Nhi tính toán thời gian, thầm nghĩ: Cũng đến lúc nên
quay về hành cung rồi. Trong lòng nàng rất nhớ Tám Cân, thật hận không
thể sớm chấm dứt mùa săn bắn này.
Hơn nữa từ sau khi đến bãi săn
này, Dận Chân thường xuyên đi theo Khang Hy đến nơi khác hạ trại đi săn, lúc nào cũng không thấy bóng dáng, Điềm Nhi một thân một mình càng cảm
thấy cô độc.
Nhưng đương lúc nàng tâm tâm niệm niệm đếm ngón tay, tính còn bao nhiêu ngày nữa, thì ngoài lều bỗng nhiên truyền đến tiếng
ồn ào xôn xao.
Truy Nguyệt vén màn cửa muốn ra xem sao, lại bị Tô Bồi Thịnh đột nhiên xông vào đụng té ngã.
“Phúc tấn, phúc tấn...” Hắn không ngừng kêu khóc nói: “Xảy ra việc lớn rồi, gia nhà chúng ta... bị nhiễm bệnh dịch rồi...”
Như tiếng sét kinh thiên, Điềm Nhi đứng bật dậy, nghiêm mặt quát: “Ngươi nói cái gì!”