“Khoảng hơn nửa
tháng trước, trên mặt cách cách có nổi lên ít mụn cơm đỏ.” Tiểu Lan
nghẹn ngào nói: “Ban đầu chỉ cho là bị nhiệt qua vài ngày liền hết. Ai
ngờ, đám mụn đó chẳng những không lặn bớt, ngược lại càng ngày càng lan
ra nhiều, càng lúc càng lớn, cũng càng ngày càng ngứa. Lúc ấy cách cách
mới sợ hãi, nhưng ngài ấy không dám cho ai biết, bèn sai nô tỳ ra ngoài
mua chút thuốc bôi mặt về... Sau đó, đám mụn nhọt kia lại bắt đầu nổi
mủ, đám hạ nhân liền nói, cách cách đây là bị đậu mùa... Phúc tấn, phúc
tấn, là cách cách không cho chúng nô tỳ nói ra, cách cách nói, nếu ai
đem việc này truyền ra ngoài, sẽ đánh chết...”
Điềm Nhi càng nghe sắc mặt càng trở nên nghiêm trọng. Trong khoảng thời gian này, nàng chỉ chăm chăm lo chuyện đầy tháng của Tám Cân, ít để ý đến đám người trong
phủ. Không ngờ thế mà lại xảy ra sơ xuất lớn như vậy, nếu không phải Phỉ Thúy tỉnh táo, nghe được chút tiếng gió, có lẽ nàng ta còn muốn giấu
giếm thêm vài ngày không chừng.
“Một đám không hiểu chuyện!” Điềm Nhi mặt mày lạnh lẽo nói: “Loại chuyện này mà cũng có thể giấu được?”
Triệu Giai thị có suy nghĩ gì, nàng cũng biết rõ. Đơn giản là sợ mình nhân cơ hội này mà tống nàng ta đi, cho nên tạm giấu một ngày lại một ngày, lúc đó có thể tự nhiên khỏi hẳn thì càng tốt. Nhưng nàng ta cũng không ngẫm lại, nếu quả thật là bệnh đậu mùa, vậy phủ này nhiều người như vậy làm
sao bây giờ, chẳng lẽ chỉ vì mình mà không xem tánh mạng người khác ra
gì sao.
Đương lúc Điềm Nhi càng nghĩ càng tức giận, càng nghĩ
càng sợ hãi, bên ngoài lại vang lên tiếng vấn an liên tiếp: “Nô tỳ / nô
tài thỉnh an gia.”
“Gia...” không ngờ Dận Chân lại đột nhiên xuất hiện, Điềm Nhi hơi sững sờ.
Quét mắt một cái, thấy hốc mắt tiểu thê tử có chút đỏ, sắc mặt nam nhân vốn âm trầm lại càng khó coi hơn.
Điềm Nhi đã tỉnh hồn lại, vội đứng lên, hành lễ với nam nhân một cái.
Dận Chân tự mình đỡ nàng dậy. “Đừng sợ.” Hắn nói.
“Có gia ở đây, thiếp cái gì cũng không sợ.”
Hai vợ chồng nhìn nhau, định muốn nói gì đó, thì Hứa thái y đã khom người
đi ra từ trong phòng. Mắt thấy Dận Chân đến, Hứa thái y lập tức quỳ
xuống dập đầu nói: “Lão thần thỉnh an Tứ gia.”
“Đứng lên đi.”
“Tạ Tứ gia.”
Dận Chân cùng Điềm Nhi chia ra ngồi ở chủ vị, một lát sau mới trầm giọng nói: “Triệu Giai thị thế nào rồi?”
“Hồi bẩm Tứ gia!” Hứa thái y rõ ràng có chút sợ Dận Chân, trả lời phi thường cẩn thận, lão nói: “Trên mặt Triệu Giai cách cách nổi mấy thứ kia, theo như thần thấy, không phải là bệnh đậu mùa.”
“A?” Dận Chân nhướn mày, bộ dạng không hề phủ nhận.
“Chứng bệnh đậu mùa, thường kèm theo nhiệt độ cao, khiến thân thể suy nhược,
tinh thần hoảng hốt, vả lại tốc độ phát bệnh cực nhanh. Nếu bị nhiễm thì không đến nửa ngày sẽ có biểu hiện, mà thời gian Triệu Giai cách cách
phát bệnh lại kéo dài tới hơn mười ngày, đồng thời cũng không có những
biểu hiện kể trên, cho nên theo như thần thấy...” Hứa thái y nói: “Thay
vì nói là bệnh đậu mùa, không bằng nói là trên da bị dính thứ gì đó
không sạch sẽ.”
Điềm Nhi vừa nghe không phải là bệnh đậu mùa,
không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Nhưng Hứa thái y còn nói, kia có thể là
thứ gì đó “không sạch sẽ”, trong lòng không khỏi xoắn lại. Dù sao, mặt
của Triệu Giai thị thật sự rất dọa người.
Dận Chân gần trung
niên, mới có một đứa con trai. Có thể không chút khoa trương mà nói, hắn xem Tám Cân đều quan trọng hơn mọi thứ. Mà hôm nay vừa hạ triều, hắn
chợt nghe tin Triệu Giai thị có khả năng bị bệnh đậu mùa. Lúc ấy trong
lòng liền căng thẳng, phải biết rằng, trẻ em cơ thể yếu ớt, tí xíu gió
thổi cỏ lay cũng có thể khiến chứng bệnh dịch kia cực dễ dàng lây bệnh.
Nếu chẳng may Tám Cân lây phải... nghĩ tới đây, liền có thể tưởng tượng
được cơn thịnh nộ trong lòng Dận Chân, trong mắt hắn, chuyện Triệu Giai
thị giấu mà không báo thực sự là tội đáng chết.
Mắt thấy Dận Chân sắc mặt âm trầm, không khí càng ngày càng ngưng trệ, mọi người trong
phòng đều nín thở, không dám gây ra chút động tĩnh. Sau một lúc lâu, vẫn là Điềm Nhi dẫn đầu phá vỡ cục diện bế tắc.
“Gia?” Nàng nhẹ giọng gọi.
Hàn quang trong mắt Dận Chân lóe lên, đột nhiên nói với đám người Tiểu Lan
quỳ dưới đất: “Thân là nô tài lại không hầu hạ chủ tử cho tốt, còn cần
các ngươi làm gì, người đâu, lôi xuống đánh chết.”
“Gia tha mạng, gia tha mạng a...” Mấy tiểu nha hoàn nghe xong, sợ vỡ cả mật, không ngừng dập đầu kêu khóc.
Mắt thấy Tô Bồi Thịnh dẫn người đến định lôi họ đi, rốt cuộc Điềm Nhi cũng
không đành lòng, không khỏi nhẹ giọng nói: “Gia, Tám Cân vừa qua đầy
tháng, lúc này không nên thấy máu, vả lại, Triệu Giai muội muội bị bệnh, bên cạnh cũng cần người hầu hạ, không bằng giữ lại mạng họ, cho họ lập
công chuộc tội đi.”
Dận Chân nghe vậy, ngẩng đầu nhìn tiểu thê
tử, thấy trên mặt Điềm Nhi mang ý khẩn cầu, thoáng trầm ngâm rồi nói ra: “Kéo ra ngoài đánh năm mươi trượng.”
“Tạ gia, tạ phúc tấn.” Mấy
nha hoàn nghẹn ngào, liên tục dập đầu. Đánh năm mươi trượng mặc dù cũng
bị đánh đi nửa cái mạng, nhưng còn có thể sống không tốt sao.
Sau khi xử lý xong đám nha hoàn, mắt thấy Dận Chân muốn đi vào trong phòng, trong chớp mắt Điềm Nhi lưỡng lự giữa đi theo hay không đi theo, cuối
cùng chọn cái sau. Nàng nhát gan, nhìn mặt Triệu Giai thị, buổi tối nhất định sẽ gặp ác mộng.
Sau khi Dận Chân tiến vào không lâu, bên
trong liền truyền đến động tĩnh, Điềm Nhi cố dỏng tai lên, nghe thấy đầu tiên là một trận tiếng khóc cầu thê lương của nữ tử vang lên, rồi sau
đó là tiếng đồ vật bị ném vỡ...
Một lát sau, Dận Chân đi ra, sắc mặt hắn khó coi cực kỳ, trong ánh mắt còn lưu lại vẻ chán ghét.
“Triệu Giai thị không thể ở lại trong phủ.” Dận Chân trầm giọng nói với thê tử.
Điềm Nhi nghe xong có hơi do dự, theo như lời Hứa thái y, trên mặt Triệu
Giai thị nổi cũng không phải là đậu mùa, nhưng cũng không thể xác định
rốt cuộc là bị nhiễm cái gì, ngộ nhỡ thứ đó cũng lây bệnh...
Nàng không ngăn nổi.
“Không phải phủ chúng ta có một thôn trang ở ngoại thành sao?” Điềm Nhi suy
nghĩ rồi nói: “Không bằng đưa Triệu Giai muội muội đến đó, thôn trang có phong cảnh đẹp, không khí cũng trong lành, có lẽ sẽ có ích với bệnh của muội muội.”
“Vậy cứ theo ý phúc tấn đi.”
Hai vợ chồng
thống nhất ý kiến, rất nhanh, hạ nhân đã bắt đầu hành động. Lúc sắc trời còn chưa tối hẳn, Triệu Giai thị đã bị nhét vào trong xe ngựa. Điềm Nhi phái vài thô sử ma ma đến chăm sóc nàng, tuy Hứa thái y không thể đi
theo, nhưng cũng để lại vài phương thuốc, Điềm Nhi lại tìm một đại phu
kín miệng đi theo nàng ta.
“... Trước khi lên xe, còn giãy dụa
không theo, vừa khóc vừa nói, la hét muốn gặp ngài.” Phỉ Thúy vẻ mặt
khinh thường đứng trước người chủ tử bẩm báo: “Sau đó mấy ma ma phải bịt miệng, ném vào trong xe, lúc này mới xong chuyện.”
Điềm Nhi nghe xong trong lòng khẽ thở dài, nhưng cũng biết, cho dù Triệu Giai thị có
thể chữa khỏi hay không, cả đời này đừng mơ trở lại nữa.
Bởi vì
phát sinh chuyện này, Hương Ảnh viện của Triệu Giai thị cũng hoàn toàn
bị niêm phong. Điềm Nhi còn dùng ngải cứu và giấm chua ‘tẩy độc’ toàn bộ phủ bối lặc, qua vài ngày sau mới xem như hoàn tất. Mà tiểu tử Tám Cân
kia tinh thần cũng vẫn hoạt bát cực kỳ, mỗi ngày đều làm khổ người bên
cạnh, Điềm Nhi cẩn thận quan sát vài ngày, rốt cuộc mới yên lòng.
Một đêm nọ, hai vợ chồng tạm nghỉ ngơi sau màn hoan ái.
Điềm Nhi như con mèo nhỏ cuộn tròn trên người nam nhân, khuôn mặt nhỏ nhắn
trắng mịn mang theo nét ngây thơ, đôi môi hồng hồng mệt mỏi thở dốc.
Dận Chân vươn tay nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng trần trắng nộn của tiểu thê tử, trên mặt mang theo vẻ thỏa mãn ‘ăn uống no đủ’.
“Gia ngày mai sẽ đi Nhiệt Hà, nàng ở nhà chăm nom Tám Cân cho tốt.”
Điềm Nhi nghe vậy, trên mặt lập tức lộ ra vẻ mặt không cam lòng.
Hai móng vuốt béo ôm cổ nam nhân, nhỏ giọng nói: “Gia cũng chăm sóc bản
thân thật tốt, phải ăn nhiều cơm, uống nhiều nước, đi ngủ sớm, nếu lúc
về biến gầy đi, vậy thiếp không bỏ qua đâu đấy.”
“A...” Nam nhân
khẽ cười một tiếng, bàn tay mang vết chai mỏng, vỗ lên quả đào mật tươi
non mọng nước của cô bé nào đó, phát ra một tiếng thanh thúy thật lớn:
“Quản cũng nhiều nhỉ.”
“Thì sao, ngài ngại thiếp thân nhiều chuyện rồi hả?” Điềm Nhi hờn dỗi nói: “Ai bảo ngài lấy đúng người nhiều chuyện chứ.”
Dận Chân rốt cuộc phát hiện, tiểu thê tử của hắn ở phương diện khác quả
thực láu cá cực kỳ, vả lại còn đặc biệt “không nói đạo lý”, ngoài thủ
đoạn chủ yếu là thông qua làm nũng, ăn vạ này kia đến xuyên tạc ý tứ của hắn. Bất quá nói thì nói thế, chính hắn cũng không ghét được.
“Gia...” Đột nhiên không biết nhớ ra cái gì, Điềm Nhi ngẩng đầu, trên mặt lộ ra
biểu tình do dự. Đôi mắt thật to lấp lánh ánh nước, nhút nhát nhìn hắn,
bộ dạng trông như ‘Thiếp phạm sai lầm, chàng đừng nổi giận nhé.’
Dận Chân nheo mắt: “Chuyện gì vậy?”
Điềm Nhi không được tự nhiên cắn cắn môi hồng, không biết nên mở lời thế
nào. “Chính là... là... cái kia...” ngón tay mập vẽ vòng vòng trên ngực
nam nhân, nàng vẻ mặt bất đắc dĩ hỏi: “Gia, lần này đi Nhiệt Hà, có phải mang theo người hầu hạ không?”
Dận Chân nhìn tiểu thê tử như sắp khóc đến nơi, nhướn mày, có chút trêu tức hỏi: “Phúc tấn có ý là?”
Điềm Nhi khịt mũi một cái, cố vờ mỉm cười nói: “Lý muội muội vì chuyện này
mà nói bóng nói gió hỏi thiếp rất nhiều lần rồi, thiếp thân phải ở nhà
chăm sóc Tám Cân không thể đi cùng, bên người gia không thể thiếu người
hầu hạ, hay là... hay là...” lời kế tiếp, vô luận như thế nào Điềm Nhi
cũng nói không nên lời, cuối cùng rõ ràng đem đầu nhỏ chôn trong ngực
nam nhân, từng giọt lại từng giọt nước mắt lăn ra.
Dận Chân thầm
thở dài một tiếng, nha đầu này tính tình thiên chân thẳng thắn, nếu
trong lòng đã không nghĩ, thì ngoài miệng sẽ không nói mấy lời “Hiền huệ rộng lượng” gì đó.
Cảm giác tiểu nhân nhi trên người càng khóc càng dữ, càng khóc càng ủy khuất.
Trái tim từ trước đến nay luôn nguội lạnh của Dận Chân, lúc này cũng gần như hóa thành nhiễu chỉ nhu.
Có lẽ hắn trời sinh tính tình thanh lãnh, hoặc do quanh năm lễ Phật trở
nên có chút thanh tâm quả dục, nên đối với nữ nhân, đối với tình cảm nam nữ, trước nay hắn đều không để tâm. Đây cũng là một trong nguyên nhân
chủ yếu tại sao hắn đến nay đã 30, lại thưa thớt con nối dõi.
Nhưng Điềm Nhi thì lại bất đồng. Dung mạo của nàng, tính tình của nàng, thân
thể của nàng, đều giống như một khối nam châm, không có lúc nào là không khiêu khích bản năng của hắn. Mà đã ăn qua mỹ thực như thế, làm sao có
thể ăn lại rau xanh củ cải chứ?
“Được rồi!” đào mật đáng thương lại bị vỗ cái bộp lần thứ hai. “Gia không mang theo ai hết.”
Điềm Nhi: “...” Lập tức nín khóc, chỉ mở đôi mắt thật to, ngây ngô nhìn hắn!
Dận Chân nghĩ bụng, sở dĩ mình cưng chìu nàng như vậy, chỉ sợ là trúng phải chất độc của ánh mắt gần - như - không - có - giây - phút - nào - giả - vờ này của nàng chăng!