Lúc Điềm Nhi biết chuyện Thập tứ phúc tấn Hoàn Nhan thị chẳng may sanh non, đã là rất nhiều ngày sau.
“Tại sao có thể như vậy?” đặt rổ kim chỉ trong tay xuống, nàng kinh ngạc lẩm bẩm nói.
Còn nhớ rõ ngày đó tiến cung, trên mặt Hoàn Nhan thị toát ra nụ cười hạnh phúc, nhưng không ngờ hôm nay lại sinh non.
Dận Chân đối diện nghe vậy, thần sắc lại nhàn nhạt cầm lên một cái áo nho nhỏ, cau mày hỏi: “Tại sao lại là vải cũ.”
“Em bé vừa ra đời làn da rất non, mặc vải mới sẽ cọ làm tổn thương da, loại này mềm cũ... Ai da, gia, ngài lại ngắt lời...” Điềm Nhi vờ giận trừng
mắt nhìn người nào đó.
Rõ ràng nàng vừa mới nói chuyện của Hoàn Nhan thị mà!
“Chuyện nhà lão Thập Tứ, nàng bớt quan tâm đi.” Dận Chân vươn tay, mặt đầy dịu
dàng sờ sờ vùng bụng chưa nhô ra của Điềm Nhi: “Lo nuôi dưỡng con gia
thật tốt mới quan trọng hơn.” Đối với hành vi của người nào đó tùy thời
tùy chỗ, đều muốn sờ sờ bụng mình, Điềm Nhi đã tập mãi thành quen rồi,
chỉ có ý ừ hử không hài lòng, rồi sau đó khẽ thở dài nói: “Ngạch nương
nhất định sẽ rất thương tâm!”
Đức Phi coi trọng đứa bé trong bụng Hoàn Nhan thị cỡ nào, Điềm Nhi cũng đã thấy tận mắt, nay đứa bé không
còn, bà chắc là đau lòng không ít đâu.
Dận Chân ngẩng đầu nhìn Điềm Nhi.
Đôi mày thanh tú của tiểu thê tử hơi hơi nhíu lại, trong đôi mắt thật to
lóe lên cảm xúc bi thương, không có chút nào che dấu cũng không có chút
nào làm ra vẻ, nàng là đau lòng thật sự.
Tại sao? Bọn họ đối xử với nàng như vậy, tại sao còn phải đau lòng thay cho họ?
“Nàng...” giọng hắn có chút khàn khàn: “Không hận họ sao?”
“Hận?” Điềm Nhi giống như nghe được loại chuyện gì lạ lùng, chớp chớp mắt. Sau đó, trong cái chớp mắt tiếp theo nhếch miệng lên. “Ở trong lòng gia,
thiếp là nữ nhân bụng dạ hẹp hòi như vậy sao?”
Nha đầu ngốc! Dận Chân nhìn bộ dạng nghển cổ của nàng, lặng lẽ lắc đầu.
Nàng cũng không biết, nếu không phải nàng vừa vặn mang thai, những lời nói
kia của Đức Phi có thể hủy diệt tất cả thanh danh của nàng, đến lúc đó
nàng lấy cái gì mà đứng trước mặt mọi người.
“... Vả lại, sau đó
ngạch nương cũng sai người mang đến nhiều dược đến cho thiếp đó thôi!”
Điềm Nhi nhìn ánh mắt sâu thẳm của nam nhân, nhẹ nhàng nói: “Bất kể thế
nào, bà cũng là ngạch nương chúng ta a!”
Huyết mạch, đó là thứ ràng buộc mà không lúc nào xóa đi được.
Dận Chân trầm mặc không nói.
“Ngày mai thiếp sẽ bảo Phỉ Thúy đến chùa dâng chút tiền nhang đèn, nhờ các
đại sư nơi đó niệm vài ngày vãng sinh chú, dù nói thế nào, đáng thương
nhất vẫn là đứa bé kia.” Nói xong, nàng liền phủ bàn tay nhỏ của mình
lên tay Dận Chân, hai người cùng vuốt ve vùng mềm mại bằng phẳng bên
trong dựng dục một sinh mệnh nho nhỏ kia.
Giờ khắc này, liền trong một khắc này, trong lòng Dận Chân đột nhiên sinh ra một tia hối hận, có lẽ hắn không nên...
Cũng như phần lớn những vật đối lập trong thế gian, có ban ngày còn có đêm
tối, có chuyện xấu thì cũng có chuyện tốt, gần cuối năm Thập tam phúc
tấn Triệu Giai thị rốt cục bình an sinh hạ một cậu con trai.
Dịp tắm ba ngày, dưới sự nài nỉ van xin của Điềm Nhi, Dận Chân mới bọc nàng lại thành một cục rồi dẫn theo.
“Cục cưng thật đáng yêu nga!” Điềm Nhi mắt sáng ngời nhìn đứa bé nhỏ xíu
trong tã lót bằng lụa đỏ thẫm, thằng bé thoạt nhìn thật nhỏ, giống như
thứ đồ dễ vỡ không dám chạm mạnh vào.
Nửa nằm trên giường, Triệu
Giai thị nghe vậy trêu đùa nói: “Tứ tẩu không cần sốt ruột, không bao
lâu, tẩu cũng sẽ có một đứa bé đáng yêu như vậy.” Điềm Nhi có chút
ngượng ngùng cười cười, trong lòng lại không tự chủ dâng lên một chút
chờ mong.
Hai người nói cười trong một lát, có nha hoàn đến bẩm báo nói: “Ngũ phúc tấn cùng Bát phúc tấn đến đây.”
“Hai người này làm sao lại đến cùng nhau?” Triệu Giai thị hơi ngồi nhỏm dậy, cất giọng nói: “Mau mời.”
Điềm Nhi nghe vậy cũng thu hồi tầm mắt trên cục cưng, nhìn ra cửa.
Chỉ một lát sau, hai vị hoa phục nữ tử, được một đám nha hoàn vây quanh chầm chậm bước tới.
Ngũ phúc tấn Đới Giai thị vẫn là bộ dáng cao ngạo như trong trí nhớ Điềm
Nhi, ngày đại hỉ của nhà người ta, nàng ta lại mặc quần áo trắng thuần
từ đầu đến chân, mặt mày thì lạnh lạnh nhạt nhạt, không thấy có vẻ gì là vui vẻ đến chúc mừng, mà Bát phúc tấn Quách Lạc La thị đến lại làm cho
trước mắt Điềm Nhi thoáng chốc sáng ngời.
Nàng ta tuổi chừng 24 - 25, bộ kỳ phục vân thủy song điệp trên người mang màu lam trắng đan
xen, khoác một chiếc áo lông chồn trắng thuần, trong lòng ôm lò sưởi tay tráng men hình hồ lô màu tử kim, gương mặt như trăng non, nước da tuyết trắng, hai hàng lông mày như nhăn như không, vòng eo uyển chuyển như
một vòng tay, nhìn qua phảng phất như tiên nữ trên Cửu thiên, thật sự là một đại mỹ nhân khuynh thành tuyệt sắc.
Mấy chị em dâu gặp nhau, tất nhiên là phải vấn lễ.
Mặc dù Điềm Nhi nhỏ tuổi nhất, nhưng nhờ phúc Dận Chân, ngược lại nàng phải được người thi lễ trước.
Ngũ phúc tấn tính tình tẻ nhạt cổ quái, nhưng đối với Triệu Giai thị vẫn
rất tốt, đem một đôi vòng đeo cổ bằng đá mã não có vân đỏ vàng khảm nam
châu rực rỡ, nhẹ nhàng đặt bên cạnh đứa bé, trên mặt nàng lộ ra chút
tươi cười hiếm thấy, nhẹ giọng nói: “Thằng bé thật ngoan, Mẫn Nhu, chúc
mừng muội.”
Triệu Giai thị nghe vậy, hốc mắt lập tức liền đỏ lên, nàng cùng Ngũ phúc tấn là bằng hữu thưở còn khuê các, nay lại cùng là
con dâu hoàng gia quan hệ lại càng thân mật, nhưng khi nhìn thấy tiểu tỷ muội ngày xưa vui vẻ vô lo, nay mang bộ dạng thanh lãnh tẻ nhạt, như
sống không có gì lưu luyến kia, trong lòng nàng cũng khổ sở.
“Nhìn xem, Thập tam phúc tấn của chúng ta là mừng đến chảy nước mắt kìa!”
Quách Lạc La thị đúng lúc lên tiếng, mỉm cười đưa khăn tay qua: “Biết là muội cao hứng, nhưng cũng đừng quên đang còn trong tháng đó, không được khóc.”
Triệu Giai thị nhận khăn tay, có chút ngại ngùng cười nói: “Để các chị dâu chê cười rồi.”
Tuy Bát phúc tấn Quách Lạc La thị khí chất như tiên, nhưng cũng không cao
ngạo khó gần, ngược lại phi thường dẻo miệng, giọng nàng êm dịu, dùng từ thú vị, thường xuyên nói mấy câu khiến người đứng ngoài cười khẽ mấy
tiếng, thật khiến người khác sinh lòng hảo cảm.
Điềm Nhi ngay từ đầu có hơi mất tự nhiên cũng dần thả lỏng.
“Đã sớm nghe nói Tứ tẩu chúng ta là một đại mỹ nhân quốc sắc thiên hương,
hôm nay được gặp, quả không hề sai chút nào.” Quách Lạc La thị thân
thiết kéo bàn tay nhỏ mềm của Điềm Nhi, giọng điệu chân thành khen ngợi.
“Bát đệ muội quá khen rồi.” Điềm Nhi vười bẽn lẽn nói: “Hiền danh của muội mới nổi tiếng cả kinh thành!”
Những lời này, Điềm Nhi nói tuyệt đối là chân tâm thật ý.
Nếu như nói Tứ A Ca Dận Chân nổi tiếng về “Mệnh ngạnh khắc thê”, thì nói
đến vợ chồng Bát A Ca, chúng nhân dùng hai chữ “Hiền hiếu” để ca tụng.
Đặc biệt Bát phúc tấn, rất nhiều năm trước tổ mẫu của nàng, lão An thân
vương phi mắc một trận bệnh lạ, đã đến tình trạng không có thuốc nào
chữa được, sau không biết ai đưa ra phương thuốc cổ truyền, nói là nếu
dùng một miếng thịt trên người thân cùng huyết mạch làm thuốc dẫn, thì
có thể trị được bệnh này. Lúc bấy giờ Bát phúc tấn tuổi còn nhỏ yếu nghe vậy không nói hai lời, trở về phòng liền dùng đao khoét trên cánh tay
một miếng thịt. Cắt thịt mình cứu tổ mẫu, đây là thiên hạ chí hiếu a, từ đó về sau cái tên Quách Lạc La. Huệ Lan truyền khắp kinh thành. Trở
thành tấm gương mẫu mực cho nữ tử trong thiên hạ.
Hai người ngươi cung ta kính nói chuyện một hồi, bên ngoài liền báo, nói đã bắt đầu lễ Tắm ba ngày, phải bế thằng bé ra.
Trước kia Điềm Nhi chưa từng xem qua loại tràng diện này, cảm thấy có chút tò mò, nhưng nhớ lại lời Dận Chân dặn dò, liền không dám đến đó, chỉ có
thể thành thành thật thật ở trong phòng.
Một lát sau, bên ngoài truyền đến một tiếng khóc thét.
Triệu Giai thị ngồi trên giường sắc mặt lập tức liền thay đổi, vén chăn lên muốn xuống giường.
“Ngươi làm gì vậy!” Ngũ phúc tấn nghiêm khắc vỗ lên cánh tay nàng ta, trách: “Thằng bé không sao đâu, cứ ở yên đó đi.”
Triệu Giai thị cũng chỉ là nhất thời kích động, tỉnh táo lại, liền biết có lẽ là hỉ bà đang làm lễ cho đứa bé. Nhìn khóe miệng mọi người mỉm cười,
nàng có chút ngượng ngùng rũ ánh mắt xuống.
“Làm mẫu thân rồi thì không còn giống như trước kia a.” Đột nhiên, Bát phúc tấn đầy cảm xúc
khẽ thở dài một hơi: “Nhất cử nhất động của con trẻ, đều nắm lấy tim của người mẹ.”
Triệu Giai thị nghe vậy lại có chút lúng túng trầm mặc một chút.
Ngũ phúc tấn không được Ngũ a ca yêu thích nhất, mấy năm gần đây, lại rất
ít đến phòng nàng, muốn có con sợ là rất khó. Quách Lạc La thị cùng Bát A Ca thì phu thê tình thâm, nhưng đáng tiếc không hiểu vì sao mấy năm
nay, cũng chưa từng mang thai. Ở điểm này, có khả năng được đánh đồng
cùng phủ Tứ bối lặc trước kia.
“Lại nói, còn phải chúc mừng Tứ
tẩu nữa!” Quách Lạc La thị đổi đề tài, nói với Điềm Nhi: “Tứ gia nhất
định là cao hứng muốn điên đi!”
Điềm Nhi cười ngượng ngùng, không trả lời.
Sau khi kết thúc lễ Tắm ba ngày, Điềm Nhi theo Dận Chân lên xe ngựa hồi phủ.
Bất quá trước khi đi, nàng có nhìn thấy Bát A Ca Dận Tự, quả thật là một
giai công tử văn nhã phong thần tuấn lãng, Điềm Nhi nghĩ, hắn và Quách
Lạc La thị bên cạnh thật sự rất xứng đôi a.
“Nghĩ gì thế?” Nhìn tiểu thê tử suy nghĩ xuất thần, cánh tay dài của Dận Chân vung lên, liền kéo người vào trong lòng.
Điềm Nhi vô cùng thành thật trả lời: “Nghĩ đến Bát A Ca.”
Mặt Dận Chân lập tức đen xuống.
Điềm Nhi ngẩng đầu.
“Ai da... Không phải như chàng nghĩ đâu...” cô nương nào đó lập tức nũng
nịu, biến thành con sóc nhỏ xoay qua quấn lại trong lòng người ta.
“Đàng hoàng một chút coi.” Dận Chân cẩn thận né được bụng nàng, hướng tới mông nhỏ liền vỗ mạnh một cái.
Một lát sau, Điềm Nhi nâng ngón tay non mịn lên, ở trên ngực nam nhân vừa
vẽ vòng tròn, vừa rầm rì kể chuyện hôm nay gặp Ngũ phúc tấn cùng Bát
phúc tấn.
“ ... người chỉ biết ăn uống vui đùa như thiếp, mà cũng nghe được danh tiếng của Bát đệ muội đó.” Trong đôi mắt Điềm Nhi tràn
đầy ánh sao nhỏ, rất có loại hưng phấn khi fan hâm mộ nhìn thấy minh
tinh.
Dận Chân nghe vậy lại khe hừ một tiếng, vẻ mặt tràn đầy
khinh thường một cách bí hiểm, cực kỳ lạnh nhạt đánh giá: “Chỉ là cái
hạng mua danh chuộc tiếng mà