Bản Ghi Chép Cuộc Sống Hạnh Phúc Ở Triều Thanh

Chương 14: Mang thai

Tần ma ma bước nhẹ nhàng chầm chậm đi đến bên người Đức Phi, cúi đầu, nói gì đó bên tai bà.

Thập tứ phúc tấn Hoàn Nhan thị ngồi gần đó, loáng thoáng cũng có thể nghe được hai câu. Tựa hồ là về chuyện của tân Tứ tẩu kia.

“Hôm nay là thánh đản của Hoàng thượng, giờ phút quan trọng này mà truyền
thái y, để người khác thấy được thì nghĩ thế nào.” mí mắt Đức Phi cũng
không chớp lấy một cái, trực tiếp trả lời: “Ngươi đi qua xem thử, bảo nó gắng chịu đựng, đừng có gây ra chuyện lớn gì, cứ ở đó mò mẫm lăn lộn
đi.”

“Dạ!”

Có thể nhìn ra, đối với Điềm Nhi, Đức Phi vẫn chưa nguôi cơn giận.

“Tứ tẩu làm sao vậy?” Hoàn Nhan thị dùng giọng điệu hết sức quan tâm, nhẹ
nói: “Vừa rồi lúc tiến vào còn rất tốt mà, sao đảo mắt liền thân thể
không khoẻ rồi?”

Đức Phi nghe vậy, sắc mặt vốn không tốt lại càng trầm xuống. Mẹ chồng là bà bất quá hơi chút khiển trách đôi câu mà
thôi, nàng chẳng những chế giễu, còn giương cổ cãi lại, trong nháy mắt
đã “Bệnh” rồi, đây là giả vờ cho bà xem sao! Trong lòng Đức Phi lửa giận sôi trào, ngay cả một chút do dự cuối cùng cũng không còn.

“Ngạch nương hôm nay quả thực tâm tình không tốt đây!” khóe miệng Thập tứ phúc tấn Hoàn Nhan thị lặng lẽ nhếch lên độ cong hả hê đắc ý.

Trở
thành con dâu Đức Phi cũng đã hơi lâu rồi, nàng cũng dần dần phát hiện,
cứ mỗi thánh đản Hoàng thượng hàng năm, tính tình Đức Phi sẽ có vẻ phi
thường cáu kỉnh, hoàn toàn khác xa bình thường ung dung khôn ngoan, mấy
năm trước, có nhiều lần đều lấy nàng ra làm nơi trút giận, thường bị
mắng đến không ngóc đầu lên được, mà nay năm...

Nàng vừa lòng
thỏa dạ vuốt ve bụng mình. Nụ cười trên mặt càng phát ra hiền hoà. Nếu
Tứ A Ca không giữ mặt mũi cho gia nhà nàng, vậy Hoàn Nhan thị nàng cũng
sẽ không giữ mặt mũi cho Tứ tẩu không biết khi nào thì cũng sẽ bị khắc
chết kia. Gia, khổ sở hai mươi ngày cấm túc của ngài không uổng phí, lúc này thiếp thân sẽ trút giận cho ngài.

Không nói đến tiền điện,
Đức Phi cùng Hoàn Nhan thị đang tự xoay chuyển loại suy nghĩ gì trong
đầu, mà ở hậu điện, Điềm Nhi lúc này đang nghỉ ngơi. Nàng tựa nửa người
vào gối thêu ngũ phúc đỏ thẫm, trên người đắp chăn bông thật dày, khuôn
mặt nhỏ nhắn tái nhợt, cả người không ngừng lạnh run.

“Phúc tấn, còn đau không?” San Hô quỳ gối cạnh giường, cầm thật chặt hai tay Điềm Nhi.

“Không đau như vậy nữa, nhưng vẫn cảm thấy trĩu nặng xuống, không thoải mái.”
Điềm Nhi nhỏ tuổi, căn bản không hiểu chuyện, hiện tại lại ở trong thâm
cung bên cạnh không có người tin cậy được, tất nhiên càng cảm thấy đau
khổ bất lực.

“San Hô!” nàng cắn chặt răng, đột nhiên ngẩng đầu
nói: “Một lát nữa ngươi lén chạy ra ngoài tìm Tiểu Hỉ Tử, bảo hắn truyền lời cho Tứ gia nói nhất thiết phải mời thái y lại đây.”

Lần này
tiến cung, Điềm Nhi chỉ dẫn theo San Hô và Tiểu Hỉ Tử, San Hô hầu hạ bên cạnh, Tiểu Hỉ Tử thì ở lại ngoại điện. Về phần Đức Phi... nàng cũng
không dám trông cậy vào rồi, bây giờ chỉ thể gởi gắm vào Dận Chân thôi!

Vuốt bụng mình, vẻ lo âu thật đậm ngưng kết giữa chân mày nàng.

Có lẽ, không phải như nàng nghĩ chứ...

“Chủ tử...”

“Đi đi!”

Nàng không đánh cuộc được a.

***

Trong điện Thái An, quần thần cùng dự tiệc.

Một thân long bào màu vàng sáng, cửu ngũ chí tôn ngồi trên bảo tọa cao cao, mí mắt đảo qua, vô luận là hoàng tử tông tự gần bên hay là chúng quần
thần ở xa xa, tất cả đều thu vào tầm mắt.

“Ngồi trên đỉnh núi mà

trông, núi non bốn cõi trông vời bé con.”* Rất nhiều năm trước đây, ông
từng chí khí dào dạt ngâm tụng lên câu thiên cổ giai thoại này.

“Ta lại thấy là ‘chỗ cao không tránh khỏi lạnh’ mới đúng, thứ mà ngọn núi
bất hạnh kia hay là đỉnh Châu Mục Lãng Mã** kia đem đến cho ngươi, chính là trách nhiệm từng giờ từng phút.” rất nhiều năm trước, có một nữ tử
luôn nhằm lúc hắn đang hưng trí dạt dào, giội một chậu nước lạnh cho
hắn, sau đó nói vài lời mà ngay cả vị hoàng đế như hắn nghe cũng không
hiểu gì cả.

(* trích bài thơ “Trông núi” Thái Sơn trông như thế nào? Của Đỗ Phủ)

(** Châu mục lãng mã: đỉnh Everest)

Mà rất nhiều năm sau, hôm nay hắn mơ hồ như có thể hiểu được ý của câu nói kia.

Chỗ cao không tránh khỏi lạnh.

“Nhi thần Dận Trinh kính Hoàng A Mã, nguyện Hoàng A Mã vạn phúc tề thiên,
nguyện giang sơn Đại Thanh vĩnh bảo an khang.” Thanh âm phấn chấn hừng
hực truyền đến từ dưới ghế kim loan, vang vọng toàn bộ Thái An điện.

Khang Hi trong lòng có chút không vui, ông không thích nhất có người quấy rầy lúc ông đang nhớ tới “Nàng”. Cho nên ly rượu này, ông không uống.

Thập Tứ A Ca sắc mặt trắng nhợt, đứng ngây trong tầm mắt mọi người, càng
phát hiện ra ly rượu trong tay hắn nặng tựa ngàn cân. Nhưng may mắn, vẫn còn có người nguyện ý cứu nguy.

Sau khi trở lại chỗ ngồi, Dận Trinh chắp tay hướng về bên cạnh, thấp giọng nói: “Đa tạ Bát ca!”

Dận Tự mỉm cười, nhẹ nhàng gật gật đầu.

Có cái mũi Dận Trinh đi trước dò đường dính bụi, sau đó, không ai dám tiến lên nói lời chúc, chỉ vừa dùng miệng ăn ăn uống uống, vừa dùng mắt lén
lén lút lút liếc nhìn thiên hạ chí tôn trên long ỷ.

Bệ hạ, đây là ý gì? Vô số người thầm nghĩ như vậy.

Kỳ thật là không có cái quái gì cả, ông ta chỉ là đang ngẩn người mà thôi, một lão già hơn năm mươi tuổi, thỉnh thoảng ngơ ngơ ngẩn ngẩn chẳng lẽ
không phải là một chuyện rất đỗi bình thường sao?

Dận Chân ngồi
trong một góc tháp ở hướng đông nam, hoàn toàn thờ ơ với một màn trước
mắt này. Cả người hắn tản ra một luồng khí lạnh “người lạ chớ đến gần”,
làm cho từng tấc chung quanh, không có bất kỳ ai dám tới gần.

Đột nhiên có tiếng bước chân rất nhỏ nhích lại gần, Tô Bồi Thịnh quỳ gối
sau tai hắn, nhỏ giọng nói: “Chủ tử, Tiểu Hỉ Tử truyền lời tới, nói là
phúc tấn thân thể không khoẻ.”

Hai đồng tử của Dận Chân đột nhiên co rút mạnh. Điềm Nhi bị làm sao!!

“Cầm lệnh bài của gia đến thái y viện tìm Hứa thái y.” giữa chân mày lãnh
lệ, Dận Chân cúi đầu lạnh giọng nói: “Nói cho hắn biết, nếu phúc tấn xảy ra chuyện gì, một nhà già trẻ của hắn cũng khỏi cần sống nữa.”

“Dạ!”

Phúc tấn, Điềm Nhi, Vĩnh Hòa cung, Đức Phi.

Dường như nhớ ra cái gì đó, hai tay Dận Chân đặt tại giữa đầu gối đột nhiên siết lại trắng bệch —— Ngạch nương, người đã làm gì!

“Đi mau! Đi mau! Đi mau!” một đầu tóc bạc trắng, Hứa thái y gần như xông về phía trước, dược đồng đi theo phía sau thật chật vật mới đuổi theo kịp.

“Sư phụ, sư phụ, ngài chậm một chút a!”

“Chậm không được, chậm không được, chậm nữa đầu của hai nhà chúng ta liền không giữ được.”

Một già một trẻ họ vào Vĩnh Hòa cung, không đi cửa chính, mà lặng lẽ đi từ
cửa sau. Tiểu Hỉ Tử đã chờ sẵn ở đó, xa xa thấy người có đến, lập tức
như một làn khói tiến lên đón.

“Mau, mau, phúc tấn đang chờ đó.”

“Dạ! Dạ! Dạ!” Hứa thái y chạy đến đỏ mặt tía tai, thở hồng hộc ra khí đậu trên râu mép lão kết thành từng vụn băng.

“Đây là có chuyện gì?” Tần ma ma sắc mặt không tốt lắm chất vấn.


“Phụng mệnh Tứ gia, xem bệnh cho phúc tấn.” Tiểu Hỉ Tử hơi hơi khom người,
không kiêu ngạo không siểm nịnh nói. Vĩnh Hòa cung các ngươi không cho
thỉnh thái y, tự chúng ta cũng thỉnh được!

Người đã tới rồi, Tần
ma ma cũng không tiện đuổi ra ngoài, đành phải xoay người đi đến tiền
điện, bà phải bẩm báo chuyện này cho chủ tử biết mới được.

Lúc
Hứa thái y đến, Điềm Nhi kỳ thật đã thấy khá hơn nhiều, tuy thân thể
nặng trĩu, đầu cũng rất nặng, nhưng bụng cũng không còn đau co thắt như
vừa rồi nữa.

“Làm phiền thái y rồi!” Điềm Nhi hơi yếu ớt cười cười, chìa cổ tay trắng ra.

Hứa thái y nói: “Không dám!” bèn thu lại thần sắc, cẩn thận bắt mạch.

Trong phòng yên tĩnh không một tiếng động, San Hô cùng Tiểu Hỉ Tử hai mắt
nhìn nhau, đều là căng thẳng đến lòng bàn tay đầy mồ hôi.

Thời
gian Hứa thái y bắt mạch còn dài hơn so với tưởng tượng, hơn nữa sắc mặt lại rất là kinh nghi bất định. Điềm Nhi cắn cắn môi, chẳng lẽ mình bị
bệnh gì nặng lắm sao?

Thực hiển nhiên, cũng không chỉ có mình nàng nghĩ vậy.

“Lão Tứ phái thái y đến đây?” Đức Phi nhíu nhíu mày, hay là Nữu Cỗ Lộc thị
kia thật sự có bệnh trong người. Hai chữ “Khắc thê” nhanh như tia chớp
xẹt qua trong lòng, phút chốc, cả người bà run lên. Đức Phi đứng bật
dậy, bước chân nhanh đi ra phía sau, Hoàn Nhan thị khẽ chớp mắt cũng lén lút theo sau.

Hai người đi tới cửa, còn chưa bước vào, bên trong liền đột nhiên òa lên một trận hoan hô, có người qùy gối hung hăng dập
đầu trên mặt đất, thanh âm “Chúc mừng phúc tấn, chúc mừng phúc tấn” vang rung trời.

Đức Phi hai mắt đột nhiên sáng ngời.

Khóe miệng dương dương tự đắc của Hoàn Nhan thị, lập tức cứng ngắc.

Nữu Cỗ Lộc thị nàng ta...

“Thật sự mang thai sao?” vẻ mặt Điềm Nhi không còn ủ rũ chán chường nữa, cả
người phấn khởi bắt lấy tay áo thái y, kích động hỏi liên tục: “Ông xác
định không chẩn sai chứ?”

“Hồi bẩm phúc tấn, sẽ không sai!” Hứa
thái y lúc này cũng hoàn toàn yên lòng, cười tủm tỉm nói: “Bởi vì chưa
đủ một tháng, cho nên mạch tượng tương đối không rõ ràng, nhưng hỉ mạch
chính là hỉ mạch, tuyệt đối không sai!”

Điềm Nhi thật sự là bị
“kinh hỉ” đột ngột mà trở nên lúng ta lúng túng, chỉ ngây ngô che bụng
mình, cười đến hai mắt cong thành vầng trăng khuyết.

Vẫn là San
Hô trầm ổn hơn, chen vào hỏi: “thái y, phúc tấn từ sáng sớm cũng có chút không thoải mái, vừa rồi còn nói đau bụng...”

Điềm Nhi nghe vậy, cũng lo lắng ngẩng đầu, sợ thái y nói ra cái gì không hay.

“Không sao cả.” Hứa thái y nói: “Cho phép thần hỏi phúc tấn, gần đây có phải
ngài đột nhiên chuyển đổi hoàn cảnh nơi ở đúng không?”

Điềm Nhi gật gật đầu, nói đến chuyện đốt địa long trong phủ.

“Chính là vậy, trong cơ thể ngài nổi lên nhiệt hỏa lại cùng va đập với khí
lạnh bên ngoài, đã hình thành một ít hàn tà nhập vào cơ thể, cho nên mới cảm thấy đầu óc choáng váng, cả người vô lực, về phần bào thai trong
bụng, đúng là hơi động thai khí, nhưng không nghiêm trọng lắm, uống vài
viên thuốc an thai là được.”

Lúc này Điềm Nhi mới thật sự yên lòng.

“Tiểu Hỉ Tử!” Ánh mắt nàng lấp lánh kêu một tiếng, nở nụ cười vô cùng hạnh phúc: “Đi bẩm báo cho gia một tiếng.”

“Dạ!”

Dận Chân nhất định sẽ rất vui?

Đứa bé này, là con của hai người họ!

Tô Bồi Thịnh bước chân lảo đảo, vẻ mặt đầu tiên là không thể tin, rồi sau
đó lại biến thành mừng như điên, không để ý đây là nơi nào, giơ chân lên đạp mạnh cho tên đồ đệ một cái, sau đó, như một làn khói chạy vào trong điện. Trong đôi mắt tam giác lăn xuống giọt nước mắt đục ngầu.

“Gia...” giọng hắn nghẹn ngào gần như không nói ra lời.

Thân thể Dận Chân khẽ run một cái.

“Phúc tấn làm sao?” Hắn gằn từng chữ hỏi.

“Phúc tấn... Phúc tấn... Phúc tấn có tin vui!” Gia a! Ngài sẽ làm a mã, ngài
sẽ có con trai trưởng rồi, sẽ không còn ai nói ngài là mệnh tuyệt hậu
nữa.

“Ngươi nói cái gì?” Dận Chân hai mắt trợn to, đứng bật dậy: “Lặp lại lần nữa?”

Toàn bộ Thái An điện, lại yên tĩnh lần thứ hai, ngay cả Khang Hi ở nơi cao cao tại thượng cũng giương mắt nhìn sang.

Tô Bồi Thịnh hít sâu một hơi, mang theo tiếng khóc lớn tiếng nói: “Gia, phúc tấn có tin vui.”

Toàn điện, lại một mảnh xôn xao.