Điềm Nhi không biết
hai người họ rốt cuộc đã làm bao lâu, cũng không biết mình làm sao trở
lại phòng ngủ. Chỉ biết duy nhất một điều là, khi nàng một lần nữa mở
mắt ra, đã là xế chiều ngày hôm sau.
Nghe thấy động tĩnh, San Hô
vội sột soạt bước chân nhanh đi vào. Trông thấy chủ tử ngây người ngồi
trên giường, không biết nhớ tới cái gì đó, mà gương mặt nàng đột nhiên
đỏ lựng.
“Chủ, chủ tử, tỉnh!”
“À? Ừ!” Điềm Nhi hơi giật mình, ngẩng đầu lên, thấy là San Hô, liền ho khan một cái, thanh âm chột dạ hỏi: “Gia đâu rồi?”
“Nghe Tiểu Hỉ Tử nói, gia đang ở thư phòng ạ!”
Nghe hai chữ “Thư phòng”, một vài hình ảnh kịch liệt màu hồng phấn, liền
không bị khống chế mà chui tọt vào trong đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn của
Điềm Nhi nháy mắt biến thành một trái táo đỏ, thẹn thùng quả muốn lấy
chăn bao lại chính mình, vĩnh viễn không ra ngoài.
Dường như chê da mặt chủ tử chưa đủ mỏng, San Hô tiếp tục nhẹ giọng nói: “Sáng sớm
hôm nay bối lặc gia ôm ngài trở về, ngài ngủ sâu quá, gọi sao cũng không tỉnh.”
Điềm Nhi nghe vậy, thật nhanh quét mắt nhìn áo lót mới thay trên người.
“Là nô tỳ tự mình hầu hạ.” San Hô vội vàng nói.
Lúc này nàng đã biết, hôm nay gương mặt của San Hô, vì sao lại đỏ khác
thường rồi. Hu hu... Chắc chắn đã nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác thảm hại
của mình rồi. Điềm Nhi vùi mặt sâu vào lòng bàn tay, nàng không muốn
sống nữa...
Trong thư phòng, Dận Chân buông cuốn sổ con trong tay xuống. Hắn sắc mặt nhu hòa, khóe miệng khẽ nhếch lên, tinh thần thoải
mái, tâm tình cực tốt.
Tô Bồi Thịnh bưng ly trà nhỏ, đặt đến tầm tay của chủ tử, cười hề hề hỏi: “Gia, hôm nay dùng bữa ở chỗ phúc tấn ạ?”
Dận Chân ngẩng đầu liếc hắn một cái, mắng: “Lắm miệng!”
Tô Bồi Thịnh đã hầu hạ hắn nhiều năm như vậy, há có thể không phân biệt
chủ tử đây là giận thật hat giận giả sao. Xem ra đêm qua âm thầm để phúc tấn vào là làm đúng! Tô Bồi Thịnh trong lòng hung hăng cười thầm hai
tiếng.
Sau nửa canh giờ, Dận Chân quả nhiên đứng dậy, đi đến hướng Gia Hòa viện.
Tiểu nha đầu kia, không biết đã tỉnh chưa? Hắn vẻ mặt lạnh nhạt, trong lòng
lại bắt đầu nghĩ chút nội dung “Không thích hợp cho thiếu nhi”, tiểu nha đầu kia vẫn luôn yếu ớt, hôm qua lại bị mình lăn qua lăn lại thảm như
vậy, không biết hiện tại sao rồi?
Nhớ lại vài đoạn ngắn kịch liệt nào đó, khóe miệng Dận Chân không khỏi hơi vẽ ra ý cười, ngay cả cước
bộ cũng nhanh hơn vài phần.
Nhưng vào lúc này, từ xa xa có một bóng người đã đi tới trước mặt.
“Tỳ thiếp Triệu Giai thị thỉnh an bối lặc gia, gia vạn phúc kim an.” Thiếu
nữ tuổi vừa mới mười lăm, chậm rãi khẽ nhún người, khuôn mặt nhỏ nhắn
trắng muốt dưới nắng chiều lóe lên ánh sáng mờ mờ.
Dận Chân dừng bước lại, biểu tình trên mặt vẫn lạnh nhạt trước sau như một. “Chuyện gì?”
Nghe thấy thanh âm lạnh như băng này, Triệu Giai thị không tự chủ được co
rúm lại một cái, nàng dùng sức nắm nắm khăn thêu trong tay, đánh bạo
thưa dạ nói: “Tỳ, tỳ, thiếp làm một kiện áo choàng mới cho gia...”
Dận Chân quét mắt nhìn bọc đồ bị ôm chặt trong lòng Triệu Giai thị. Một
loại cảm giác không vui nồng đậm lập tức xông lên đầu. Cho dù là làm này nọ, cũng phải thưa bẩm với phúc tấn trước, hoặc là chờ mình đến viện
của nàng rồi lại đưa, chứ không quan tâm xông bừa lên chặn mình tại đây
như vậy, còn ra thể thống gì!
Khuôn mặt Dận Chân lập tức hóa đen, giọng nói lạnh như băng khiển trách: “Làm càn!”
Triệu Giai thị trong lòng vốn đang căng thẳng, bị một tiếng quát to này làm
cho hồn phi phách tán, phù phù một tiếng liền quỳ lên mặt đất. Nước mắt
tí tách chảy xuống.
Nha hoàn Oanh Ca bên người vội vàng đỡ lấy
chủ tử lung lay sắp đổ, quỳ trên mặt đất luôn miệng nói: “Bối lặc gia
bớt giận, bối lặc gia bớt giận. Chủ tử nhà ta vì làm áo choàng này, mà
mỗi đêm phải căng mắt dưới ánh nến, tốn không biết bao nhiêu tâm tư,
từng đường kim mũi chỉ trên áo đều là một tấm chân tình với ngài a~ xin
ngài niệm tình cho phần nhân tình không tự kìm được này mà tha cho chủ
của chúng nô tỳ đi!”
“Quả là một nha hoàn trung tâm hộ chủ.” Dận
Chân sắc mặt âm độc xoay xoay nhẫn ban chỉ trên ngón cái, lạnh lùng nói: “Nếu đã như thế, thì chịu thay cho chủ tử của các ngươi đi, Tô Bồi
Thịnh, kéo nàng ta xuống, phạt một trăm đại bản.”
Oanh Ca nghe vậy mặt lập tức trắng không còn hột máu, một trăm đại bản, đây là muốn đánh chết tươi mình rồi a!
“Chủ tử cứu nô tỳ! Chủ tử cứu nô tỳ a!” Oanh Ca tràn đầy kinh hoảng níu tay áo Triệu Giai thị, cả người run lên cầm cập.
Nhưng mà, lúc này Triệu Giai thị đã bị dọa đến bay mất hồn vía. Nàng sững
người ngẩng đầu nhìn nam nhân đứng trước mặt, hắn lãnh khốc như thế,
tuyệt tình như thế.
“Chủ tử... Chủ tử...” Không để ý Oanh Ca giãy dụa, Tô Bồi Thịnh thuần thục liền bịt miệng nàng ta lại.
“Cách Gia Hòa viện xa một chút, đừng kinh động đến phúc tấn.”
“Dạ!”
Dận Chân nhấc chân thẳng bước đi tiếp, từ đầu đến cuối cũng không liếc mắt nhìn Triệu Giai thị ngã trên mặt đất lấy một lần.
“Đi điều tra một chút, là ai chỉ điểm nàng ta làm như thế?” Triệu Giai thị
tính tình yếu đuối, là người không có chủ kiến, mỗi lần thấy mình đều
nơm nớp lo sợ, nếu không có người xúi giục, thì không dám làm ra cái
chuyện chặn đường hắn.
Là Tống thị hay Lý thị?
Dận Chân
lạnh lùng thầm nghĩ, xem ra trong khoảng thời gian này mình độc sủng
phúc tấn, đã khiến cho vài người bắt đầu rục rịch tâm tư rồi.
“Chàng đến rồi!” Điềm Nhi nhìn nam nhân vén rèm đi vào, nụ cười trên mặt không tự chủ được càng nở rộ.
Dận Chân gật gật đầu, sắc mặt có chút khá hơn.
Điềm Nhi tiến lên cởi ngoại quái* cho hắn, lại ngồi xuống hầu hạ hắn cởi giày.
(* ngoại quái: áo lễ phục mặc ngoài áo dài ở đời Thanh)
Dận Chân chú ý tới động tác nàng hoặc nhiều hoặc ít có chút chậm chạp, thoáng nghĩ một chút, liền biết nguyên nhân.
“Thân thể nàng không thoải mái, dừng ở đó là được rồi.” Khóe miệng hắn hơi cong nói.
Khuôn mặt nhỏ của Điềm Nhi vốn đang bình thường không có gì bất ngờ xảy ra,
liền căng thành một trái táo đỏ. Bĩu bĩu làn môi non hồng, nàng hờn giận liếc hắn một cái.
Nha đầu này! Lá gan càng lúc càng lớn, Dận Chân âm thầm mài mài răng.
Nhưng hắn lại không thử nghĩ, Triệu Giai thị người ta cùng lắm chỉ tặng cho
hắn món xiêm y ở trong sân, đã bị hắn cho là “Không tuân thủ phụ đức.”
Mà Điềm Nhi thì lại hơn nửa đêm “cải trang” chạy đến thư phòng làm cái
chuyện quyến rũ kia, hắn chẳng những không hề trách tội, ngược lại còn
cảm thấy vô cùng kích thích, ước gì còn có lần sau. Cái loại phân biệt
đối xử này cũng thật chênh lệch một trời một vực rồi.
Điềm Nhi
còn đang ngượng ngùng vì chuyện đêm qua, không dính sát lấy hắn như mọi
ngày, mà chọn lấy một vị trí đối diện bàn nhỏ, ngồi nghiêm trang.
“San Hô, đến phòng bếp lớn gọi họ bưng đồ ăn lên đi.” Nàng cúi đầu, chầm chậm nói.
“Dạ!”
“Hôm nay, thần thiếp dặn họ nấu lẩu.” Để dừng lại không khí đột ngột im lặng giữa hai người, Điềm Nhi không thể không nén xấu hổ mà mở miệng trước:
“Nghe hạ nhân nói, là cách nấu giống bên kia Hắc Long Giang, nước lẩu
dùng cá ninh nhừ, thêm vào tôm, rong biển này nọ, đặc biệt tươi ngon,
lát nữa gia phải ăn nhiều chút mới được!”
“Giao chìa khóa phủ khố cho nàng, liền vui vẻ như vậy sao?” Dận Chân chợt hỏi một câu không đầu không đuôi.
Điềm Nhi liền ngây người. Nàng ngẩng đầu nhìn con ngươi đen sâu kín của Dận
Chân, một lát sau mới nói: “Không chỉ vì cái đó... Mấy ngày nay, gia,
gia vẫn luôn ở tại chỗ thần thiếp, không đến chỗ khác... Khụ khụ... cho, cho nên... rất vui mừng.”
Cho dù lúc nguyệt sự, nàng không thể
hầu hạ, Dận Chân cũng ngủ một mình ở thư phòng, mà không thân cận với nữ tử khác, bất luận hắn có cố ý hay không, nhưng Điềm Nhi thấy vậy thì
trong lòng rất vui vẻ.
Thấy Dận Chân hồi lâu không ừ hử lấy một
tiếng, Điềm Nhi khịt khịt mũi nhỏ, ấp úng vươn tay giật giật ống tay áo
người đối diện, đôi mắt lại lấp lánh ánh lệ: “Điềm Nhi làm cho gia thất
vọng rồi!”
Thân là thê tử, lý nên ung dung hiền huệ, không đố
không ghen. Nhưng dù cố thế nào nàng cũng không làm được, chỉ cần vừa
nghĩ đến việc Dận Chân ôm những nữ nhân khác như ôm mình, sẽ dùng loại
ánh mắt làm tim nàng mềm nhũn kia, nhìn những nữ nhân khác, nàng liền
khó chịu thậm chí đi ngủ cũng không ngủ được, quả thật muốn tay không xé rách mấy cái gối đầu. Mình như vậy, nhất định trông mặt mũi sẽ rất xấu
xí!
Thần sắc Điềm Nhi càng giảm sút, một cảm giác chán ghét chính mình dần dần xông lên trái tim.
Nhưng vào lúc này, San Hô dẫn theo một đám hạ nhân, bưng thực hộp đi vào, lập tức liền phá tan bầu không khí có chút ngột ngạt này. Chiếc nồi bằng
đồng đỏ có tay cầm hai bên được đặt lên bàn, đám nha hoàn cũng đặt lên
từng đĩa nguyên liệu.
Bởi vì Dận Chân không ăn mặn*, nên Điềm Nhi không chuẩn bị thịt, chỉ dặn người chuẩn bị lá lách bò, óc heo, sứa,
tôm viên, cá viên, còn có các loại rau dưa, như cải trắng, rau chân vịt, khoai tây cắt lát, cây du mạch, đậu phụ đông, đậu hũ da, nấm, nấm kim
khâu, khoai lang trắng linh tinh.
Các loại gia vị ăn kèm cũng có
rất nhiều loại, dầu mè, hoa hẹ, chao, tiêu ớt, rượu vàng Thiệu Hưng,
hành băm, rau thơm, nước mắm, chén lớn chén nhỏ, xanh xanh đỏ đỏ bày đầy một bàn.
Có những thứ này chen vào. Điềm Nhi liền tạm thời vứt
bỏ cảm xúc không tốt vừa rồi, nàng cầm muỗng nhỏ, pha vài loại gia vị
làm nước chấm đặt trước mặt hai người, lại bỏ da sứa, lá lách bò vào
trong nồi nước sôi sùng sục đảo đảo, đợi đã chín biến màu mới lấy ra.
“Lúc còn nhỏ, cứ vào lập đông mỗi năm, ngạch nương đều sai người làm một nồi lẩu như vầy, cả nhà ngồi quây quần quanh nồi lẩu nóng hừng hực, vừa
thổi vừa ăn, cười cười nói nói, rất là vui vẻ!”
Nghe Điềm Nhi nói vậy, trong đầu Dận Chân lơ đãng hiện ra một bức tranh. Mẫu thân ôm cô
bé nhỏ nhắn trong lòng, đứa bé trai kháu khỉnh ngồi bên cạnh phụ thân,
một nhà vây quanh nồi lẩu bốc khói nghi ngút, trên mặt đều tươi cười
hạnh phúc, có lẽ đứa bé gái sẽ làm nũng vòi mẫu thân gắp miếng thịt cho
mình, có lẽ đứa bé trai nghịch ngợm sẽ len lén uống thử chút rượu thơm
của phụ thân... Ấm áp, hạnh phúc mà vượt qua ngày đông đầu tiên giá
lạnh.
“Sau này, cứ ngày này, đều ăn lẩu như vậy đi!” Không biết tại sao, Dận Chân buột miệng thốt ra một câu như vậy.
Điềm Nhi ngẩng đầu, dùng đôi mắt thật to kinh ngạc nhìn hắn, sau đó chậm rãi nhuộm lên một tầng hơi nước. “Vâng!” Nàng gật đầu thật mạnh.
Về sau cứ ngày này mỗi năm, hai chúng ta cũng ở cùng nhau đi! Như vậy cũng sẽ không cảm thấy lạnh.
Chú thích:
*ăn chay: Thực ra, trong Phật giáo có hai trường phái chủ trương ăn chay
khác nhau. Phật giáo Nam Tông, vì muốn giữ truyền thống khất thực của
Đức Phật, thời Phật giáo Nguyên thuỷ, cho nên phái này chủ trương ăn
chay theo cách ‘tam tịnh nhục’, nghĩa là những loại thịt nào mà mình
không thấy người ta giết, không nghe tiếng kêu la của loài thú bị giết,
hay không vì mình mà giết, những loại thịt đó thì tỳ kheo được thọ dụng, không phạm giới. Thế nhưng, Phật giáo Bắc Tông (Đại Thừa ở Trung Quốc)
thì không chấp nhận cách ăn chay này, họ quan niệm rằng ăn chay là không được ăn thịt cá, chỉ ăn các loại rau đậu…
Ai đọc Đức Phật và
nàng cũng biết điều này, vậy nên anh Dận Chân ăn chay tức là không ăn
thịt, không ăn tanh, không ăn các loại thịt có màu máu, thịt cá, thịt
tôm, ngay cả óc heo là màu trắng nên ăn được.