Bạn Gái Tôi Là Mèo

Chương 63: Cháu chào bác trai

Không thèm đếm xỉa đến ánh mắt oán giận của Lão Vương, Lý Khoa vươn tay về phía mèo Kha đang ngồi trên ghế lái phụ, đang định xoa đệm thịt nhỏ mềm mại của cô.

Mèo Kha rung cái đuôi, nâng móng vuốt tránh khỏi tay của Lý Khoa, liếc mắt nhìn Lý Khoa.

Lý Khoa... Lý Khoa sợ hãi trong giây lát, thu tay lại thành thật lái xe.

Lão Vương ngồi đằng sau không chịu được sự cô đơn, giày vò mấy túm lông mao trên đầu Vương Nhị Cẩu, cố gắng làm ra một vẻ bề ngoài tràn đầy cảm giác quốc tế thời thượng.

Vương Nhị Cẩu meo meo meo rất thê thảm, Lý Khoa và mèo Kha ngồi đằng trước làm như không thấy. Trong lúc bọn họ trêu đùa thì đã đến nơi rồi.

Lão Vương từ trong túi quần rút một chiếc gương tròn một mặt ra, sửa lại mái tóc mà ông vừa chải và cổ áo, thậm chí còn soi mói lấy một bình nước hoa ra xịt cho mình và Nhị Cẩu.

Mùi nước hoa tươi mát và tạo hình mặc âu phục, đi giày tây làm cho Lão Vương có sự tự tin rất lớn, lão ôm lấy Nhị Cẩu đang định xuống xe thì cửa kính xe của Lý Khoa ngồi đằng trước đột nhiên bị gõ.

"... Đàn anh?"

Ngoài cửa sổ người nào đó được gọi là đàn anh nét mặt nham hiểm cười, âm dương quái khí nói: "Thật trùng hợp, đây không phải là Lý Khoa sao? Bây giờ sự nghiệp thế nào?"

Trên mặt Lý Khoa cố gắng bình tĩnh, đáp lại: "Ở nhà nhận mấy vụ lẻ tẻ thôi, cũng không có sự nghiệp gì."

Đàn anh Từ hừ lạnh một tiếng, giương mắt nhìn một vòng trong xe, ánh mắt nhìn thẳng vào Lão Vương, Lão Vương phát hiện ra người này không có ý tốt gì, vì vậy hơi lạnh nhạt vênh cằm lên.

"Cậu đến xem mắt sao?" Đàn anh Từ lại liếc mắt nhìn bên trong xe một vòng, giọng điệu hơi bình thường hơn một chút: "Lần sau đợi tôi có thời gian rảnh rỗi, cùng nhau ăn một bữa cơm nhé, cậu không được từ chối đâu đó."

Thấy đàn anh Từ không định dây dưa chuyện quay về công ty làm công việc cũ nữa, Lý Khoa âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vẫy tay chào tạm biệt với anh ta: "Vậy lần sau gặp lại, anh có thời gian hẹn gặp em là tốt rồi."

"Ừ." Đàn anh Từ vẫy tay, sau đó đi ra chỗ cửa kính hàng ghế sau lên tiếng chào hỏi với Lão Vương: "Tạm biệt bác trai, lần sau có thời gian cùng đi ăn một bữa cơm nhé."

"..."

Trên đầu Lão Vương mặc Âu phục, đi giày tây hiện lên ảnh động anh da đen với dấu chấm hỏi, tay run run chỉ vào mình, lại chỉ sang Lý Khoa, nhìn về phía đàn anh Từ giật giật môi nói: "Có phải cậu bị bệnh về mắt gì hay không?"

Đàn anh Từ tự cảm thấy nói chuyện với Lý Khoa có chút càn rỡ, nhưng khi nói chuyện với người nhà anh thì vẫn rất lễ phép mà, không hiểu hỏi: "Bác trai có ý gì ạ?"

"Ha ha ha ha ha ha..." Lý Khoa không nhịn được cười thành tiếng, cười xong mới giải thích rõ lý do trong ánh mắt ai oán của cả hai người: "Đàn anh, anh hiểu lầm rồi, đây là hàng xóm của em."

"... Thất lễ thất lễ."

"Hừ...!"

Trong lòng đàn anh là một tràng dấu chấm lửng, ngay cả tạm biệt cũng chẳng buồn nói, đứng ngoài cửa sổ lắc đầu than thở, vẫy tay với Lý Khoa rồi xoay người đi vào nhà hàng.

Lý Khoa nhịn cười, dùng một tay che miệng lại, đầu vai run rẩy cố gắng kiềm chế để bản thân mình không cười ra tiếng.

Lão Vương u oán rút gương nhỏ ra, trong khi Lý Khoa tìm chỗ đỗ xe đã soi được vài chục lần, lúc xuống xe, ông không thèm nói với Lý Khoa câu nào.

Lý Khoa đeo túi vận chuyển mèo xong bèn đuổi theo bước chân của lão Vương, sắc mặt bình tĩnh nói: "Có muốn cho Nhị Cẩu vào trong túi của tôi không?"

Lão Vương liếc mắt nhìn anh một cái, nói: "Ở đây cho phép mang theo thú cưng vào ăn cơm, em gái cũng dẫn mèo của cô ấy đến đây."

"Vậy cũng được, đợi lát nữa tôi cũng thả Cẩu Đản ra ngoài hít thở không khí một chút."

Lão Vương không trả lời nữa, hình như thật sự bị một câu "bác trai" của đàn anh Từ kia làm tổn thương trái tim, bây giờ cũng không thèm để ý đến người vô tội nằm không cũng trúng đạn như Lý Khoa nữa.

Lý Khoa sờ mũi, vỗ bả vai Lão Vương, nói: "Đàn anh gọi chú là bác trai, chú đã chiếm được lời từ chỗ tôi mà chú khó chịu cái gì?"

Lão Vương u ám liếc anh một cái: "Tôi thà để cho cậu làm cha của tôi."

"..."

Mèo Kha đúng lúc kêu lên hai tiếng meo meo, hấp dẫn sự chú ý của Lý Khoa và Nhị Cẩu đang nằm trong lòng Lão Vương, cô lắc đầu, ra dấu hiệu cho Lý Khoa, đệm thịt nho nhỏ chỉ về góc nằm ở vị trí cạnh cửa sổ trong nhà hàng.

Lý Khoa hiểu ý, tiến lên nắm bả vai Lão Vương, không nhịn được liền nghịch ngợm một chút: "Đi nào con trai."

Gần ra trận, lão Vương cảm thấy có chút căng thẳng, hiếm khi không đấu võ mồm với Lý Khoa mà lại kéo kéo cà vạt của ông, lấy gương nhỏ ra soi lại gương mặt, khẩn trương hỏi lại Lý Khoa: "Tôi ăn mặc không có vấn đề gì chứ?"

Lý Khoa giữ Lão Vương dừng lại, chăm chú quan sát bộ dạng mặc âu phục, đi giày da của ông hồi lâu, sau đó ra vẻ nhíu mày trầm tư suy nghĩ, nói với Lão Vương: "Ăn mặc quần áo đều không có vấn đề gì, mùi nước hoa cũng rất thanh đạm, Nhị Cẩu cũng thành thật, chẳng qua..."

"Chẳng qua cái gì?" Lão Vương lập tức vô cùng căng thẳng, không tự chủ được nuốt nước bọt.

"Chẳng qua..." Lý Khoa híp mắt cười: "Nếu đổi cái đầu khác có lẽ sẽ thích hợp hơn một chút."

"..." Lão Vương ưỡn thẳng sống lưng, hất cằm lên lộ ra độ cong khinh thường với Lý Khoa, ông tự tay vỗ nhẹ lên bụng, lộ ra cái bụng hơi nhỏ lại một chút do một tuần nay ông chỉ ăn rau xanh, xà lách: "Tôi đã gầy đi ba cân rồi, chỉ cần cố gắng hơn một chút nữa thôi, gầy hẳn đi rồi không phải sẽ thành Lưu Đức Hoa sao?"

"Đúng đúng đúng, chú gầy đi sẽ thành Lưu Đức Hoa. Mau mau cố gắng cho tôi nhìn thấy nghị lực bền gan bền chí của chú nào. Hãy để tôi được nhìn thấy lúc chú gầy còn sáu lăm, bảy mươi cân đi nào."

"..."

Trong trận đấu võ mồm lại thua Lý Khoa thêm một lần nữa, trong lòng Lão Vương không phục lắm, nhưng lại thầm nghĩ không muốn tranh cãi với Lý Khoa nữa, vì vậy kiêu ngạo hừ lạnh một tiếng, thua người không thua trận, ông nhấc chân đi vào trước.