Bạn Gái Hám Tiền Của Tổng Giám Đốc

Chương 8

Đúng thật là đau đầu mà!

"Cạn ly!"

Chân Đa Trân cười cực kỳ đáng yêu, cầm rượu vang đỏ cao cấp của Pháp muốn cạn ly với Mạc Ưng Chí.

"Được, cạn ly. Người đàn ông dở khóc dở cười, nhưng vẫn vô cùng thức thời (hiểu biết, thích nghi với thời thế), giơ cao ly rượu hưởng ứng (đáp lại và tỏ sự đồng tình ủng hộ bằng hành động hưởng ứng lời kêu gọi hưởng ứng phong trào) người đẹp.

Chân Đa Trân hào khí bừng bừng, uống rượu vô cùng thoải mái như trên TV, một hơi uống cạn sạch ly rượu ngon.

Hỏng bét, lại nữa rồi......

Mạc Ưng Chí cầm ly rượu thở dài. Lần trước anh chỉ biết tửu lượng (khả năng uống rượu) của cô không được tốt lắm, nay mới phát hiện người đẹp chẳng những tửu lượng kém cỏi, còn có thể bởi vì rượu vang quý mà biến rượu đỏ cao cấp thành nước uống.

Hành động của cô giống hệt một thiếu nữ ngây ngô, khiến anh không thể nhịn được cười- cũng may là anh đã dự đoán trước, đổi địa điểm ăn cơm đến phòng VIP trên tầng thượng, tránh khỏi cảnh tượng không đáng có.

Anh vốn muốn bàn bạc với cô về đảm nhiệm việc giáo dục Siêu Luân, quan trọng nhất là, anh muốn hỏi cô vì sao ngày đó cô lại muốn chạy trốn? Những lời cô nói đêm đó là có ý gì?

Nhưng khi nhìn biểu cảm điềm nhiên như không của cô, toàn bộ những lời muốn nói lại bị nuốt lại.

Cô không quan tâm gì đến tình cảm của bọn họ, nghiêm trọng hơn là, bên cạnh cô còn có rất nhiều đàn ông khiến tâm trạng anh vô cùng tồi tệ.

Đây là như thế nào? Đêm Noel ở trên giường là cô loạn tính sau khi uống rượu ư?

Lòng tự tin chưa Mạc Ưng Chí bị đả kích nặng nề…

"Eh! Tôi hỏi anh này......" Đặt ly rượu lên bàn, Chân Đa Trân lắc lư đi đến trước mặt Mạc Ưng Chí, gục ở trên người anh.

"Em hỏi đi!" Anh đỡ lấy thân hình mảnh mai của người đẹp, cố hết sức kiềm chế bản năng dục vọng của đàn ông, duy trì phong độ thật tốt.

"Vì sao sau khi cùng tôi ** anh lại không tới tìm tôi?" Hai tay đặt trên cổ người đàn ông, Chân Đa Trân khép khép mở mở cánh môi hồng thuận, "Ưm! Anh là muốn cùng tôi...... chơi trò tình một đêm ư? Anh có biết hành vi của mình...... thật sự rất quá đáng không......" Nói xong, nước mắt cũng thi nhau rơi xuống.

"Tên không có lương tâm...... lừa gạt tình cảm của phụ nữ......" Cô vừa mắng vừa dùng tay đánh vào ngực anh.

"Anh không có!" Mạc Ưng Chí lớn tiếng kêu oan. Anh dù có mượn gan trời cũng không dám chơi trò tình một đêm với cô!

"Tôi không tin!" Thân thể có lồi có lõm dán vào cơ thể của người đàn ông.

Cô nhất định là muốn trừng phạt anh!

Chân Đa Trân nhanh tay bắt lấy bả vai của Mạc Ưng Chí, cánh môi mềm mại lập tức dán lên môi anh, lưu luyến mùi hương khô mát trên cơ thể anh, không ngừng mút.

"Ưm......" Không ngờ hình phạt của cô thế nhưng lại khiến người ta sung sướng đến vậy?

A ha ha, đúng là quá tốt!

Mau lại đây trừng phạt anh đi, mau lại đây chà đạp anh đi!

Mạc Ưng Chí rất vui sướng, thích thú tiếp nhận sự trừng phạt của cô.

"Ưm......"

Trải qua biết bao nhiêu khiêu khích của Chân Đa Trân, dục vọng của Mạc Ưng Chí nổi lên, ôn lấy người đẹp, mút lấy cánh hoa của cô, đùa giỡn chiếc lưỡi thơm tho, không biết thoả mãn mà hút hết dòng nước mật ngọt ngào của Chân Đa Trân, không thể ngừng triền miên với cô.

Đến tận khi không thở nổi, Chân Đa Trân mới rời khỏi miệng người đàn ông, dựa vào người anh mà thở.

"Anh nói đi!" Chân Đa Trân uống say đánh đổ thùng dấm chua, nhanh tay kéo caravat của anh, "Trong lòng anh rốt cuộc đã có bao nhiêu phụ nữ rồi hả?"

"Không có!" Người đàn ông kiên quyết phủ nhận, "Từ khi anh về nước tới giờ công việc vẫn luôn bận rộn, về nhà còn phải chăm sóc Siêu Luân, nào có mấy ý nghĩ đó chứ?"

Thật không?

Chân Đa Trân ngốc nghếch ngồi trên người anh, nghi ngờ tính chân thật của những lời anh vừa nói.

"Vậy tại sao anh không đến theo đuổi tôi?" Tiếp tục bá đạo chất vấn.

"Anh cứ nghĩ không biết vì sao em lại rời đi? Là anh khiến cho em không hài lòng ư?" Anh lúc nào cũng muốn biết nguyên nhân, nhân tiện xác nhận luôn tình cảm đôi bên.

Hừ! Cô thì làm gì có nguyên nhân gì, chỉ là xấu hổ thôi!

Cô còn nhớ mình ở trên giường cùng đàn ông có biết bao hành vi phóng đãng, cô xấu hổ mà......

Đôi mắt say mèm của Chân Đa Trân nhìn chằm chằm Mạc Ưng Chí, cũng không nói chuyện.

"Đang nghĩ gì vậy?" Mạc Ưng Chí không được tự nhiên hỏi.

Bầu không khí im biến hoá kỳ lạ, Chân Đa Trân ngoắc ngoắc ngón tay với anh.

Nhịn xuống sự kích động dưới hạ thân, Mạc Ưng Chí cố gắng ngồi thẳng người, mặt đối mặt với người đẹp.

"Được rồi! Như vậy thì em có thể trả lời rồi chứ?"

Chân Đa Trân vẫn như cũ không nói một lời.

Đôi mắt to của cô nhìn chằm chằm vòm ngực rắn chắc của Mạc Ưng Chí, "Sắc dục chi trảo" (bàn tay sắc dục) bất ngờ tập kích......

"Ấm áp, thô sáp, sờ rất thích......" Chân Đa Trân thấp giọng khen ngợi.

Cặp tay nhỏ bé, thon dài mà mịn màng của cô tràn ngập lửa tình, cách một lớp quần áo không ngừng thăm dò trong ngực anh.

"A!" Chết tiệt!

Không ngờ phụ nữ uống rượu lại say khướt như vậy...... Mạc Ưng Chí bị trêu chọc bắt đầu đỏ lên, mồ hôi chảy trên trán.

"Em đã sớm muốn sờ một thân thể giống với pho tượng David [1], không biết sẽ có cảm giác như thế nào đây......" Chân Đa Trân nỉ non.

[1] Tượng David là một bức tượng do Michelangelo điêu khắc từ năm 1501 đến 1504, là một kiệt tác của điêu khắc thời Phục Hưng và là một trong hai tác phẩm điêu khắc vĩ đại nhất của Michelangelo (cùng với Pietà). Riêng tượng David hầu như chắc chắn giữ danh hiệu bức tượng được công nhận nhất trong lịch sử nghệ thuật. Bức tượng này đã được xem như là một biểu tượng của vẻ đẹp con người trẻ trung và sức mạnh.

Hiển nhiên, chất cồn trong cơ thể cô đang ồ ạt phát huy tác dụng.

Hơn nữa cô còn cho rằng sờ cách một lớp quần áo tuyệt đối sẽ không đem lại cảm giác chân thật, cho nên cô một tay bấu víu vào cổ người đàn ông, một tay chiến đấu hăng hái với chiếc áo sơ mi của anh.

"Trời ạ, Tiểu Trân......" Mạc Ưng Chí phát ra một tiếng thở dài thống khổ.

Anh không ngờ trong một buổi đêm tuyệt vời, mình lại bị một phụ nữ ăn nhiều đậu hủ như vậy, mà lại còn là một phụ nữ say rượu nữa chứ!

Bận giao chiến với dục vọng của bản thân, Mạc Ưng Chí vô lực chống đỡ sự xâm nhập từ "Quái trảo" (bàn tay ma quái) của Chân Đa Trân, chỉ là liên tiếp thở dốc, cố gắng kiềm chế dục hỏa đốt người.

Anh biết giờ phút này Chân Đa Trân hoàn toàn không tỉnh táo.

Bây giờ anh có cùng cô làm chuyện gì thì sau khi tỉnh rượu cô cũng sẽ chẳng nhớ gì.

Cho nên, tối hôm nay anh tuyệt đối không thể làm không công, tuyệt đối không thể như trước, không dậy nổi bởi khiêu khích của người đẹp, lại cùng cô một lần......

Nếu ngày mai tỉnh lại phát hiện cô lại chạy, anh nhất định sẽ phát điên!

Chỉ là, khi cô gái tựa đầu dán vào ngực anh, ý chí của anh liền lặng lẽ sụp đổ.

Thì ra, áo sơ mi của anh đã sớm bị cô cởi ra......

Cái trán đặt trên lồng ngực rắn chắc, giữa tiếng thở dốc của Mạc Ưng Chí, Chân Đa Trân vươn đầu lưỡi màu hồng, liếm điểm đỏ sẫm trên ngực anh.

Cô nhắm mắt hai mắt lại, cẩn thận nhấm nháp......

Ầm!

Lý trí của người đàn ông hoàn toàn sụp đổ trước sự khiêu khích vô ý của người phụ nữ, dục hỏa hoàn toàn thiêu đốt, anh đã không thể nhịn nữa rồi!