Bạn Gái Hám Tiền Của Tổng Giám Đốc

Chương 1

Cuối tháng mười hai, tám giờ rưỡi tối tại quầy tiếp tân trung tâm ngoại ngữ Anh Mỹ Khải Đức.

Sau quầy tiếp tân, phòng học chính đang tổ chức một buổi liên hoan phát biểu tiếng Anh Mỹ, mọi người chen lấn tấp nập, Chân Đa Trân được giao nhiệm vụ trực quầy, vừa ngủ gà ngủ gật, vừa mơ chút nữa về nhà, trên bàn sẽ bày đầy ắp các món ăn làm bữa tiệc lớn mừng lễ Giáng Sinh...

A, ăn thật ngon!

Tiệc ở các nhà hàng lớn rất tuyệt, quan trọng nhất là - cô không cần trả tiền!

" Annie (tên tiếng Anh của Chân Đa Trân), see you next time." Một cặp song sinh gấp gáp chạy ra khỏi phòng học làm Chân Đa Trân đang ngủ gà ngủ gật giật mình.

"See you." Chân Đa Trân nháy mắt mấy cái, để lộ ra lúm đồng tiền nho nhỏ.

"Annie, good bye." Một cậu bé lớp bốn không chịu thua kém, đặc biệt đi vòng qua trước mặt cô bày tỏ.

"Good bye." Chân Đa Trân mỉm cười, không lạ gì về việc cô được các em nhỏ yêu mến.

"Mau đưa các bạn nhỏ ra ngoài nhanh một chút nào." Chủ nhiệm lớp ở phía sau chỉ huy.

"Dạ, vâng… vâng." Chân Đa Trân dí dỏm theo sát chủ nhiệm trong nháy mắt, bay múa tới cửa tựa như bướm nhỏ, đắc ý rời trung tâm ngoại ngữ để nói chuyện phiếm.

" Annie, em trai con nói muốn vào lớp của cô mới chịu đi học." Một bé gái nhỏ len lén kề tai Chân Đa Trân thỏ thẻ.

"Thật vậy sao? Con nhớ nói với mẹ con, bảo mẹ con nói với chủ nhiệm nhé." Chân Đa Trân lặng lẽ thì thầm.

"Annie, giáo viên trong phòng học không xinh đẹp bằng cô đâu!" Tiểu phật gia này phải tốn mấy ngàn cuộc gọi mới chịu đi học, ôm bắp đùi của cô làm nũng.

Vừa vặn Cindy kết thúc buổi học ra khỏi phòng nghe được hai người đang nói chuyện.

Cô ta hừ lạnh một tiếng.

"Không phải đều xinh đẹp giống nhau sao?" Chân Đa Trân lại cười hì hì, dù không có tiền nhưng cô vẫn hào phóng ca ngợi.

"Nhưng con vẫn thấy cô xinh đẹp hơn đó!" Tiểu phật gia quỷ quyệt, liều chết chui vào trong ngực cô, cậu bé rất sợ giáo viên khác.

"Cám ơn con, cô cũng cảm thấy con đáng yêu nhất." Đây gọi là bánh ít đi qua bánh quy đi lại, Chân Đa Trân mỉm cười dẫn Tiểu phật gia ra cửa, phụ huynh chờ cũng đã lâu rồi.

Cuối cùng thì buổi liên hoan phát biểu tiếng Mỹ huyên náo cũng kết thúc.

"Annie, cô có thể đợi đến khi bọn trẻ được phụ huynh đón về hết, rồi cô về sau được không?" Chủ nhiệm lớp vừa nhìn, vừa hỏi thăm Chân Đa Trân.

"Dạ được!" Hôm nay, cô dạy thay chủ nhiệm là được tính thêm giờ.

"Vậy thì giao cho cô nhé." Mỗi năm một lần vào dịp nghỉ lễ giáng sinh, tất cả mọi người đều có hẹn ─ nhưng trừ tiền ra, Chân Đa Trân chẳng có hẹn hò với ai cả.

"Không thành vấn đề." Chân Đa Trân vỗ ngực đảm bảo.

Xác định có người ở lại trực, chủ nhiệm lớp và các giáo viên tiếng Mỹ khác lần lượt rời khỏi, những bạn nhỏ còn lại cũng được phụ huynh đến đón.

Nhìn mọi người nối gót rời đi, Chân Đa Trân vừa ngáp, vừa thu dọn đồ trên bàn.

Khóe mắt cô liếc về phía phòng phát biểu, vẫn còn có bóng người đung đưa.

"Hello!" Cô đi vào cửa, chào hỏi cậu bé vẫn chưa được ba mẹ đến đón.

"Hello!" Cậu bé chỉ chơi bóng một mình trong phòng học, vừa thấy Chân Đa Trân xuất hiện, cũng vui vẻ nhếch miệng cười với cô một tiếng.

"Ba mẹ con đâu rồi?" Chân Đa Trân nhìn ra nét cô đơn trên gương mặt non nớt.

Bây giờ cũng sắp chín giờ rồi!

"Con không có mẹ, ba còn chưa tan làm. Chủ nhiệm muốn con ngoan ngoãn ở chỗ này chơi, chờ ba tới đón." Cậu bé vô cùng thông minh, nói rõ ràng lời chủ nhiệm căn dặn.

Khó trách chủ nhiệm lại bảo cô ở lại, thì ra là muốn cô trông chừng người bạn nhỏ này, chờ phụ huynh tới đón.

Tốt, vì “Đại ca Tiền”, cố gắng chút!

Cô mặc kệ lễ Giáng Sinh là gì, ngày tốt chính là ngày kiếm được nhiều tiền ...

Như hôm nay, chẳng những có thể tới trường tổ chức các hoạt động hỗ trợ luyện thi, còn có thể kiếm được tiền làm thêm giờ, chuyện tốt như vậy làm sao tìm được?

Trong lòng Chân Đa Trân hoan hô như sấm dậy, hát vang bài ca thắng lợi!

Suy nghĩ của người đẹp cũng khác thường, khuôn mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào mà quỷ dị, mang cậu bé ra khỏi phòng học không có bóng người.

"Tên con là gì?" Chân Đa Trân vỗ vỗ vai cậu bé, dường như hai người rất quen thân.

"Mạc Siêu Luân!"

"Con cùng cô Annie chờ ở bên ngoài có được không? Nếu không, có một mình cô Annie sẽ rất sợ."

"Được!" Trên khuôn mặt cô đơn nhỏ nhắn có nét vui mừng, nhưng lại giống như tiểu đại nhân, điềm tĩnh nói chuyện với người lạ.

"Con có đói không?" Cô sợ cậu bé cũng chưa ăn tối giống mình.

"Lúc nãy cô Cindy cho chúng con ăn gà rán rồi ạ."

"Chúng ta cùng nhau xem phim Sherk có được không?" Chân Đa Trân bắt đầu suy nghĩ, xem trong ngăn kéo còn phim hoạt hình gì hay không.

"Dạ" Cậu bé dùng sức gật đầu một cái.

Nhìn xem! Người bạn nhỏ này thật dễ chịu.

Trên mặt mang theo nụ cười vui vẻ, Chân Đa Trân nắm bàn tay nhỏ của cậu bé, dẫn cậu đến sảnh phòng học xem phim hoạt hình.

oOo

"Đáng chết!" Mạc Ưng Chí vừa lái xe, vừa nhỏ giọng mắng, liều mạng nhấn còi.

Nhưng xe phía trước vẫn chẳng di chuyển chút nào. Mạc Ưng Chí bực bội vô cùng nhưng lại không thể làm gì.

Cũng sắp mười một giờ rồi, vậy mà vẫn còn tắc đường!

Cả con đường mọi người đều mặc những bộ quần áo màu sắc rực rỡ, nhìn một cái cũng biết là tham gia party cuồng loạn mừng lễ Giáng Sinh thâu đêm, đang chơi đùa hứng khởi, nào hiểu cái gì gọi là nhường đường?

Không biết Siêu Luân như thế nào rồi? Nó còn ở trường luyện thi ư? Có người ở lại với nó không? Không biết nó có sợ hay không?

Đều do khách hàng muốn tới tham quan nhà máy phía nam, nói cái gì mà phải tới quan sát sản phẩm mới của công ty Bách Hóa xem thế nào, có phổ biến hay không...

Mấy cấp chủ quản đã sớm đã sắp xếp lịch xuất ngoại đi du lịch nghỉ ngơi, chỉ còn mình Mạc Ưng Chí trấn giữ Đài Loan, vì thế cho dù là ngày nghỉ anh cũng không thể ở nhà chăm sóc con trai, phải đem cậu bé vứt vào trường luyện thi của ông bạn chí cốt.

Ai, thật là hao tổn tâm trí!

Hi vọng chủ nhiệm lớp sẽ chăm sóc Siêu Luân, ở lại cùng nó.

Thế nhưng giờ cũng đã muộn lắm rồi...

Chân Đa Trân ngồi ngủ gà ngủ gật trên ghế sofa đột nhiên tỉnh lại, nhìn cậu bé nằm trên người cô vẫn co ro ngủ, say sưa mộng đẹp.

Nhưng lại có một bóng người cao lớn đang đứng sững ở trước mặt bọn họ.

"A, xin hỏi anh là..." Chân Đa Trân mở to mắt, muốn làm rõ tình huống này.

Người đàn ông sắc mặt cứng ngắc trước mặt là ai.

"Tôi là ba của Siêu Luân." Anh đơn giản giới thiệu.

A, thì ra người đàn ông này chính là người không chịu trách nhiệm, hại cô cũng phải ngủ ở lớp bổ túc?

Chiếc đèn ở đại sảnh của trường luyện thi sáng rực, khiến cô đang hoảng sợ dần dần mở mắt ra... Thấy rõ khuôn mặt anh tuấn của anh.

Ah, cô đã nhìn thấy anh ta ở đâu rồi nhỉ? Sao lại có cảm giác đã từng quen biết vậy?

Chẳng lẽ trên đời này người đẹp đều có dáng vẻ thế này sao?

Chân Đa Trân suy đoán, nhưng không có được kết luận.

Thôi đi, đây không phải là trọng điểm. Quan tâm anh có đẹp trai hay không làm cái khỉ gì, dù sao đàn ông là loại không có trách nhiệm, dù đẹp trai nhiều hơn nữa cũng là đồ phế vật, không cần quá khách sáo với anh.

Trên đời này có loại đàn ông phụ trách sinh, không phụ trách nuôi mới có những đứa trẻ “đeo chìa khóa” sinh ra. (Đứa trẻ đeo chìa khóa là do cha mẹ bận bịu làm ăn hoặc ở xa cha mẹ nên phải tự lo cho mình, đeo chìa khóa để tự mở cửa nhà).

Siêu Luân đáng thương, ngay cả cái chìa khóa đó cũng không có...

Sau trí nhớ bị kích động, Chân Đa Trân khôi phục suy nghĩ bình thường, sắc mặt cũng không khá hơn.

Cô trợn to cặp mắt, rất không khách khí nói: "Cái người ba này thật vô trách nhiệm, trời đang lạnh thế này lại ném con ở bên ngoài!"

"Cô đang mắng tôi sao?" Đưa mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang tức giận bất bình trước mặt, giọng nói của Mạc Ưng Chí vang vọng.

"Đúng thì sao?" Đối phương dùng giọng điệu giễu cợt khiến cô rất không thoải mái.

Anh đang ám chỉ cô rất gà mẹ sao?

Bình thường cô không thích lo chuyện bao đồng, nhưng tối nay ở bên cạnh thằng nhóc này hai ba giờ đồng hồ, cô cảm thấy đứa trẻ này thật khéo léo biết điều, không nhịn được nên mới vì đứa nhỏ nói thêm mấy câu.

Ít nhất cô muốn ba đứa trẻ cam kết về sau đừng chỉ quan tâm mỗi chuyện của bản thân, nhét con trai ngoan vào trường luyện thi ngủ nữa.

Đáng thương quá!

"Đứa trẻ không phải tôi sinh." Người đàn ông bình tĩnh nhìn cô gái xinh đẹp, trên mặt mỉm cười nhàn nhạt, cũng không bị cô chọc giận.

Haiz, anh không ngờ Chân Đa Trân lại thay đổi nhiều như vậy...

"Đúng vậy, Siêu Luân là do mẹ nó sinh, không phải người ba này sinh." Chân Đa Trân đè thấp giọng nói, cố gắng châm biếm, thuận tiện báo thù.

Cô thật đáng thương! Mùa đông lạnh như thế mà ban đêm cô phải ngủ ở trường luyện thi... Cô thật đã tận lực làm tròn bổn phận của một giáo viên! Chỉ tiếc là không tính gấp đôi tiền làm thêm giờ...

"Siêu Luân đúng thật không phải con của tôi" Anh lần nữa nhắc lại.

"Không phải con anh, chẳng lẽ là con của quỷ?! Cái người này đã không là có trách nhiệm của bậc làm cha mẹ, lại còn dùng lý do như vậy để trốn tránh!" Chân Đa Trân nhất thời nổi giận, chuẩn bị lý luận cùng người đàn ông này.

"Con không phải là con của ba!" Giọng nói trẻ con ở dưới cằm Chân Đa Trân vang lên.

"Hả?" Chân Đa Trân kinh ngạc cúi đầu.

Thằng nhóc bị họ đánh thức ư?

"Ba ban đầu là chú của con... Ba mẹ con vốn bị tai nạn xe cộ mất rồi." Bị thanh âm tranh chấp của hai người đánh thức, Mạc Siêu Luân lanh lảnh giải thích.

"Cái gì?" Tại sao lại có thể như vậy?

" Chân Đa Trân, đã lâu không gặp." Mạc Ưng Chí mỉm cười thản nhiên: "Siêu Luân là đứa con trai độc nhất của anh tôi, Tôi là Mạc Ưng Chí... Thật không ngờ lại gặp em ở đây."

"Gì?" Anh là Mạc Ưng Chí? Trước kia ở sát vách nhà cô, từ nhỏ đã biết kéo tóc cô, MẠC ƯNG CHÍ?

Khó trách cô lại cảm thấy dường như đã gặp anh ở đâu đó...

Mà Mạc Siêu Luân là con của anh trai anh - con trai của Mạc Ưng Tường?

A, Mạc Ưng Tường anh tuấn lịch sự, thành tích lại cao, cô từ nhỏ đã thầm mến bạch mã hoàng tử này!

Chân Đa Trân kinh ngạc cúi đầu, nhìn kỹ một lượt nữa - Mạc Siêu Luân quả nhiên rất có phong thái của đàn ông nhà họ Mạc, mắt to mày rậm, hình dáng khắc sâu...

Đẹp trai chết mất!

Khó trách cô lại giúp nó nói chuyện. Nó là con trai của bạch mã hoàng tử trong lòng cô mà!

Chỉ là. . . . . . Bạch mã hoàng tử đã chết?

Nụ cười của Chân Đa Trân trở nên có chút gượng gạo.

Dù sao, Mạc Siêu Luân rốt cuộc vẫn còn là một đứa trẻ, vừa nhìn thấy Mạc Ưng Chí xuất hiện liền hưng phấn nhảy đến trước mặt anh.

"Ba, hôm nay con ăn gà rán đó!" Mạc Siêu Luân báo cáo hành trình hôm nay.

"Ừ." Ôm thân thể nho nhỏ của Mạc Siêu Luân, Mạc Ưng Chí đưa đứa trẻ lải nhải lên vai, cúi đầu bày tỏ với Chân Đa Trân: "Cám ơn em hôm nay chăm sóc Siêu Luân trễ như vậy. Tôi mời em ăn nhé?"

"A, không cần, cảm ơn, đó là công việc của tôi." Thấy dáng dấp cha con hài hòa, Chân Đa Trân thoáng bừng tỉnh, chuẩn bị đi.

"Khách sáo như vậy sao? Theo như tính cách của em, hẳn phải hung hăng bắt bí tôi một chút chứ!” Thanh âm châm chọc vang lên.

Chân Đa Trân nhủ thầm trong bụng "Tôi rất muốn!" Biết là tốt rồi!

"Vậy... Bây giờ em đã tính tới việc tiết kiệm?" Anh đứng bên cạnh Chân Đa Trân, nhìn cô đeo túi xách, thuận tiện tắt đèn lớn của trường luyện thi.

"Siêu Luân là con trai của anh Tường, tôi sẽ đặc biệt ưu ái với nó." Ai bảo Mạc Ưng Tường là hoàng tử cô thầm mến từ lâu chứ.

Nếu là con trai của Mạc Ưng Chí... Hừ hừ, xem cô làm sao cho anh suy sụp!

"Cô đối với anh tôi thật tốt." Âm thanh nhạo báng lại vang lên, nghe không ra là khích lệ hay chê bai.

"Đó là đương nhiên. Anh Tường trước kia đối với tôi quá tốt." Ném chìa khóa vào trong túi, Chân Đa Trân đi về phía bãi xe.

Xe của cô đậu ở ngoài rìa, rất dễ ra vào.

Mạc Ưng Chí nhấc con trai lên, đứng bên ngoài văn phòng cao ốc, đưa mắt nhìn cô rời đi.

"Hai người cũng mau về nhà đi. Bên ngoài gió lớn lắm, cẩn thận bị cảm." Đi ngang qua hai người đàn ông một lớn một nhỏ, Chân Đa Trân thúc giục.

"Em không đi ăn với chúng tôi, trông nom nhiều như vậy làm gì?" Mạc Ưng Chí xa cách.

Ah, anh có thái độ gì đây?

Cô quan tâm bọn họ như thế nhưng người đàn ông này lại không biết ơn, còn lấy oán trả ơn với cô? Thật không có lễ phép.

Chân Đa Trân cực kỳ khó chịu nhìn chằm chằm anh.

"Cô ơi, lần nào cũng chỉ có ba với con ăn cơm, thực sự rất buồn!" Ở trên vai ba, Mạc Siêu Luân oa oa kêu to.

"Ông bà nội của con đâu?" Cô nhớ Mạc gia có rất nhiều người mà!

"Bà nội con sức khỏe không tốt, ông nội và bà ra nước ngoài sống rồi." Mạc Siêu Luân vội vàng báo cáo.

Chân Đa Trân nhìn chằm chằm hai người đàn ông một lớn một nhỏ này, cũng không cách nào khởi động xe máy.

"Mau về nhà đi, bên ngoài gió lớn lắm." Mạc Ưng Chí chỉ thúc giục.

"Tôi đói bụng muốn chết, anh tốt nhất nên mời tôi một bữa cơm." Chân Đa Trân nói xong, quay người lại, chạy xe trở về bãi đậu xe.

"Yeah! Cô muốn ăn cơm cùng chúng ta!" Mạc Siêu Luân làm tư thế chiến thắng.

Mạc Ưng Chí lẳng lặng đưa mắt nhìn bóng lưng Chân Đa Trân, ánh mắt trong đêm tối lấp lánh, như có thể hút lấy linh hồn...

Không ngờ, bọn họ lại có thể gặp nhau ở thành phố chật hẹp này lần nữa.

Năm đó hai người cãi nhau rồi chia tay trong buồn bã, cô không trở lại tìm anh, anh cũng đi tu nghiệp ở nước ngoài.

Duyên phận của họ, đã ngừng lại ở thời niên thiếu .

Nhìn bộ dạng của cô, dường như đã quên lãng quá khứ ngọt ngào, cũng không xem đoạn quá khứ của bọn họ ra gì cả.

Bây giờ cô đối với tình cảm nâng lên được, hạ xuống được, vậy người đàn ông như anh phải thế nào đây?

Có phải cũng nên ngẩng đầu mà bước, xua tan lo lắng, tìm kiếm mùa xuân của đời người hay không?

Mạc Ưng Chí dừng mắt nhìn bóng lưng Chân Đa Trân, thở dài nhìn chân trời màu đen, sâu thẳm vô cùng...

"Nhà anh to thật đấy!"

Vừa bước vào nhà họ Mạc, Chân Đa Trân lập tức cảm giác được có một cơn rét lạnh quanh quẩn trong lòng.

Trong phòng khách trống trải chỉ bày biện vài vật dụng gia đình, còn lại không có gì cả.

Chân Đa Trân nhìn về góc phòng lành lạnh trống vắng, cau mày - chỗ này giống nơi có người ở ư?

Anh nhún nhún vai, từ chối cho ý kiến với lời ca ngợi này. Người nhà họ Mạc từ trước đến nay luôn thói quen ở phòng lớn, mặc kệ nhiều người hay ít người.

"Haiz! Tôi còn tưởng rằng anh sẽ mời tôi ăn tiệc lớn chứ."

Chân Đa Trân nhướn mày, liếc chiếc bánh pho mát trên bàn ăn, nhìn cũng biết là mua ở cửa hàng tiện lợi.

Muốn ăn món này, cô cần gì tới đây cùng anh?

Ở nhà… Các chị trong trường tiếng Mỹ giúp cô chuẩn bị món ăn nhất định phong phú hơn món này!

"Nhà hàng bên ngoài quá ồn." Mạc Ưng Chí nhẹ nhàng giải thích, bởi vì Mạc Siêu Luân nằm trên lưng anh bắt đầu ngủ gà ngủ gật.

"Cũng phải." Chân Đa Trăn gật đầu một cái.

Cô thế này mới ý thức được đêm nay là đêm Giáng Sinh, ca khúc Giáng Sinh rộn rã phát ở khắp nơi, nhà hàng bên ngoài rất náo nhiệt, sao có thể mang một đứa bé đi khắp nơi chứ?

"Con dâu bà Vương sinh con, bà ấy xin nghỉ để chăm sóc." Mạc Ưng Chí chỉ vào chiếc bánh trên bàn: "Cái này tôi tính ăn một mình."

"Gì?" Cuộc sống độc thân như vậy thoải mái ư?

Nhớ đến gia đình họ Mạc hoà thuận vui vẻ lúc trước, lòng Chân Đa Trân đột nhiên có chút chua xót đau đớn.

"Chẳng qua ở đây cũng có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, hôm qua bà Vương còn đem tới một ít nước hoa quả tươi."

Mạc Ưng Chí mở tủ lạnh, bên trong có nước cam và nước táo, còn có món bánh ngọt dâu tây được các bạn nhỏ rất yêu thích.

Sau khi Mạc Siêu Luân tinh thần không phấn chấn nhìn thấy, hoan hô một tiếng, hai tay vươn ra, muốn bưng chiếc bánh ngọt yêu thích.

"Không được! Con còn chưa rửa tay." Mạc Ưng Chí ngăn cản bàn tay của con trai, không để cậu cầm.

"Dạ." Có đồ ăn ngon ở trước mặt, Mạc Siêu Luân liền phóng như bay tới toilet.

"Trễ như thế còn ăn cái gì? Bụng Siêu Luân không đói mới phải..."

"Để nó thấy bánh dâu tây, nó không ăn sẽ chết." Mạc Ưng Chí hiểu rất rõ sở thích của con trai.

"Vậy tôi sẽ giúp nó ăn một nửa!" Cô cũng thích ăn bánh dâu tây!

"Để xem nó có tình nguyện chia cho em không nhé." Mạc Ưng Chí nhún nhún vai. Chỉ cần con trẻ không náo loạn, không ầm ỉ, anh sẽ để tùy cô.

"Không thành vấn đề, chúng tôi có tình bạn mà." Cô tràn đầy lòng tin.

"Là tình bạn cùng nhau ngủ ở trường luyện thi sao?"

"Anh cũng biết hả!" Chân Đa Trân nghiêng người liếc Mạc Ưng Chí một cái.

Thời tiết lạnh như vậy mà người ba đáng giận này lại để bọn họ ở trường luyện thi lâu như vậy, anh có can đảm để nói sao?

"Cho nên tôi mới đưa em tới đây." Người đàn ông không quan tâm cười: "Em keo kiệt như thế, đã có sẵn nguyên liệu có thể dùng, không cần tốn tiền, hẳn là rất hợp lòng em mới đúng."

"Hừ! Người nào trễ như vậy còn động xoong nồi chứ?" Cô chỉ ăn mau rồi về nhà ngủ.

"Tùy em." Anh mỉm cười nhún vai.

Anh vốn chỉ muốn cô ở lại thêm một lát, nói thêm mấy câu, cũng không ngờ cô vì Siêu Luân giữ lại mà đi cùng anh.

Mang theo trẻ nhỏ có thể đi đến nhà hàng lãng mạn nào đây? Nếu như có thể, anh cũng rất muốn biết.

"Bánh ngọt dâu tây của con đâu?" Rửa tay xong ra ngoài Mạc Siêu Luân liền đi theo ba đòi đồ ăn.

"Allen, chia cho cô một nửa có được không?" Chân Đa Trân dùng giọng điệu thương lượng bày tỏ với đồng đội nhỏ.

"Không thành vấn đề." Nói giỡn sao, là cô giáo xinh đẹp cùng cậu xem phim hoạt hình, chờ ba tới, làm sao có thể không phân biệt được?

Mạc Siêu Luân rất ưu ái cô giáo xinh đẹp.

"Uống nước trái cây nhé?" Mạc Ưng Chí cười. Anh biết Chân Đa Trân không kén ăn, dễ nuôi vô cùng.

"Được!" Cô ngồi ở trước bàn ăn, cùng Mạc Siêu Luân chia sẻ chiếc bánh ngọt.

Mạc Ưng Chí rót một ly nước cam cho Chân Đa Trân, cắt bánh ngọt dâu tây thành mấy miếng để trước mặt cô, ba người vui vẻ ăn khuya.

Ừ, có chút khó khăn, nhưng không khí không tệ!

"Cô ơi, nước táo uống rất ngon đó!" Mạc Siêu Luân cố gắng đề cử.

“Ừ, cô sẽ uống." Chân Đa Trân mỉm cười với Mạc Siêu Luân. Những thức uống và thức ăn đơn giản như vậy khiến cô nhớ tới quá khứ với Mạc Ưng Chí.

Cô liếc nhìn Mạc Ưng Chí một cái, không ngờ anh cũng đang nhìn cô...

Hai người im lặng không nói gì, ánh mắt quấn quít.

Mạc Siêu Luân bên cạnh và phòng khách to dần dần mơ hồ, họ nhìn nhau, dường như đi vào vùng quá khứ sương mù...