Bạn Cùng Phòng Là Tử Thần!

Chương 98: Cứu net.

(Tên gốc của chương: Dân mạng xin giúp đỡ, đặt cứu net cho nó sôm.)
Vào đêm trăng tròn mỗi tháng, trung tâm thương mại Giai Giai sẽ đặc biệt đóng cửa sớm hơn một tiếng, trước cửa lớn đặt hai thùng sắt lớn, dùng để đốt vàng mã.


Mục Dung ngồi giữa đám trẻ, kiên nhẫn kể chuyện cổ tích cho bọn nhỏ, dỗ bọn nhỏ vào giấc ngủ thật sâu, hình ảnh này khắc thật sâu vào lòng Tang Du.
Nhóm ấu linh bị Địa Phủ và cả dương gian quên lãng ba mươi năm, cứ như vậy được giải quyết êm đẹp hoà bình, ai có thể nghĩ đến?


Chuyện này làm cho Tang Đồng có rất nhiều suy nghĩ. Phần lớn người tu đạo không thích đụng trúng hai loại hung linh.
Một là quân hồn, trên người bọn họ  còn có một quỷ hồn khác trú ngụ, những người tu vi không cao  nếu gặp bọn họ sẽ chọn rút lui.


Loại còn lại chính là ấu linh, ấu linh khi còn sống thường không làm chuyện gì xấu, rất dễ để người khác động lòng trắc ẩn, thế nhưng tâm trí của ấu linh vẫn còn non, sau khi tiếp nhận oán khí sẽ bị ảnh hưởng làm cho tư tưởng lệch lạc, rất thường làm ra những hành vi mà người ta không thể đoán ra được.


Nhưng Tang Đồng ở trên người Mục Dung nhìn thấy được một khả năng khác.
Phật gia coi trọng siêu độ, còn Đạo gia chủ yếu cứu nhân độ thế.
Ba mươi năm qua, kỳ năng dị sĩ âm dương hai giới biết bao nhiêu người chưa một ai xem những ấu linh này như "người" để đối xử bình đẳng.


Loại tư tưởng này đã ăn sâu vào tế bào của nhân loạn, ngoại tộc tất dị*.
(Ý nói không giống thì bị kỳ thị)


Tuy những ấu linh này lúc còn sống vẫn là người, nhưng sau khi chết lại là sự tồn tại đe doạ nhân loại, mọi người đều muốn dùng vũ lực để giải quyết, một lần vất vả cả đời nhàn hạ.


Trảm yêu trừ ma, bảo vệ an toàn quốc gia là lý tưởng của Tang Đồng, nhưng chữ "trừ" này, có phải còn có cách khác không?"
....
Thù lao của Trương Giai Giai đưa vô cùng cao, Tang Đồng chia bảy phần cho Mục Dung, trong ba phần của mình lại chia thêm một phần.


Tang Đồng giải thích: "Trương tổng có phải đã nói với cô về chuyện mười lăm mỗi tháng đem hàng qua cho mấy đứa nhỏ đúng không? Sau này cũng tính cho tôi một phần."
Tiệc rượu trôi qua hơn phân nửa, Trương Giai Giai đặt ly rượu xuống: "Tang tiểu thư còn nhớ mảnh đất Hoàng Sa Mạc Lĩnh không?"
"Ừm, nhớ."


Một trong những bãi tha ma lớn nhất Đông Bắc, thành phố Sơn Dương muốn đầu tư mảnh đất đó, tiền hành công khai đấu thầu, đồng thời đưa ra một loạt chính sách miễn thuế cùng nâng đỡ.
Trương Giai Giai đã từng đưa giá trên trời để nhờ Tang Đồng xử lý mảnh đất đó, lại bị từ chối.


"Sao vậy? Trương tổng muốn đấu thầu nó à?"


"Đừng nói nữa, bị tập đoàn Nhật Bản đấu trúng rồi, nghĩ thôi là nổi máu, đất đai của chúng ta vì sao phải cho bọn Nhật Bản chen chân vào!  Haiz, cũng không còn cách nào, đối phương là đại tập đoàn lâu đời ở Nhật, nếu so về lực lượng thì bên tôi quá mong manh. Tôi cũng thử đi tìm mấy vị bằng hữu để hợp tác khai phá, nhưng mà bọn họ nghe đến Hoàng Sa Mạc Lĩnh đều lắc đầu từ chối."


Tang Đồng cười nói: "Trương tổng, tuy câu này ngài sẽ không muốn nghe, nhưng tôi vẫn sẽ nhắc lại: Có nhiều nơi có thể động tới, cũng có nhiều nơi sở dĩ không thể động thì nhất định tự có đạo lý của nó. Giống như mảnh đất đó, tuy giá cả lời nhiều nhưng cũng lắm phiền phức, ngài thấy đúng không?"


"Cũng đúng, nghe Tang tiểu thư nói vậy tôi cũng thoải mái hơn, chỉ là không phục chuyện bọn Nhật Bản thò chân vào thôi."
Tang Đồng không nói gì thêm, cô có một loại dự cảm không lành 


Nhật Bản và quốc gia là kẻ thù truyền kiếp, mặc dù những năm gần đây quan hệ hai nước đã dần ổn định, việc làm ăn hai nước cũng rất vồn vinh, nhưng cô từng nghe mấy lão tiền bối trong cục nói, rất nhiều năm trước đây Nhật Bản từng phái một đám Âm Dương thuật sĩ ẩn nấp bám trụ trong nước. Bị cục xử lý sự kiện đặc biệt phát hiện, hai bên giao đấu nhiều lần, phải mất mấy năm mới có thể trừ khử được đám Âm Dương thuật sĩ này.


Cuộc chiến này làm cục xử lý tổn thất rất nghiêm trọng, cục trưởng đời trước cũng vì cuộc chiến này mà hi sinh.


Là con dân của quốc gia, cũng là thành viên trong cục, vậy nên ấn tượng của Tang Đồng về Nhật Bản vô cùng xấu, chỉ hi vọng bọn Nhật Bản có thể ghi nhớ lần giáo huấn trước, đừng tự chuốc nhục nữa.
...


Mười lăm tháng tám tết Trung Thu, Bảo Tiểu Huyên chuẩn bị quà tặng vô cùng phong phú đem tặng cho Mục Dung và Tang Đồng.
Từ sau khi xử lý xong chuyện của Mặc gia, các cô vẫn chưa liên lạc với nhau lần nào.


Chỉ là Bảo Tiểu Huyên vẫn chưa thể quên nổi Mục Dung và Tang Đồng, hai người này lật đổ thế giới quan của cô, còn cứu mạng cô.
Bảo Tiểu Huyên đặc biệt muốn kết bạn với hai người, nhưng cũng cảm nhận được giữa các cô là khoảng cách không thể chạm tới.


Thân phận Tang Đồng thần bí, bối cảnh thâm sâu, mặt ngoài nhìn vào thì chỉ là một âm dương tiên sinh có năng lực, nhưng Bảo Tiểu Huyên có thể lờ mờ nhìn thấy được mánh khoé trong đó.


Mục Dung là âm sai, Bảo Tiểu Huyên vẫn luôn cảm thấy đây chỉ là nhân vật có trong mấy câu chuyện thần thoại, hơn nữa nếu so với Tang Đồng, Mục Dung lại có phần thần bí hơn, ánh mặt lạnh như băng, tính cách trầm mặc, toàn thân toả ra khí tức người sống đừng đến gần.


Làm cho Bảo Tiểu Huyên kính nể nhất là: Mục Dung xem tiền tài như cỏ rác, khi nhìn thấy chiếc xe sang trọng cùng căn nhà trang hoàng xa hoa của cô, đáy mắt Mục Dung lại không chút gợn sóng, dạng người này ở xã hội là vô cùng vô cùng hiếm có.


Bảo Tiểu Huyên thở dài một hơi, nằm trên giường đắp mặt nạ, leo lên diễn đàng trên mạng.
Cô tạo một bài viết, tiêu đề là: Có lẽ tôi có thể giải quyết những chuyện linh dị xảy ra xung quanh bạn.


Tuy tính cách của cô khác biệt, nhưng Bảo Tiểu Huyên vẫn hi vọng có thể dung nhập vào đám người của Mục Dung, nên liền nghĩ ra cách này --- Giúp Tang Đồng tìm kiếm khách hàng tiềm năng.


Tuy bài viết đã tạo được hai tháng, nhưng số lượng người chú ý vẫn rất ít. Chỉ cần Bảo Tiểu Huyên có chút thời gian sẽ tự mình up bài một hai lần để duy trì vị trí.
"leng keng"
Nick Đa Tình Công Tử Vô Tình Kiếm trên diễn đàn gửi tin nhắn riêng cho cô.


Bảo Tiểu Huyên lập tức ngồi dậy, đánh một dãi tin dài, nghĩ nghĩ lại thấy bản thân quá nhiệt tình liền xoá toàn bộ tin nhắn, chỉ để lại dấu chấm hỏi.


Đối phương lập tức nhắn lại: "Tôi cũng là người thành phố Sơn Dương, nếu như ngài thật sự có bản lĩnh thì giúp tôi với! Có nữ quỷ muốn giết tôi!!"
Bảo Tiểu Huyên rút khăn giấy, lau đi kem dưỡng trên mặt: Cuối cùng cũng đợi được cá lớn!


Chàng trai hơn hai mươi tuổi ngồi trước máy tính, trong phòng hắn trên bàn, tường, cửa sổ dán đủ loại bùa, trước cửa dán hình Chung Quỳ, chốt cửa quấn dây đỏ.
Hắn ôm bả vai, chân run run, vẻ mặt lo lắng nhìn màn hình, thỉnh thoảng quay đầu nhìn.


Trên màn hình hắn đang nói chuyện với chủ bài viết có nick là "giới hạn của khoa học", đối phương vẫn chưa trả lời.
"Tôi có thể giới thiệu cho cậu một vị sư phụ vô cùng lợi hại, nhưng đối phương thu phí rất cao, nếu không thể giải quyết vấn đề thì một xu cũng không lấy, okie?"


Chàng trai chấn động, lạch cạch gõ chữ: "Bao nhiêu tiền tôi cũng trả, ngài cho tôi cách liên lạc đi!"
Hắn di chuyển chuột đến nút gửi, ngón trỏ vừa hạ xuống! Căn phòng lập tức tối đen, cúp điện.
"Á!!!!"


Phản ứng của chàng trai vô cùng kịch liệt, hắn hét to một tiếng, hốt hoảng mò tới tượng Phật Quan Âm đặt bên cạnh máy tính ôm vào ngực, hoảng loạn nhảy lên giường kéo chăn qua đỉnh đầu.


Hắn mở đen pin điện thoại, chiếu khắp nơi: "Nam mô a di đà phật, ác quỷ mau biến đi, Bồ Tát phù hộ, Phật Tổ phù hộ!!"
Chàng trai ôm mền run lẩy bẩy, ôm chặt tượng Quan Âm, quỳ trên giường.
Hắn mở danh bạ, định gọi cho bạn tốt nhất của hắn, bởi vì quá sợ hãi mà ấn sai mấy lần.


"Xin chào, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau."
Chàng trai cúp điện thoại gọi lại lần nữa, kết quả vẫn như cũ.
"Tít" một tiếng, màn hình hiện lên nhắc nhở: Pin điện thoại còn 19%, cần chuyển sang chế độ tiết kiệm?


Hắn nhớ rõ, điện thoại của hắn vừa nãy vẫn đầy pin!
Hắn nhìn icon pin trên góc phải màn hình, lượng pin vẫn đầy. Một giây sau, lượng pin giống như xe tuột không phanh, màu xanh biến thành vàng, vàng biến thành đỏ.
Khung nhắc nhở lại hiện lên: Pin sạc dưới 4%, mau nạp điện.


Chàng trai còn chưa kịp bấm "xác định", trên màn hình đã báo hiệu tắt máy.
Chàng trai hét lên sợ hãi, ném luôn điện thoại ra ngoài.
"Phù..."
Gió lớn thổi qua, đập rầm rầm vào cửa sổ, nhưng âm thanh này lại không giống như tiếng gió thổi làm ra.


Mà lại giống như tiếng gõ cửa, chậm rãi tiết tấu cố định "rầm, rầm, rầm"
Dừng lại mười giây, ba tiếng gõ cửa theo nhịp lại vang lên, không ngừng lập lại.


Chàng trai trong chăn đầu đấy mồ hôi, nước mắt nước mũi tèm lem, hắn ôm tượng Quan Âm, co người lại: "Quan Thế Âm Bồ Tát đại từ đại bi xin cứu con, xin Người cứu con, cứu con đi! Con không muốn chết! a Di Đà Phật, A Di Đà Phật!!"
...


Hắn không biết thời gian đã qua bao lâu. Bởi vì thiếu dưỡng khí và nhiệt độ trong mền tăng cao nên mém tí làm hắn hôn mê mấy lần, vậy mà hắn cũng không dám vén chăn lên, chỉ để một khe hở nhỏ để không khí lưu thông.


Tận đến khi ánh sáng yếu ớt xuyên qua khe hở nhỏ chiếu vào trong chăn. Chàng trai mới dám vén lên thêm tí chăn mền, nhìn ra ngoài khe hở thấy căn phòng đã sáng rõ, lại không thấy đồ vật khả nghi nào mới dám tung chăn, hắn ôm tượng Quan Âm vào ngực, thở hồng hộc, quần áo ướt đẫm.


Hắn sợ hãi nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ, cảm thấy may mắn vì bản thân vẫn còn sống.
Nghĩ tới nghĩ lui, đột nhìn chàng trai tuyệt vọng gào khóc.
Mấy phút sau, tiếng khóc nghẹn ngào đau thương im bật, bởi vì chàng trai nhìn thấy, trên cửa sổ in dấu bàn tay.


Bảo Tiểu Huyên xin nghỉ làm, chạy xe tới quán cà phê đã hẹn với "Đa Tình Công Tử Vô Tình Kiếm". 
Cô ngồi xuống bàn thứ ba gần cửa sổ như đối phương đã nói, chờ một lát không thấy người tới liền bấm số của Đa Tình Công Tử.
"Tôi đến rồi, cậu ở đâu?"


Bên kia điện thoại dừng 3 giây, giọng phụ nữ hỏi: "cô tìm ai?"
Bảo Tiểu Huyên nhìn nhìn số điện thoại: "Xin chào, xin hỏi người vừa nãy gọi cho tôi còn ở đó không?"
"À, cô nói thằng nhóc kia à, hắn nói điện thoại hắn hết pin, xin mượn điện thoại của tôi."
"Vậy à, làm phiền ngài rồi."


Cúp điện thoại, Bảo Tiểu Huyên cười khẽ: Vị Đa Tình Công Tử này đúng là cẩn thận ha!
Bảo Tiểu Huyên bưng tách trà hoa nhài lên nhấp một ngụm, ánh mắt bị hấp dẫn bởi bóng người đỏ rực bên ngoài cửa sổ.


Chàng trai khoảng chừng hơn hai mươi tuổi mặc một bộ quần áo màu đỏ, cả giày cũng đỏ nốt, đầu tóc rối bời không biết đã bao lâu chưa gội, tóc tai rũ rượi bóng dầu phủ lên trán.
Trong ngực người kia ôm chặt cái gì đó, nhìn kỹ thì là một tượng Quan Âm.


Bảo Tiểu Huyên buồn cười: Người gì hài vãi, muốn thành cây cột trong miếu hả chèn?
~~~
Thề, cái cố sự này đọc ức vcl.