Tang Đồng mở mắt, Tang Du vẫn còn ngủ say. Cô cất khế du lịch bốn phương, kéo ngăn tủ lấy ra bình thủy tinh, thả A Miêu ra ngoài. A Miêu thân thể ướt nhẹp bay ra, vừa muốn mở miệng nói chuyện, lại thấy Tang Đồng lạnh lùng nhìn cô, môi cong cong, ngón trỏ dựng trước miệng. A Miêu run rẩy, hai tay che miệng, liều mạng gật đầu. Tang Đồng cười, nói nhỏ: "Ta thích người thông minh."
Đêm buông, Mục Dung bị báo thức kêu dậy, giao nhục thể cho A Miêu, chân hồn bay ra cửa sổ hoà vào màn đêm.
Đi không bao xa đã nhìn thấy Hách Giải Phóng trên đường, Hách Giải Phóng dụi tàn thuốc, nhiệt tình vẫy tay.
"Sao cậu tới đây?"
"Giúp cô chớ gì!"
"Không cần đâu."
"Uỵt, cô thật tình nha, cô xông vào Địa Phủ, lại thêm thời gian dưỡng bệnh, chậm trễ nhiều ngày như vậy, khẳng định tồn đọng không ít hồn phách, thêm một người thêm một phần lực mà."
"Lòng tốt của cậu tôi nhận, nhưng đây là chuyện của tôi."
Mục Dung giọng điệu bình thường, biểu lộ nhàn nhạt.
"Âm sai chúng ta, không cầu công, chỉ cầu không tội, đã qua bảy ngày rồi, sợ là không ít hồn phách đã qua "Thời kỳ mông lung" không dễ câu đi, thừa dịp chưa phạm sai lầm nào, chúng ta nhanh chóng giải quyết, cô đó, bây giờ tuyệt đối không thể phạm sai lầm nào, cô hiểu mà."
Mục Dung nghĩ nghĩ, gật đầu đồng ý.
"Okie, vậy chúng ta chia ra làm, tôi đi bệnh viện câu hồn mới, hồn cũ cô câu, trước hừng đông gặp lại trước cửa ngân hàng."
Mục Dung lật sổ, tìm hồn phách đã chết lâu nhất, xác định vị trí liền bay đi.
"Du nhi, dậy, ăn cơm thôi."
"A...dạ~ trời tối rồi ạ?"
Tang Đồng sờ mũi Tang Du cười nói: "không tối mới lạ, em ngủ cả ngày mà "
"Xin lỗi chị, để chị lo lắng..."
"Nói linh tinh, em là em gái chị mà, mau dậy còn ăn cơm nữa."
Tang Du ngồi trước bàn ăn, nhìn thấy Mục Dung, theo thói quen muốn đi đến đỡ. Lại phát hiện Mục Dung đi đứng vững vàng, trôi chảy đi đến bàn ăn, ngồi đối diện nàng.
A Miêu cười nhạt: "Tỉnh rồi, có đỡ hơn chưa?"
Mắt Tang Du loé sáng, mừng rỡ nói: "Mắt cô không sao rồi?"
"Bới cơm đã."
A Miêu lập tức đứng dậy, bới ba chén cơm, Tang Du gấp khối đậu hũ Ma Bà đặt trong chén A Miêu. Mục Dung chưa từng nói sở thích của mình, nhưng mỗi lần Tang Du làm đậu hũ Ma Bà, cô ấy sẽ ăn thêm một ít
Tang Du nhìn quanh một vòng hỏi: "A Miêu đâu rồi?"
A Miêu ủy khuất nhìn Tang Du: "Rốt cuộc cũng nhớ đến người ta."
Tang Du giật mình, mắt loé chút mất mác, nhưng vẫn nhàn nhạt cười: "Mục Dung đâu?"
"Mục Dung đại nhân đi làm rồi."
"À."
A Miêu cầm chén, kín đáo liếc trộm Tang Đồng, thấy đối phương vẫn bình thường, thở dài một hơi. Bữa cơm này rất yên tĩnh, A Miêu ngày thường hay ồn ào cũng không nói câu nào.
Cơm nước xông xuôi, A Miêu xung phong đi rửa chén, Tang Du vừa bệnh xong, đầu óc còn mù mịt nên không phát giác ra chút dị thường nào. Tang Đồng gọt táo đưa cho Tang Du: "Ngay cả TV cũng không có, em sống có quen không?"
"Lúc bắt đầu không quen ạ, nhưng ở lâu thì thấy cuộc sống này không tệ, rất yên tĩnh."
"Đợi một thời gian, cùng chị dọn ra ngoài, thấy được không?"
"Chị không phải đến thành phố Sơn Dương làm việc sao ạ?"
"Việc đó không gấp được."
"Hay là thôi đi ạ, mắt Mục Dung hiện tại không nhìn thấy mà, cần người chăm sóc ạ."
"Chị có thể tìm người chăm sóc cô ấy ._."
Tang Du lắc đầu: "Cô ấy sẽ không chịu đâu, hơn nữa A Miêu lại là vô căn chi hồn, ở bên cạnh Mục Dùng an toàn hơn ạ, A Miêu là em mang đến đây, em muốn giúp cậu ấy tìm được ký ức."
Tang Đồng im lặng thật lâu, giơ tay khẽ vuốt mái tóc rối bù của Tang Du, dịu dàng nói: "Yên tâm, chị nhất định chữa lành mắt cho em, để em có thể trở về cuộc sống bình thường, sau này em nhất định sẽ có rất rất nhiều bạn."
Thấy em gái mình không nói gì, Tang Đồng liền hiểu đó là sự im lặng kháng cự. Cô kết thúc chủ đề, nhìn Tang Du ăn táo, cô tùy ý cầm điện thoại của nàng, dùng góc độ nàng không nhìn thấy được, bấm nhanh hai chữ "Mục Dung".
.....
Mục Dung nắm một chuỗi hồn phách đi đến trước cửa nhà người ta, trước cửa nhà liền bắn ra vệt hồng quang, hai vị Tướng Quân uy phong lẫm liệt lập tức hiện ra. Thấy hai người này Mục Dung có chút bối rối, thời đại này có rất ít nhà thờ Môn Thần, kể cả dưới nông thôn cũng dần không tin những thứ này.
"Người đến là ai?!"
Mục Dung đưa ra lệnh bài: "Âm sai Mục Dung, nam chủ nhà đã đến lúc lên đường, xin hai vị tạo thuận tiện."
"Gia đình có trẻ con vừa sinh, ngươi dẫn nhiều hồn phách đi vào sẽ doạ sợ đứa nhỏ."
"Vậy phải làm sao?"
"Một mình đi vào, những hồn phách này chúng ta giúp ngươi giữ."
Mục Dung gật đâu: "Vậy cũng được."
Môn Thần lúc này mới nhường đường, Mục Dung nắm một đầu toả hồn liên, xích sắt tự động duỗi dài ra, Mục Dung một mình đi vào cửa. Trong nhà bày biện rất đơn giản, phòng khách ngập tràn mùi hương nến, trên bàn thờ trưng hoa quả và thức ăn, đằng sau là bức ảnh đen trắng, Mục Dung thu hồi tầm mắt đi vào phòng ngủ.
Trên giường ngủ là hai mẹ con, người phụ nữ dung nhan tiều tụy, dù đang trong giấc mộng vẫn cau mày, đứa trẻ quấn tả lót lại ngủ rất say, nhưng nhìn qua vẫn thấy nhẹ cân hơn những đứa nhỏ bình thường.
Đầu giường là một người đàn ông đang lơ lửng, lặng lẽ trìu mền nhìn hai mẹ con, khuôn mặt vị này và bức ảnh ngoài phòng khách giống nhau như đút.
"Lưu Học, ta là Mục Dung Tử Thần của học viện Thần Chết, giờ của ngươi đã điểm, đi theo ta."
Vượt ngoài dự kiến của cô, người đàn ông không giãy dụa phản kháng, mà lại trả lời: "Hiểu rõ."
Sau đó đặt lên trán hai mẹ con một nụ hôn: "Anh Tử, anh có lỗi với em, mệnh ngắn không thể dắt tay em đi qua cả đời, tiểu Tuấn vẫn còn nhỏ, một mình em dẫn theo con nhỏ sẽ cực khổ lắm, nếu sau này em gặp được người tốt, thì gả cho người ta biết không, xin lỗi em, kiếp sau...kiếp sau anh sẽ lại cưới em."
"Tiểu Tuấn, ba ba đi rồi, con ở nhà phải nghe lời mẹ, an ổn mạnh khoẻ lớn lên, ba ba có lỗi với con."
Nói xong những lời này, Lưu Học chủ động đưa ra hai tay, xích sắt liền quấn quanh.
Sau khi hai người rời đi, Anh Tử đang ngủ say hiện ra thần sắc bi thương, nước mắt thuận theo khoé mắt rơi xuống.
Mục Dung ngẩng đầu nhìn trời, gọi cho Hách Giải Phóng, hẹn nhau gặp ở ngân hàng. Hách Giải Phóng đem mấy người hắn câu được bỏ vào toả hồn liên của Mục Dung: "Một mình cô đi vào đi, như vậy sẽ không có vấn đề gì."
"Cám ơn."
Mục Dung mang theo mười mấy cái hồn phách đi vào âm dương dịch trạm. Cô đưa mắt nhìn từng người nhảy xuống, cả đội chỉ còn một mình Lưu Học. Hắn đứng trước cửa nhìn nhìn Mục Dung.
Mục Dung tựa vào khung cửa: "Lên đường đi, không còn sớm."
Lưu Học cười, khom lưng thật sâu nói: "Cám ơn cám ơn, cám ơn ngài đã để tôi sống thêm bảy ngày, nghe tin tôi chết làm vợ tôi bị sốc đến sinh non, tiểu Tuấn phải ở trong lồng kính suốt một tuần mới tránh được nguy hiểm, hai mẹ con cô ấy mới về nhà hôm nay, cám ơn ngài, mặc dù một chút tôi cũng không muốn đi, nhưng tôi đã không còn gì nuối tiếc nữa, cám ơn ngài."
Nói xong Lưu Học cười, đi vào cửa và biến mất.
Mục Dung sững sờ, lòng như bị cái gì đó đấm một cái. Cô làm âm sai mười lăm năm, nhìn thấy nhiều bi hoan ly hợp, đối mặt với tình cảnh này đã chết lặng từ lâu. Tới tận hôm này, vì muốn giúp mẹ, cô mười lăm năm như một ngày, cẩn thận hoàn thành công việc. Nhưng bây giờ Mục Dung mới phát hiện, bản thân đã không để ý một vấn đề
Vì sao Địa Phủ định ra luật cho Học viện Tử Thần: Người sau khi chết, trong tình huống cực kỳ đặc biệt phải lập tức câu hồn đi, còn lại có thể hoãn lại, nhưng không được quá bảy ngày.
Mục Dung thở một hơi dài, trong lòng ngỗn ngang suy nghĩ, đi ra khỏi ngân hàng, Hách Giải Phóng liền đi lên đón: "Sao lâu vậy? Có người gây rối à?"
Mục Dung lắc đầu, muốn nói gì đó lại không biết làm sao mở miệng.
"Mục Dung."
"Ừm."
"Chúng ta nói chuyện chút đi."
"Ừm."
"Tìm chỗ ngồi nói."
"Chỗ nào? Nhà tôi?"
"No, tìm chỗ cao cao ngồi."
Mục Dung chọn mấy chỗ Hách Giải Phóng đều không chịu, cuối cùng hắn dẫn cô đến nơi cao nhất thành phố Sơn Dương-- cột thu lôi.
Mục Dung ngồi bên cạnh Hách Giải Phóng trên cột thu lôi, im lặng không nói gì. Hách Giải Phóng đốt thuốc, hít hai hơi: "Người phụ nữ đó không đơn giản."
"Ai?"
"Còn là ai, đạo sĩ thúi đó."
"Cậu keo kiệt quá đấy."
"Cô ta không phải người tốt đâu!"
....
"Thật đó!"
....
"Nói chuyện đi chớ!"
"Ừm."
....
Hách Giải Phóng khổ não nhìn Mục Dung, lại tiếp tục đốt thuốc, phóng tầm mắt ra nhìn thành phố Sơn Dương về đêm
"Cô biết chân cô ấy tại sao bị gãy không?"
"Không rõ lắm."
"Cô ta đánh người ta đến hồn phi phách tán, nhận lấy trừng phạt của Thiên Đạo."
Nhìn thấy Mục Dung rốt cuộc cũng để ý, Hách Giải Phóng cười cười: "tránh xa cô ấy ra chút, hai ta quen biết nhiều năm, tôi sẽ không hại cô."
"Hiểu mà."
....
"leng keng"
Nghe thấy tiếng điện thoại thông báo, Tang Đồng mở mắt, nhìn Tang Du đang ngủ bên cạnh rồi mới lấy điện thoại dưới gối ra. Màn hình sáng, nhắc nhở có thông báo mới, bên trong là tin nhắn đã được mã hoá. Tang Đồng điền mật mã, tin nhắn được giải mã.
Dòng chữ đầu tiên viết: Mục Dung, nữ, tộc Hán, người thành phố Sơn Dương....
~~~~