Lang Vương Tiếu Nguyệt không nghĩ tới mình nói thật còn bị phản bác, cau mày: "Bản tiểu thư tuyệt không nói láo, tộc Yêu Lang bọn ta trời sinh khứu giác nhạy bén, có thể ngửi được những thứ ẩn sâu trong da thịt."
Cô nhìn Tang Đồng chằm chằm, nâng ngón tay chỉ: "Ngươi một thân sát khí tay nhuốm đầy máu, trên người ngưng tụ vô số oán khí, nếu không nhờ có một cỗ năng lực cường đại che chở thì sợ ngươi sớm đã chết oan uổng rồi."
Sau đó cô lại nhìn Vương Hạo, nhàn nhạt nói: "Trên người ngươi cũng có mùi tử vong, nhưng rất nhạt."
Cha mẹ Tang hoảng hốt, song thân đi tới cạnh, mẹ Tang ôm lấy con gái, lo lắng nói: "Đồng Đồng, cô ta có ý gì."
Tang Đồng bó tay, không muốn làm mất mặt người ta nên tránh nói lời khó nghe: "Mẹ, đi đường quan trọng hơn, đợi đến nơi con sẽ giải thích."
Sắc mặt Tang Du trắng bệch, ôm cánh tay không nói một lời.
Nàng nghĩ đến trận tai nạn kia, năm đó do nàng tuổi nhỏ cho nên cảnh sát không cho nàng xem lại ảnh hiện trường, sau khi nàng thành niên thì chạy đến cục cảnh sát điều tra lại hồ sơ năm đó, tay lái bị tông đến bay ra đâm thẳng vào ngực cha nàng, còn mẹ thì máu thịt be bét nửa thân dưới biến dạng bị chèn ép, cuối cùng phải nhờ đến cục phòng cháy cưa người ra làm hai mới lấy ra được.
Mục Dung đau lòng nhìn Tang Du, không quan tâm cha mẹ Tang, ôm nàng vào lòng.
"Đừng nghĩ nhiều, có một số việc không liên quan tới em đâu."
Giọng nói Mục Dung như suối chảy rót vào tim Tang Du, gọi nàng trở về.
Thân thể nàng nhẹ run ngẩng đầu nhìn Mục Dung: "Cô ấy nói thật sao."
Mục Dung kiên định lắc đầu: "không đúng."
"Nhưng mà..."
"Không có nhưng mà, em quên chị là âm sai sao, đợi mọi việc xong xuôi thì sẽ nhờ Hách Giải Phóng liên lạc với âm sai ở Tứ Xuyên, tra thử sốt ghi chép năm đó, được không."
"Vậy lỡ tra ra là do em thì sao."
Mục Dung siết chặt vòng tay, cắm tựa lên trán nàng, dịu dàng nói: "Sẽ không, tin tưởng chị."
Bầu không khí tự nhiên xấu hổ, người ngựa hai bên tạo thành một vách tường vô hình.
Tiếu Nguyệt kinh ngạc nhìn cảnh trước mắt, Mục Dung người hữu duyên của cô, còn có đầu lĩnh Tang Đồng và hai quỷ hồn mờ mịt kia đang dùng ánh mắt đề phòng nhìn cô, Tiếu Nguyệt không hiểu nổi trong lòng có chút không vui.
Cô là Yêu Lang nữ vương cao cao tại thượng, hấp thụ nguyệt quang trăm năm mới tu thành nữ thể, sau khi tu thành thân người thì bị thiên đạo chế ước, phải dùng cách nhân loại để tiếp tục tu hành, phương pháp hấp thụ nguyệt quang tiến độ rất chậm, cô nhìn trúng Mục Dung cho nên mới chịu oan ức nhập bọn, vì sao bọn họ đối xử cô như vậy.
Tiểu xà từ trong túi Tang Du bò ra, theo làn khói xanh hoá thành nữ thể
Cha mẹ Tang không rõ tình hình bì hù đến co rúm, cũng may hình dạng Liễu Nhị nương tử mỹ lệ, không phải dạng mặt xanh nanh vàng nên làm bọn họ thoáng yên tâm.
Mẹ Tang nắm áo Tang Đồng: "Con gái! Cô gái này từ đâu ra."
"Cha mẹ đừng sợ, vị này là đại xà tối quá cứu chúng ta, cô ấy là nhà Tiên Đông Bắc, cùng dạng với nữ vương Tiếu Nguyệt, tu thành thân người."
Mặt Liễu Nhị nương tử mang theo phần đặc sắc của loài rắn, một thân mị hoặc.
Bởi vì sừng rồng bị hủy, cho nên lần này nàng biến hoá không hoàn mỹ lắm, xung quanh mắt trải rộng lân phiến, đồng tử hình thoi.
Tiếu Nguyệt không nghĩ là xà yêu này cũng tu thành thân người, ngơ ngác nhìn Liễu Nhị nương tử đến quên ngôn ngữ, đàn sói bao quanh cô kích động, nhưng mà nữ vương không ra lệnh bọn nó không dám tùy tiện tấn công.
Liễu Nhị nương tử chân trần đi tới trước mặt Tiếu Nguyệt, lấy ngữ khí "người từng trải", nhàn nhạt nói: "Tu thành thân người thì phải cố gắng hòa nhập với xã hội loài người, chỉ có vẻ ngoài thôi là không đủ, phức tạp nhất của nhân loại là tình cảm, có một số thời điểm cho dù là ngươi nói đúng thì cũng sẽ tạo thành tổn thương cho người khác, có vài lời đừng vội vã nói ra mà hãy dùng tâm cảm nhận trước khi quyết định."
Giọng của Liễu Nhị nương tử nhẹ nhàng nhưng lại hung hăng vã vào tâm mỗi người một cái, mặc dù nàng không công khai bảo vệ Tang Du, nhưng lại nói cho mọi người biết ánh mắt của mọi người là đang tổn thương nàng.
Trong lòng Tiếu Nguyệt còn hơi ngây ngô, vừa đình bác bỏ thì Liễu Nhị nương tử nói tiếp: "Đây là con đường phải đi khi tu hành, hi vọng ngươi không hiểu quá muộn."
Nói xong lại hoá thành một làn khói xanh, biến về bộ dạng tiểu xà bò vào túi Tang Du.
Mục Dung nắm tay Tang Du, cho nàng nụ cười ấm áp, ánh mắt mềm mại và an ủi hoà tan cảm giác bất an và đau xót của Tang Du.
Tiếu Nguyệt im lặng không nói gì, Tang Đồng đứng ra hoà giải bầu không khí xấu hổ, đoàn người lại lên đường.
Có đoàn sói hộ tống nên đi đường dù gian nan nhưng cảm giác nhẹ nhõm hơn nhiều.
Đói bụng thì có đàn sói săn thịt ăn, thịt rừng quả dại có đủ, Tiếu Nguyệt lần đầu tiên ăn thịt chín.
Trong đêm, mọi người ngủ trong rừng nhưng được đàn sói bao quanh nên không thấy lạnh, làm người ta vui mừng nhất là "mộng du" không có xuất hiện nữa.
Công năng của Vương Hạo không hồi phục, nhưng hắn cũng không có hành vi dị thường nào.
Ba ngày sau, đoàn người cũng tới được bờ sông.
Mặt sông chỉ rộng tầm năm mét, nhưng đứng trên bờ nhìn không thấy đáy sông, bỏ cục đá xuống thì phát ra tiếng "tủm", chốc lát sau không thấy cục đá đâu.
Sau khi quyết định, Mục Dung xuất hồn cõng Tang Du, Tang Du sẽ cõng thêm một người.
Lấy Tang Du làʍ ȶìиɦ chất bắt cầu, giải quyết vấn đề khó khăn là người sống không thể chạm vào hồn thể.
Chiều rộng con sông này rất đơn giản với đàn sói, chạy lấy đà là có thể vượt qua.
Tiếu Nguyệt thấy Mục Dung dùng cách phiền phức này đưa cha mẹ Tang qua sông, cô vung tay đàn sói tản ra ngồi xổm trước mặt mọi người: "lên đi, để bọn nó chở qua, chậm chạp như vậy khi nào mới tới."
Nói xong nhún chân bay qua sông, mọi người nhao nhao leo lên lưng sói, khẩn trương nắm lấy lông sói nghe tiếng gió thét gào, nhẹ nhàng đáp qua bờ bên kia.
Dù trải nghiệm này ngắn nhưng cũng làm mọi người vui vẻ.
Ngọn núi bên sông thảm thực vật tươi tốt xanh um, làm người ta không thấy đường đi.
Vương Hạo chỉ chỉ đỉnh núi: "Căn cứ ở trên đỉnh.!"
"Trên núi có cấm chế?"
"Lúc trước có đặt lưới điện dưới đất, nhưng lúc rút lui đã tắt rồi."
"Dẫn đường."
Tang Đồng siết chặt dao quân dụng đi sau lưng Vương Hạo: "Mọi người xếp thành hàng, chú ý dưới chân đi theo dấu chân của Vương Hạo."
Đi một đoạn, Vương Hạo nhỏ giọng nói với Tang Đồng: "Tôi cho là chúng ta là bạn."
"Tôi cũng cho là vậy."
"Cô không tin tôi."
"Thời điểm này cẩn thận một chút vẫn tốt hơn, cậu thấy đúng không."
"Haha, cô nói đúng."
"Hơn nữa tin tưởng là phải tự mình thể hiện, không phải từ trên trời rơi xuống."
"Đúng vậy."
"Cha mẹ cậu đi chưa."
"Nếu ẩn thân phù cô cho không có vấn đề gì thì hẳn là đi rồi."
"Bọn họ chấp nhận được việc cậu chưa chết à."
"Sau khi tôi "chết" thì cha mẹ lại sinh ra em gái, cỡ sáu tuổi rồi ấy, hai năm trước tôi có suy nghĩ rời khỏi cục nên đã lén lút liên lạc với bọn họ."
...
Vương Hạo nói: "Ở ngân hàng Thụy Sĩ tôi có gửi một khoản tiền, bọn họ cũng đã xuất cảnh thành công, số tiền đó đủ cho bọn họ an ổn đi qua cả đời.",
"Vậy mà cậu có thể nghĩ chu toàn, không giống tôi làm cha mẹ phải vất vả bỏ trốn."
"Hai chúng ta không giống nhau, dù sao cô cũng là "người sống" năng lực của cô không uy hϊế͙p͙ được quốc gia cho nên cô có thể an toàn rút lui khỏi cục thậm chí sau này còn được hưởng đãi ngộ cao, tôi chỉ có thể chết già trong cục, cả đời không thoát ra."
Tang Đồng cảm khái nói: "Vậy tại sao lúc đó cậu lại đồng ý, nếu cậu liều chết không theo thì cùng lắm trong cục sẽ chỉ nghiên cứu cậu một khoảng thời gian rồi thả thôi."
Vương Hạo đưa lưng về phía Tang Đồng, vẻ mặt kỳ quái, cười nói: "Năm đó tôi mười bảy tuổi, thằng con trai nào không có ước muốn trở thành người hùng chứ, một tổ chức thần bí như vậy rất hấp dẫn tôi, ai mà biết nguy hiểm dữ vậy, tôi chết một lần rồi nên rất sợ chết."
Khoé miệng Tang Đồng nhẹ cười: "Đã chán ghét vậy mà vẫn giữ vững được mười năm."
"Cần tiền thôi, trong cục dễ kiếm tiền, trở tay vài lần là có thể kiếm được số tiền người ta làm cả đời không ra, tôi còn có thể làm gì khác đâu, học trường dạy nghề, học xong ra làm công nhân nhà máy tháng kiếm được mấy vạn, làm suốt đến lúc về hưu! Hiện tại kiếm đủ rồi, muốn đi."
"Xem ra tư tưởng trong cục dạy cậu thất bại rồi.",
"Khi đi học, bọn họ nói câu đầu tôi đã dự báo được nội dung ba phút sau, trong lòng có cả trăm ý nghĩ phản đối. Muốn tẩy não tôi coi bộ khó à."
"Cậu là đại diện cục trưởng kế nhiệm, nghe cậu đánh giá cục thảm như vậy tôi thật sự thay cậu cảm thấy khổ sở."
Chủ đề kết thúc, hai người đều thăm dò ý nhau.
Vương Hạo làm người nghe không rõ thật giả, cũng có mấy phần thực lòng.
Tang Đồng có chút khó chịu trong lòng, một người có lý tưởng bị buộc phải phản bội quay đầu nên không có khả năng không khó chịu.
Hoá ra, nơi cô tin tưởng, vì nó không tiếc thành xuân thậm chí là sinh mệnh lại ở trong mắt người khác không đáng một đồng.
Những năm này mặc dù Tang Đồng kiếm được đầy bồn đầy bát, nhưng đó không phải mục đích của cô, chỉ là trong lúc làm nhiệm vụ phải mua xài ít thứ, hơn nữa còn đem đi một nửa làm từ thiện.
Còn Vương Hạo thì tương phản với cô, làm nhiệm vụ chỉ là thứ yếu, mục đích cuối cùng vẫn là kiếm đống tiền.
~~~~
Mẹ ghẻ có lời muốn nói: thật ra nguyện vọng của người này chưa chắc là là ước mộng của người kia, đôi khi nó còn không đáng một đồng ý chứ, nhưng mà đừng vì vậy mà bỏ cuộc.
Mị: lâu lâu mẹ ghẻ cho vài chương nhân sinh ghê.