"Tuy không có thương vong, nhưng cửa hàng của cô không đạt đủ yêu cầu phòng cháy chưa cháy còn trái giấy phép xây dựng nên sẽ tạm thời niêm phong, đợi khi cô sửa chữa hợp lý các vấn đề thì có thể mở bán lại, cô thấy có vấn đề gì không?"
"Không có."
"Đây là biên bản phạt tiền, trong vòng bảy ngày phải nộp phạt."
"Vâng." Mục Dung nhận hoá đơn, xếp làm đôi bỏ vào túi.
Đội viên đội cứu hoả kinh ngạc, bọn họ trong nghề nhiều năm từng thấy rất nhiều tiểu thương vì tiết kiệm tiền không làm theo quy định, đến khi bắt xử phạt thì khóc than um sùm, còn có loại dựa hơi quan hệ mà tìm cách luồng lách. Duy chỉ có bà chủ nhỏ này...lại có thể siêu cấp bình tĩnh đến vậy.
Không sai, đội viên dùng từ "siêu cấp bình tĩnh" nói về cô.
"Cô còn gì muốn hỏi không?"
"Không có, tôi có thể về chưa?"
"Có thể."
"Cám ơn." Mục Dung đứng dậy rời khỏi văn phòng.
~~~~~
Đứng trước cửa nhà, cô vừa cắm chìa khóa vào ổ thì cửa đã được mở ra.
"Về rồi!"
"Ừm."
Tang Du ở cửa nhìn Mục Dung đổi giày, sau đó như cái đuôi nhỏ đi theo sau Mục Dung, luôn luôn duy trì khoảng cách hai bước chân.
"Sao vậy?" Mục Dung khó hiểu nhìn Tang Du, người phía sau đỏ mặt cúi đầu: "Bọn họ có làm khó dễ cô không?"
"Không có."
"Chỉ tường thuật thôi à?"
"Cửa hàng bị niêm phong, bắt xây lại theo quy định còn phạt tiền."
"Gì?!" Cái này mà nói không làm khó sao?
Mục Dung rót hai ly nước, xoay người đưa cho Tang Du một ly.
"Không thể thương lượng sao?"
"Nhân gian có pháp luật riêng, phải tuân thủ chứ. Tôi ra ngoài chút."
Tang Du kéo kéo tay Mục Dung: "Ăn cơm trước đã, đồ ăn cũng sắp xong, mười lăm phút nữa thôi. Ăn cơm rồi đi được không?"
Mục Dung nhìn Tang Du, nhớ tới đội viên chữa cháy trêu cô: "Cô xem bạn của cô quan tâm cô không..."
"Được."
Ăn xong cơm Tang Du rửa chén Mục Dung trở về phòng, lát sau lại bay ra.
"Để A Miêu đi với cô."
"Không cần."
Mục Dung bay đến bên cửa sổ Tang Du đột nhiên kêu lại: "Mục Dung!"
"Ừm?"
"Chiều có về ăn cơm không?"
"Có."
Nhìn Mục Dung rời đi, Tang Du cúi đầu rửa chén, trên môi bất tri bất giác hiện lên một đường cong.
"Aiz~~~"
"Trời!"
Tang Du vuốt vuốt ngực quay lại nhìn A Miêu, thở dài nói: "A Miêu, hù kiểu này có ngày tớ chết đó!"
"Ủa, tớ vẫn luôn ở đây mà! Chẳng qua có người xem nhẹ thôi."
"Đâu có~, chỉ là tớ..."
"Tớ phát hiện một vấn đề." A Miêu nghiêm mặt nói.
"Sao?"
"Cậu và Mục Dung đại nhân hình thức chung đụng giống y như "người một nhà" luôn đó!"
"Đâu có~ chỉ là một người ăn có thì buồn lắm, hơn nữa tớ ở ké mà nên làm một chút cũng không sao..."
"À~~~~ vậy hả? Cơ mà Tang Du, cậu chưa từng yêu đương đúng không?"
"Đã từng mà, năm hai đại học không phải có một lần sao, cậu cũng biết."
"Ngừng, quen nhau ba tháng miệng còn không hôn, này là yêu đương hả?"
Tang Du khẽ cười: "Kiểu người như tớ có ai không sợ..."
"Mục Dung đại nhân đó!"
"A Miêu~"
"Chút ta nghiêm túc nói chuyện chút. Cậu xem có phải Mục Dung đối xữ với cậu như người bình thường không?"
"...Ừm."
"Khi biết cậu có mắt âm dương cũng không truy cậu hỏi tường tận sự việc đúng không?"
"Ừm."
"Đó~ vậy nên tớ mới nói hai người cực hợp nhau!"
"Nói linh tinh, bọn tớ đều là con gái mà."
"Dẹp đi mẹ! Thời đại nào rồi, đừng nói cậu không biết con gái cũng có thể yêu nhau nha~"
"Tào lao quá, tớ và Mục Dung không hợp~"
"Uầy uầy, tớ còn chưa có nói gì cậu ở đó lại hợp với không hợp nhoeee!"
"A Miêu!"
" Cậu xem, lúc Mục Dung đại nhân không xuất hồn thì không thấy ma quỷ nhưng mà cậu thì lúc nào cũng có thể nhìn thấy chỉ là không chạm vào được. Hai đường song song không điểm chéo nhau lại có thể quen biết nhau, này không phải duyên phận thì là gì!"
"Không thèm để ý cậu nữa, toàn tưởng tượng gì đâu."
Tang Du vứt khăn mặt xuống, lách người chạy về phòng, đùng một tiếng cửa đóng lại.
"Không cho phép vào đó, nếu không tớ sẽ kêu Mục Dung đặt cấm chế trong phòng."
"Chèn ơi, chậc chậc~ chưa có gì mà lộ ra thần thái nữ chủ nhân rồi!"
"A Miêu!!!"
"Hahaha~~~"
Tang Du nằm vật ra giường, lấy gối che kín mặt. Hồi lâu sau A Miêu cũng không đi vào, nàng mới lấy gối ra, hai gò má đỏ ứng. Tang Du mở ngăn kéo tủ đầu giường lấy ra sấp giấy vẽ để trên đùi.
Mở ra toàn bộ tranh vẽ đều là Mục Dung, tóc đuôi ngựa áo thun quần jean giày cavans, ngồi trên xe đạp, địa điểm chính là nơi hai người gặp lần đầu gặp nhau.
Tang Du cảm thấy tỉ lệ khuôn mặt của Mục Dung rất đẹp, từ khi mua giấy vẽ nàng cũng vốn định tiện tay vẽ bậy chơi nhưng không vì sao lại vẽ ra toàn là Mục Dung.
Buổi tối, nàng làm cơm chờ Mục Dung trở về nhưng Mục Dung lại về trễ. Nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ, cũng sắp đến giờ làm việc của Mục Dung mất rồi. Nàng bấm số gọi điện thoại cho Mục Dung, tiếng điện thoại lại từ trong phòng vang lên. Tối đó Mục Dung không có trở về.
Tang Du một mình ăn cơm, ngồi trong phòng khách đến mười hai giờ mới về phòng.
"cốc cốc" nghe tiếng gõ cửa, Tang Du than nhẹ, duỗi lưng mở mắt.
A Miêu bay vào: "Mau dậy đi đồ lười biếng, Mục Dung đại nhân hâm điểm tâm hai lần rồi đó!"
Tang Du lập tức tỉnh táo đi chân đất mở cửa. Mục Dung bên ngoài vừa định gõ cửa lần hai thì nhìn thấy Tang Du, cô liền có chút áy náy: "Điểm tâm xong rồi, có muốn cùng ăn không?"
"Được~ tôi xong liền."
"Ừm."
Rửa mặt xong, hai người ngồi đối diện nhau, Mục Dung múc cháo đưa cho nàng, trầm ngâm một lát nói: "Xin lỗi, hôm qua không kịp về nhà ăn cơm."
Tang Du cười nhẹ giọng hỏi: "Xảy ra vấn đề gì sao?"
"...Ừm, tôi đi tìm nữ quỷ nửa ngày vẫn không thấy, đang trên đường về nhà thì thấy xảy ra tai nạn xe cộ, sợ thời gian càng kéo dài thì sườn dốc đó trở thành hung địa nên mới ở lại xử lý cho xong, xử lý xong thì trời cũng tối mất."
Đây là lần đầu tiền Mục Dung chủ động nói nhiều như vậy với nàng, nhưng nghe được bốn chữ "tai nạn xe cộ" ánh mắt nàng liền tối sầm
"Tại nạn giao thông là phải lập tức xử lý sao?"
"Ừm, theo luật là vậy. Cái chết bình thường thì có hoãn lại nhưng không được quá bảy ngày, còn mấy loại sự cố này phải ưu tiên xử lý, đặc biệt là nếu phát sinh trên các địa điểm đặc thù."
"Như nào gọi là địa điểm đặc thù?"
"À...dùng khoa học giải thích chính là: những nơi thường hay xảy ra tại nạn giao thông chính là địa điểm đặc thù, ví như đường rẽ liên thông, cua vòng đường núi, ngã tư đường, hoặc là sườn dốc đều thuộc địa điểm đặc thù. Nguyên nhân là vì địa hình thôi, kể cả nơi này không có quỷ mị hung linh quấy phá thì cũng rất dễ xảy ra tai nạn, hơn nữa người chết đa phần đều là đột tử, nếu xử lý chậm trễ, linh hồn một khi đi qua thời kỳ mông lung sẽ tích luỹ oán hận, trở thành oán linh, oán linh sẽ bám trụ tại nơi mình chết, biến nơi đó trở thành hung địa. Oán linh Địa Phủ không quản được, chỉ có thể để mặc bọn họ tìm kẻ chết thay, hoá giải oán khí tự sa luân hồi "
Dọn dẹp xong bát đũa, Mục Dung đề nghị một trận tổng vệ sinh, sau khi làm xong Mục Dung lấy ra bột nhão, giấy vàng bút lông, cùng thuốc nhuộm đặc biệt đặt lên bàn
Tang Du ngồi đối diện tò mò nhìn, ngón tay tinh xảo vẽ trên giấy vàng, mấy phút sau Tang Du liền nhận ra hình dạng của hình vẽ.
"Đây là...điện thoại?"
"Ừm" Mục Dung cầm lên bút lông, tân trang lại chút.
"A Miêu đến đây."
"Woww~ Mục Dung đại nhân làm cái này cho tớ hả Mục Dung đại nhân đúng là biết cách quan tâm mà~ nếu tớ mà còn sống nhất định cùng cô ấy oanh oanh liệt liệt yêu đương một trận. Tang Du cậu phải nắm chắc cơ hội nhaaaa~"
Tang Du trừng mắt nhìn A Miêu mặt có chút đỏ
"Cầm chắc!". Mục Dung móc ra bật lửa, ở trước mặt Tang Du đốt điện thoại giấy. Để cho người ta ngạc nhiên chính là điện thoại giấy đốt đến đâu, trên tay A Miêu xuất hiện đến đó. Kỳ lạ hơn lúc Mục Dung đốt điện thoại, không có khói đốt xong cũng không thấy tro.
"Wow!!!! iPhone X luôn nè! Lêu lêu Tang Du không có nhaaa, hahaha Hách Giải Phóng không lừa tớ, đi theo Mục Dung đại nhân quả thật có thịt ăn~ không đúng không đúng, không phải thịt mà là một cái chân giò lớn!!!"
Tang Du giật giật khoé miệng, nàng dùng cùng lắm là cái Xiaomi 6.
"A Miêu nhận được chưa?"
"Đã nhận, đã nhận. Cám ơn Mục Dung đại nhân, oaa hahaha~"
"Nhận được rồi, A Miêu rất thích, cám ơn."
Mục Dung gật đầu nói: "Về sau có chuyện gì lấy điện thoại này gọi cho tôi, tôi lưu số bên trong rồi."
Tang Du kinh ngạc nhìn Mục Dung đang cúi đầu, mặt thoáng đỏ. Nàng đột nhiên có cảm giác bản thân được sủng ái.
~~~~
Tác giả có lời muốn nói.
Chương sau sẽ dùng đôi mắt của Mục Dung, dẫn mọi người đi dạo một vòng Địa Phủ hê hê.
Mị: Xú lão Tiếu!!!!