Biểu cảm Mục Dung nghiêm túc, chuyên chú nhìn vào mắt Tang Du, nhìn thấy bên trong lấp loé hận ý, trong ngực cô liền có chút đau nhức.
Hai người yên lặng nhìn nhau thật lâu, Mục Dung mới mở miệng nói: "Tang Du, tôi hiểu tâm tình của cô nhưng tôi không đồng ý cách làm của cô, không ai trong chúng ta có tư cách phán xử người khác. Tin tưởng tôi, cảm giác giết người không dễ chịu chút nào đâu, có lẽ sẽ đổi lấy cảm giác dễ chịu nhất thời, nhưng khi thời gian trôi qua nó sẽ trở thành giềng xích khoá chặt tâm hồn cô, tôi hiểu cô, nếu cô trợ giúp nữ quỷ hại chết Lưu Hồng Đức, cô nhất định sẽ hối hận."
Mục Dung thở dài, nhớ lại sự tình đã từng phát sinh trong cổ hoạ.
La Như Yên thoả mãn tiếc nuối trong tiềm thức của cô, để cô tự tay giết cha mình, cứu vãng nghịch cảnh của mẹ mình.
Nhưng thời gian trôi qua, cô cũng chưa từng vui vẻ
Mỗi lần nhìn thấy nhà người ta phụ từ tử hiếu, cô sẽ lại nhớ tới cảnh tự tay cô giết cha mình, phần lương tâm này của cô bị xiềng xích, mãi cho đến khi cô ở thế giới trong tranh chết già cũng không thể tháo xuống.
Trong hoạ dù sao cũng là mộng, nơi này là hiện thực, không thiếu cơ hội để làm những chuyện xấu xa, cô không muốn Tang Du bởi vì cái thứ như Lưu Hồng Đức gánh chịu đau khổ.
Thấy Tang Du im lặng không nói gì, Mục Dung nói tiếp: "Chúng ta có rất nhiều cách để Lưu Hồng Đức phải chịu trừng phạt vốn có, không cần thiết phải cực đoan đến vậy đâu, chúng ta có thể cứu rỗi linh hồn của Dương Khả Nhi, để cho cô ấy sớm được siêu sinh, còn có thể cứu được hồn phách đang bị giam cầm của Lưu nhị tỷ, tin tưởng tôi được không?"
"Ừm."
"Chuyện này chúng ta sẽ không bỏ mặc, nhưng không phải vì Lưu Hồng Đức mà là vì Dương Khả Nhi, nếu để cô ấy hại chết Lưu Hồng Đức thì Địa Phủ sẽ trừng phạt cô ấy, cô ấy đã bị hại một lần rồi, chúng ta không thể trơ mắt nhìn cô ấy vạn kiếp bất phục nữa, hơn nữa tôi có cảm giác, chị cô muốn giúp là có lý do, tám chín phần là có liên quan đến Dương Khả Nhi, tính cách của Tang Đồng cô hiểu mà, chúng ta cứng rắn khuyên nhủ sẽ không thành đâu."
"Vậy chúng ta làm gì bây giờ?"
"Yên tâm, giao hết cho tôi, không còn sớm cô nghỉ ngơi đi."
Tang Du nắm khăn mặt cúi đầu, ngồi trên giường không nhúc nhích. Nàng nhăn nhó một chút, nhỏ giọng hỏi: "Đêm nay tôi có thể ở đây không?"
Mục Dung không chút do dự đồng ý: "đương nhiên có thể, căn phòng của cô luôn trống mà, mỗi ngày tôi đều dọn dẹp"
"Tôi muốn ngủ cùng cô ý..."
Tang Du vô cùng đáng thương nhìn Mục Dung: "Chỉ một đêm thôi mà, trong lòng người ta khó chịu, muốn có người ngủ chung mà ~"
Mục Dung giật mình, lời từ chối nhã nhặn bị nghẹn ở yết hầu.
Ở thế giới trong tranh, cô thường hay ngủ cùng Tang Du, mặc dù chỉ là trong giấc mộng nhưng sẽ có đôi lần nhớ lại cảm giác đó
"Được."
Nói xong chữ này, trong lòng Mục Dung dâng lên loạt cảm giác kỳ quái, nhưng nhìn thấy đôi mắt sáng ngời của Tang Du thì tâm tình của cô cũng tươi sáng theo.
Hai người nằm dài trên giường, bên người tự nhiên có thêm một người, Mục Dung có chút không quen.
Cô lấy chấn hồn phù dưới gối ra dán lên đầu, Mục Dung mặc hắc bào bay ra: "Cô ngủ trước đi, tôi ra ngoài làm ít việc chút nữa sẽ trở về, chuyện của Lưu Hồng Đức cô đừng nói cho Tang Đồng, cứ giao cho tôi đi."
Mục Dung bấm số gọi Hách Giải Phóng, đem chuyện của Lưu Hồng Đức kể ra hết.
"Ở niên đại của tôi, loại người như Lưu gia có rất nhiều, rất nhiều bé gái bị tước đoạt sinh mệnh, không nghĩ tới ở thời đại này rồi cũng còn loại cầm thú ác nhân này, nói đi cô muốn tôi làm gì?"
"Tôi hi vọng cậu phối hợp với tôi diễn một vở kịch, nếu Tang Đồng hỏi, cậu cứ nói là tôi nhờ cậu tra xét sổ ghi chép, không hỏi thì thôi, những chuyện còn lại cứ để tôi xử lý."
"Tôi cảnh cáo cô, đừng để cảm xúc chi phối hành động, chúng ta chỉ phụ trách câu hồn, không có quyền thẩm tra người còn sống, Lưu Hồng Đức sẽ bị quả báo, Tang Du nhìn không thấu, cô cũng hồ đồ theo à?"
"Cậu yên tâm, tôi chỉ muốn Tang Đồng biết rõ hạng người cô ấy đang cứu mà thôi."
"Được."
Mục Dung quay lại, Tang Du ôm nhục thân của cô ngủ rất ngon.
Sáng sớm hôm sau, cửa phòng 403 bị gõ, Tang Du bất mãn hừ một tiếng, lấy gối che đầu.
Mục Dung gỡ cánh tay của Tang Du đang khoác lên bụng của mình ra, xoay người xuống đất mở cửa.
"Không thấy Du nhi đâu, túi tiền ở nhà nhưng người lại không có."
Nghe thấy giọng nói của Tang Đồng, Tang Du bỗng nhiên mở to mắt: Chết! Đêm qua xúc động quá chỉ muốn có người ở bên cạnh, vốn muốn dậy sớm xíu để lén lút về phòng ai dè không biết bị cái gì, ngủ một giấc vô cùng an tâm luôn.
"Cô tránh ra chút đi, cô có ở đây tôi không thể thi triển thuật ngũ quỷ tìm người!"
"Tang Đồng..."
Tang Du cẩn thận nhô nửa cái đầu ra, vừa đúng lúc đối mắt với Tang Đồng.
Tang Đồng ngây ngẩn cả người, trợn to hai mắt nhìn Mục Dung: "Tối qua Du nhi ngủ nhà cô"
"Ừm."
"Hai người ngủ cùng giường?!"
"Ừm."
"Chị Đồng Đồng, không phải như chị nghĩ đâu!"
"Cô ra đây với tôi."
Hai người đi ra ngoài cửa, gương mặt Tang Đồng lạnh lùng, không vui hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
"Hôm qua cô ấy đến tìm tôi, chúng tôi nói chuyện một chút, muộn quá nên ở lại."
"Không phải có phòng cho khách à?"
Trong đầu Mục Dung hiện lên hình ảnh Tần Hoài An và Trang Điệp Mộng quấn lấy nhau, khí thế trong nháy mắt yểu xìu.
Tang Đồng nhíu chặt chân mày: không lẽ Mục Dung lừa mình? Cô ấy vẫn còn vui phách và yêu phách? Tiểu tâm tư của Tang Du cô biết nhưng thấy Mục Dung một mực không trả lời nên cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, ai ngờ ~ mới có mấy ngày Hai người vậy mà lén lút lăn đến trên giường moẹ rồi
"Lần thấy mấy rồi?"
Mục Dung không hiểu: "Sao cơ? Bọn tôi chỉ là ...ngủ cùng giường thôi."
"Ha? Coi ra cô hiểu quá ha?"
Cửa 403 mở ra, Tang Du mang dép lê, kéo Tang Đồng lại: "Chị Đồng Đồng ~"
....
"Chị Đồng Đồng ~ hôm qua là em đòi ngủ cùng với Mục Dung á, chúng ta về nhà nói sau ha~"
Thấy sắc mặt Tang Đồng càng lúc càng khó coi, Tang Du nuốt nước bọt, nhỏ giọng nói: "Chị Đồng Đồng ~ hôm qua em thấy ác mộng nên đi hỏi Mục Dung ít chuyện, nói đến khuya còn quên mang chìa khoá, sợ đánh thức chị với tiểu Phương đại sư ý ~ em đói rồi ~ chúng ta về nhà đi mà ~"
Tang Đồng nhớ tới Tang Du ngày bé cũng thường xuyên như vậy, một thời gian dài sau khi gặp tai nạn xe cộ mỗi đêm đều gặp ác mộng, nàng luôn ôm bé thỏ con chạy đến phòng cô, vô cùng đáng thương muốn cùng cô ngủ.
Đêm qua cô chạy ra giữa đường đón xe, Tang Du giật mình kêu lớn một tiếng, có lẽ bị hành vi lỗ mãng của cô doạ sợ.
Nghĩ như vậy làm Tang Đồng mềm lòng, giả vờ tức giận nhéo nhéo mặt Tang Du: "Điểm tâm đã xong từ lâu rồi, ai bảo em không có trong nhà, có biết làm chị lo lắm không, lần sau phải nói với chị một tiếng biết chưa."
"Dạ ~"
"Cô cũng qua luôn đi."
Tang Du kéo tay Tang Đồng quay người, hoạt bát nháy mắt với Mục Dung.
Ăn xong điểm tâm, Tang Đồng nghe điện thoại, Lưu Hồng Đức nói: Giữa trưa chừng mười hai giờ sẽ đến cửa hàng.
Tang Du khẩn trương nhìn Mục Dung, người sau nhẹ gật đầu.
"Tang Đồng, tôi có chuyện muốn nói với cô."
"Chuyện gì?"
"Đêm qua tôi nhờ Hách Giải Phóng giúp tôi tra xét về nguyên nhân cái chết Dương Khả Nhi, chính là tên của nữ quỷ."
Thành công khơi lên được hứng thú của Tang Đồng, Mục Dung nói tiếp: "Dương Khả Nhi là tự xác, tuổi thọ chưa hết..."
Tang Du đột nhiên chen vào: "Mục Dung, a Miêu tìm cô."
"Mục Dung đại nhân, Hách đại ca gọi nè."
Mục Dung xuất hồn nhận điện thoại đi ra cửa sổ: "Sao vậy?"
"Cô nói với Tang Đồng chưa?"
"Vừa mới nói, sao vậy?"
"Hôm qua nghe cô kể về chuyện của Dương Khả Nhi tôi đã cảm thấy kỳ kỳ rồi, quỷ hồn sao có thể thoát được toả hồn liên? Sau khi quay về tôi mở sổ ghi chép ra xem cũng không tìm được thông tin gì của Dương Khả Nhi, lúc đó tôi nghĩ hộ tịch của Dương Khả Nhi không phải ở thành phố Sơn Dương, nên âm sai nơi khác câu hồn phách của cô ấy, tôi xuống dưới hỏi, trong sổ ghi chép của đối phương cũng không có tin tức của Dương Khả Nhi, cô chắc chắn người này đã chết thật à?"
"Đương nhiên!"
"Vậy nên mới lạ đó, trước cô đừng nói với Tang Đồng nữa, chờ tôi chút, tôi đi hỏi mấy lão tiền bối xem sao."
"Được."
Chốc lát sau, Hách Giải Phóng lại gọi tới: "Xảy ra chuyện gì, đã hỏi rõ chưa?"
"Hỏi rõ rồi, chuyện này phức tạp, tôi phải giáp mặt nói chuyện với cô mới được."
Mục Dung thấp giọng nói: "Đừng quên chuyện tôi nói với cậu trước đó "
"Yên tâm đi."
Hai mươi phút sau, Hách Giải Phóng vội vã chạy tới: "Tôi nói ngắn ngọn thôi còn phải làm việc nữa, sở dĩ Dương Khả Nhi tránh được toả hồn liên là vì cô ta không có "chết"."
Tang Đồng phản bác: "Không thể nào, tôi tận mắt thấy hồn phách cô ta, trạng thái này không thể nào là người sống được."
"Không sai, nhục thân của Dương Khả Nhi đã không còn dấu hiệu sinh lý, nhưng cha cô ấy dựa vào quan hệ xoá bỏ ghi chép Dương Khả Nhi tự sát, cũng không chứng thực tử vong của cô ấy. Thân phận của cô ta ở dương gian hết thảy đều bình thường, hộ khẩu, thẻ căn cước đều ở tình trạng sử dụng được, ngay hôm cô ta tự sát, bởi vì hộ tịch của cô ấy không thuộc về thành phố Sơn Dương nên trong sổ không hiện lên thông tin, trước khi âm sai nơi khác đến, cha của cô ta đã đi trước một bước, "khôi phục" thân phận người sống cho cô ta, tin tức trong sổ cũng vì vậy mà biến mất, tôi vừa đến thành phố đó nhờ mấy anh em giúp tôi chạy dùm một chuyến, cha Dương Khả Nhi mua một bộ thiết bị công nghệ cao, đặt thi thể của Dương Khả Nhi trong đó, các cô nhìn cái này đi."
Hách Giải Phóng lắc tay, một trang giấy hiện lên trên tay hắn, mở ra là một tờ thư mời: "Cha của Dương Khả Nhi mời được một vị cao nhân giúp Dương Khả Nhi làm một trận minh cưới, đây là tôi mượn được từ tay phán quan."
Năm người cùng nhìn lên tờ giấy, bên trong thình lình xuất hiện tên của Lưu Hồng Đức và tên của Dương Khả Nhi. Dưới góc phải còn có đại ấn của Phong Đô.
Tang Đồng như bừng tỉnh: "Hèn gì bị đồng tiền Ngũ Đế xuyên qua mà vẫn có thể bình an vô sự, khó trách toả hồn liên trói không được, khó trách chúng ta bày ra thiên la địa võng, Dương Khả Nhi vẫn có thể tìm được Lưu Hồng Đức, thì ra là vậy!"
~~~~
Nihao mina :))~