Bởi vì Giang Đông binh lực sung túc, cộng thêm võ tướng xuất hiện lớp lớp, lại có một nhóm người Chu Du, Lỗ Túc dẫn đầu, cho nên, mặc dù ngay cả khi đắc thắng, quân Hứa Thành vẫn không thể tiến thêm một bước đả kích nghiêm trọng thực lực của Giang Đông, Từ Hoảng vẫn ở lại Kinh Nam, Từ Thứ mang binh tiến tới Giao Châu, Liêu Giang dừng lại ở bắc Kinh Châu.
Nhưng mặc dù như thế, quân Hứa Thành lại vẫn không muốn buông tha, Từ Thứ vẫn có ý định vượt qua Giao Châu tiến lên phía bắc, Từ Hoảng phái Diêm Hành cùng Thái Sử Từ tiến binh về hướng đông. Mục đích không nói cũng hiểu; mà Thái Mạo, một người cực kỳ nhát gan, cũng bị Liêu Giang làm cho liều mạng, cũng biết chiến ý của binh mã bắc Kinh Châu mạnh mẽ đến cỡ nào.
Tương Dương, trụ sở của Liêu Giang!
"Tướng quân, vì sao những ngày này luôn phái Thái Sử Từ đi ra ngoài, mà không phái mạt tướng? Chẳng lẽ mạt tướng không sánh bằng người kia hay sao?" giọng nói phàn nàn của Ngụy Duyên không ngừng vang lên bên tai Liêu Giang.
"Ngươi cũng không thể trách ta! Văn Trường, chính là ngươi nói những công lao Tử Nghĩa lập được đều là do người ta tặng cho, không đáng tính đến, bởi như vậy thì chẳng khác nào Thái Sử Từ hắn không lập công. Cuối cùng ta vẫn phải công bình một chút, cho hắn một cơ hội lập công. Bằng không, chẳng phải hắn lại nói ta thiên vị cho ngươi sao?" Liêu Giang không nóng cũng không lạnh đáp. Mấy năm này, hắn đã sớm biết rõ phương pháp đối phó với hai kẻ điên hiếu chiến bên người.
"Thế nhưng. . ." Ngụy Duyên há to miệng, hắn không còn lời nào để nói, chỉ có thể liên tục tự trách mình miệng thối ở trong lòng! Thế nhưng Ngụy Diên hắn không phải là người có thể dễ dàng buông tha, cho nên, hắn lại tiếp tục thương lượng cùng Liêu Giang: "Tướng quân, Giang Hạ hiện tại vẫn trong tay đám nghịch tặc Lưu Bị, hay là để cho mạt tướng suất quân đi đánh chỗ đó, được không?"
"Không được!" Liêu Giang từ chối cực kỳ dứt khoát. Hắn cũng không biết lúc này Gia Cát Lượng đã chết, cho nên, tuy hắn đã không còn cảm thấy sợ hãi Gia Cát Lượng, hắn vẫn đang lo lắng khi để cho một mình Ngụy Duyên mang quân đi. Hắn vốn có ý định là sau khi thu thập xong công việc Kinh Châu, những trận chiến cần đánh đều đánh xong xuôi, sau đó hắn sẽ suất lĩnh toàn quân dùng ưu thế binh lực tuyệt đối đi đánh Giang Hạ, như vậy hắn mới nắm chắc phần thắng nhiều hơn.
"Vì sao?" Ngụy Duyên cũng không biết Gia Cát Lượng lợi hại. Trong suy nghĩ của hắn, danh xưng "Ngọa Long" của Gia Cát Lượng căn bản chỉ là một câu chuyện cười, thậm chí cũng không có tư cách làm đối thủ cho Liêu Giang, cũng chỉ có người không thèm đếm xỉa tới như mình mới sẽ đi tìm hắn, có lẽ nguyên nhân là bởi vì bên cạnh hắn còn có Trương Phi. Thế nhưng Liêu Giang lại vẫn luôn không đồng ý cho hắn làm như vậ. Điều này khiến cho hắn cực kỳ phiền muộn.
"Không tại sao, không được là không được!" Liêu Giang hiếm khi vẫn nói vẻ cứng rắn khi thấy Ngụy Duyên xụ mặt, hắn nói: "Ngươi yên tâm, sẽ có lúc để cho ngươi lập công. Hiện tại, ngươi hãy cẩn thận chỉnh đốn và sắp đặt binh mã Kinh Châu trước đây. Hãy làm cho tốt, đến lúc đó, ta cho ngươi đi tiên phong!"
"Vâng, mạt tướng tuân mệnh!" Nhìn thấy Liêu Giang lộ ra vẻ mất hứng, Ngụy Duyên cũng không dám thật sự chọc giận hắn. Dù sao, trong lòng của Ngụy Diên hắn, Liêu Giang chính là chủ tướng quang minh chính đại, một người đáng giá tôn kính, hơn nữa còn là một người luôn luôn cười hì hì kể cả trong lúc sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn. Người quen vẫn bị hù dọa làm hoảng sợ.
"Ngươi đi trước đi!" Liêu Giang vẫy vẫy tay, để cho Ngụy Duyên đi ra ngoài. Nhìn theo bóng dáng của Ngụy Duyên dần dần biến mất, Liêu Giang lúc này mới thở dài một hơi, thầm nghĩ: "Khá lắm, xem ra thật sự phải tìm cơ hội để cho gã này đi ra bên ngoài chơi đùa. Bằng không, chẳng phải hôm sau hắn lại đến đòi đi nữa sao ? Thế nhưng để cho hắn đi chỗ nào đây? Hơn nữa, bên người Lão Tử cũng phải có mấy võ tướng đáng tin cậy. Hay là phái hắn đi Phàn thành đổi cho Lý Nghiêm tới đây? Coi như hết, hiện tại Tào Tháo sắp bị đè chết, hắn nào dám xuất binh quấy rối chỗ đó, không có chiến sự, gã này nhất định sẽ trở mặt với Lão Tử! Đi giúp Thái Mạo? Thôi đi, Thái Mạo cũng không cần hắn hiệp trợ, hơn nữa, hắn nào có hiểu cách đánh thủy chiến? Ai, khó làm. ."
Liêu Giang đang hao tổn đầu óc nghĩ biện pháp tìm ít chuyện cho Ngụy Duyên làm, Ngụy Duyên lại không muốn ngồi yên mà chờ!
Hắn là một người không chịu ngồi yên, hơn nữa tính tình cực kỳ mạnh mẽ! Mắt thấy tới nay đối thủ cạnh tranh sắp chuẩn bị vượt mặt mình, đây chính là điều để cho hắn khó có thể chịu được, cho nên, hắn quyết định, xuất kích!
Liêu Giang một lúc mới bắt đầu, bởi vì hắn chưa từng chỉ huy đại quân, cộng thêm hắn phải đối mặt với Ngụy Duyên cùng Thái Sử Từ, hai danh tướng Tam quốc, cho nên hắn luôn luôn khá phóng túng đối với bọn họ, mặt khác cho dù bọn họ phạm tội, hắn cũng luôn luôn tận mọi khả năng giúp che giấu, cách đối xử với hai người bọn hắn có thể nói là vô cùng khoan dung. Chính điều này khiến Ngụy Duyên cùng Thái Sử Từ vừa cảm kích hắn đồng thời cũng hình thành một thói quen xấu là có can đảm tự tiện hành động, giống như lần trước đó, Ngụy Duyên lại dám bôn tập ngàn dặm, đi đánh Tào Nhân chẳng liên quan gì tới mình. Không thể không nói đấy chính là kết quả Liêu Giang đã vô cùng phóng túng đối với bọn họ.
Thế nhưng mặc dù Liêu Giang biết làm như vậy là có đôi chút không ổn, thế nhưng cuối cùng hắn vẫn không hạ quyết tâm sửa chữa. Dù sao, có hai thủ hạ dũng mãnh, thân làm chủ tướng, trên thực tế hắn vẫn lấy thế mà tự hào.
Thế nên lần này, Ngụy Duyên không được đi đánh trận, trong lòng hắn lại đã nảy sinh suy nghĩ tự tiện xuất chiến.
"Đi đánh ở chỗ nào?" trên đường Ngụy Duyên quay về doanh, hắn một mực suy nghĩ điều này trong lòng. Không phải hắn không muốn đi đánh Giang Hạ, thế nhưng Liêu Giang phản đối quá mãnh liệt, hắn vẫn không dám đi để gánh chịu rủi ro, thế nhưng ngoại trừ Giang Hạ, trong chốc lát này hắn thật sự không thể tìm ra một nơi mà có thể đánh nhau.
"Đạt đạt đạt. . ." Vừa lúc đó, một tràng tiếng vó ngựa réo rắt từ phía sau truyền đến.
Hắn tùy ý quay đầu lại nhìn. Vừa nhìn thấy người phía sau, hắn lại càng hoảng sợ!
"Ngươi, các ngươi muốn làm gì?" sau khi Ngụy Duyên chứng kiến người ở phía sau đang đi tới chính là người kia, trong lòng hắn lập tức giật mình đánh thót một cái, hắn chột dạ hỏi.
"Ha ha, Ngụy Duyên tướng quân, tướng quân làm sao vậy?" Người tới với vẻ mặt, nụ cười sáng lạn, thế nhưng nụ cười này rơi vào trong mắt Ngụy Duyên, lại làm cho hắn chột dạ. Thì ra người này không phải là ai khác, chính là tên Điển Quân hiệu úy vào ngày đó sau khi Thái Sử Từ để cho chạy Lý Thông, cưỡng ép dùng quân pháp đánh hắn sáu mươi quân côn, hơn nữa còn phạt một tháng giam cầm, mà lúc đó Ngụy Duyên giúp đỡ Thái Sử Từ lừa gạt, kết quả cũng hắn bị người này phạt giam mười lăm ngày, mà người này thân là quân pháp quan, lại là một người mà không thể báo thù được, chửi cũng không được. Phải biết rằng, ai dám đánh hắn một bạt tai vậy sẽ có sáu mươi quân côn, đánh nhiều hơn ba cái bạt tai thì chính là tử tội, cho nên, từ đó về sau, người này liền biến thành cơn ác mộng trong lòng Ngụy Duyên cùng Thái Sử Từ. Cả hai vừa nhìn thấy người này đã liền quay đầu chạy. Hiện tại, người này lại đuổi theo sau, vừa nhìn là biết sẽ không có việc tốt, cho nên Ngụy Duyên vốn trong lòng có quỷ càng cảm thấy giật mình.
"Ta không có việc gì! Ngược lại là các hạ. . ." Ngụy Duyên ở trong đại quân này, hắn chỉ đã từng khách khí mà nói chuyện như này với mỗi mình Liêu Giang.
"Ồ! Ta vừa mới nhận được quân lệnh của Liêu tướng quân, Liêu tướng quân nói quân ta có một gã tướng quân họ Ngụy có dấu hiệu không yên ổn, muốn ta đích thân giám sát. Sau khi tại hạ nghĩ tới nghĩ lui, toàn bộ trong quân chúng ta hình như chỉ có ngài là tướng quân họ Ngụy, quân lệnh như sơn, cho nên, tại hạ bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể đi theo Ngụy Tướng quân ngài mấy ngày mà thôi!" Viên Điển Quân hiệu úy cười nói.
"Không yên? Không phải chứ?" Ngụy Duyên im lặng. Hắn đã quên là tuy Liêu Giang không thường quản thúc hắn và Thái Sử Từ, thế nhưng cũng không phải không hiểu biết tính cách của hai người bọn hắn. Những năm qua Liêu Giang coi như đã hiểu hết những tật xấu của bọn hắn, cho nên, đối với khả năng hành động của Ngụy Duyên, Liêu Giang vừa đoán đã chuẩn, hắn còn phái ra một nhân vật cường thế tới bóp chết hành động của Ngụy Duyên nảy từ trong trứng nước. Trước kia, có Liêu Giang hỗ trợ đỡ đòn, vị quân pháp quan này không có mặt ở hiện trường, không thể biết rõ ràng mọi sự việc. Thế nhưng lúc này viên quan quân pháp này đi theo bên người, cho dù Liêu Giang muốn giúp cũng không thể giúp được. Huống chi, người này lại còn do chính Liêu Giang đưa tới!
"Ngụy Tướng quân, tướng quân muốn đi đâu vậy? Chúng ta đi thôi! Liêu tướng quân nói, muốn ngài mang binh đi giúp Thái Mạo. Liêu tướng quân còn nói để cho ngài đề phòng Chu Du phái binh lên bờ tập kích!" Điển Quân hiệu úy Cường thế vẫn mang theo nụ cười sáng lạn như là ánh mặt trời, nhìn Ngụy Duyên nói.
"Ta chọc giận người nào? Sao lại để cho một tên ôn thần như này tới chỗ ta?" Âm thầm lẩm bẩm, Ngụy Duyên cũng không trả lời, hắn đành phải bất đắc dĩ đi về nơi trú quân, mà tên quân pháp quan thì vẫn cười híp mắt đi theo phía sau hắn.
Giải quyết Ngụy Duyên xong, Liêu Giang tập trung sự chú ý đến chiến sự Giang Đông. Nhưng bởi vì binh tướng Giang Đông hợp lực đồng tâm, vô luận như thế nào đi nữa, hiện tại trận chiến này đã ở vào trạng thái giằng co. Hơn nữa, ở phía bắc Kinh Châu, cũng chỉ có quân đội Thái Mạo có thể xuất kích, thế nhưng hắn rất hiển nhiên vẫn không thể đánh bại Chu Du. Hiện tại, Thái Mạo cũng chỉ có thể tự bảo vệ mình, nếu muốn đánh phá vỡ cục diện bế tắc này, xem ra không mất mấy tháng thì không thể thành công.
"Mặc kệ nó! Dù sao Kinh Châu lương thảo sung túc, còn có người hiến cho, hà tất sợ cuộc chiến này phải đánh lâu dài? Hơn nữa, với năng lực của Từ Nguyên Trực cùng Từ Hoảng, lục quân Giang Đông chỉ sợ cũng không thể ngăn cản bọn họ được bao lâu!" Liêu Giang thì thào lẩm bẩm với suy nghĩ kiểu này trong đầu.
Hơn một tháng sau đó, trong đêm!
Từ Châu, bờ biển!
Nhìn bóng dáng đội tàu khổng lồ dần dần hiện lên ở ngoài biển rộng trước mặt, Trần Đăng chỉ muốn lên tiếng chửi bậy!
Bà ngoại nó! Không phải nói chỉ là một đội thuyền nhỏ sao? Đây rõ ràng tối thiểu nhất cũng có hai trăm chiếc thuyền lớn! Cho dù trên một chiếc thuyền chỉ có một trăm người, cũng là hai vạn người! Tốt lão già họ Hà ngươi, lại dám lừa gạt Lão Tử, ngươi giỏi lắm! Ngươi giỏi lắm! Ngươi thật giỏi! Ngươi đừng trách bản thân cho bọn hắn chuẩn bị lương thảo vật tư không đủ. Đến lúc đó, ăn không đủ no, cũng đừng oán ta! Thế nhưng nghĩ lại, Trần Đăng lại không thể không từ bỏ loại ý nghĩ này, Hà Thông là người nào? Hắn không thể nghĩ ra điều này sao? Cho dù hắn không thể nghĩ ra, chỉ cần mình Hứa Thành có thể nghĩ ra điều này thì cũng đã đủ rồi! Xem ra, người ta chỉ để cho mình chuẩn bị một trạm nghỉ chân cho đại quân này mà thôi. Dù sao, đường dài mà vận chuyển vùng duyên hải thật sự là một việc vô cùng khó khăn. Về phần lương thảo, nói không chừng Hà Thông này lại muốn như chim nhạn bay qua nhổ lông, thuận tiện móc ít chút từ chỗ mình mà thôi!
"Được rồi. Coi như vì Hứa Thành đã đáp ứng không truy cứu chuyện kia. Không nói chuyện gì nữa, chỉ hy vọng ngày sau gia tộc có thể phát triển tốt. Ai, những người này là người mà chúng ta không thể đụng tới!" Trần Đăng lại nhớ tới khi Quách Gia tính kế hắn mà còn muốn hắn giúp đỡ kiếm tiền, Trần Đăng luôn không kềm chế được cơn giận trong lòng rồi hắn lại cảm thấy từng đợt giá lạnh trong lòng, hơn nữa một ván cờ mà hắn đã tỉ mỉ bố trí lại đơn giản bị người ta phá vỡ, trong lòng hắn sớm đã không còn hùng tâm tráng chí ngày xưa.
Tam Giang khẩu!
Sau khi giành thắng lợi trước Thái Mạo trong một lần giao chiến, Chu Du về tới thủy trại.
"Ai, Thái Mạo này càng ngày càng có thể đánh nhau, chúng ta cũng càng ngày càng cố hết sức" Tưởng Khâm thân vừa mới được cất nhắc lên làm Phó Đô đốc thuỷ quân, đi theo Chu Du đi vào trong đại trướng thương nghị hành động kế tiếp, nói.
"Liêu Giang muốn làm chúng ta hao tổn đến chết. Nhưng mà ta cảm giác, cảm thấy trong chuyện này có đôi chút không thích hợp!" trên khuôn mặt tuấn tú của Chu Du tuy cũng lộ ra vẻ rất mệt mỏi, thế nhưng tinh thần hắn lại vẫn vô cùng dồi dào.
"Đại đô đốc, có cái gì không đúng vậy? Những ngày này vì sao đại đô đốc luôn nói như vậy?" Tưởng Khâm hỏi.
"Ta cũng không biết, tuy hiện tại chúng ta đã có Lỗ Túc chận đứng Từ Hoảng, Bộ Tử Sơn mang theo Chu Thái phòng bị Giao Châu, thế nhưng ta có cảm giác, cảm thấy không ổn trong lòng, giống như có một lỗ hổng gì đó!" Chu Du cau mày nói. Hắn đã bị loại cảm giác này khiến tâm trạng hoang mang rất nhiều ngày rồi.
"Lỗ hổng? Đại đô đốc, có phải đại đô đốc đang lo lắng mặt phía bắc hay không? Chúng ta giao chiến cùng Thái Mạo tại Tam Giang khẩu, tất cả các bộ phận khác cũng đều đã phái binh, thế nhưng nếu như vậy Liêu Giang phái ra một bộ binh mã giống như Ngụy Duyên trước kia, một lần nữa bôn tập ngàn dặm, từ Dương Châu tiến về nam, chúng ta sẽ khó có thể đề phòng!" Tưởng Khâm đưa ra một khả năng.
"Vậy cũng không phải! Cái gọi là thế nhưng chỉ lần này thôi. Hơn nữa, nếu như Liêu Giang lại dùng chiêu ngàn dặm bôn tập, nhất định hắn sẽ bị hai nhà Tôn Tào chúng ta giáp công, hơn nữa, Hợp Phì có Lữ Mông canh gác, hắn cũng chưa chắc có thể đánh chiếm được!" Chu Du lắc lắc đầu nói.
"Vậy là nơi nào có lỗ hổng?" Tưởng Khâm đứng lên, đi theo sau lưng Chu Du, nhìn về phía địa đồ ở phía sau hắn.
". . ." Chu Du quay trở lại nhìn Tưởng Khâm, cũng không cắt ngang lời Tưởng Khâm, hắn cũng hy vọng có thể từ trong phỏng đoán của Tưởng Khâm mà có thể tìm ra một điểm nào đó.
"Nơi đây, là Tam Giang khẩu, nơi chúng ta hiện tại đóng quân. Phía tây đã là địa bàn của Hứa Thành, như vậy, lỗ hổng nên ở hướng đông. Nơi đây, Kỳ Xuân, Bành Trạch, Hồ khẩu, lại hướng đông. . . Ngưu Chử, Hoành Giang. . . Biển rộng! ?" Tưởng Khâm kinh hô!
"Biển rộng?" Chu Du cười gượng gạo, nói: "Công Dịch, phỏng đoán của ngươi cùng của ta không khác biệt lắm đâu! Thế nhưng điều đó không có khả năng"
"Sao lại không có khả năng? Đại đô đốc, không phải thủy quân Giang Đông chúng ta đã từng có từ biển rộng tiến lên phía bắc sao? Lần đó chúng ta đã cứu được năm vạn đại quân" Tưởng Khâm khó hiểu nói, hắn vẫn vô cùng bội phục đối với việc an bài trận chiến ấy của Chu Du. Hôm nay hắn nghe Chu Du nói quân Hứa Thành không có khả năng tiến tới từ trên biển, đương nhiên hắn muốn hỏi cho rõ ràng.
"Công Dịch, hôm nay ngươi không còn là một tướng lãnh thuỷ quân bình thường rồi. Sau Hưng Bá, ngươi đã là Phó Đô đốc thủy quân Giang Đông chúng ta, ngươi cũng nên có suy nghĩ riêng của mình mới được" Chu Du cười nói với Tưởng Khâm.
"Vâng!" Tưởng Khâm đáp ứng , rơi vào trầm tư.
“Nơi nào có lỗ thủng đây?" Chu Du cũng ở một bên thầm nghĩ. Hắn không cho rằng trực giác của mình sai lầm. Phải biết rằng, thân là Đại tướng, lăn lộn trên chiến trường lâu ngày, tự nhiên sẽ nuôi dưỡng được một loại trực giác rất nhạy cảm. Dưới tình huống bình thường, loại trực giác này đều rất chuẩn. Đây cũng là nguyên nhân vì sao vừa rồi Tưởng Khâm nghe hắn nói trực giác có lỗ hổng đã lập tức đi tìm lỗ hổng mà không phải lên tiếng khuyên bảo, bởi vì những tướng lãnh bọn hắn đều có thể hiểu được những sự việc như thế này
"Ha ha, ta hiểu rồi!" Ngay khi Chu Du đang trầm tư, Tưởng Khâm cũng suy nghĩ rõ ràng.
"Hả? Nói một chút coi, vì sao quân Hứa Thành không có khả năng tới đây từ trên biển?" Chu Du cũng không trách Tương Khâm đã cắt đứt mạch suy nghĩ, của hắn mà ngược lại hắn còn cười hỏi.
"Tưởng Khâm bêu xấu. Nếu như có sai lầm, kính xin đại đô đốc chỉ ra chỗ sai!" Trước tiên Tưởng Khẩm nói mấy câu khách sáo, sau đó hắn mới bắt đầu nói ra lý do mà bản thân đã nghĩ ra. Hắn nói: "Vì Hứa Thành ở phương bắc xa xôi, nếu muốn từ đường biển đến Giang Đông ta, nhất định phải đi qua ba châu Thanh, Từ, Dương, mà với khả năng của thủy quân Giang Đông ta, lúc trước cũng chỉ có thể ngừng thuyền nghỉ ngơi qua một hồi ở Dương Châu rồi mới lại có thể tiến về phía Từ Châu. Binh sĩ quân Hứa Thành đều là người phương bắc, thứ nhất, vốn cũng không giỏi đi thuyền, thứ hai, trên con đường này, không phải có địa bàn của Tào Tháo thì là địa bàn của quân ta. Sao bọn chúng có thể có chỗ nghỉ chân? Hơn nữa, cho dù bọn hắn có, cũng không có khả năng không bị phát hiện. Phải biết rằng, nếu như bọn hắn muốn tập kích Giang Đông ta, binh lực của chúng không thể ít được, còn phải mang theo rất nhiều lương thảo. Thế nhưng mang theo rất nhiều người cùng lương thảo thì cần bao nhiêu chiến thuyền lớn mới có khả năng vận chuyển được? một đội tàu lớn như vậy, sao có thể trốn được hai mắt của mọi người? Chỉ cần hắn mới tiến vào bờ, mạt tướng dám nói, tất sẽ bị người phát hiện. Mà hiện tại chúng ta cùng Tào Tháo là đồng minh, môi hở răng lạnh. Nếu như bọn hắn phát hiện ra, tất nhiên sẽ cho chúng ta biết. Đến lúc đó, chúng ta đã có chuẩn bị, ngược lại có thể thừa dịp bất ngờ, quay giáo đánh một kích, khiến cho bọn chúng rơi vào cảnh toàn quân bị diệt, cũng không phải là không thể được!"
"Đúng vậy, chính là như thế. Kỳ thật, ở đây có một điểm chủ yếu nhất, chính là nếu như có rất nhiều đội tàu rời bến, thật sự quá mức nguy hiểm, khó có thể đi xa, mặc dù muốn vận chuyển dọc theo bờ biển, cũng không có khả năng không bị phát hiện. Với nghiên cứu của ta đối với Hứa Thành, hắn chắc chắn sẽ không mang một đại quân đơn giản đặt vào một hoàn cảnh bị động toàn quân bị diệt! Cho nên, ta mới nói lỗ hổng này không thể nào xuất hiện trên biển!" Chu Du nói tiếp.
"Đại đô đốc cùng Phó Đô đốc nói cũng không sai " cùng với những lời này, một người mặc quần áo và trang sức nho giả vén màn trướng lên, xuất hiện ở trước mặt hai người.
"Thì ra là Hám Đức Nhuận, ngươi có chuyện gì không?" Tưởng Khâm lên tiếng hỏi trước.
"Tại hạ vốn chỉ muốn tìm đại đô đốc hỏi về khẩu lệnh hôm nay. Khi ở ngoài trướng nghe được lời của hai vị đô đốc, nhất thời cũng mò mẫm suy nghĩ, cho nên, lúc này mới quấy nhiễu hai vị đô đốc!" Hám Đức Nhuận, thì ra chính là Tham quân Hám Trạch. Hắn nhìn hai người chắp tay nói.
"Như vậy không biết Đức Nhuận ngươi có từng nghĩ xem lỗ hổng ở nơi nào không?" Chu Du ấm giọng hỏi.
"Vẫn là trên biển!" Hám Trạch đáp.
"Vì sao? Chẳng lẽ Đức Nhuận huynh không nghe thấy những lý do ta mới vừa nói sao?" Tương Khâm đôi chút mất hứng.
"Nghe thấy, thế nhưng chính là bởi vì như thế, tại hạ mới cho rằng, lỗ hổng vẫn sẽ ở trên biển!" Hám Trạch kiên định nói.
"Lý do?" Chu Du trịnh trọng lên.
"Cái gọi là xuất kỳ bất ý, đánh úp " ngay cả đại đô đốc đều không cho rằng lỗ hổng nằm ở trên biển, hơn nữa quân Hứa Thành luôn luôn quỷ dị khó phòng, cho nên, Hám mỗ mới dám cho rằng như vậy!" Hám Trạch nói.
"Cái này. . ." Chu Du âm thầm run sợ trong lòng. Đây là "Phương pháp trái ngược", nếu quả thật đúng là như vậy. . .
"Mời đại đô đốc lập tức đưa tin quay về Kiến Nghiệp, mời Ngô Hầu nghiêm khắc đề phòng!" Hám Trạch chắp tay nói.
"Tốt!" Chu Du ngổn ngang trăm mối mà gật đầu, ngay lập tức hắn ngồi xuống, nhấc bút lên!
Vu Cấm nhìn biển rộng bao la trước mặt, trong lòng tràn ngập cảm động và nhớ nhung ngàn vạn!
Từ khi rời khỏi quê hương, tìm nơi nương tựa ở Tào Tháo, hai chữ "Vu Cấm" đã được xếp vào hàng ngũ danh tướng thiên hạ. Thế nhưng nào có ai ngờ là một ngày kia chính bản thân hắn lại đã thành một hàng tướng? Mặc dù hắn bị bắt ở thành Huỳnh Dương thì cũng không tính mất mặt, cuối cùng chính bản thân hắn vẫn đầu hàng đối phương! Đây cũng là nguyên nhân vì sao mấy năm qua bản thân hắn vẫn một mực đứng chân ở Liêu Đông, cũng không nguyện đi đến địa phương khác, bởi vì bản thân hắn cảm thấy không còn thể diện. Có thể nói cuộc sống của hắn ở Liêu Đông cũng không tệ, Thứ sử U Châu Ôn Khôi có thể nói là toàn lực hiệp trợ hắn. Hơn nữa Ôn Khôi hoàn toàn cũng không bởi vì hắn có thân phận hàng tướng mà tỏ vẻ khinh thường. Bình Bắc tướng quân Triệu Vân trấn thủ U Châu, ngày bình thường cư xử với hắn cũng rất nhã nhặn, làm cho người ta có một loại cảm giác là rất được người tín nhiệm. Lúc trước chính hắn thậm chí còn hỏi Triệu Vân là vì sao Triệu Vân lại luôn khách khí với một hàng tướng như mình. Triệu Vân lại cười cười nói: "Bởi vì ta cũng là hàng tướng!" Ngụ ý, là luôn cảm thấy vinh dự vì đã đầu hàng. Về sau, mình mới biết rõ, thì ra chúng tướng dưới trướng Hứa Thành, ngoại trừ Dương Nhị, Lệ Phương, Bàng Bái cùng với Từ Hoảng, còn có Liêu Giang kia, những người khác gần như tất cả đều là hàng tướng. Trong đó, Trương Liêu, Bàng Đức thậm chí đã đã trở thành hai người trong Tứ chinh tướng quân quản lý chinh phạt, Cao Thuận cũng độc trấn một phương, Công Tôn Chỉ cùng Triệu Vân cũng đã từng đều bị bắt làm tù binh. Khó tự trách chính bản thân mình là một hàng tướng, lại có cuộc sống rất thoải mái!
Nếu như không có việc gì phiền lòng quá mức, cứ thành thật mà làm việc. Đây chính là suy nghĩ vào lúc đó của hắn. Thế nhưng, lúc trước Hứa Thành đã đáp ứng hắn, hắn chịu trách nhiệm huấn luyện thuỷ quân mà sẽ không phái hắn đi đối đầu với Tào Tháo, thế nhưng sau khi chính hắn nhận được một mệnh lệnh đó, hắn liền cảm thấy đôi chút hối hận. Hôm nay, đội chiến thuyền hơn hai trăm chiếc này đã cấu thành một đội thuỷ quân hùng mạnh. Xuất phát tf Liêu Đông, đi theo ven bờ vùng duyên hải, đến Ký Châu thì ngừng lại một chút. Sau đó, đội thuyền tiếp tục xuôi nam như đã định, đã đến Từ Châu. Từ Châu Trần Đăng đã bí mật chuẩn bị một địa phương nghỉ ngơi cho bọn hắn. Như vậy qua một thời gian ngắn, lại lần nữa nam tiến. Không lâu sau sẽ đến cửa khẩu từ Trường Giang ra biển. Sau khi vượt qua nơi đó thì tìm một vùng đất để có thể đổ bộ lên đất liền, rồi xua quân công kích trực tiếp Kiến Nghiệp. Kỳ thật, đội chiến thuyền này cũng không cần thiết cứ đi một thời gian rồi lại ngừng lại. Đội thuỷ quân do chính hắn huấn luyện thật ra đã có thể đi xa hơn nữa, thậm chí còn đi xa đến tận Uy đảo, hơn nữa còn chiếm được một vùng đất. nhưng vì đảm bảo bí mật, tránh tai mắt, lúc này mới đang ngừng lại ở Từ Châu. Nhưng, tất cả những thứ này đều không phải là vấn đề. Vấn đề là, một trận chiến này, tuy biểu hiện bề ngoài là không phải gây chiến với Tào Tháo, thế nhưng điều này có gì khác nhau? Nếu như Tôn Quyền bị diệt, Tào Tháo sao có thể một mình chèo chống lại áp lực hùng mạnh của Hứa Thành? Ba mặt vây kín, đến lúc đó ngay cả thủy quân của hắn không cần xuất chiến, Tào Tháo chỉ sợ cũng không thể ngăn được một kích toàn lực của Hứa Thành!