"Từ tướng quân" mấy năm này Diêm Hành một mực đi theo Từ Hoảng, hắn sớm đã bị Từ Hoảng thu thập mà trở nên dễ bảo. Tính cách cũng tốt lên rất nhiều. Nếu như là lúc trước, sau khi chứng kiến bức tranh này, hắn chỉ sợ muốn làm trận nổ lên, thế nhưng hiện tại biểu hiện của hắn lại rất bình tĩnh, hắn nói: "Đối phương làm như vậy chỉ vì muốn chọc giận chúng ta. Xem ra, đối phương đã chuẩn bị xong biện pháp đối phó chúng ta, bằng không với binh lực chỉ có một vạn người của bọn hắn, bọn hắn không nên chủ động trêu chọc chúng ta như này!"
"Diêm tướng quân nói không sai!" Mấy tướng lãnh đồng ý nói.
"Ừ!" Từ Hoảng cũng nhẹ gật đầu. Trước khi tiến đánh Kinh Nam, hắn đã tiến hành điều tra nơi này. Đương nhiên hắn biết rõ người trấn giữ Tôn Tĩnh là hạng người gì. Lúc trước Tôn Kiên muốn khởi binh Kinh Nam tiến đánh Lưu Biểu, Tôn Tĩnh cố ý phản đối, thế nhưng Tôn Kiên cuối cùng vẫn không nghe lời Tôn Tĩnh. Kết quả Tôn Kiên mất mạng ở Giang Bắc. Sau này Tôn Tĩnh lại liên tiếp trợ giúp Tôn Sách, Tôn Quyền. Có thể nói, Tôn Tĩnh là một người bình tĩnh, thận trọng mà lại có ánh mắt lâu dài. Thế nhưng từ thủ đoạn tập kích quấy rối của đối phương thì thấy, hiện tại đối thủ mà bọn hắn muốn phải đối phó chỉ sợ đã không phải là Tôn Tĩnh. Ít nhất cũng có thể là bên cạnh Tôn Tĩnh đã xuất hiện một nhân vật rất biết bày mưu tính kế. Hơn nữa, người này còn nên là một người thích hành sự không theo quy củ, là người can đảm làm việc.
"Tướng quân, chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Đối phương có hơn vạn Cung nỗ thủ, chỉ sợ chúng ta khó có thể đối phó" Diêm Hành lại hỏi. Từ Hoảng am hiểu dùng cung binh, đây là điều mà mọi người đều biết, mà Diêm Hành hắn thân là phó tướng của Từ Hoảng, càng hữu ích đối với Từ Hoảng, quả thực biết quá tường tận thủ đoạn của những cung binh kia. Hôm nay đối phương cũng bày ra nhiều Cung nỗ thủ, cũng khiến cho bọn hắn không thể không lo lắng.
"Trước hết chờ một chút. Xem xem tình huống phía sau chúng ta như thế nào. Nếu như đường lui của chúng ta đã bị cắt đứt, chúng ta sẽ không có bao nhiêu hy vọng đánh hạ Trường Sa!" Từ Hoảng nói.
Bên kia bờ sông Tương!
Trong đại doanh quân Giang Đông!
Trong đại trướng Tôn Tĩnh.
"Ai, lần này quân ta có thể thắng một trận, may mắn mà có Sĩ Nguyên kỳ mưu. Nào, ta mời Sĩ Nguyên một ly!" Giơ chén rượu lên, trước tiên Tôn Tĩnh tỏ vẻ kính tạ của mình đối với Bàng Thống.
"Ọt ọt!" bên cạnh Tôn Tĩnh, Bàng Thống, gương mặt hình dáng cổ quái, thậm chí còn không nói không rằng, bưng chén rượu lên hơi ngửa đầu, uống một ngụm. Nếu để cho một tửu quỷ thời hiện đại nhìn thấy cảnh nào, chỉ sợ sẽ nghĩ là Bàng Thống có rất nhiều tình cảm cùng Tôn Tĩnh. Không phải có câu nói "Cảm tình sâu, uống một ngụm; Tình cảm ít, thè lưỡi ra liếm một cái" sao?
"Đồ nát rượu!" Tôn Tĩnh ầm thầm nói một câu rất coi thường, thế nhưng, hắn đương nhiên sẽ không nói suy nghĩ này của mình ra ngoài. Nói như thế nào đi nữa thì bây giờ Bàng Thống cũng là đại công thần của hắn, cho nên, hắn vẫn thân mật nói: "Sĩ Nguyên, ngươi nói xem, chúng ta kế tiếp phải làm gì?"
"Lão già chết tiệt không biết trong lòng đang mắng Lão Tử những gì" Bàng Thống là người nào? Tuy Tôn Tĩnh là người già mà thành tinh, suy nghĩ của hắn thì không thể gạt được Bàng Thống. Bàng Thống vẫn thầm nghĩ: "Không phải xem thường gương mặt của lão tử sao? Đồ đáng giận, có bản lĩnh ngươi hãy thử có dáng vẻ giống như bổn công tử xem sao Ngươi chỉ là một cây quýt vỏ đã sấy khố có cái gì đáng giá mà thể hiện hay sao?"
"Sĩ Nguyên?" Tôn Tĩnh còn gọi một tiếng.
"Hả? Chuyện gì?" Bàng Thống biết rõ còn cố hỏi.
"Hỗn tiểu tử!" Tôn Tĩnh lại thầm mắng một tiếng, hắn nói: "Sĩ Nguyên, ta đang hỏi ngươi, bước tiếp theo, chúng ta phải làm gì?"
"Kỳ thật, lại nói tiếp, chúng ta vẫn bị thua thiệt!" Bàng Thống hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Dù sao chúng ta đã mất nhiều thành trì. Hơn nữa Từ Hoảng lại chỉ tổn thất hơn ngàn tên quân sĩ!"
“Đồ không biết điều, Lão Tử hỏi bước tiếp theo thì chúng ta cần phải làm cái gì?" Tôn Tĩnh giận dữ hét lên trong lòng. Có phải chỉ bởi vì lúc trước nhìn thấy tiểu tử ngươi xấu xí mà lãnh đạm với ngươi vài ngày? Cuối cùng còn không phải Lão Tử truy ngươi đuổi tới Động Đình hồ cho đuổi trở về rồi hả? Bằng không, ngươi thực sự nghĩ rằng người khác sẽ trọng dụng ngươi sao? Ngươi cũng không nhìn vào giương mặt xấu xí của người mà xem! Hơn nữa, khi xưa Tiêu Hà đuổi theo Hàn Tín dưới ánh trăng, kết quả, Hàn Tín cả đời đều nói gì nghe nấy đối với Tiêu Hà, cho dù Tiêu Hà lừa gạt hắn đến Vị Ương Cung nhận lấy cái chết, hắn cũng thản nhiên mà đi. Tiểu tử ngươi sao lại không học một ít của người ta? Khó trách tiểu tử người lại có dáng vẻ xấu như vậy! Tôn Tĩnh bừa bãi lộn xộn đoán mò.
Thế nhưng, tuy Tôn Tĩnh không nói gì thêm, Bàng Thống cũng không còn tiếp tục thể hiện dáng vẻ ngông nghênh, kiêu căng. Dù nói thế nào đi nữa, người trước mặt hắn cũng là vị nguyên lão duy nhất của Tôn gia. Người này có địa vị ở Giang Nam không thể so với người bình thường, cho nên sau khi nói bậy một hồi mà, Bàng Thống rốt cục chuyển đến chủ đề chính: "Nếu như Từ Hoảng cưỡng ép qua sông, chúng ta lập tức lui binh để cho hắn tới đây!"
"Cái gì?" Tôn Tĩnh thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi của mình. Cuối cùng thì nói cho cùng Tôn Tĩnh hắn cũng không phải là một người dễ dàng trở nên kích động cùng tức giận, chỉ có điều Bàng Thống thật sự đã quá cao ngạo. Hơn nữa, Bàng Thống vẫn một mực canh cánh trong lòng chuyện Tôn Tĩnh hắn đã lãnh đạm với Bàng Thống mấy ngày, luôn mở miệng là mỉa mai, bằng không Tôn Tĩnh hắn không thể luôn không nhẫn nhịn với Bàng Thống, người vẫn âm thầm oán hận. Nếu là người khác, chỉ sợ sớm không còn để ý tới thể diện của Chu Du, đã đuổi kẻ xấu xí lại còn quái dị này đi rồi.
"Từ Hoảng vốn là viên tướng am hiểu vận dụng Cung nỗ thủ nhất ở dưới trướng Hứa Thành. Dưới trướng hắn có ba vạn cung binh, lại có năng lực công thành nhổ trại. Nhớ ngày đó, Đại tướng Tống Hiến của Lã Bố trấn thủ Vị Thủy, khi phải đối mặt với cơn mưa tên của Từ Hoảng thì thậm chí ngay cả sức hoàn thủ cũng không có. Từ đó có thể thấy Cung Tiễn thủ của Từ Hoảng rất lợi hại!" Nói đến đây, Bàng Thống lại oán trách nhìn Tôn Tĩnh, nói: "Huống chi, cung binh của chúng ta không có tới một vạn người!"
". . ." Tôn Tĩnh không nói. Điểm này này thì thật sự là lỗi của hắn! Lúc trước ngay sau khi hắn tìm được tiểu tử giận rỗi này quay trở về, tiểu tử này liền phát ngôn bừa bãi, nói cái gì mà muốn chuẩn bị nhiều hơn cung binh. Thế nhưng khi đó dù nói thế nào đi nữa Bàng Thống cũng chỉ là một nhân vật mới, sẽ có người thật sự nghe lời hắn hay sao? Trên người tất cả binh sĩ của mình đều khoác một cây cung, cần gì mà phải khoa trương như vậy? Cho nên bề ngoài thì Tôn Tĩnh biểu hiện là đồng ý, trên thực tế Tôn Tĩnh không làm điều gì cả. Kết quả, đợi đến lúc tin tức Từ Hoảng đột kích truyền về, tiểu tử này muốn tất cả binh sĩ đều mang cung nỏ, mới phát hiện Trường Sa chỉ có hơn hai ngàn cung binh dẫn đến hắn đại náo một trận. Bởi vì thời gian khẩn cấp, cuối cùng Tôn Tĩnh đành phải cho lấy hai ngàn bộ cung tên dự trữ ở trong kho ra, giả bộ giả vờ giả vịt trang bị cho binh lính, hôm nay ở bên bờ Tương Giang, quân đội của Tôn Tĩnh hắn biểu hiện ra ngoài là toàn quân đều là cung binh, chẳng qua khi đó những binh sĩ cầm cung đứng bên ngoài giả bộ mà thôi, trong tay binh lính bên trong cùng trong tay phía sau đều không có cung tên.
"Hừ, đều là vì lão già ngươi tự cho là thông minh. Nếu không phải là vì ngươi, ở bên bờ Tương Giang này, Bàng Sĩ Nguyên ta sẽ tiêu diệt một nửa binh mã của Từ Hoảng, cho dù Từ Hoảng hắn phòng ngự có phương pháp, ít nhất cũng phải tiêu diệt một phần ba, nào có cần phải chờ tới khi quân địch vượt sông rồi mới bắn!" Bàng Thống âm thầm liên tục thống mạ trong lòng. Lão già trước mặt này chính là trở ngại lớn nhất ngăn cản Bàng Thống hắn làm nên câu nói: "Tiếng phượng gáy di chuyển mười ba châu"! ( Đông Hán có U, Ký, Tịnh, Lương, Ung, Ích, Tư, Thanh, Từ, Dự, Dương, Kinh, Giao Châu, tổng cộng mười ba châu. )
Trong lúc nhất thời, hai người đều có tâm sự của riêng mình, không ai nói câu nào.
. . .
Bầu không khí quá mức yên tĩnh, có khi lại làm lộ ra đôi chút lúng túng.
"Hiện tại cũng không phải là thời điểm để buồn bực. Tiểu tử này nói như thế nào đi nữa cũng là người rất có bản lĩnh. Vì sự nghiệp Tôn gia ta, ta vẫn nên hạ thấp mình với hắn, dù sao làm vậy cũng sẽ không mất miếng thịt nào!" Tôn Tĩnh bắt đầu nghĩ như vậy.
"Địch thủ đối diện rất phi phàm. Không thể không xin lỗi tình cảm này của Chu Công Cẩn, đại sự vẫn quan trọng hơn! Hơn nữa, lão già này vẫn là người không có chỗ nào chê được, tuy kém hơn so với Chu Công Cẩn, cũng mạnh mẽ hơn rất nhiều so với những người khác!" Bàng Thống ngẩng đầu nhìn về phía Tôn Tĩnh.
"Sĩ Nguyên, thật sự lão phu nghĩ không ra, thế nhưng ngươi hãy nói xem nếu như chúng ta rút khỏi bờ sông, có phải chúng ta quá bi quan hay không? Cho dù Từ Hoảng rất mạnh, chúng ta đối kháng không ngừng, cũng có thể trước tiên chém giết binh lính của hắn một trận rồi mới rút lui" Tôn Tĩnh thành tâm thỉnh giáo nói.
"Thái Thú đại nhân, không phải Bàng mỗ cuồng vọng, theo như suy nghĩ nông cạn của Bàng mỗ, nếu như chúng ta cho bắn tên lúc Từ Hoảng đang vượt sông, cho dù chỉ bắn một mũi tên mà thôi, cuối cùng người gặp xui xẻo chỉ sợ sẽ là chúng ta!" Bàng Thống nghiêm túc nói.
"Kính xin Sĩ Nguyên vui lòng chỉ giáo!" Tôn Tĩnh thoáng chắp tay.
"Tại hạ muốn xin hỏi một chút Thái Thú đại nhân, nếu như chúng ta lúc này giao chiến cùng Từ Hoảng ở trong thành Trường Sa, Thái Thú ngài thấy chúng ta có thể có mấy phần giành thắng lợi?" Bàng Thống lại hỏi.
"Cái này. . ." Tôn Tĩnh suy nghĩ rồi nói: "Chỉ sợ chưa đủ năm thành!"
"Ha ha ha. . ." Bàng Thống cười to, nói: "Thái Thú đại nhân cho là Bàng mỗ không biết chiến sự sao? Với thực lực của Từ Hoảng, nếu để cho hắn buông tay tiến đánh, khả năng chúng ta có thể phòng thủ Trường Sa chỉ sợ cũng không đến ba thành!"
"Ha ha!" Tôn Tĩnh cười cười, cũng không phản bác.
"Quân địch cường đại, cho nên, chúng ta cần viện quân!" Nhìn thấy Tôn Tĩnh không đáp lời, Bàng Thống biết rõ hiện tại lão đầu nhi này nóng lòng muốn biết kế sách đối phó với địch, mà nếu như Bàng Thống không vì muốn đạt được mục đích, hắn cũng sẽ không có ý định thừa nước đục thả câu. Hắn nói: "Mà người có khả năng nhất xuất viện quân cho chúng ta, chính là Chu Công Cẩn!"
". . ." Tôn Tĩnh không nói chuyện, thần sắc rất rõ ràng là muốn để cho Bàng Thống nói tiếp.
"Theo tin tức mà Từ Thịnh truyền đến, Chu Công Cẩn đang bị Thái Mạo cuốn lấy. Thế nhưng, theo theo suy nghĩ nông cạn của Bàng mỗ, Chu Du chắc chắn sẽ tìm được thời cơ thích hợp để rút ra, cho nên điều mà chúng ta muốn làm chính là một chữ, kéo!" Bàng Thống nói: "Nếu như tại hạ đoán không sai, một khi Chu Du thoát khỏi Thái Mạo dây dưa, hoặc là đánh bại Thái Mạo, Chu Công Cẩn sẽ làm chính là điều quân tới nơi chúng ta, mà điều hắn muốn làm trước tiên chính là đi phong tỏa đường thủy, sau đó mới đến Trường Sa trợ giúp chúng ta, như vậy, chỉ cần chúng ta thủ vững Trường Sa, chẳng khác nào có thể bao vây Từ Hoảng ở Kinh Nam, mà dùng Kinh Nam đổi lấy đại quân Từ Hoảng, cuối cùng người được lợi là chúng ta!"
"Theo như lời của Sĩ Nguyên, bao vây Từ Hoảng ở Kinh Nam thì chúng ta có thể tiêu diệt hắn sao?" Tôn Tĩnh hỏi
"Đương nhiên không thể. Kỳ thật, Kinh Nam chỉ là một cái lồng sắt. Điều mà chúng ta muốn làm chính là tận khả năng chứa nhiều hơn một ít mãnh thú " ở trong cái lồng này mà Kinh Nam bởi vì trung tâm trị vì của Tôn thị chuyển về đông, nhân khẩu cũng bị dời đi không ít. Hôm nay Kinh Nam sớm đã không có bao nhiêu người, dĩ nhiên càng không có bao nhiêu lương thảo. Chỉ cần mấy tháng thôi chúng ta có thể biến đại quân chiến lực siêu quần này đói thành bệnh quỷ. Khi đó, không cần Chu Công Cẩn ra tay, chỉ riêng đại quân của chúng ta cũng có thể đánh một trận mà quét sạch!" Bàng Thống nói.
"Sĩ Nguyên, cho dù Chu Du có thể cắt đứt đường về của quân Hứa Thành trên Trường Giang, chúng ta cũng có thể giữ vững vị trí Trường Sa, thế nhưng cũng không có nghĩa là quân Hứa Thành sẽ ngồi chờ chết! Phải biết rằng, từ nơi này đến Giang Đông, cũng không phải chỉ có một con đường! Hơn nữa, còn có Giao Châu thì sao? Nếu sĩ gia Giao Châu mở ra một con đường, hoặc là trợ giúp bọn hắn, khiến cho bọn hắn có khả năng đi đường vòng qua Giao Châu đánh Giang Đông, chúng ta chẳng phải là. . ." Tôn Tĩnh lộ ra đôi chút lo lắng.
"Thái Thú đại nhân chớ lo lắng. Với kiến thức của Ngô Hầu, cùng với tài năng của người Giang Đông, sao há có thể không thể nghĩ tới điểm này? Không ai mà không biết quan ải từ Kinh Nam đến Giang Đông đều là nơi hiểm trở, có nơi chỉ cần vài trăm người là có thể ngăn cản đường tiến quân của cả một lộ quân, vậy Giang Đông là địa phương nào? Đó là nơi trị vì của Ngô Hầu, trọng binh gác, sao có thể đơn giản mà đánh được hay sao? Nếu như Từ Hoảng thật sự đánh vào Giang Đông, mà đường thủy trên sông Trường Giang bị Chu Công Cẩn cắt đứt, khi đó, cho dù hắn là một mãnh hổ, chắp cánh cũng khó chạy thoát!" Bàng Thống cười giải thích.
"Ừ, có đạo lý, thế nhưng nếu như bởi như vậy, Giang Đông ta sẽ phải tổn thất vô cùng nghiêm trọng! Không biết có bao nhiêu địa phương phải gánh chịu loạn quân tới cướp bóc" Tôn Tĩnh nói.
"Tổn thất tuy vô cùng nghiêm trọng, nhưng có thể khiến cho dân chúng Giang Đông cùng chung mối thù!" Bàng Thống thêm một câu.
"Đúng rồi, Sĩ Nguyên, không phải ngươi nói đợi khi Từ Hoảng qua sông, chúng ta lại không thể ngăn cản, lui binh như vậy chẳng phải chúng ta không thể nào kéo dài thời gian? Ngược với mục đích của chúng ta!" Tôn Tĩnh lại hỏi.
"Ha ha, Thái Thú đại nhân, nếu như chúng ta giao chiến trên sông, ngài cho rằng, chỉ dựa vào bốn ngàn cây cung, chúng ta có thể chống đở được đại quân Từ Hoảng sao? Cho dù chúng ta có thể ngăn cản, xin hỏi chúng ta có thể ngăn mấy ngày? Một ngày, hay là hai ngày?" Bàng Thống hỏi.
"Cái này. . . Chỉ sợ rất khó!" Tôn Tĩnh có ý tứ là rất khó ngăn trở.
"Đúng vậy, là rất khó! Cho nên, chúng ta mới chịu rút quân!" Bàng Thống lại buồn bực uống một ngụm rượu, hắn nói tiếp: "Từ Hoảng rất giỏi sử dụng cung nỏ binh, hôm nay nhìn thấy hơn vạn Cung nỗ thủ của quân ta. Khi hắn thấy chúng ta lại không chặn đánh ngăn cản hắn, xuất phát từ cẩn thận, hắn không thể không dò xét kỹ càng trên đường tiến quân, hơn nữa tốc độ hành quân sẽ bị chậm lại. Trong lúc này chỉ cần chúng ta lại tiếp tục làm một vài việc, tốc độ của hắn tự nhiên sẽ càng chậm. Như thế, chờ khi hắn đến Trường Sa, nhất định sẽ chậm hơn không chỉ một hai ngày so với bình thường, mà khi đó chỉ cần chúng ta lại bố trí một chút ở trong Động Đình hồ, cũng càng có thể để cho hắn nảy sinh lòng cố kỵ, hơn nữa còn có thể kiềm chế một bộ phận binh mã của hắn, bởi như vậy, thời gian mà chúng ta có thể kéo dài càng lâu hơn!"
"Động Đình hồ?" Tôn Tĩnh biết rõ Động Đình hồ cách Trường Sa không xa, thế nhưng bọn hắn chỉ có thể thủ thành mà thôi, nào có quản chuyện ở nơi đó?
"Thái Thú đại nhân!" Bàng Thống cười thần bí, nói: "Động Đình hồ, vào buổi sáng sớm đều có sương mù, nếu như lúc đó có một hai chiến thuyền lộ ra thân ảnh ở trong sương mù, bị binh sĩ Từ Hoảng chứng kiến. Ngài hãy nói xem hắn sẽ nghĩ như thế nào?"
"Hắn tự nhiên sẽ tưởng rằng thủy quân Giang Đông chúng ta đã đến, mà uy danh Chu Lang lại truyền xa. Khi đó, hắn ít nhất cũng phải phân ra một bộ binh mã để nghiêm mật phòng thủ!" Tôn Tĩnh cũng nở nụ cười, cười rất vui vẻ, mà ngay cả gương mặt bị Bàng Thống âm thầm ví von là " quả quít sấy khô” kia cũng đôi chút giãn ra.
**********
Mặc dù trước khi Từ Hoảng cùng Từ Thứ đang đánh Kinh Nam, cả hai cũng đã tìm hiểu tin tức rất kỹ lượng, bọn hắn lại không biết Bàng Thống đang có mặt ở Trường Sa. Bằng không, ít nhất Từ Thứ sẽ bảo Từ Hoảng cẩn thận chú ý, nói không chừng hắn còn sẽ đích thân theo tới; mà kế hoạch của Bàng Thống cùng Tôn Tĩnh cũng coi như rất tốt, nếu như tất cả sự việc diễn ra đúng như hai người Bàng Tôn đã dự định, đại quân Từ Hoảng cùng Từ Thứ sẽ. . . vô cùng cảm kích hắn!
Bởi vì, chiến dịch Kinh Nam này đã khiến cho bốn Đại quân sư dưới trướng Hứa Thành hao tổn tâm cơ mà hoạch định ra một màn tấn công dạo đầu này, tuy nội dung phía sau cũng không đáng nói tới, thế nhưng đây quả thật là chỉ là một màn dạo đầu, mà mục đích cuối cùng nhất của toàn bộ hành động, chính là —— dụ diệt Chu Du!
Chu Du, chữ Công Cẩn, đại đô đốc hai quân thuỷ bộ Giang Đông, uy danh xa chấn, là cây cột trụ chống trời của Giang Đông, cây trụ này vừa đứt, dù có đám người nổi như Lỗ Túc, Cam Ninh, Giang Đông cũng không đáng nói đến nữa!
Mà một đối thủ như vậy, tự nhiên không dễ dàng đối phó, nếu muốn tiêu diệt trên chiến trường đối đầu trực tiếp, thật sự rất khó khăn, cho nên, chỉ có cách dùng kế!
Đầu tiên, phát động một trận tập kích chiến đại quy mô, khiến cho người Giang Đông cho rằng quân Hứa Thành muốn triệt để tiêu diệt Giang Đông, như vậy, vào lúc này người có tư cách ứng đối phó với trận chiến sự này, ở Giang Đông cũng chỉ có một mình Chu Du.
Kinh Nam, là vùng đất nơi Tôn Kiên khởi binh, địa phương nơi Tôn gia phát tích, địa vị đặc thù, hơn nữa, ở Giang Đông thì thực lực nơi này cũng không hùng mạnh, lại rời xa Kiến Nghiệp, trung tâm của Giang Đông, phát động một trận bao vây tiêu diệt chiến ở chỗ này, thật sự là không thể tốt hơn. Đương nhiên, địa điểm vây khốn Chu Du trong dự đoán, cũng không phải nơi đây, mà là ở Trường Giang, hơn nữa còn ở bên trong một khúc sông không quá rộng lớn ở trên Trường Giang!
Chu Du không phải là người bình thường, hắn không giống người bình thường từ điểm xuất phát. Đối mặt với đại quân Từ Hoảng xâm nhập, nếu như hắn chỉ biết bị động phòng thủ, hắn tuyệt sẽ không có khả năng chỉ huy tàn quân Giang Đông trốn thoát khỏi đại quân Tào Tháo bao vây chặn đánh, càng không có khả năng tuổi còn trẻ mà danh tiếng đã nổi khắp thiên hạ, cho nên điều có khả năng nhất chính là, hắn sẽ nghĩ biện pháp tiêu diệt đại quân Từ Hoảng, cùng lắm thì chia nhỏ ra ăn dần là được. Chỉ cần Trường Giang vẫn còn trong tay của hắn, tất cả sẽ được xử lý.
Bốn Đại quân sư quân Hứa Thành phân tích không sai biệt lắm so với Bàng Thống, chỉ có điều trong kế hoạch của bọn hắn, Trường Sa tại cũng không phải là địa phương có thể ngăn cản Từ Hoảng. Theo kế hoạch, Từ Hoảng sẽ bị ngăn cản ở quan ải từ bốn quận Kinh Nam đi đến sáu quận Giang Đông, sau đó sự việc sẽ là Chu Du chỉ huy thủy quân Giang Đông đánh đại bại Thái Mạo, phá tan phòng tuyến quân Hứa Thành ở trên Trường Giang. Từ trên dòng Trường Giang cắt đứt mối liên hệ của Từ Hoảng cùng với những địa phương dưới quyền Hứa Thành, có mưu đồ bao vây Từ Hoảng cùng đại quân của hắn tại Kinh Nam. Mà lúc này điều quân Hứa Thành muốn làm chính là phái binh vây quanh hai bờ sông khúc sông đã dự định, chờ Chu Du tới đây là được, sát chiêu nơi đây rất bình thường, cũng rất âm hiểm.
Mà Chu Du chỉ cần vừa chết, thủy quân Giang Đông tất sẽ loạn, Kinh Châu lại đã trở thành vùng đất cai quản của quân Hứa Thành, hai bờ sông nam bắc, vùng ven sông giáp công, bọn hắn cho dù có thể chạy trốn cũng sẽ phải tổn thất vô cùng nghiêm trọng! Huống chi, quân Hứa Thành còn có hậu chiêu.
Thế nhưng điều ngoài ý muốn chính là tuy Kinh Châu nhanh chóng thất thủ đã khiến cho Chu Du đôi chút bất ngờ, Bàng Thống xuất hiện đã làm cho hắn yên lòng chỉ phái Cam Ninh đi. Chính điều này đã khiến cho quân Hứa Thành khó có thể thực hiện ý đồ chiến lược của mình.
Thế nhưng, chuyện này cũng không thể làm cho kế hoạch của quân Hứa Thành dừng lại. Tuy những người khác đã biết rõ Chu Du vẫn chưa đi tới "địa điểm chỉ định ", thế nhưng Từ Hoảng lại vẫn không biết.
Mà trong khi Từ Hoảng hắn đang bị ngăn chặn ở bên bờ Tương Giang, Từ Thứ gửi tới một phong thơ đã khiến cho hắn lập tức lui binh. Bởi vì ở bên trong lá thư này, Từ Thứ nói ba quận Vũ Lăng, Linh Lăng cùng Quế Dương cũng đã bị đánh chiếm. Thế nhưng điều khiến người khác bất ngờ chính là quân đội ở trong thành ba quân này ít đến thương cảm. Nói cách khác, rất có khả năng, Tôn Tĩnh đã sớm rút binh mã từ trong ba thành này đi đến Trường Sa.
Nói cách khác, Từ Hoảng rất có khả năng rơi vào tình cảnh bị bốn quận Kinh Nam toàn lực chặn đánh, nhất là sau khi Từ Thứ rốt cục từ trong miệng Thái Thú Quế Dương nghe được tin tức là Bàng Thống cũng đang ở Kinh Nam, hắn vô cùng sợ hãi kêu lên một tiếng. Trong thơ Từ Thứ nghiêm khắc cảnh cáo Từ Hoảng, nói Bàng Thống không phải là chuyện đùa, chỉ ở phía trên hắn, tuyệt đối không phía dưới hắn, tuyệt đối không thể khinh địch.