Sau khi tất cả đều chuẩn bị sẵn sàng, Tào Nhân xuất phát, mục tiêu, Chu Hoán, Phan Chương!
Mà Chu Hoán cùng Phan Chương lại thật sự không ngờ Tào Nhân sẽ đến nhanh như vậy! Sơn trại vừa mới xây dựng không lâu!
Thế nhưng Tào Nhân đã tới, bọn hắn cũng không thể nói người ta chơi xấu, muốn cùng người ta nói: chúng ta còn không chuẩn bị sẵn sàng, các ngươi này một ít thời gian lại đến! Đây chẳng phải là ngu ngốc sao?
Cho nên, cũng chỉ có đánh mà thôi, thế nhưng đối với Chu Hoán cùng Phan Chương mà nói, cách nói phù hợp với tình huống thực tế hơn thì chính là bị đánh!
Tào Nhân triển khai mấy vạn đại quân, bao vây dưới chân núi, sau đó, mạnh mẽ tấn công lên sơn trại.
Chu Hoán cùng Phan Chương ỷ vào địa thế, chiếm được không ít tiện nghi, nhưng Tào Nhân quyết định chủ ý tốc chiến tốc thắng, áp lực của bọn hắn cũng bắt đầu trở nên lớn hơn, cuối cùng, Tào Nhân tự mình đảm nhiệm chủ công. Dưới sức tấn công mạnh mẽ, bị Tào quân đánh vào sơn trại, hai người Chu Hoán, Phan Chương, một người chết ở trong tay Tào Nhân, một người bị tướng sĩ Tào quân chém chết.
Trong toàn bộ quá trình tiến công, Tào quân vẫn luôn nghiêm mật đề phòng đối với phía sau của mình, thế nhưng mãi cho đến cuối cùng, Ngụy Duyên cũng không xuất hiện như trong dự liệu.
Tào Nhân không biết Ngụy Duyên có chủ ý gì cho nên hắn càng thêm không dám xem thường. Cho dù hắn phá được sơn trại, giết chết Chu Hoán cùng Phan Chương, hắn vẫn mệnh lệnh cho thủ hạ tướng sĩ giữ vững tinh thần, không được buông lỏng.
Thế nhưng Ngụy Duyên lại tựa như căn bản không tới, vẫn luôn không có xuất hiện.
Tào Nhân mang theo nghi hoặc, cùng với một chút chột dạ, lại dẫn quân đội quay về hướng Thọ Xuân.
Thế nhưng đương nhiên Ngụy Duyên không buông tha mà không cắn Tào Nhân hắn một miếng mà còn phải là cắn một miếng thật đau. Nói như thế nào đi nữa Ngụy Duyên cũng là Hổ Nha tướnng quân!
Thời cơ để cho Ngụy Duyên xuất thủ chính là khi Tào Nhân mang binh trở lại Thọ Xuân, hơn nữa lại chính thời điểm tiền quân bắt đầu tiến vào thành Thọ Xuân.
Cũng giống như khi Tào Tháo săn giết Tôn Sách, tất cả đều rơi vào khoảng thời gian mà địch nhân chểnh mảng đề phòng nhất. Đối tượng mà quân Tào Tháo đánh chính là tiền quân của quân Giang Đông, Ngụy Duyên tấn công hậu đội của Tào quân; Đối tượng mà Tào Tháo muốn săn giết chính là chủ tướng Tôn Sách của quân Giang Đông, đối tượng mà Ngụy Duyên muốn săn giết chính là binh sĩ Tào quân; Tôn Sách rơi vào mai phục vào đúng thời điểm mà hắn vừa mới ra khỏi thành, mà Tào Nhân trúng mai phục vào thời điểm mà các binh sĩ đang chờ đợi lo lắng trên đường đi, rốt cục nhìn thấy nhà mình, tinh thần buông lỏng! Hơn nữa chủ tướng của bọn họ vào thời điểm này đã vào thành!
Cho nên, khi Ngụy Duyên mang theo mấy ngàn kỵ binh đột nhiên xuất hiện tại đường chân trời, các tướng sĩ Tào quân vô cùng choáng váng! Nếu như nói nơi trú quân bị đánh mà toàn quân đại loạn thì được gọi là "Vỡ trận", trên đường hành quân bị đánh mà toàn quân đại loạn, cũng không biết nên gọi là gì nữa. Thế nhưng, dù sao sau giây phút sững sờ ngắn ngủi đó, Tào quân cũng "Vỡ" rồi.
Điều này cũng phải trách Tào Nhân! Ngươi nói ngươi sợ địch tập kích nên đã phái ra nhiều trinh sát điều tra tình hình cẩn thận, lại còn để cho tất cả các binh sĩ chú ý, điều này không chẳng khác nào nói với những binh lính này "Địch nhân rất lợi hại, các ngươi phải cẩn thận" sao? Hơn nữa trên đường đi đều phải duy trì trạng thái cảnh giác cao độ, cho nên, đợi đến lúc địch nhân thật sự xuất hiện, có một số người đã rơi vào trạng thái sợ hãi, biểu hiện ra ngoài, xuất hiện tình trạng dây chuyền, xuất hiện loại tình huống"Vỡ" này cũng thì cũng có thể hiểu được.
Thế nhưng bởi như vậy, Ngụy Duyên lại không vui!
Tào quân vốn ở vào trạng thái hành quân, lại chuẩn bị vào thành, một cánh quân xếp thành mấy hàng thật dài, lúc này sắp vỡ, mấy vạn người, vậy dài bao nhiêu? Dù sao có thể khẳng định là không nhìn thấy đầu. Lúc này đội quân này chạy tứ tán, cho dù hắn có mấy ngàn kỵ binh cũng không thể đuổi kịp!
Vì xảy ra điều bất ngờ này, Ngụy Duyên, ngay sau lần đột kích đầu tiên, đã mệnh lệnh cho các binh sĩ đình chỉ công kích, đứng ở một bên nhìn xem.
Mơ hồ, vẫn là mơ hồ!
Thế nhưng, mơ hồ thì vẫn là mơ hồ, các tướng sĩ Tào quân vẫn sẽ không buông tha một cơ hội tốt như vậy để chạy trốn khỏi cái chết!
Cửa thành ở phía trước vẫn còn mở ra! Xông lên! Xông vào thì sẽ an toàn.
Vốn Tào Nhân ở trong thành chứng kiến Ngụy Duyên đột nhiên xuất hiện, hắn muốn ra ngoài chỉ huy, chính bởi như vậy, thiếu chút nữa hắn bị quân Tào đang chen chúc vào thành chen bẹp!
Rốt cục quân Tào đã tập trung lại! Ngụy Duyên chứng kiến gian kế của mình đã được thực hiện, đương nhiên hắn vô cùng mừng rỡ, biểu thị của hắn vô cùng tán dương trong lòng đối với việc Tào quân rất biết hợp tác, rồi lại cảm thấy vô cùng may mắn khi Tào Nhân không thể đi ra ngoài chỉ huy.
Xuất kích!
Một quân đội không có chỉ huy trên cơ bản chính là một con,, dê đợi làm thịt!
Sau khi tên nỏ bắn một lượt, chiến kỵ bắt đầu tấn công, chỉ trong chốc lát đã có mấy ngàn Tào quân chết ở trong tay quân Hứa Thành.
Tào Nhân nóng nảy, Lưu Duyên cũng gấp!
Trên đầu thành, Lưu Duyên vừa mệnh lệnh cho Cung nỗ thủ trong thành triển khai tên trận, bảo hộ tướng sĩ Tào quân tới gần tường thành, mặt khác hắn không ngừng phái người hô to: "Kết trận ngăn địch!"
Làm như vậy vẫn có hiệu quả!
Tuy các binh sĩ Tào quân tới gần cửa thành vẫn đang chen chúc nhau tiến vào trong thành, thế nhưng, các tướng sĩ Tào quân rơi lại ở phía sau vẫn kịp phản ứng, dưới sự chỉ huy của một ít quan quân cấp thấp, một đám tiểu trận bắt đầu được hình thành.
Thế nhưng tuy trận thế đã được hình thành, mức độ liên kết quá lỏng lẻo, không có hợp tác với nhau, đối mặt quân kỵ binh hùng mạnh tấn công, vẫn lực bất tòng tâm, nhất là Ngụy Duyên đã phát hiện ra điểm này, hắn mệnh lệnh cho thủ hạ kỵ binh tận lực đánh tan những tiểu trận này, sau đó phân tách ra, tánh mạng của những con người này cũng còn không còn được bảo đảm! Hơn nữa, Ngụy Duyên cũng không để cho thủ hạ của hắn tiến vào trong tầm bắn của quân Cung Tiễn Thủ trên lâu thành, giết người ngay tại bên ngoài tầm bắn! Ngược lại với đối phương, hắn và thủ hạ của hắn rất an toàn.
Làm sao bây giờ? Lúc này chỉ có cách chạy tới gần tường thành, ở chỗ đó có được bảo vệ từ phía trên, an toàn! Có tướng sĩ Tào quân phát hiện ra điểm này! Thế nhưng, nào có dễ dàng như vậy? Kẻ nào một mình chạy về phía tường thành, đại đa số đều bị quân kỵ binh tiêu diệt, kết thành trận di động tuy an toàn hơn một chút, thế nhưng quá chậm, đợi nhiều kỵ binh của đối phương gom lại một chỗ cùng xông lại, quân Tào vẫn không thể trốn thoát.
Rốt cục, Tào Nhân thật vất vả mới có thể chen chúc quay trở lại trong thành, hắn chạy nhanh về phía tường thành, hắn vừa chạy vừa gầm lên đối với những Cung Tiễn Thủ: "Toàn bộ bắn tên cho ta, nếu kẻ nào còn dám tiếp cận tường thành, lập tức giết chết mà không cần luận tội cho ta! Đóng cửa thành!"
Cơn mưa tên từ trên đầu thành bắt đầu bao trùm về hướng người một nhà, cửa thành cũng bắt đầu đóng lại với tốc độ cực kỳ chậm chạp nhưng lại cực kỳ kiên định, con đường sống tướng sĩ quân Tào đã bị cắt đứt.
Ngụy Duyên cũng âm thầm kinh hãi trong lòng khi hắn chứng kiến Tào Nhân làm như vậy, đồng thời âm thầm giơ ngón tay cái lên đối với Tào Nhân, đủ quyết đoán!
Quả nhiên đúng như dự liệu của Ngụy Duyên, vì cho rằng con đường sống đã bị cắt đứt, các tướng sĩ quân Tào bắt đầu liều mạng! Tuy vừa rồi quân Tào đã bị tổn thương vô cùng nghiêm trọng dưới sức tấn công của quân kỵ binh, thế nhưng quâ Tào chiếm hữu ưu thế tuyệt đối về số lượng. Nếu như mấy ngàn kỵ binh chọn biện pháp cứng chọi cứng với quân Tào, phần thắng cũng không cao, huống chi những người này bắt đầu liều mạng, bởi như vậy, phần thắng càng ít hơn!
Thế nhưng, cũng may Ngụy Duyên đã sớm nhận định được tình hình. Ngay sau mệnh lệnh của Tào Nhân, Ngụy Diên đã ra lệnh cho quân mình không tiếp xúc cùng Tào quân!
Bộ binh không thể chạy nhanh bằng kỵ binh, bộ binh muốn dốc sức liều mạng, thế nhưng nếu như quân kỵ binh không muốn, bọn hắn cũng không có cách nào! Ai kêu không có nhiều chân, không đủ dài!
Đợi sau khi binh sĩ tập trung lại, Ngụy Duyên từ xa xa vẫy vẫy tay đối với Tào Nhân cùng Lưu Duyên trên tường thành, làm tư thế "hẹn gặp lại", sau đó, hắn quay ngựa, dẫn theo thủ hạ rời đi.
Rốt cục Tào Nhân cùng Lưu Duyên có thể có cơ hội chỉnh quân, bọn hắn vội vàng mở cửa thành ra, vọt ra ngoài!
Chỉ trong chốc lát mà khắp nơi đều là thi thể cùng thương binh quân Tào, người còn sống thì cũng đều mang một dáng vẻ trầm lặng.
Hai người nhìn nhau thở dài, một người đi chỉnh quân tiếp tục vào thành, một người dẫn người bắt đầu thu dọn chiến trường!
Nhưng mà. . .
Vào thành thì sao?
Không biết lúc này đã vào thành được chưa?
Lúc này Tào Nhân không tiến vào cửa thành, hắn một mực đứng ở bên cạnh cửa thành, cho nên, khi hắn nhìn thấy Ngụy Duyên lại một lần suất quân đánh trả, hắn lập tức bắt đầu chỉ huy quân Tào bày trận nghênh địch. Lần này, các tướng sĩ quân Tào hầu hết đã đến bên ngoài tường thành, đang bày phương trận, từng hàng vào thành, nên quân Tào có thể thành công ngăn cản quân kỵ binh của Ngụy Duyên, nhưng đương nhiên Ngụy Duyên biết cần phải gì để bản thân mình có lợi nhất! Quân đội của hắn chính là kỵ binh, tốc độ nhanh, mà quân Tào đều là bộ binh, cũng đều ở bên tường thành, người còn nhiều, tốc độ chậm! Quân đội mà Tào Nhân vừa bày trận thế đối đầu với hắn chính là Cung nỗ thủ!
Cho nên, Ngụy Duyên quyết đoán mà vượt qua chỗ có Tào Nhân, mà dẫn quân xông về hướng cánh quân Tào không có Cung Tiễn Thủ, tiến hành chém giết.
Quân kỵ binh vẫn dùng tên nỏ mở đường, thế nhưng, lúc này đối phương đã đi vào thành theo từng khối, hắn cũng cũng không cần cho kỵ binh đánh sâu vào trong, xông vào sẽ bị hãm ở trong đó.
Tào Nhân tức giận tới mức muốn chửi cả tổ tông nhà Ngụy Diên, thế nhưng hắn thật không ngờ Ngụy Duyên sẽ quay trở lại, cho nên, cũng không chuẩn bị phòng ngự, cộng thêm bộ binh chậm chạp tới mức đáng thương so với kỵ binh, lại còn tiến vào thành theo từng khối, để cho đối phương đánh vòng quanh mà thật sự không có cách nào chống lại. Dốc sức liều mạng? Nói đùa sao, chưa từng nghe nói tới "Nhất cổ tác khí, lại mà suy" một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm. Đã suy rồi, nhuệ khí đã mất, còn liều mạng cái gì nữa? Càng không thể nào quên chính bản thân Tào Nhân Đại tướng quân hắn cũng ở bên ngoài, vậy càng tuyệt đối không thể dốc sức liều mạng.
Thế nhưng cũng may lần này Tào Nhân cũng ở bên ngoài, tuy quân Tào có đôi một chút loạn, nhưng cũng không tới mức làm cho người ta không chịu đựng được, hơn nữa, Tào Nhân chỉ huy bộ binh tiến hành bố trí trận thế phòng ngự, khiến cho quân Hứa Thành không thể trực tiếp tấn công, hắn cũng mệnh lệnh cho các Cung Tiễn Thủ tận lực bắn bao trùm phía sau quân bộ binh, đồng thời, cửa thành mở rộng ra để cho Lưu Duyên chỉ huy các tướng sĩ quân Tào lui vào bên trong thành.
Cứ như vậy, một bên dùng sức mà mà giết, một mặt khác dùng sức mà mà lui, một bên giết vô cùng sảng khoái, một bên thì uất ức mà lui lại!
Loại tình hình này, một mực tiếp tục đến khi Cung Tiễn Thủ quân Tào yểm hộ cho đại bộ phận bộ binh quân Tào còn lại đều có thể tiến vào đến phạm vi của mình, mà lúc này đây, rốt cục Ngụy Duyên lại một lần nữa bắt đầu rút quân.
Sau khi trận đánh kết thúc, Tào Nhân cùng Lưu Duyên bắt đầu kiểm kê binh sĩ, phát hiện binh lực đi ra ngoài đánh dẹp Chu Hoán cùng Phan Chương, thậm chí tổn thất gần như một nửa, tổn thất còn lớn hơn khi so sánh với một trận đại chiến, điều này thật sự là làm cho lòng người khó chịu muốn chết.
Thế nhưng, điều khiến cho bọn hắn khó chịu còn không chỉ có nguyên chuyện này, ngay khi bọn hắn đang thương tâm vì binh lực tổn thất, suy nghĩ biện pháp để bẩm báo Tào Tháo, Tào Tháo lại gửi tin tức cho hai người bọn hắn trước, thế nhưng, tin tức này cũng không phải là tin tức tốt gì cho cam: "Chu Du đã thoát thân, bọn ngươi cẩn thận phòng thủ Thọ Xuân, canh chừng quân Giang Đông đột kích!"
Chu Du chạy? Từ chỗ nào vậy? Đường thủy sao?
Sau khi xem hết tin tức, lại một lần nữa Tào Nhân cùng Lưu Duyên im lặng nhìn nhau, sao phía bên mình đều không như ý vậy? Không phải gặp tà đấy chứ?
Tào Nhân cùng Lưu Duyên không biết, Chu Du đã chạy, thế nhưng cũng không phải từ đường thủy mà bọn hắn nghĩ đến, mà là từ một con đường khác!
Bị Quách Gia lợi hại lừa một vố, bị ép rút quân về, Chu Du lại đặt mục tiêu của mình ở trên người Nhạc Tiến.
Thế nhưng lần này, Nhạc Tiến, người vẫn một mực đuổi sát tại phía sau quân Giang Đông lại bắt đầu lui lại phía sau.
Điều này giống như một nam một nữ, quân Giang Đông là nữ, đại quân Nhạc Tiến là nam. Vốn là nam truy nữ, thế nhưng sau khi nữ phẩu thuật thẩm mỹ thất bại, nam lại bị dọa đến mức đứng xa mà nhìn lại.
Đương nhiên Nhạc Tiến biết rõ quân Giang Đông thiếu lương thực, hắn cho quân lui lại chính là vì để kéo dài thời gian, có thể không đánh mà khiến cho quân địch xong đời đương nhiên là biện pháp tốt nhất! Hơn nữa, Chu Du quỷ kế đa đoan, vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn!
Chu Du liên tục dùng kế, thế nhưng Nhạc Tiến đã nhận thức đúng một chữ, kéo! Kéo đến khi chỉ một mình Lão Tử cũng có thể đánh bại các ngươi mới thôi!
Dưới tình huống như naỳ, rốt cục, quân Giang Đông không thể tiếp tục chịu đựng được nữa, có một số binh sĩ bắt đầu bỏ trốn. Ngay sau đó, rất nhiều binh sĩ bắt đầu chạy trốn tứ tán, cho dù là các tướng lĩnh Giang Đông đã dùng hết tất cả biện pháp, cũng không thể ngăn cản phong trào này! Cuối cùng ngay cả phương pháp giết gà dọa khỉ mà Chu Du cực không muốn dùng cũng đều phải dùng, vẫn không thể ngăn cản được. Dù sao, chết đói thì cũng là chết, bị người một nhà giết cũng là chết, bị Tào quân giết cũng chỉ là chết, chạy đi tìm lương thực, nói không chừng còn một cơ hội!
Chu Du không kiềm chế được, hắn hạ lệnh điên cuồng đuổi theo Nhạc Tiến, thế nhưng Nhạc Tiến trong một tình huống chiếm ưu thế, hắn vẫn không đánh! Kết quả, truy đuổi không được bao lâu, quân Giang Đông không chịu nổi nữa, tốc độ chậm lại, cuối cùng ngừng lại.
Con đường bày ở trước mặt quân Giang Đông hình như đã chỉ còn lại có một, đó chính là cái chết!
Chu Du không dám lại tiếp tục truy đuổi đại quân Nhạc Tiến, đại quân chuyển hướng, mục tiêu. . . tạm thời chưa định! Đi đến chỗ nào tính toán chỗ đó!
Vì vậy, lại đến phiên Nhạc Tiến bắt đầu truy đuổi.
Ở bên trong quân Giang Đông vẫn không ngừng có người chạy trốn! Hơn nữa, đã bắt đầu chạy thành từng nhóm!
Vì để hù sợ Nhạc Tiến, Chu Du dùng một biến thể của kế "Tăng binh giảm lò", đó chính là "Giảm bếp ít nhất", mỗi một lần chỉ giảm chút bếp, hoặc nói chính xác là không giảm, dùng biểu hiện này để nói bên quân mình vẫn còn nhiều lính.
Thế nhưng Nhạc Tiến cũng là Đại tướng, sau một hai lần, hắn phát hiện một điểm khả nghi, những nơi quân Giang Đông đi qua, có một số bếp thì nóng, một ít khác thì lạnh! Sau khi tra xét kỹ càng, những bếp lạnh lại có rất nhiều! Những bếp nóng kia chứng tỏ chỉ có khoảng năm vạn người.
Thì ra muốn gạt người!
Rốt cục Nhạc Tiến xác định, quân Giang Đông đã xong! Cần phải biết rằng sau khi cẩn thận kiểm tra vũng nước bên cạnh bếp của quân Giang Đông, hắn còn phát hiện ra trong những vệt nước này lại không có chút vị lương thực nào, nói cách khác, quân Giang Đông một mực chỉ uống nước!
Đấu võ! Trên thực tế Nhạc Tiến cũng đã không đợi được nữa! Đánh xong, hắn còn muốn tiêu diệt toàn bộ những quân Giang Đông chạy tứ tán!
Tào quân ăn đủ no, thể lực đủ, bọn hắn muốn truy quân Giang Đông, tự nhiên dễ dàng hơn nhiều.
Giao chiến!
Nhưng mà khi giao tranh, Nhạc Tiến liền phát hiện có điều gì đó không đúng! Sao binh sĩ quân Giang Đông lộ ra vẻ có lực, có khí thế như vậy? Thế nhưng, hắn vẫn dùng hình ảnh "Động tác võ thuật đẹp", "Người nóng nảy dốc sức liều mạng" để giải thích hiện tượng này. Thế nhưng, hắn cũng không thể dùng hai câu này được bao lâu, nhất là khi hắn nhận được chiến báo khẩn cấp từ hậu quân vận chuyển đồ quân nhu là có rất nhiều quân Giang Đông cướp lương thực, sau đó hắn lại chứng kiến từ bốn phía bắt đầu xuất hiện rất nhiều quân Giang Đông, hắn hiểu được, hắn cũng trúng kế, quân Giang Đông cũng không xuất hiện rất nhiều đào binh như hắn nghĩ. Những thứ này, tất cả chỉ là màn ngụy trang, những quân Giang Đông, bề ngoài là bỏ trốn lại đang âm thầm tụ họp lại, đã tiến hành vây kín đại quân của hắn, đồng thời, cướp đoạt lương thảo!
Đây cũng là một chiêu "Nở hoa trên cây" !
Nhạc Tiến không thể tưởng được chính mình rõ ràng cùng Hạ Hầu Uyên lại thua bởi cùng một người cùng một kế sách. Nhạc Tiến cảm thấy đôi chút khó tin, hắn cũng không khỏi còn có thêm vài phần kính ý trong lòng đối với Chu Du! Thế nhưng, khi nhìn quân Giang Đông chung quanh, hắn lại cũng không sợ hãi. Cũng chỉ là một trận quyết chiến mà thôi! Quân Giang Đông tuy biểu hiện người đông thế mạnh, có thể khẳng định là bọn chúng thiếu lương thực, khí thế bây giờ, nói không quá, cũng chỉ là nhất thời mà thôi. Chỉ cần quân hắn có thể đỡ được một thời gian, cuối cùng ai thắng ai bại còn không nhất định!
Nhưng Nhạc Tiến lại phát hiện, quân Giang Đông hình như chỉ bao vây quanh hắn, cũng không có ý định tiến công.
Bọn hắn muốn làm gì vậy?
Khá lắm, Nhạc Tiến lập tức hiểu ra rằng quân Giang Đông chỉ muốn ngăn cản hắn rút quân về cứu viện hậu đội vận chuyển lương thảo đồ quân nhu, cũng không muốn thật sự quyết chiến cùng hắn mà khiến cho hao tổn rất nhiều quân lực. Dù sao, người của bọn hắn ăn không đủ no, sức chiến đấu hạ thấp cũng không phải là một hai phần!
Nghĩ khá lắm! Chờ các ngươi thật sự cướp hết lương thảo đi, bọn ông mày đây chẳng lẽ lại đi theo ngươi sao? Vậy được tới khi nào?
Nghĩ tới đây, Nhạc Tiến vung đao lên, tiền quân của hắn bắt đầu tiến công về phía soái kỳ của Chu Du!
Quân Giang Đông nhanh chóng ứng chiến, Trình Phổ dẫn binh nghênh đón.
Mấy vạn người xông vào chém giết cùng một chỗ, tiếng kêu vang vọng bầu trời.
Đại quân quyết chiến, cũng không phải chỉ có trí lực mà có thể làm được, trong chuyện này còn phải có kinh nghiệm của tướng lãnh, chiến lực của các binh sĩ, sĩ khí, còn có cả binh lực nhiều hay ít. Mà tuy quân Giang Đông tương đối nhiều, thế nhưng thứ nhất, bọn hắn đói bụng là điều không cần phải bàn, dù trước khi chiến đấu đã ăn một bữa cơm no, cũng khó có thể duy trì quá lâu, hơn nữa, vì để chiếm ưu thế tuyệt đối khi cướp đoạt lương thảo đồ quân nhu, Chu Du đã phái đi ra ngoài trọn vẹn hai vạn quân Giang Đông, điều này cũng làm cho ưu thế của bọn hắn giảm bớt rất nhiều! Đồng thời, trên phương diện chỉ huy đại quân giao chiến sa trường, Nhạc Tiến đi theo Tào Tháo liên tục chiến đấu ở các chiến trường nam bắc, tự nhiên cũng có kinh nghiệm phong phú, cho nên, ở trên phương diện này, quân Giang Đông cũng không chiếm được tiện nghi. Dù sao, trong loại đối địch như này, không có bí quyết gì cả!
Hai quân xông vào giằng co, chém giết thật lâu!
Đúng lúc này, Chu Du và các tướng lĩnh quân Giang Đông, còn cả Nhạc Tiến cũng phát hiện ra một sự kiện, phía sau, vốn chính là nơi tập trung của hậu quân quân Tào, đột nhiên bốc lên khói đặc cuồn cuộn!
Nhạc Tiến vui vẻ. Khói đặc, có nghĩa là có người đốt lương thực, như vậy, quân Giang Đông cũng đừng nghĩ lấy được cái gì. Đối phương hao tổn tâm cơ dùng một kế này cuối cùng lại không có kết quả mà chết!
Mà đương nhiên đám người Chu Du chấn động mãnh mẽ trong lòng, cau mày. Đương nhiên bọn hắn cũng nghĩ tới khả năng quân Tào đốt lương thực, đây cũng là nguyên nhân vì sao bọn hắn đã phái ra hai vạn người. Thà rằng để cho ưu thế của phía bên mình chống lại Nhạc Tiến giảm đi, cũng muốn bảo trì ưu thế tuyệt đối đối với hậu đội quân Tào, tranh thủ dùng tốc độ nhanh nhất có thể mà đánh tan hậu đội quân Tào, thế nhưng khói đặc bốc lên cuồn cuộn như này, giải thích lửa này cũng tuyệt đối sẽ không nhỏ. Xem ra, hành động phía bên mình không quá thuận lợi!
Quả nhiên như mấy người Chu Du dự liệu, không lâu sau lại một đội quân Giang Đông xuất hiện, thế nhưng đội quân này cũng chỉ có mấy ngàn người, bọn hắn vội vàng đẩy xe, hoặc là lưng cõng túi lương thực túi. Nhìn dáng vẻ thì chính bọn họ đang phải liều mạng chạy về phía bên này! Đồng thời, trong số những người này còn có người không ngừng hô to: "Hứa Chử đến rồi!"
Phanh!
Hứa Chử đến rồi!
Như vậy, nói cách khác, Tào Tháo đến rồi!
Thì ra là Tào Tháo phá hy vọng đoạt lương thực của quân Giang Đông!
Đám người Chu Du lập tức bắt đầu mệnh lệnh cho đại quân tránh tiếp xúc cùng quân đội dưới trướng Nhạc Tiến, bọn hắn cũng không muốn khi quân mình đang giao chiến cùng quân đội Nhạc Tiến thì bị Tào Tháo chọc một đao từ một bên! Thế nhưng, Nhạc Tiến lại không vui, muốn chạy sao? Các ngươi nghĩ rằng các ngươi là ai? Nói đánh là đánh, nói đi là đi! Cho nên, ngược lại hắn thừa dịp cơ hội này đã mệnh lệnh cho các binh sĩ phát động tấn công mạnh mẽ, nhất định phải cuốn lấy quân Giang Đông!
Đương nhiên đám người Chu Du rất khẩn trương, thế nhưng dù có gấp cũng sẽ vô dụng thôi, chỉ có thể cố gắng từng bước một!
Đúng lúc này, vì không để cho người ở chỗ này thất vọng, Tào Tháo đã đến. Thứ nhất, hắn lập tức phá vỡ vòng vây của quân Giang Đông đối với Nhạc Tiến!
Quân Tào gào thét đánh tới từ phía sau lưng đám người Chu Du, hai viên Đại tướng dũng mãnh chỉ huy ba quân, quân Tào thoáng cái lập tức tiến vào đại trận quân Giang Đông ở chỗ Chu Du!
Lập tức, trận thế quân Giang Đông đại loạn!
Thế nhưng Chu Du vẫn còn là Chu Du, hơn nữa tướng lãnh dưới trướng hắn đều đi theo Tôn Sách chinh chiến nhiều năm, các binh sĩ được mang đến cũng đều là lão Binh sa trường, cho nên, sau giây phút thoáng rối loạn đó, bọn hắn lập tức lấy lại tinh thần, lực lượng đâu ngang bằng cùng quân Tào!
Đúng lúc này, mệnh lệnh của Tào Tháo đã đến, dừng tay!
Thời gian dần trôi qua, hai quân bắt đầu tách ra, binh sĩ của Nhạc Tiến cũng như thế!
Đương nhiên Chu Du và các tướng lĩnh của mình biết rõ Tào Tháo muốn làm gì. Mục đích của Tào Tháo chính là né tránh sĩ khí kia của quân Giang Đông, cũng tìm cơ hội triệt để làm mất đi ý chí chiến đấu của quân Giang Đông, thế nhưng bọn hắn lại chỉ có thể gương mắt nhìn điều này xảy ra mà không cách nào đánh trả, bởi vì, bọn hắn vốn rơi vào hoàn cảnh xấu, đại quân đã rơi vào tình trạng rối loạn, đang cần cơ hội này một lần nữa tập kết lại!
Quả nhiên, ngay sau đó, Tào Tháo đã tiến hành chiêu hàng ngắn gọn. Đương nhiên các tướng lĩnh quân Giang Đông không đồng ý, thế nhưng một điều vượt quá dự liệu của bọn hắn, Tào Tháo cũng không mệnh lệnh cho quân Tào tiến công!
Hắn muốn làm gì?
Đây là điều mà tất cả các tướng sĩ quân Giang Đông đều muốn biết.
Không lâu, đáp án công bố rồi, lại một lộ quân Tào xuất hiện, đầu lĩnh Đại tướng sau lưng, là một mặt "Hứa" chữ đại kỳ!
Khí thế quân Giang Đông lập tức giảm xuống!
Hứa Chử, kẻ đánh bại Vô Địch Tiểu Bá Vương, đánh bị thương Hổ Đảm Chu Thái của bọn họ, hôm nay đã là một tảng đá lớn đè nặng trong lòng tất cả mọi người quân Giang Đông!
"Bọn ngươi có biết, Hứa Chử tướng quân đến từ chỗ nào không?" Mặc kệ quân Giang Đông có tâm tình không tốt, Tào Tháo rất không đạo đức mà lên tiếng nói vào lúc này.
Không có người trả lời, Chu Du cùng các tướng lĩnh quân Giang Đông vừa nhìn thấy phương hướng xuất hiện của Hứa Chử là đã biết rõ hắn từ đâu tới đây, mà cho dù đám tiểu binh không biết thì cũng không tới phiên bọn hắn lên tiếng hỏi.
"Hứa Chử tướng quân, ngươi hãy lấy ra một vật trả lại cho bọn chúng!" Tào Tháo nhìn thấy không có người trả lời, hắn cũng không quan tâm, hắn vẫn nhìn Hứa Chử nói.
"Trả lại cho các ngươi!" Hứa Chử giơ tay lên, lập tức có tiểu binh quân Tào đưa ra một vật, đầu người!
Các tướng lĩnh quân Giang Đông nhìn thấy rõ ràng, đó là đầu của Lăng Thao phụng quân lệnh Chu Du đến cướp lương! Quả nhiên không ngoài dự liệu, hắn đã bị chết ở trong tay Hứa Chử.
Thì ra Lăng Thao phụng mệnh cướp lấy lương thảo và đồ quân nhu ở hậu đội của Nhạc Tiến, vốn hắn tiến hành vô cùng thuận lợi, thế nhưng vào ngay tại thời điểm hắn cho rằng mình đã thành công, Hứa Chử mang theo quân đội xuất hiện. Đương nhiên Lăng Thao biết rõ Hứa Chử lợi hại, hắn chỉ có thể ra lệnh cho thủ hạ tướng lãnh bên mình mang theo lương thảo lui lại, chính bản thân mình mang theo một vạn người xông tới nghênh đón.
Thế nhưng cuối cùng hắn không phải đối thủ của Hứa Chử, dù Lăng Thao có mang theo hơn một vạn người cũng không được. Dù sao binh sĩ quân Giang Đông đã trải qua một khoảng thời gian dài như vậy, chiến lực hạ thấp không nhỏ, quân Tào mà Hứa Chử mang đến cũng đều là quân tinh nhuệ, cho nên, hắn chết trận, hơn nữa, lương thảo giành được cũng bị Hứa Chử sai người đốt hơn phân nửa! Cũng may các tướng sĩ quân Giang Đông ra sức tử chiến, rốt cục giữ được đôi chút lương thảo!
Tào Tháo cầm đầu của Lăng Thao, vốn Tào Tháo muốn triệt đả kích sĩ khí quân Giang Đông, thế nhưng hắn thật không ngờ vào lúc mà hắn làm như vậy, ngược lại đã khiến cho sĩ khí quân Giang Đông lại bị kích thích mà bùng phát.
Mà Chu Du lại nhanh chóng nhân cơ hội này, phát động tiến công quân Tào!
Tào Tháo nghênh chiến!
Thế nhưng hai bên giao chiến không được bao lâu, Tào Tháo đã phát hiện, quân Giang Đông rút lui, mặc dù khi hai quân đang giao chiến vẫn có bộ phận quân Giang Đông tử chiến, thế nhưng đại bộ phận quân Giang Đông đang triệt thoái về phía sau.
Mà những tướng sĩ quân Giang Đông đang giao chiến cùng quân Tào rõ ràng đã nhìn thấy được đại quân của mình đang rút lui về phía sau, thế nhưng ngược lại đám quân Giang Đông này lại càng đánh mạnh hơn!
"Cận kề cái chết không hàng!" Tào Tháo không nhịn được run lên trong lòng! Sao lòng quân Giang Đông lại cứng cỏi như này?
"Chúa công, sĩ khí quân Giang Đông vẫn còn mạnh, tốt nhất chúng ta tránh đi nhuệ khí, đợi sau khi chúng hết lương thực, chúng ta lại bắt đầu tiến công!" một trong hai viên Đại tướng tấn công từ phía sau Chu Du, Lý Điển, nhìn Tào Tháo góp ý.
"Ừ!" Tào Tháo mím môi, hắn lại nhìn Hứa Chử hỏi: "Đại khái quân Giang Đông cướp đi bao nhiêu lương thảo?"
"Hứa Chử vô năng, không thể cố gắng đốt hết lương thảo, nhưng số lương thảo mà quân Giang Đông cướp đi nhiều lắm chỉ đủ cho bọn hắn dùng tới mười ngày, mà còn phải ăn tiết kiệm!" Hứa Chử đáp.
"Mười ngày!" Tào Tháo tính toán một chút trong lòng, hắn nói: "Được rồi, bây giờ thu binh!"
Quân Tào bắt đầu triệt thoái về phía sau, quân Giang Đông tự nhiên ước gì được như thế.
Tào Tháo cũng không muốn tổn thất quá lớn, nhưng hắn lại không thể ngờ rằng lần buông tay này của hắn chẳng khác nào thả cho quân Giang Đông một con đường sống.
Sau đó, quân Tào cùng quân Giang Đông vẫn một chạy một truy, chỉ có điều, hai quân đều cố gắng khắc chế, không xảy ra giao chiến.
Chu Du tự nhiên có tính toán của mình, mà quân Tào lại không muốn tổn thất quá lớn, bởi vì tổn thất của bọn họ đã rất nhiều.
Mấy ngày trôi qua quân Giang Đông tiếp theo hướng đông!
Hướng đông!
Lại hướng đông!
Tào Tháo lập tức cảnh giác, có vấn đề! Hắn lập tức hạ lệnh, nhanh chóng đuổi theo mau, giết!
Chu Du cũng lập tức phân ra một đội binh mã, gắt gao ngăn cản quân Tào công kích! Mà người dẫn đầu đội binh mã này là mấy tướng lĩnh Đổng Tập, không có người nào mà không phải quyết tấm chiến tử!
Lập tức đã tới!
Phía trước chính là ——
Biển rộng!
Khi nhìn thấy trên mặt biển tung bay vô số cánh buồm, Chu Du suýt chút nữa rơi lệ!
Quân Giang Đông bắt đầu lên thuyền.
Trải qua nhiều trận chiến sự, đám binh sĩ quân Giang Đông đã không còn tâm tính vội vàng xao động, hành động lên thuyền rất trật tự, rất nhanh.
Gần như tất cả các bộ phận đã lên thuyền xong, chỉ còn một bộ phận!
Thế nhưng quân Tào đã đuổi tới, Tào Tháo tự mình lãnh binh, Hứa Chử, Hạ Hầu Đôn, Nhạc Tiến, Lý Điển dẫn đầu, đại quân Tào thị không phải dễ dàng có thể ngăn cản được! Mấy người Đổng Tập phụ trách ngăn cản quân địch ở phía sau đã hoàn thành vượt mức nhiệm vụ! Tuy bọn hắn đều đã chết!
Trong quân Tào, Hứa Chử giục ngựa xung trận trước tiên, bỏ qua đại quân đằng sau thật xa, đại đao trong tay lập loè hàn quang, lao thẳng tới chỗ Chu Du, Trình Phổ đang ở trên bờ biển chỉ huy lên thuyền!
"Người đâu, hãy đưa Chu tướng quân lên thuyền cho ta!" Nhìn thấy Chu Du muốn đi chỉ huy đội ngũ ngăn trở Hứa Chử, Trình Phổ hạ lệnh, sai người bắt lấy Chu Du, cưỡng ép hắn lên thuyền, sau đó Trình Phổ đi về hướng chiến mã của mình!
Thế nhưng . .
"Người tới, đưa Trình lão tướng quân lên trên thuyền!"
Một gã Đại tướng thân hình hùng vĩ, gương mặt như màu đồng cổ quát to, sau đó, tất cả mọi người cũng chỉ nhìn thấy một con khoái mã, mang theo một chuỗi thanh âm "Leng keng", trực tiếp lao về phía trước đón tiếp Hứa Chử, mà sau lưng con khoái mã này cũng chỉ có một trăm người, không, là một trăm kỵ binh!
Người dám lấy trăm kỵ nghênh địch, chỉ có ——
Đại tướng Giang Đông,
Đoạt mệnh Linh Đang,
Cam Ninh, Cam Hưng Bá!
"Khi. . ."
Không ai có thể ngờ rằng một tiếng vang thật lớn, thế nhưng lại khiến cho quân Tào đang tại công kích, toàn bộ thế công cũng vì âm thanh vừa vang này mà đột nhiên cứng lại!
Các tướng sĩ Giang Đông vẫn còn trên bờ lúc trước đã lên thuyền đâu vào đấy, mà các tướng sĩ quân Tào hình như là đang nhìn tiễn đưa bọn hắn đi xa.
Ở giữa hai quân xảy ra một trận chiến cực kỳ kịch liệt!
Thế nhưng các binh sĩ lại không tham gia!
Tham chiến chỉ có hai người!
Cam Hưng Bá đối mặt với Hứa Trọng Khang!
Chỗ hai người giao chiến mang theo một khí thế cuồng liệt, ở giữa quân đội hai bên đã tạo thành một khoảnh đất trống tầm vài chục trượng!
Hai người bất phân thắng bại!
Quân Giang Đông sôi trào, bọn hắn lớn tiếng gào lên cổ vũ, là vì Cam Ninh khí thế mạnh mẽ. Sau Tôn Sách, bọn hắn rốt cục lại có hai người tâm phúc, một văn một võ, một trí một dũng!
"Người này là ai?" Tào Tháo đang đứng xem cuộc chiến nhìn tả hữu hỏi.
"Người này là Đại tướng Giang Đông, Cam Ninh, Cam Hưng Bá! Từng là gấm buồm tặc, được người đời xưng là: Đoạt mệnh Linh Đang!" Có người biết rõ nên lên tiếng trả lời.
"Ừ!" Tào Tháo lại ngắm nhìn trên biển, trong đội tàu quân Giang Đông có một chiến thuyền lớn, có Chu Du đang đứng, hắn đang quan tâm nhìn xem cuộc chiến trên bờ!
"Không thể tưởng được, Giang Đông sau Tôn Bá Phù lại có Chu Công Cẩn, Cam Hưng Bá là cột trụ. Xem ra, Giang Đông vẫn không thể mưu tính được!" Tào Tháo thở dài nói!
"Chúa công, sao không cho đại quân đánh lén, đánh gục Cam Ninh?" Lý Điển hỏi.
"Người này dám lấy trăm kỵ nghênh chiến mấy vạn đại quân của ta, khí thế như cầu vồng, tráng sĩ như thế, tướng sĩ quân ta tất nhiên khó có thể tới tranh phong, mà quân Giang Đông cũng đã lên thuyền toàn bộ, nếu như ta lại đánh lén, Cam Ninh cũng có lẽ có thể quay trở lại, không thể giết được!" Tào Tháo lại thở dài một hơi, nói.
"Chúa công, mạt tướng nguyện trợ giúp Hổ Si, đánh chết Cam Ninh!" Hạ Hầu Đôn thỉnh cầu. Từ sau khi Hạ Hầu Uyên chết, hắn vẫn muốn giết người. Lần xuất chiến này, hắn chính là người chém giết mạnh nhất, tàn nhẫn nhất.
"Bên người Cam Hưng Bá còn có trăm kỵ binh, tất cả đều tráng sĩ, dù mấy người bọn ngươi đồng loạt xuất chiến, cũng khó có thể đánh chết, ngược lại còn làm giảm sĩ khí quân ta!" Tào Tháo lắc đầu nói.
"Vậy. . ." Hạ Hầu Đôn còn muốn nói thêm, thế nhưng Tào Tháo không cho hắn cơ hội.
"Bây giờ! Gọi Trọng Khang về" Tào Tháo quay đầu ngựa, giục ngựa đi về hướng cũ!
Cuộc chiến bắc phạt củ quân Giang Đông, đến tận đây mới hoàn toàn chấm dứt!
Không có người thắng, cũng không có kẻ bại!
Quân Giang Đông tổn thất chủ tướng Tôn Sách cùng mấy Đại tướng Lăng Thao, Đổng Tập. Trên đường đi, quân Giang Đông chịu đói khát cùng với Tào Tháo đuổi giết, binh mã cũng tổn thất gần một nửa, mười vạn đại quân có thể còn sống trở lại Giang Đông cũng chỉ có hơn năm vạn người một chút! Mặt khác, Dương Châu cũng bị chiếm đóng!
Mà vùng đất dưới sự cai trị của Tào Tháo, Từ Châu phải gánh chịu nỗi khổ chiến loạn, dân chúng rời khỏi quê quán lên đến mấy chục vạn, các hạng vật tư tổn thất vô số kể. Hơn nữa còn có Đại tướng Hạ Hầu Uyên chết trận nơi sa trường, một đội kỵ binh toàn quân bị diệt!
Trận chiến này, cân sức ngang tài!
Mà ngay sau đó, thiên hạ cũng trở nên an bình rất nhiều, không có chiến sự gì lớn nảy sinh!
"Ha ha, xem ra, Chu Du quả nhiên rất có nghề, không hổ là đệ nhất dụng binh Giang Đông, không tệ, không tệ!" không lâu sau cuộc chiến Tôn Tào, thành quả chiến đấu đã truyền khắp thiên hạ. Đương nhiên đám người Giả Hủ, Trần Cung rất nhanh chóng đã bẩm báo chi tiết tin tức này cho Hứa Thành. Chỉ có điều, điều khiến cho bọn họ không ngờ tới là sau khi Hứa Thành nghe xong, câu nói đầu tiên của hắn lại khích lệ Chu Du.
"Quả thật không tệ, Chu Công Cẩn này nhất định từ trước khi tiếp quản quân Bắc phạt Giang Đông cũng đã định ra kế sách rút lui theo đường biển, hắn có thể một mực ẩn nhẫn đến cuối cùng mới lộ ra, quả nhiên là bất phàm. Nếu như hắn có thể thuận lợi chiếm giữ Từ Châu, chỉ sợ hắn càng thêm thuận lợi mà thoát đi!" Trần Cung nói.
"Cũng không hẳn!" Giả Hủ ở một bên khoát tay áo, nói: "Kỳ thật, tuy thủy quân Giang Đông mạnh mẽ, thế nhưng để cho bọn chúng tiếp đón mấy vạn đại quân từ trên biển, cũng vô cùng khó khăn, dù sao, Giang Đông vì có thể tiếp đón quân Bắc phạt quay về, đã phải cố gắng hết sức triệu tập thuyền lớn, mà biển lớn mênh mông, khí trời trên mặt biển cũng là biến hóa thất thường, muốn dẫn theo một đội tàu vận chuyển cực lớn, cũng không phải dễ dàng làm được. Nói đến đây, ty chức lại bội phục Cam Ninh, tướng chỉ huy thuỷ quân, quả nhiên là đảm lượng hơn người!"
"Mặc kệ bọn hắn như thế nào, dù sao trước mắt quân Giang Đông không thể giao chiến cùng chúng ta, bọn hắn lợi hại như thế nào đi nữa cũng vô dụng!" Hứa Thành cười cười, hắn lại nhìn hai người hỏi: "Còn có chuyện gì sao?"
"Chúa công, ty chức có việc!" Giả Hủ còn nói thêm.
"Chuyện gì?" Hứa Thành hỏi. Hắn biết rõ, tuy Giả Hủ cùng Trần Cung là cộng sự, nhưng Trần Cung chỉ quản một ít sự tình tương đối vụn vặt, mà Giả Hủ không nói thì thôi, hắn vừa nói nhất định là có chuyện quan trọng.
"Ty chức chỉ là muốn, ngày nay thiên hạ trên cơ bản đã không có chiến sự, thế nhưng Tôn, Tào, còn có Kinh Châu Lưu Biểu, ba nhà này cũng còn rất có thực lực, mà chúa công lại mạnh nhất thiên hạ, rất có thể bọn hắn sẽ liên hợp lại đối đầu cùng chúa công, cho nên, kính xin chúa công sớm quyết đoán!" Giả Hủ nói xong, liền thối lui sang một bên.
"Ba nhà hợp tác?" Hứa Thành lại một lần cười cười, hắn nói: "Vậy hãy để cho bọn hắn hợp tác. Ha ha, ta còn sợ bọn hắn hay sao? Chỉ có điều, ta còn cảm thấy lo lắng đôi chút vì bọn chúng, dù sao, mục đích cơ bản để bọn hắn hợp tác cũng là vì đối kháng cùng ta, nhưng nếu như chúng ta chờ thêm một thời gian nữa, không đi đánh bọn chúng, cũng không biết bọn hắn có thể nhịn được một thời gian dài như vậy hay không!"
"Chúa công sáng suốt!" Giả Hủ cùng Trần Cung đồng thời chắp tay nói với Hứa Thành.
"Ta sáng suốt?" Hứa Thành hoàn toàn không ưa từ này, hắn nhìn hai thủ hạ của mình, cười nói: "Đừng nghĩ ta không biết trong lòng đám các ngươi đang suy tính cái gì, không phải là sợ ta dùng binh, lạm dụng vũ lực sao? Các ngươi đừng nói cho ta, các ngươi thật không nghĩ tới chiêu lấy tịnh chế động này"
"Chúa công sáng suốt!" trên đầu Giả Hủ cùng Trần Cung đều đôi chút rịn mồ hôi. Cả hai cùng không biết nên nói như thế nào mới tốt. Quả thật bọn hắn xác thực đã nghĩ như lời Hứa Thành nói, sợ Hứa Thành bởi vì liên tục đại thắng, hơn nữa vì Tôn Tào lưỡng bại câu thương, muốn nhân cơ hội tái khởi chiến sự, thế nhưng bọn hắn lại biết rõ, hai châu U Ký vừa mới trải qua một trận phản loạn, tuy không thể dao động căn cơ của Hứa Thành, hơn nữa cũng không gây nên tổn thất gì quá nghiêm trọng. Những gì có thể lay động thì đã lay động, hơn nữa, còn có nhiều hào phú, tài sản của bọn hắn, nhất là đất đai cũng là muốn một lần nữa sắp xếp lại, mà ngoại trừ những thứ đó ra, Ích Châu cũng mới được bình định, sự việc ở nơi đó cũng không phải trong một khoảng thời gian ngắn mà có thể làm được, cho nên, bọn hắn muốn cho Hứa Thành tạm thời dừng bước, tĩnh dưỡng một thời gian, Giả Hủ mới ra mặt đưa ra một chiêu cái gọi là: Tam gia kháng Hứa, mà một chiêu kia theo như lời Hứa Thành thì chính là "Lấy tịnh chế động", là do Giả Hủ nghĩ ra. Thế nhưng, bọn hắn lại muốn không suy nghĩ trong lòng của mình sẽ bị nói ra ở trước mặt Hứa Thành. Cần phải hiểu rằng chơi trò thông mình vặt ở trước mặt quân chủ nói nhẹ thì nhẹ, nói nặng cũng đủ để rơi đầu. Tuy với hiểu biết của bọn họ đối với Hứa Thành, hai người biết không sẽ có phiền toái gì, thế nhưng cả hai vẫn nhất thời chấn kinh là điều khó tránh khỏi.
"Còn sáng suốt?" Hứa Thành cười cười bất đắc dĩ. Sao tất cả những người làm công đều dùng cái từ này ở trước mặt ông chủ?
"Chúa công, ngài không sáng suốt, khó có thể khiến cho ty chức nói ngài thánh minh" Giả Hủ phục hồi tinh thần, hơi chút vui đùa cùng Hứa Thành.
"Văn Hòa, ta xem ngươi cũng rất thánh minh!" Hứa Thành phản lại, cắn một cái.
"Chúa công, tha mạng!" Lần này Giả Hủ bị câu nói của Hứa Thành khiến hoảng sợ không nhẹ, hắn quay đầu nhìn chung quanh, rồi mới yên lòng lại, liên tục chắp tay làm ra vẻ cầu xin tha thứ với Hứa Thành, bị chủ công mình nói "Thánh minh", chuyện này tuyệt đối không được, nói giỡn cũng không được! Sẽ muốn mạng người!