"Ha ha, xem ra Trần Nguyên Long muốn kéo cả đám người Tào Báo theo. Hắn muốn muốn dùng việc này để làm phân tán lực chú ý của chúng ta, dùng việc này để làm giảm tối thiểu sự coi trọng của chúng ta đối với Trần thị nhất tộc, như vậy thì lại vừa hay, Xa Trụ tướng quân, hiện nay, vì Tào Báo có mối quan hệ tương đối gần với chúng ta, đã không được nhiều thế gia vọng tộc Từ Châu chào đón, thế nhưng dù sao hắn đã từng là Đại tướng dưới trướng Đào Khiêm. Xa tướng quân có thể thông qua hắn thu phục một số tráng đinh nắm giữ ở trong tay, cũng bố trí tai mắt ở trong đội quân đó, tìm kiếm thân tín của tất cả hào phú, đợi sau khi chúng ta đánh lui Chu Du, một lần hành động mà có thể quét sạch, như vậy chúa công lại tự nhiên mà đạt được một đại quân." Quách Gia nói.
"Phụng Hiếu tiên sinh, ý của tiên sinh là sau này đánh lui Chu Du cũng không giải tán đại quân tạm thời hình thành, mà muốn chuyển đại quân này cho. . ." Xa Trụ nghe Quách Gia nói xong, hắn lắp bắp kinh hãi, liền vội vàng hỏi.
"Đúng vậy, Xa tướng quân có thể dùng danh nghĩa của chúa công mà làm việc, hãy nói binh lực Từ Châu không đủ, cho nên mới chiêu mộ binh lính, những người này nhập ngũ, không thể giải tán. Ta cam đoan chắc chắn chúa công sẽ khen ngợi tướng quân" Quách Gia cười nói.
"Cái này, Phụng Hiếu tiên sinh, nếu như chúng ta làm như vậy, chẳng phải kết thù kết oán với mấy thế gia gia tộc quyền thế Từ Châu sao? Điều này sẽ bất lợi cho sự yên ổn của Từ Châu chúng ta! Hơn nữa, chúng ta mà làm như vậy, Tào Báo thì không nói, Trần Nguyên Long là người rất khó đối phó" Xa Trụ có chút lo lắng nói.
"Xa Trụ tướng quân, tướng quân không nên căng thẳng, nôn nóng như thế. Đến lúc đó, ta cam đoan vậy Trần Nguyên Long không thể gây khó dễ cho tướng qiaan, nói không chừng hắn lại sẽ giúp tướng quân một tay, dẹp yên, ổn định Từ Châu đâu!" Quách Gia bình tĩnh nói, tin tưởng mười phần trong lời nói của mình.
"Phụng Hiếu tiên sinh, xin ngài giải thích khó hiểu cho ta!" Xa Trụ sắp bị lời nói vòng vo của Quách Gia làm cho choáng váng, chính mình đánh cho người ta một cái tát, người bị tát không chỉ không thể đánh trả, ngược lại còn phải giúp mình làm việc, ngươi coi thương người ta vậy sao? Nếu không phải người nói những câu đó là Quách Gia, hắn chỉ muốn cho người đang đứng trước mặt hắn một cái tát, thí nghiệm đôi chút.
"Không giải tán binh lính của đại quân chiêu mộ này, đương nhiên những thế gia hào phú kia liên tục oán thán chúng ta, thế nhưng bọn hắn có thể gây ra chuyện gì nào? Khi đó, bọn hắn ngoại trừ tài sản, đã không thể còn xuất ra được cái gì nữa, địa vị? Chúa công ở Từ Châu, nói bọn hắn có địa vị, bọn hắn sẽ có, nếu nói bọn hắn không có, bọn hắn sẽ không có. Bọn hắn có thể làm gì? Cho nên dưới tình cảnh không thể trút giận lên người chúng ta, bọn hắn sẽ chuyển cơn tức giận này này lên người Trần Đăng cùng Tào Báo, Trần Đăng vốn có danh vọng cao, nhất định phần lớn những gia tộc kia vì nể mặt mũi của hắn mới có thể xuất người xuất lực, bởi như vậy, hắn bị phàn nàn càng nhiều hơn so với Tào Báo, mà cho dù hắn nói với người khác là điều này vốn không phải chủ ý của hắn, những người kia cũng sẽ không tha thứ cho hắn. Người thiển cận thì sẽ chỉ nhìn thấy lợi ích trước mắt. Đến lúc đó, Xa tướng quân ngài lại sẽ thả người của hai tộc Trần, Tào, bọn hắn thì càng không thể lên tiếng giải thích! Bởi như vậy, vì phòng ngừa có người thừa dịp cơ hội này mà thay thế Trần thị trở thành thế gia đứng đầu Từ Châu, Trần Nguyên Long tất nhiên chỉ có thể nuốt quả đắng này, không thể gây phiền phức cho Xa tướng quân ngài. Nói không chừng, hắn còn có thể âm thầm trợ giúp tướng quân đối phó với những kẻ không thành thật. Mà sau khi trải qua một trận như vậy, thực lực của những thế gia hào phú Từ Châu sẽ giảm rất mạnh, tự nhiên khó có thể lại kháng cự uy quyền của chúa công" Quách Gia chậm rãi nói, sắc mặt tái nhợt của hắn cũng dần dần hiện lên tia đỏ ửng.
"Hay, hay ...!" Xa Trụ há hốc mồm sau khi nghe Quách Gia nói xong, lập tức hắn vỗ tay cười ha hả, nói: "Trong bốn bốn châu của chú công thì ba châu Thanh, Duyện, Dự đều trải qua loạn giặc khăn vàng, không có người nào có đủ thực lực, chỉ có Từ Châu thế gia vọng tộc hùng mạnh vẫn giữ được thực lực, vẫn bằng mặt không bằng lòng với chúa công. Ta muốn nhìn xem từ nay về sau, bọn hắn còn dám như thế nào. Ha ha ha. . ."
Đúng lúc này, ở trên con phố phía trước hai người Quách Gia xuất hiện một người. Từ trang phục của người này thì thấy đó chính là thân binh của Xa Trụ, sau lưng tên thân binh còn có một binh sĩ quân Tào, hai người này đang gấp gáp chạy về phía bọn hắn.
"Sự tình gì?" Đợi thân binh kia đến gần, Xa Trụ nhìn hắn hỏi.
"Tướng quân, vị này mang tin tức của Tư Không đại nhân!" Thân binh nói ra.
"Tiểu nhân phụng mệnh Tư Không đại nhân, đến đây đưa tin cho Quách Phụng Hiếu tiên sinh!" Người mang tin tức đứng ở một bên lên tiếng nói.
"Vị này chính là Quách Gia tiên sinh!" Xa Trụ nghiêng người, để cho Quách Gia đi lên trước.
Người mang tin tức nhìn thấy Quách Gia, hắn vội vàng rút từ trên người ra một cái túi gấm, đưa cho Quách Gia.
Quách Gia tiếp nhận túi gấm, lấy thư ở bên trong ra, mở đọc. Xa Trụ ở một bên nhìn xem, từ sự di chuyển ánh mắt của Quách Gia, hắn chứng kiến sắc mặt Quách Gia hình như cũng thay đổi đôi chút.
"Làm sao vậy? Chúa công có ra lệnh gì?" Đợi đến lúc Quách Gia đọc hết thư, bỏ lá thư lại vào trong túi gấm, Xa Trụ hỏi.
"Không có gì" Quách Gia thở một hơi, nói: "Chúa công lo lắng cho sức khỏe của ta, để cho ta quay về Hứa Xương tĩnh dưỡng. Chúa công đã tự mình mang binh đi đến Từ Châu."
"Chúa công muốn đích thân đến?"Xa Trụ không chú ý tới ngữ điệu trong giọng nói của Quách Gia, hắn chỉ muốn lập tức xác minh điều mà hắn vừa mới nghe được.
"Đúng vậy!" Quách Gia rất nhanh chóng khôi phục lại sắc mặt, hắn cười nói: "Thế nhưng chúa công lại cho chúng ta một nhiệm vụ."
"Nhiệm vụ gì?" Xa Trụ hỏi: "Chuẩn bị lương thảo sao? Từ Châu có rất nhiều, căn bản không cần lo lắng."
"Không phải vấn đề lương thảo, khi chúa công lên đường đã mang đủ lương thảo cần thiết. Điều chúa công muốn chúng ta làm chính là … " nói đến đây, Quách Gia ngừng một chút, hắn liếc nhìn Xa Trụ sau đó mới lại chậm rãi nói: "Điều chúa công muốn chúng ta làm chính là —— bức lui Chu Du!"
"Cái gì?" Xa Trụ ngây người. Hắn hoài nghi lỗ tai của mình nghe nhầm. Bây giờ bản thân Từ Châu còn là khó bảo toàn, sao còn có khả năng đánh lui mười vạn quân Giang Đông rõ ràng cho thấy ý đồ dốc sức liều mạng?
"A.... . ." Hứa Thành kích động mà thoải mái vặn vẹo cái lưng mệt mỏi, thật sự sảng khoái!
Buổi sáng, hắn vận động thể lực một chầu cùng Mi thị, sau đó hắn còn phải đi tới chỗ Văn thị báo danh, tiếp theo dắt ngựa Xích Thố đi dạo, kế tiếp, chính là thời gian thanh nhàn. Hứa Thành, một mình nằm ở trên ghế nằm, lung la lung lay, thưởng thức rượu ngon tự ủ, thời gian này quả nhiên vô cùng mãn nguyện.
Thế nhưng, rất hiển nhiên thời khắc nghỉ ngơi không thể tiếp tục kéo dài quá lâu. Ngay khi nhìn thấy Thường Hâm từ đằng xa đang hấp tấp chạy tới, hắn biết, lại có sự việc phiền toái xảy ra. Sao hắn biết là xảy ra việc phiền toái? Cái này còn phải hỏi sao? Với năng lực của mấy người Thường Hâm, nếu không phải là chuyện phiền toái, còn phải tới hỏi hắn, lão đại sao?
"Chúa công, ty chức có việc bẩm báo!" Quả nhiên, câu nói của Thường Hâm chính là câu nói dó.
"Có chuyện gì?" Hứa Thành lười biếng mà hỏi thăm.
"Chúa công, sứ giả của Tây Xuyên Lưu Chương đến rồi!" Thường Hâm nhàn nhạt nói.
"Sứ giả...! Chuyện này thì có cái gì? Các ngươi bố trí tiếp đãi là được rồi, còn phải tới hỏi ta sao? Cùng lắm thì ta đi gặp mắt hắn một chút. . . Đợi đã nào...!" dáng vẻ lười nhác của Hứa Thành đột nhiên biến mất, hắn nghiêm chỉnh hỏi: "Ngươi nói là sứ giả ở đâu?"
"Tây Xuyên, Lưu Chương!" Thường Hâm không để lại dấu vết trừng mắt liếc Hứa Thành, chậm rãi nói ra.
"Lưu Chương?" Hứa Thành vốn đã ngồi thẳng người lên, nghe nói vậy, hắn lại nằm xuống, nói: "Ta còn tưởng rằng có cái gì quá ghê gớm, người tới là ai?"
"Ích Châu Biệt giá, Trương Tùng!" Thường Hâm nói.
"Quả nhiên là đồ ngũ đoản!" Hứa Thành thầm nghĩ trong lòng, thế nhưng, hắn cũng không biểu hiện ra ngoài ý tứ của mình, hắn nói tiếp: "Vậy vào ngày mai, ngày mai ta gặp mặt hắn!"
"Tuân mệnh! Ty chức sẽ đi an bài!" Thường Hâm đáp.
. . .
"Sao ngươi vẫn còn ở lại chỗ này vậy? Đi an bài đi!" Hứa Thành nhìn thấy Thường Hâm vẫn đứng ở bên cạnh ghế, bèn lên tiếng hỏi, hắn cảm thấy ánh mắt của Thường Hâm hình như có gì đó không có ý tốt.
"Chúa công, sứ giả Tiên Ti Thác Bạt thị, Mộ Dung thị đã đến Lạc Dương, xin ngài bảo cho biết!" Thường Hâm còn nói thêm.
". . . , " Hứa Thành giương mắt nhìn Thường Hâm, một hồi lâu, hắn mới lên tiếng: "Lão Thường, gần đây có phải lão có chuyện gì không thoải mái, đúng không? Có muốn đi tìm Trương Trọng Cảnh xem qua hay không?"
"Không cần phải đi tìm Trương Cơ. Chúa công, thân thể ty chức vô cùng tốt, ăn uống, ngủ nghỉ bình thường!" Thường Hâm nói.
"Hừ. . ." Hứa Thành kêu lên một tiếng đau đớn, thiếu chút nữa hắn cắn nát đầu lưỡi của mình, làm cái quỷ gì vậy? Liệu có cần tiến hành điều tra cẩn thận Thường Hâm hay không?
"Chúa công, ngài không có chuyện chứ?" Thường Hâm lại càng hoảng sợ. Sao chúa công nghe xong lời của mình nói lại có thái độ như rất giật mình. Không phải lời này được truyền từ trong phủ chúa công ra hay sao? Bản thân mình nghe xong cảm thấy đôi chút thú vị nên đã ghi nhớ. Ồ, đã hiểu! Lời này nhất định có thể liên hệ với việc ăn ngủ của chúa công, bằng không, sao chúa công lại có thể có phản ứng lớn như vậy?
"Không có việc gì, không có việc gì!" Hứa Thành hung hăng trừng mắt liếc nhìn Thường Hâm, càng khiến cho đối phương có thể xác định chính xác suy nghĩ của mình. Lúc này hắn mới lên tiếng: "Ngày hôm sau, ngày hôm sau ta sẽ gặp mặt hai sứ giả!"
"Vâng, ty chức sẽ đi an bài!" Thường Hâm lại đáp.
. . .
"Cái này, lão Thường. . ." Hứa Thành nhìn Thường Hâm vẫn đứng ở bên cạnh mình, hắn bực bội nói: "Nếu ngươi có chuyện thì hãy nói một lần cho hết, đừng chia làm vài đoạn như này, được không?"
"Ty chức tuân mệnh!" Thường Hâm thoáng thi lễ một cái rồi hắn nói tiếp: "Khởi bẩm chúa công, sứ giả nước Đại Uyển Tây Vực đã đến Trường An, Thứ sử Ung Châu Từ Vinh đại nhân đã sai người dẫn tới Lạc Dương, mời chúa công bảo cho biết."
"Nước Đại Uyển?" Lần này Hứa Thành sửng sốt một chút, hắn biết rõ cái tên này.
“Đúng vậy, căn cứ theo sử sách ghi lại, vào thời đại Vũ Đế, Trương Khiên đi sứ Tây Vực, từng có một quốc gia như vậy! Hơn nữa, ngoại trừ nước Đại Uyển, còn có các nước Đại Nguyệt Thị, Thiện Thiện ( nay là Nhược Khương Tân Cương), Đại Hạ, Yểm Thái ( nay biển Aral đến ở bên trong biển khu vực ), An Tức ( nay là cao nguyên Iran), Khang Cư ( nay là vùng Trung Á, vùng phía nam Kazakhstan cùng hạ du sông Tích Nhĩ), Thân Độc (Ấn Độ cổ đại ), Đại Tần ( nay là khu vực Irag)." trong lời nói của Thường Hâm có đôi chút hưng phấn.
"Không phải chỗ đó phần lớn đều là mùa đông sao? Sao hắn có thể tới?" Hứa Thành hỏi, nhưng hắn đã biết rõ, bên kia Tây Vực, tuyết rơi nhiều đến mức có thể dầy tới thắt lưng người, không thể đi lại trên đường.
"Đúng vậy, cho nên, khi vị sứ giả nước Đại Uyển đến Trường An, bên người chỉ còn hai người, hơn nữa trên người không có đồng nào, giống như tên ăn mày!" Thường Hâm nói.
"Đợi một chút!" Hứa Thành lên tiếng ngắt lời của Thường Hâm, hắn hỏi: "Vậy sao ngươi có thể xác nhận người kia là sứ giả nước Đại Uyển?"
"Những người kia tướng mạo quái dị, hơn nữa bọn hắn còn nói tiếng nước ngoài, bọn hắn còn cưỡi vài thớt ngựa tốt. Nghe nói, Ðại Uyển thừa thãi ngựa tốt, cho nên, Từ Vinh đại nhân cùng những thuộc hạ của Từ đại nhân đều nhận định, người nọ là người nước Đại Uyển!" Thường Hâm đáp.
"Má ơi!" Hứa Thành vỗ trán một cái, vậy cũng nói được sao? Từ Vinh mấy năm nay sống an nhàn sung sướng, không phải đầu óc hắn bị gỉ sét rồi chứ?
Cảm nhận được ý tứ của Hứa Thành, Thường Hâm vội vàng lên tiếng giải thích thay cho Từ Vinh: "Chúa công, Từ Vinh là Thứ sử Ung Châu, sứ giả này là do Bàng Lệnh Minh đưa tới. Dưới trướng Bàng Lệnh Minh có nhiều người Khương, Để, bọn hắn có thể phân biệt tiếng của người Di, cũng không coi là thần kỳ ...!"
"Đúng như vậy sao?" Nghe xong lời này, Hứa Thành mới thoáng khôi phục niềm tin tưởng của mình đối với đám thủ hạ.
“Đúng vậy, đúng vậy!" Thường Hâm âm thầm đổ mồ hôi, hắn âm thầm tự trách mình không biết cách nói chuyện. Thiệt là, không phải bên ngoài Đại Hán là người Di sao, sao lại hưng phấn như vậy?
"Được rồi!" tuy Hứa Thành không phải rất xuất sắc về lịch sử, thế nhưng hắn cũng biết khi các triều đại Trung Quốc đổi thay có không ít hoàng đế đều bị những người gọi là sứ giả ngoại quốc đùa nghịch chẳng khác gì con khỉ, ngược lại còn phải bỏ ra không ít vàng bạc tiền tài để đổi những loại hàng rách rưới mà những người kia mang đến, ví dụ như cái tín ngưỡng hư vô mờ ảo, vớ vẩn "Vạn nước triều bái", cùng "Thiên triều thượng quốc" của những đại thần, đám sĩ tử.
"Đợi sứ giả đến rồi nói sau!" Nói đến đây, hắn khoát tay áo, nhìn Thường Hâm hỏi: "Ngươi còn có chuyện gì sao?"
"Không còn!" Thường Hâm cảm thấy có chút giật mình khi hắn thấy Hứa Thành vẫn có phản ứng bình thường sau khi nghe nói sứ giả người Di tới bái triều. Đây chính là điều vô cùng vinh quang, sao một chúa công như Hứa Thành hình như lại không thèm để ý tới chuyện này? Nếu chuyện này truyền đi ra ngoài, ít nhất lại có thể làm cho tên tuổi của hắn xấu đi không ít, đây chính là cái gọi của "Uy danh truyền xa".
. . .
"Không còn chuyện gì nữa sao ngươi vẫn còn ở chỗ này?" Nếu không phải vì biết sức khỏe của Thường Hâm không được tốt lắm, Hứa Thành đã muốn "Mát xa" cho hắn.
"Chúa công, ty chức rượu uống xong, người xem, có phải hay không. . ." Thường Hâm chà xát ngón tay cái cùng ngón trỏ của bàn tay phải.
"Được được, ta lại sẽ mà phái người đưa cho ngươi hai bình, được chưa?" Hứa Thành có một loại cảm giác như muốn đánh người.
"Đa tạ chúa công, ty chức cáo lui!" Thường Hâm cười hì hì lui ra ngoài.
Nhìn bóng dáng Thường Hâm biến mất trong tầm mắt, Hứa Thành oán hận nhìn nắm đấm của mình. Tâm trạng tốt đẹp đã bị Thường Hâm đáng giận này quấy rầy mà hoàn toàn biến mất, thế nhưng hắn lại không thể tìm Thường Hâm mà trút giận, thật sự là phiền. Hứa Thành lẩm bẩm: "Xem ra, phải tìm người luyện tay một chút!"
Lúc này, Trương Tùng đang ở trong dịch trạm Lạc Dương, hắn đang tưởng tượng cảnh tượng sau khi gặp mặt Hứa Thành, cảnh nói chuyện của hai người.
Không sai, lúc này Trương Tùng hắn mang theo một bức địa đồ địa hình các con đường Tây Xuyên mà đến, mặc dù khi ở Thành Đô, hắn nói rất ra vẻ với Lưu Chương, thế nhưng trong lòng của hắn đã rõ ràng một điều: con đường đi của Tây Xuyên không còn được lâu nữa. Không sai con đường Thục Trung khó đi, rất nhiều quan ải, thế nhưng Lưu Chương không phải là minh chủ. Nếu Lưu Chương, vẫn làm người dẫn đầu, dựa vào quan văn võ tướng hiện nay của Tây Xuyên, hắn ngược lại không có chút hy vọng nào để có thể bảo trụ một mảnh cơ nghiệp này, thế nhưng hết lần này tới lần khác Lưu Chương lại không có động tĩnh gì. Thứ nhất, hắn là người nhu nhược, bản thân không có chủ ý; thứ hai, Thục Trung có nhiều thế lực tranh chấp, không thể nào đồng lòng ngăn địch.
Hắn và đám người Pháp Chính, Mạnh Đạt chính là một nhóm, mặc dù đám người bọn hắn có lực ảnh hưởng không nhỏ đối với Lưu Chương, thế nhưng bọn hắn biết rõ, đây là bởi vì nguyên nhân bản thân Lưu Chương. Kỳ thật, cho đến hiện tại, đám người bọn hắn có thực lực còn rất nhỏ yếu tại Tây Xuyên, căn bản không cách nào chống lại đám người Ngô Ý, Hoàng Quyền. Nếu có một ngày Lưu Chương bị những người này khống chế, những ngày an nhàn của bọn hắn chỉ sợ cũng sẽ chấm dứt. Đây chính là điều hắn quyết không thể cho phép.
Cho nên, bọn hắn đã muốn phát triển hướng ra phía ngoài. Khu vực Tây Xuyên cũng có chính hào phú thế gia vọng tộc của riêng mình, hắn và đám người Pháp Chính muốn phát triển thế lực riêng của mình ở chỗ này không khác nào nói chuyện hoang đường viển vông. Có người nào sẽ mang thịt của mình nhường lại một miếng cho bọn hắn gặm không, vì vậy, hướng ra phía ngoài tìm một cây đại thụ để dựa vào đã biến thành lựa chọn của bọn hắn. Mà hiện tại cây đại thụ lớn nhất không thể nghi ngờ chính là Hứa Thành Hứa Bá Công. Tại bọn hắn ở Thành Đô xa xôi, hắn đã được nghe nói về quật khởi của Hứa Thành như kỳ tích, mà đại quân của Từ Hoảng chỉ còn cách Thành Đô một Hán Trung, càng làm cho bọn hắn cảm nhận được việc cấp bách phải tìm đến Hứa Thành.
Bất kể là cổ động Lưu Chương xuất binh đánh Hán Trung, hay là làm những việc khác, mục đích của bọn hắn khi làm như vậy là chỉ muốn cho Hứa Thành biết được năng lượng của mấy người bọn hắn. Tuy thực lực bây giờ của Hứa Thành ở vị trí đứng đầu thiên hạ, thế nhưng nếu như Hứa Thành muốn công phá Tây Xuyên, thì đó không phải là chuyện dễ dàng. Đừng nói tới Trương Nhiệm là danh tướng Thục Trung bản lĩnh bất phàm, chỉ cần những con đường khó đi cùng quan ải hiểm yếu cũng đủ khiến Hứa Thành hắn đau đầu, còn nếu như có trợ giúp của bọn hắn, những thứ này, sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Khi đó, địa vị của hắn và bọn người Pháp Chính, Mạnh Đạt ở trong lòng Hứa Thành sẽ không giống như người quy hàng bình thường. Nói không chừng, Ích Châu, một nơi giàu tài nguyên thiên nhiên cũng sẽ trở thành thiên hạ của bọn hắn.
Nghĩ tới đây, khóe miệng Trương Tùng nhếch lên, lộ ra vẻ mỉm cười, hắn không biết nụ cười này của hắn kéo ra khiến cho người ta có cảm giác buồn nôn khi nhìn thấy khuôn mặt của hắn.
"Vĩnh Niên huynh, có cái gì hay mà cười sao?" Một giọng nói the thé vang lên bên cạnh Trương Tùng khiến hắn lại càng hoảng sợ.
"Hả? Thì ra là Vĩnh Niên huynh ...!" Trương Tùng quay đầu lại nhìn một gương mặt xấu xí khác, chắp tay trả lời. Bất chợt, hai người phá lên cười to.
Hai Vĩnh Niên, không sai là hai người có tên giống nhau, Trương Tùng Trương Vĩnh Niên, Bành Dạng Bành Vĩnh Niên. Hơn nữa, hai người này đều có một đặc điểm: đó là cả hai đều xấu, vô cùng xấu. Chỉ có điều, tao ngộ của hai người lại không giống nhau. Trương Tùng dựa vào mồm miệng khéo léo, đã lấy được tín nhiệm của Lưu Chương, cũng đã giành được chức Biệt giá Ích Châu, địa vị cao; mà Bành Dạng thì sao? Tuy hắn cũng là một người giỏi tài ăn nói, nhưng hắn lại nhận được một đánh giá khác hẳn. Đó chính là miệng lưỡi bén nhọn, không biết phân biệt, hắn cũng dám làm Lưu Chương tức giận. Kết quả, hắn bị bỏ vào nhà tù, cũng may Trương Tùng không biết nghĩ như thế nào, đại khái Trương Tùng cảm thấy hắn và Bành Dạng đồng bệnh tương liên, nói mấy lời hữu ích trước mặt Lưu Chương, bảo lãnh cho Bành Dạng ra khỏi nhà tù, dẫn tới Lạc Dương. Thế nhưng, Trương Tùng lại không có ý định để cho Bành Dạng cùng hắn cùng đi gặp Hứa Thành. Ngay trên đường tới Lạc Dương, hắn cũng đã hối hận vì cứu người này, bởi vì hắn đã rất hiểu cách nói chuyện của Bành Dạng. Nói chuyện bất nhã quả nhiên cách thức nói chuyện rất ngang ngược. Nhớ ngày đó, sự việc của Di Hành Di Chính Bình, Trương Tùng hắn vẫn nhớ rất rõ ràng, mang như vậy một người mồm miệng như vậy đi gặp Hứa Thành, hắn tự hỏi không có lá gan này.
"Vì sao Trương huynh vụng trộm bật cười ở chỗ này? Không phải là có chuyện gì không thể cho ai biết sao?" Bành Dạng quả nhiên không phụ danh tiếng "Không biết phân biệt" của mình, mặc kệ Trương Tùng có ân đối với hắn, miệng lưỡi Bành Dạng vẫn bén nhọn như cũ.
"Bành huynh, hôm nay đã đến Lạc Dương, huynh có tính toán gì không?" Trương Tùng nghe Bành Dạng nói xong, hắn hơi khẽ nhíu mày một cái, giả vờ không nghe thấy, tránh mà không đáp, hỏi lại Bành Dạng.
"Có thể có tính toán gì không? Ha hắc, Lưu Quý Ngọc dám đối đãi với ta như thế, đương nhiên ta muốn báo đáp hắn thật hậu hĩnh, ha ha ha!" Bành Dạng cười to nói.
"Bành huynh mời không nên nói bậy. Nơi đây tuy không phải Thành Đô, thế nhưng Trương mỗ vẫn là Biệt giá Ích Châu!" Trương Tùng trách mắng Bành Dạng, hắn cảm thấy rất đau đầu đối với gã này. Lúc này hắn chỉ muốn đuổi người.
"Vậy thì như thế nào, Trương Tùng, ngươi chớ cho rằng ta không biết ngươi có tính toán gì, ngươi tới Lạc Dương, không ngoài việc ngươi muốn trước ôm chân Hứa Thành trước mà thôi, ta muốn trả thù Lưu Chương, hai người chúng ta cũng không có xung đột trực tiếp!" Câu nói này của Bành Dạng khiến cho Trương Tùng quyết tâm đi đến quyết định đuổi người. Cũng may đây là Lạc Dương, bằng không, bằng vào những lời này của họ Bành, chỉ sợ Trương Tùng đã nảy sinh ý định giết người diệt khẩu.
"Bành Dạng, ngươi không nên nói bậy nói bạ. Nếu như ngươi lại nói bậy như thế, cũng đừng vội trách Trương mỗ không nể mặt!" Trương Tùng lạnh lùng nói.
"Được được, ta không nói nữa là được. Thế nhưng, Trương huynh, ngươi cần phải hiểu rõ khi gặp mặt Hứa Thành thì nên nói cái gì. Hôm nay người này đã là một trấn chư hầu mạnh nhất phương bắc, lại dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, nhất định khác với loại nhị thế tổ như Lưu Chương. Ngươi đừng tưởng rằng ngươi có thể dỗ dành làm cho Lưu Chương vui là lại có thể làm cho hắn ưu ái ngươi. Ha ha ngươi vẫn nên lại cẩn thận suy nghĩ, cũng không nên khiến cho bản thân mình phải khó chịu, ha ha ha, cáo từ!" Bành Dạng bỏ đi rất nhanh chóng khiến cho Trương Tùng cảm thấy hơi bất ngờ. Sao đột nhiên loại người ngoan cố đó lại nhượng bộ? Thế nhưng, câu nói cuối cùng mà Bành Dạng để lại đã khiến cho Trương Tùng cảm thấy bốc hỏa. Đây không phải Bành Dạng đã nói hắn là một nịnh thần chỉ biết múa mép khua môi sao?
Thế nhưng, Trương Tùng không ngờ rằng tới khi hắn bái kiến Hứa Thành xong, hắn cũng không có cơ hội trở lại Thành Đô. Bành Dạng cũng thật không ngờ, hắn không có cơ hội trả thù Lưu Chương, bởi vì, Từ Hoảng căn bản cũng không cho bọn hắn có thời gian. Nói một cách chính xác một chút thì chính là an bài của Hứa Thành không cho bọn hắn đầy đủ thời gian phản ứng. Đặng Bách Xuyên xuất hiện, đã vì gõ vang một hồi chuông báo tử cho sự thống trị của Lưu Chương tại Tây Xuyên.
Ngày hôm sau, Hứa Thành đã tiếp kiến Trương Tùng, bởi vì đã sớm biết rõ Trương Tùng có một hình dạng rất khó coi, cho nên, hắn không cảm thấy khó có thể tiếp nhận như những thủ hạ đứng hầu hai bên.