Nói xong, không để ý tới hai người Ngụy Duyên với Thái Sử Từ đang có biểu hiện cực độ ngạc nhiên đối với hành vi không chút trách nhiệm nào của hắn lúc này, Liêu Giang cứ như vậy mà nghênh ngang quay trở về! Hắn đến nhanh, đi cũng không chậm! Đây là thói quen đã được hình thành do chạy nạn khi xưa. Nếu như gặp kẻ yếu, hắn sẽ ra tay đoạt đồ vật. Kẻ mạnh, trước mắt mình không đối phó được, lập tức liền xoay người bỏ đi!
"Cái này, Tử Nghĩa huynh, ngươi nói Liêu tướng quân rốt cuộc là có ý gì?" Ngụy Duyên nhìn theo bóng lưng Liêu Giang, nói với Thái Sử Từ.
"Không biết, nhưng ta lại biết rõ, hiện tại nếu như chúng ta không thể công phá Uyển Thành này, chúng ta cũng không thoải mái mà quay về như Liêu tướng quân! Nếu quả thật phải đợi xe bắn đá, chúng ta sẽ không thể hiển lộ thân thủ ở trước mặt Liêu tướng quân nữa rồi!" Thái Sử Từ nói.
"Vậy thì tới đi!" Ngụy Duyên nhìn tường thành ở trước mặt, chậm rãi phóng ngựa đi tới.
"Ta và ngươi tiến công từ hai mặt, Lý Thông trọng thương, tất khó xuất chiến, Vương Uy một người khó có thể duy trì! Ta cũng không tin, dựa vào hai người chúng ta, lại dẫn theo đại quân tinh nhuệ, ta cũng không tin không đánh hạ được Uyển Thành!" Ngụy Duyên còn nói thêm.
"Từ hai mặt? Điều này chỉ sợ cũng không dễ dàng, Uyển Thành thành cao hào sâu, cho dù chỉ có Vương Uy là Đại tướng duy nhất, cũng rất khó đối phó!" Thái Sử Từ nói.
"Không thử một chút làm sao biết?" Ngụy Duyên không vui nói.
"Được rồi!" nhất thời Thái Sử Từ cũng không nghĩ ra biện pháp hay, hai người bọn họ, mỗi người chỉ huy một lộ đại quân, từ hai mặt nam bắc đồng thời phát động tấn công mạnh Uyển Thành!
Hai người Ngụy Duyên và Thái Sử Từ đều là lần đầu tiên một mình lãnh binh phụ trách một cuộc chiến đấu. Dưới sự chỉ huy của bọn họ, các tướng sĩ quân Hứa Thành, được Cung nỗ thủ yểm hộ ở phía sau, dùng thang mây bắt đầu khởi xướng tiến công về phía lâu thành Uyển Thành! Mà vì Ngụy Duyên và Thái Sử Từ cũng đều tự mình lãnh binh, cho nên, quân Hứa Thành tiến công cực kỳ hung mãnh.
Quân Kinh Châu trấn thủ Uyển Thành, dưới sức ép tấn công mạnh mẽ này, quả thật rất khó có thể chống đỡ nổi, rốt cục, quân Kinh Châu đều bị quân Hứa Thành bức bách dồn xuống tường thành, thế nhưng, Vương Uy cũng không phải là người có thể dễ dàng buông tha, hơn nữa, hắn cũng là người có đôi chút tài năng! Cho nên, sau khi để lại đại bộ phận binh lực tạm thời chống lại Ngụy Duyên với Thái Sử Từ, hắn đột nhiên suất quân, kiên quyết mở cửa thành, xông ra ngoài từ phía tây, sau đó, hắn trực tiếp tiến công đại doanh quân Hứa Thành!
Loại tình huống này, cho dù Ngụy Duyên với Thái Sử Từ đã nắm chắc thắng lợi trong tay, thế nhưng, sau khi biết được hướng đi của Vương Uy, bọn họ tuyệt không dám dừng lại, lập tức hai người mang theo đại quân quay lại, bởi vì Liêu Giang đang ở trong đại doanh, nơi đó còn có lương thảo của bọn họ. Hơn nữa, hầu như toàn bộ quân đội nằm trong tay Liêu Giang đều giao cho bọn họ dùng để công thành, lúc này Vương Uy nghịch tập kích, đủ có thể khiến Liêu Giang, bên người không có người nào bảo vệ, khó giữ được cái mạng nhỏ! Tuy rằng nghe nói cái mạng nhỏ của vị Liêu tướng quân này cũng không phải quá trong trọng trong lòng chúa công của mình, nhưng hiện tại Liêu Giang chính là chủ tướng, nếu như Liêu Giang mất mạng, chỉ sợ hai người bọn họ cũng không thể trốn thoát!
Mà sau khi Ngụy Duyên và Thái Sử Từ rút quân, Vương Uy phát hiện hai người bọn họ đuổi theo sau lưng, hắn lập tức lui về theo đường vòng, mặc dù Ngụy Duyên với Thái Sử Từ phát hiện ra hắn, thế nhưng hắn dùng kị binh nhẹ ra khỏi thành tập kích, người lại ít, phản ứng vẫn nhanh hơn rất nhiều so với hai người Ngụy Duyên, Ngụy Duyên chỉ huy kỵ binh cũng không thể đuổi theo hắn!
Cứ như vậy, trận công thành chiến đầu tiên, Vương Uy ở thế yếu hơn đã giành chiến thắng! Thế nhưng ai cũng hiểu rõ ràng, chiến lực của quân Hứa Thành hơn rất nhiều so với quân Kinh Châu. Tiếp theo, đám người Liêu Giang đã có phòng bị nên Vương Uy cũng không còn có thể tính kế thuận lợi như lần trước!
Thế nhưng lần thứ hai, Ngụy Duyên cùng Thái Sử Từ đều bị bức lui rồi! Mặc dù có không ít xe bắn đá tham chiến, nhưng lúc này đây, Vương Uy cho thả vô số vật bắt lửa từ trên tường thành Uyển Thành, Thái Sử Từ xông lên trước nhất. Hắn vừa lộ đầu ra đã bị dọa đến mức phải tụt xuống thang mây! Nếu hắn tiếp tục ở lại phía trên, không sợ nướng chín như heo thì cứ việc!
Sau khi trải qua hai trận công thành chiến, Ngụy Duyên với Thái Sử Từ rốt cục đã cẩn thận hơn, cùng đến chỗ Liêu Giang thương lượng biện pháp tiến công.
"Móa, Vương Uy này, không ngờ hắn cũng có thể nghĩ ra biện pháp này!" hiện tại rốt cục Liêu Giang hiểu được ngày đó ở thành Huỳnh Dương, tâm tình của Tào Tháo với các tướng lĩnh dưới trướng hắn khi phải đối mặt với tường thành Huỳnh Dương, đó là một loại tâm tình rõ ràng hùng mạnh hơn so với kẻ thù, không chiếm được đồ vật trước mắt, nhìn thấy mà không thể ăn được, loại cảm giác này, khó chịu, khó chịu, quá khó tiếp nhận!
"Liêu tướng quân, làm sao bây giờ? Như vậy xem ra, chúng ta cũng chỉ có thể tấn công từ cửa thành!" Lúc Ngụy Duyên nói lời này, hắn cảm thấy trong lòng mình hơi run rẩy. Từ tình hình xem ra cuộc chiến Uyển Thành này giống như một phiên bản của công thủ chiến Huỳnh Dương, chỉ có thể đánh từ chỗ cửa thành sao? Tình huống bên trong như thế nào?
"Con bà nó" Kiểu mắng chửi người khác này của Liêu Giang khiến cho hai người bên cạnh cảm thấy khó có thể tiếp nhận. Không đánh lại người ta, chỉ có thể trách chính mình không đủ bản lĩnh, nhưng cũng không thể mắng chửi người nhà người ta!
"Cửa thành, cửa thành. . ." Liêu Giang cảm thấy đầu mình bắt đầu đau đớn, phong thủy luân chuyển. Hắn không thể ngờ rằng chính bản thân hắn cũng có lúc rơi vào tình cảnh gánh chịu thiệt thòi mà không thể ăn được.
"Từ trên tường thành Uyển Thành thì thấy, kẻ thù cũng không xây dựng Ủng thành ( Ủng thành - bức thành nhỏ ở ngoài cổng thành), hơn nữa, có vẻ như kẻ thù cũng không xây dựng bất kỳ điều gì ở bên trong thành, chúng ta vẫn còn không đến mức rơi vào tình cảnh ngày đó của quân Tào ở dưới chân thành Huỳnh Dương!" Thái Sử Từ nói.
"Tuy vậy, chỉ cần Vương Uy dùng nhiều lăn cây lôi thạch từ trên lâu thành là đủ rồi!" Ngụy Duyên nói.
"Đúng vậy, đến lúc đó, có thể nện chúng ta tới mức hôn thiên hắc địa!" Liêu Giang thở dài nói.
". . ." Trầm mặc!
. . . Còn có trầm mặc!
"Binh!" lần này Liêu Giang lại khiến cho hai người bên cạnh càng thêm hoảng sợ!
"Ha ha, không phải là đánh cửa thành sao? Chỉ một chút sức lực mà thôi, ba ngày sau, ta muốn ngồi uống rượu ở trong Uyển Thành!" Liêu Giang nhếch miệng cười, cười nói với một dáng vẻ âm tàn hung ác. Hắn nhớ tới một vài điều mà Hứa Thành đã từng nói với hắn.
Sau cuộc chiến thành Huỳnh Dương, hắn đã từng hỏi Hứa Thành xem nên dùng biện pháp nào mới có thể trở thành một danh tướng? Hứa Thành đã nói như này: "Muốn trở thành một danh tướng, kỳ thật vô cùng đơn giản, ngươi nói cho ta biết trước, ngươi nghĩ như thế nào mà lại cho phá hủy cầu thang của tường thành Huỳnh Dương?"
Lúc ấy, hắn rất ngượng ngùng nói: "Vốn ty chức nghĩ khi quân Tào muốn tấn công thành, nhất định phải đánh tường thành, ty chức lại nghĩ đến một câu ngạn ngữ ‘ con chuột nhỏ, trên chân đèn, trộm dầu ăn, sượng mặt! ’ cứ như vậy mà ty chức nghĩ ra chiêu này ‘rút bậc thang phòng trên ’!"
Hứa Thành nghe xong hắn nói, liên tục vỗ tay, nói: "Hay...! Kỳ thật ngươi đã chạm vào con đường đó, cái gì là danh tướng? Chính là người mà khi đối mặt với tất cả loại tình huống có thể đề ra biện pháp ứng đối mà thôi!"
"Kỳ thật ngươi không cần nghĩ danh tướng cần phải lợi hại như thế nào! Ngươi thật sự cho rằng loại danh tướng như Gia Cát Lượng đã làm gì? Khục khục! Hãy thử nghĩ xem đường trong Thục khó đi, khó như lên trời! Lương thảo khó vận chuyển, làm sao bây giờ? Gia Cát Lượng đã dùng biện pháp suy nghĩ trực tiếp! Khó vận chuyển, là vì xe ngựa không thể đi lại vậy làm nhỏ đi! Bánh xe không vừa, vậy thì bỏ bớt đi một bánh! Vì vậy, ‘ xe trâu gỗ, ngựa gỗ ’ chính là —— xe cút kít xuất hiện!"
"Danh tướng, chẳng qua là ở thời điểm chinh chiến, vào lúc mấu chốt xuất ra một chút lực lượng!"
"Xung phong trên chiến trường, một võ tướng có chút bản lãnh là có thể làm được, chỉ cần phối hợp tốt, lại có thêm một ít thủ hạ tốt là có thể đánh một trận!"
"Mà danh tướng thì sao! Chỉ cần nghĩ ra một điểm trực tiếp là được rồi! Thế nào là trực tiếp? Nếu như lúc này nói về Gia Cát Lượng mà ngươi còn không hiểu, ta lại lấy một thí dụ, ví dụ như: hắn muốn đánh tường thành, ngươi phòng thủ! Sau đó, ngươi lại suy nghĩ tiếp biện pháp phòng thủ! Lại ví dụ như: đánh một trận ở thành Huỳnh Dương, Tào Tháo chính là rơi vào hoàn cảnh đó, lên tới tường thành, đằng sau không có cầu thang thì phải làm gì? Vậy ngươi phải trực tiếp nghĩ ra biện pháp: tự mình mang ….. thang mây không dùng được, mang thang dây! Một sợi dây thừng cũng được, Cung Tiễn Thủ nhắm trúng mà không kịp bắn, người của ngươi đã trượt chân đi xuống! Đây là điểm trực tiếp, sau đó lại để cho thủ hạ suy nghĩ tiếp một vài biện pháp trong quá trình phòng thủ ở chỗ này là được rồi!"
Lần nói chuyện phiếm đó, Hứa Thành cũng không nói rõ ràng, nhưng Liêu Giang vẫn nghĩ thông suốt một việc! Trực tiếp! Không phải Vương Uy người chắn cửa thành sao? Ta sẽ phá nó! Một cây gỗ không phá được, cùng lắm thì dùng nhiều cây! Chỉ cần có thể dùng đồ vật càng lúc càng nặng, bất luận cửa thành của ngươi rắn chắc như thế nào, nhất định có một ngày sẽ mở ra! Cho dù thật sự không thể phá vỡ được, mình cũng sẽ không tổn thất cái gì!
"Liêu tướng quân, tướng quân có biện pháp gì rồi hả?" Nghe Liêu Giang nói rất có lòng tin như vậy, hai người Ngụy Duyên, Thái Sử Từ liền vội vàng hỏi.
"Biện pháp nhỏ, làm xe là được rồi! Ha ha!" Liêu Giang cười nói.
Ba ngày về sau, Vương Uy nhìn thấy "Quái vật" ở dưới chân thành Uyển Thành, hắn cảm thấy kỳ quái vạn phần, thế nhưng, trong khi còn đang cảm thấy kỳ quái, hắn còn đôi chút chột dạ!
Chiếc xe này của Liêu Giang, vào thời nay thì khá nhỏ bé, rộng chừng ba mét, dài sáu thước, cao ba mét, phía trên hình tam giác, dùng tấm ván gỗ cực lớn dày bao trùm lại, lại trên những tấm ván gỗ dầy chừng năm tấc này lại khoác lên trọn vẹn ba tầng sắt lá, ở giữa hai tầng sắt lá cũng đều có hai tầng da trâu, như vậy, đã không thấm nước lại có thể phòng cháy. Phía dưới, ở phía trước xe, nhô ra sáu cây gỗ to, bên trái ba cây, bên phải ba cây, chia thành hai phần. Đầu của mỗi một cây gỗ to đều được vót nhọn; thân xe hình chữ nhật, ở bên trong xe, có đầy đủ không gian, người đẩy xe tiến vào trong xe từ phía sau, phía trước dùng tấm ván gỗ ngăn cách, chỉ lộ ra một lỗ thủng để cho người ta quan sát tình hình phía trước, cả chiếc xe có tất cả mười sáu bánh xe, mỗi bên có tám bánh xe, tuyển chọn mười sáu tên tráng hán từ trong quân ra cùng nhau đẩy xe, không gian còn lại, bởi vì muốn gia tăng lực công kích, đều bị buộc đá vào cho nặng thêm.
"Ha ha, xông lên cho ta!" mệnh lệnh của Liêu Giang vang lên, mười sáu tên tráng hán trong xe lập tức cùng kêu lên, ra sức đẩy chiếc xe này đi đến.
Chậm rãi, chiếc xe này di chuyển, chậm rãi, bắt đầu gia tăng tốc độ, bắt đầu công kích cưa thành Uyển Thành. lúc này đây đám người Liêu Giang lựa chọn tấn công cửa tây Uyển Thành, chính là cửa thành mà lần trước Vương Uy lao ra ngoài. Nếu như đối phương có thể lao ra ngoài từ nơi này, có lẽ bên trong cũng không có chuyện gì quá mức phiền phức.
Ở phía sau xe đụng cổng thành, là Thái Sử Từ và Ngụy Duyên thống soái đại quân chăm chú quan sát, chỉ đợi chiếc xe này đụng mở cửa thành, bọn họ sẽ suất quân đồng thời tiến vào trong Uyển Thành.
"Cạch!" Bị xe đụng thành đụng vào, cánh cổng thành Uyển Thành được đúc bằng sắt bắt đầu lay động.
"Cạch!" Bị cửa thành phản tác dụng lực cho khiến cho chiếc xe đụng thành thoáng lui về phía sau vài bước, lại tiến lên đụng tiếp, cửa thành bắt đầu vang lên âm thanh "C-K-Í-T..T...T ».
Có thể tưởng tượng một chút, ở vào thời đại mà mười mấy người mang một cây gỗ lớn là có thể phá mở cửa thành, sau cây gỗ lớn này đồng thời va chạm, hơn nữa, sức va chạm của bản thân xe đụng thành còn lớn hơn nhiều so với sáu cây gỗ lớn kia. Lực đánh mạnh như vậy, cho dù cửa thành Uyển Thành vững chắc hơn so với những thành trì bình thường khác, cũng khó có thể chống đỡ được lâu.
"Loảng xoảng lang!" "Phịch!" . . . Vương Uy có cảm giác có gì đó không ổn, hắn lập tức mệnh lệnh Kinh Châu binh trên thành tiến hành ném ném lăn cây lôi thạch xuống chiếc xe đụng thành, nện đến mức trần xe trở nên lồi lõm, gồ ghề, thế nhưng, vì trần xen có hình tam giác, hơn nữa, lại dùng tấm ván gỗ dày, tấm sắt lá bịt phía trên, cho nên, những vật này, ngoại trừ chỉ gây ra một ít tác động bề ngoài, hoàn toàn không có tác dụng gì cả! Dùng xe đụng thành tuy rất chậm nhưng cực kỳ vững chắc, xe đụng thành vẫn tiếp tục công kích cánh cổng thành Uyển Thành.
"Bắn dầu, ném bó đuốc!" Vương Uy lớn tiếng quát gọi.
"Binh!" "Rầm Ào Ào!" . . . Vại dầu bị ném từ trên tường thành xuống , rơi nát bấy, dầu tràn ra dính vào trần xe, ngay sau đó, Kinh Châu binh lại ném bó đuốc từ trên lâu thành xuống, "Bùng" một tiếng, trần xe lập tức bốc cháy.
"Hừ, nếu như cái đó có tác dụng, sao Lão Tử lại mất ba ngày để chế tạo xe!" Liêu Giang đứng ở một khoảng cách rất xa, hắn lớn tiếng châm chọc.
"Đúng vậy, không biết lão già Vương Uy này có thể sợ tới mức rót tròng mắt ra ngoài không ?" Ngụy Duyên với Thái Sử Từ ở bên cạnh phụ họa nói, hai người bọn họ vẫn một mực quan sát toàn bộ hành trình chiếc xe tông thành này hình thành cùng thí nghiệm, trần xe hình tam giác, không dùng vật có thể nhóm lửa, tất cả đều là sắt lá, thế lửa không đủ lớn, không thể nung được sắt lá, sắt lá không bị hủy, hai tầng sắt lá ở phía dưới cũng sẽ không việc gì, tấm ván gỗ dầy ở tầng chót thì càng thêm không việc gì! Cho nên, lửa này, căn bản không làm gì được trần chiếc xe tông thành này.
Quả nhiên, sau khi tất cả dầu đều cháy hết, trên mui xe tông thành, thế lửa dần dần nhỏ đi. Chỉ trong chốc lát, tất cả lửa đều đã tắt khiến cho các Kinh Châu binh trên lâu thành nhìn thấy mà không khỏi tặc lưỡi không thôi!
"Cái này. . ." Giống như đám người Ngụy Duyên đã dự tính, Vương Uy nhìn thấy cảnh tượng này, trong khoảng thời gian ngắn, hắn cũng không có biện pháp nào khác, chỉ có thể nôn nóng đi đi lại lại xung quanh lâu thành.
"Cạch!" Lại là một tiếng va đập, tất cả chỉ nghe thấy từ cổng thành phát ra âm thanh rung động « kẽo kẹt », giống như có vẻ rất lỏng lẻo.
"Không tốt!" đương nhiên Vương Uy cũng nhận ra có gì đó không ổn, hắn lẩm bẩm : "Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? . . ."
"Ném các bó buốc xuống hai bên chiếc xe này cho ta, lấy thêm cỏ đến đây, ta muốn dùng cỏ thiêu chết chúng!" Suy nghĩ khẽ động, rốt cục Vương Uy nghĩ ra một biện pháp.
Chỉ trong thời gian chớp mắt, chiếc xe tông thành bị khói đặc bao phủ kín mít, đám người Liêu Giang ở bên ngoài xa nhìn thấy mà đều giật mình. Mặc dù bọn họ đã dùng nhiều loại phương pháp thí nghiệm đối với chiếc xe này, thế nhưng, bọn hắn lại không thí nghiệm chiêu dùng cỏ để hun như này. Chiếc xe tông thành có thể coi như rất kiên cố, lại rắn chắc, nó vẫn có khe hở, khói này bay vào trong xe, tuyệt đối không thể chống đỡ được! Mà không gian bên trong xe tông thành cũng không lớn, chỉ đủ cho mười sáu tên đại lực sĩ đẩy xe ở bên trong. Nếu như khói bay vào trong xe, mười sáu người này sẽ bị khói làm chết ngạt.
"Không tốt, hiện tại có cần tiến lên không?" Thái Sử Từ nhìn Liêu Giang hỏi.
"Không được, nếu như hiện tại chúng ta tiến lên, ngược lại sẽ bị xe tông thành ngăn cản con đường, hơn nữa, Vương Uy ở phía trên chỉ cần cho ném nhiều lăn cây lôi thạch, chúng ta sẽ chết vô cùng nghiêm trọng!" Liêu Giang vẫn không nói gì, Ngụy Duyên ngăn cản hắn.
"Chờ thêm chút nữa, chờ thêm chút nữa!" hai tay Liêu Giang chăm chú nắm chặt, hắn lẩm bẩm nói.
"Loảng xoảng lang!" "Loảng xoảng lang!" . . . tuy rằng xe tông thành bị khói đặc bao vây kín, nó vẫn kiên định mà chấp hành nhiệm vụ của mình, rốt cục, —— "Ầm!" một tiếng, cánh cổng thành tây của Uyển Thành, bị phá! Đầu chiếc xe tông thành đâm vào trong thành.
"Hắn ***, vậy mới tốt chứ, xông lên cho ta!" Liêu Giang hung hăng vung mạnh một cánh tay, chỉ thẳng về phía trước, hô lớn.
"Các tướng sĩ, xông lên" Thái Sử Từ giục ngựa xông trận trước tiên, hắn dẫn đầu xông ra ngoài.
"Giết ...!" Ngụy Duyên tay cầm đại đao, theo sát phía sau.
"Ai!" Trên đầu thành Vương Uy thở dài một tiếng, kém quá xa! Tuy rằng hắn bố trí không ít cung nỗ thủ ở đằng sau cửa thành, thế nhưng! Đá tảng cũng không nện hỏng xe đụng thành, mũi tên có thể tạo ra tác dụng hay sao? Bắn chiến xa mở đường không thể tiến lên được, thì lúc người ta mang đại quân xông lên, những cung nỗ thủ đó cũng chỉ có một con đường chết!
"Mang theo Lý Thông tướng quân, toàn quân vừa đánh vừa lui, lui ra ngoài từ cửa Đông!" Lúc này, biết rõ năng lực cận chiến của quân Kinh Châu không phải là đối thủ của quân Hứa Thành, nếu như vẫn tiếp tục đánh thì chỉ hao tổn binh lực một cách vô ích, Vương Uy không phải là loại người này. Hắn tỉnh táo ban mệnh lệnh cho thuộc hạ. Tuy rằng cửa Đông cũng bị phong tỏa, nhưng đi ra ngoài từ bên trong vẫn dễ dàng hơn so với đi vào trong từ bên ngoài, hơn nữa, quân Hứa Thành muốn đánh tới phía đối diện, còn phải chờ thêm một thời gian thật dài.
"Tướng quân, có cần phóng hỏa đốt thành không?" Có bộ hạ hỏi như vậy, đây là cái gọi là chính mình không chiếm được, cũng không thể khiến người khác lấy được nên mới nói như vậy.
"Nếu như các người muốn cho đám quân Hứa Thành này kiên trì đuổi giết chúng ta đến Kinh Châu thì ta không phản đối, nhưng đến lúc đó Châu Mục đại nhân tìm ngươi tính sổ, ta cũng sẽ không chịu trách nhiệm thay cho ngươi! Đương nhiên, đây hết thảy điều kiện tiên quyết là sau khi ngươi bắn hết lửa, có thể chạy khỏi Uyển Thành!" Vương Uy cảm thấy vô cùng đau đầu đối với loại thuộc hạ ngu ngốc như này. Gã ngốc này không biết nghĩ hay sao? Uyển Thành lớn như vậy, không phải dễ dàng mà có thể đốt cháy sạch hết sẽ. Nếu như muốn đốt thì cũng phải sớm chuẩn bị cẩn thận! Hơn nữa, từ khi Hà Thông đi qua một chuyến Kinh Châu xong, đủ các loại người Kinh Châu đều có một trạng thái tâm lý e ngại đối với quân Hứa Thành. Nếu như thật dẫn dắt đội quân trước mặt này tới Kinh Châu, không cần Lưu Biểu động thủ, đám người Thái Mạo kia cũng có thể ăn tươi nuốt sống hắn.
Bởi vì Vương Uy chủ động rút khỏi, ba người Liêu Giang thuận lợi suất quân chiếm lĩnh toàn bộ Uyển Thành!
Thế nhưng, ngay khi bọn hắn đang muốn ăn mừng thắng lợi, có người đến ngắm cảnh rồi! Một gã có cái tên chính thức là "Điển quân hiệu úy" xuất hiện ở trước mặt Thái Sử Từ và Ngụy Duyên.
"Hai vị, đi theo ta một chuyến!" Người tới nói như vậy.
"Có. . . Có chuyện gì?" Ở trong trạng thái tâm lý bình thường, các tướng sĩ quân Hứa Thành luôn có cảm giác chột dạ đối với viên quan quân quản lý quân pháp này, huống chi, Thái Sử Từ và Ngụy Duyên, vốn trong lòng có quỷ?
"Hừ!" Người tới hừ lạnh một tiếng, nói: "Thái Sử Từ, chữ Tử Nghĩa, chức quan Khinh Xa tướng quân, mấy ngày trước, ngươi phụng mệnh tiến công tướng lĩnh Kinh Châu đi vào chặn đánh quân ta, quân bản bộ của Lý Thông, thế nhưng, tuy rằng ngươi lấy được thắng lợi, cuối cùng lợi dụng chức quyền lại thả cho Lý Thông chạy. Điều này, gọi là: tự ý thả tướng địch! Nhẹ thì trách phạt tám mươi quân côn, nặng thì, lập tức mất chức điều tra, đồng thời bị dẫn quay về phòng quân pháp Lạc Dương! Ngoại trừ những việc đó ra, ngươi còn giả vờ bị thương, trốn tránh quân pháp, như vậy tội còn nặng thêm một bậc, hơn nữa, người mà ngươi thả chính là Đại tướng Lý Thông của quân địch thủ thành, cũng không phải là tướng lãnh bình thường, cho nên, bản Hiệu úy quyết định hình phạt cuối cùng của người là đánh phạt một trăm sáu mươi quân côn, về phần có mất chức hoặc là xuống chức, bản Hiệu úy đã gửi thư về Lạc Dương, phòng quân pháp sẽ có quyết đoán!"
"Một trăm sáu mươi?" Cho dù là một người như Thái Sử Từ, hắn cũng không nhịn nổi rùng mình một cái, quá độc ác! Một trăm sáu mươi, đủ để đánh chết người.
"Hiệu úy đại nhân, có thể thư thả một chút hay không, sau này mạt tướng sẽ không dám vi phạm!" chịu thua ở trước mặt Điển quân hiệu úy cũng không mất mặt! Dương Nhị với Bàng Bái, thậm chí còn cả Từ Hoảng, cũng đều đã từng làm như vậy. Những tấm gương không thành công của bọn họ cũng không khiến các tướng lĩnh có ý đồ xin tha thấy khó mà lui bước.
"Hổ Nha tướng quân Ngụy Duyên!" Không để ý tới Thái Sử Từ, vị Điển Quân hiệu úy đại nhân này chĩa mũi dùi vào ngay Ngụy Duyên!
"Ngụy Duyên, chữ Văn Trường, chức quan Hổ Nha tướng quân, giúp đỡ Khinh Xa tướng quân Thái Sử Từ né tránh quân pháp, uy hiếp quân y thông cung, cũng phạm quy trong đánh trận, tội thêm một bậc, dựa theo điều lệ có quan hệ, bản Hiệu úy phạt ngươi hình phạt sáu mươi quân côn!"
"Hai vị, xin theo ta đi chịu hình phạt!" Nói xong hình phạt với hai người, viên Điển quân hiệu úy này muốn dẫn bọn hắn đi chấp hành.
"Đợi một chút, đợi đã nào...!" Nếu cứ như vậy mà đi theo thì không chết cũng phải lột da, "Hiệu úy đại nhân, ta bị phạt những một trăm sáu mươi quân côn, người xem có thể khấu trừ một ít hay không. Đây là lần đầu tiên ta xuất chiến, không phải ngài muốn để cho ta chết ở chỗ này đấy chứ?" Thái Sử Từ lên tiếng xin xỏ, dáng vẻ cực kỳ oan ức. Cái này mà gọi là chấp hành quân pháp sao? Căn bản chính là mưu sát!
"Đúng vậy! Mạt tướng cũng chỉ nói chuyện một chút với thái y, không đến mức phải bị đánh sáu mươi quân côn chức? Ta cũng không ép buộc hắn" Ngụy Duyên cũng mang dáng vẻ một người vô tội, đồng thời, hắn lại liên tục nháy mắt với Liêu Giang, ý tứ rất rõ ràng, nhờ giúp đỡ xin tha! Lúc này, niềm vui sướng thắng lợi không sớm bay mất, không còn bóng dáng, có thể tránh được một kiếp này, coi như đã may mắn lắm rồi.
"Cái này, bản Hiệu úy cũng cảm thấy nặng nề một chút. Thế nhưng, đây là dựa theo điều lệ mà làm, công mấy tội mà các người phạm lại với nhau, đúng bằng số quân côn này, hoàn toàn không có sai lầm, cho nên, bản Hiệu úy cũng không có cách nào khác, hai vị tướng quân, xin lỗi, nếu như trong lòng các người có cái gì không phục, sau khi chấp hành hết quân pháp, tìm chúa công để nói chuyện!" Điển quân hiệu úy thể hiện vẻ rất đồng tình.
"Ngươi! . . ." Thái Sử Từ suýt vung mâu chọc cho gã này một lỗ. Cái gì mà chấp hành hết quân pháp, lại đi tìm chúa công nói chuyện? Đến lúc đó liệu còn có mạng mà đứng ở đây nữa hay không? Lời này không khiến lòng người giá lạnh sao? Ngụy Duyên vẫn còn coi như khá tốt, sáu mươi quân côn, ít hơn rất nhiều so với Thái Sử Từ, chỉ cần kiên cường chống đỡ một chút là đã trôi qua, cho nên, nghe xong vị Điển quân hiệu úy này nói, hắn không dám nói gì nữa! Thôi được, phải cam chịu số phận! Hắn cũng không oán thán Thái Sử Từ, mặc dù mình vì giúp hắn mới rơi vào kết quả này, hình như người ta đã đủ thảm rồi, cũng không thể bỏ đá xuống giếng ở thời điểm này!
"Ngừng ngừng ngừng!" Liêu Giang rốt cục lên tiếng nói chuyện, đối với Thái Sử Từ với Ngụy Duyên, nhưng hắn là lão tiền bối của phạm quân quy, cho nên, sau khi suy nghĩ một chút, hắn liền nghĩ ra biện pháp giải quyết.
"Hiệu úy đại nhân" Liêu Giang chắp tay nói với vị Điển quân hiệu úy này: "Theo tại hạ biết, ngoại trừ quân côn, hình như trong quân còn có những biện pháp khác để trừng phạt người vi phạm quân pháp"
"Ah! Có sao? Đúng rồi, có, có mà!" Vị Điển quân hiệu úy nói xong lời này đã cảm thấy trên người hơi chút mát lạnh, hắn hoàn toàn không biết những lời này của hắn suýt chút nữa khiến cho Thái Sử Từ giết người!
"Còn có thể bế quan! Ha ha ha, thật ngại quá, tại hạ cũng vừa thăng nhiệm Điển quân hiệu úy không lâu, bình thường cơ hội có thể vận dụng chức quyền lại tương đối ít, hơn nữa cũng đánh quân côn tương đối nhiều, nhất thời không nghĩ ra. Hai vị tướng quân, mời chớ trách!" Dứt lời, hắn lại cười ngây ngô.
"Hắc! Ngươi là người nào.?" Thái Sử Từ tức giận đến mức toàn thân chảy máu mắt, hắn giang tay đánh cho vị Hiệu úy đại nhân này một cái tát, "Binh" một tiếng, thật sự là vô cùng giòn tan.
Thế nhưng sau khi đánh xong, hắn lập tức ý thức được, mình đã gây họa!
Liêu Giang và Ngụy Duyên cũng đều trợn mắt há hốc mồm, nhìn chằm chằm vào Thái Sử Từ, trong mắt tràn đầy vẻ khó có thể tin, khi bọn hắn xem ra, Tử Nghĩa tướng quân quả thật hơi lớn gan!
"Ta. . . Ta không. . . Cẩn thận!" Thái Sử Từ cà lăm nói.
"Ha ha, không sao!" Nhưng biểu hiện của vị Điển quân hiệu úy ở trước mặt này lại nằm ngoài dự liệu của mọi người, hắn cũng có không tức giận tới mức không kiềm chế được, hắn lại còn cười hì hì.
"Ngươi. . . Ngươi không tức giận?" Ngụy Duyên cảm giác tay mình cũng có chút ngứa ngáy, cho nên, hắn cẩn thận hỏi.
"Không có gì hay tức giận. Trước khi đảm nhận quân pháp quan, thì có chủ quan đã nói cho chúng ta biết, chúng ta sẽ đụng phải những quân nhân nóng tính. Đến lúc đó, rất có thể chúng ta sẽ bị đánh, thậm chí còn khả năng bị chém, cho nên, chuyện này cũng rất bình thường!" Người bị đánh người nhẹ nhàng nói: "Nhưng từng đánh người của chúng ta, dựa theo điều lệ quân pháp, lập tức tăng thêm hình phạt sáu mươi quân côn, hai lần chính là một trăm hai mươi quân côn, ba lần thì mất chức điều tra, bốn lần thì tử chém đầu ngay tại chỗ, không thể đổi sang những biện pháp khác, cho nên, Thái Sử Từ tướng quân, ta rất đồng tình với tướng quân"
"Cái gì?" Thái Sử Từ nhìn bàn tay của mình, nếu không phải thật sự không thể tách rời, hắn suýt chút nữa muốn chặt đứt bàn tay cho rồi, lơ đãng đánh một cái tát, lập tức tăng thêm sáu mươi quân côn, có còn muốn người ta sống không hả?
"Được rồi, ba vị tướng quân còn bận rộn nhiều việc, ta hiện tại cũng tuyên bố: Thái Sử Từ, tự ý thả tướng địch, giả vờ bị thương, ẩu đả nhân viên chấp pháp, ba tội cũng phạt, chấp hành sáu mươi quân côn, một tháng giam cầm! Ngụy Duyên, bức hiếp quân y, giam cầm mười lăm ngày, cứ như vậy đi, ba vị tướng quân xử lý xong tất cả các công việc trong thành, mời Thái Sử Từ tướng quân và Ngụy Duyên tướng quân đến chỗ ta chịu hình phạt. Cáo từ!"
"Hô!" Khá tốt, khá tốt! Thái Sử Từ và Ngụy Duyên thở dài một cái, nhưng trong chốc lát sau, Thái Sử Từ lại lập tức hối hận rồi, biết sớm như vậy, đánh một cái tát kia làm gì? Sáu mươi quân côn.., tuy rằng đánh không chết, nhưng cũng không phải không thể chịu được! Hắn thật sự rất oan ức.
***************
Hứa Xương!
Tuân Thầm với Đổng Chiêu rốt cục đã đến nơi này.
"Chúng ta đi tới chỗ nào trước tiên?" Đổng Chiêu cười nói hỏi. Do tiểu Hiệu thủ thành dẫn bọn hắn vào trong thành, có lẽ một tiểu Hiệu cũng không có quyền dẫn bọn hắn tới phủ Tào Tháo, cho nên, trước tiên hai người muốn tìm một người dẫn kiến. Đương nhiên, kỳ thật bọn hắn cũng có thể trực tiếp đi gặp Tào Tháo, dù sao bọn hắn là sứ giả của Hứa Thành. Đừng nghĩ tới phủ Tư Không của Tào Tháo, vì thể diện thì ngay cả hoàng cung cũng phải mở rộng cửa đón hai người bọn hắn vào trong! Nhưng Tuân Thầm cũng không muốn như vậy, nếu như đã đến, đương nhiên trước tiên hắn muốn gặp người nhà của mình đã, không phải vậy sao?
"Thỉnh cầu vị tướng quân này mang bọn ta đi tới phủ của Tuân Du Tuân Công Đạt!" Tuân Thầm cười nói với tên tiểu Hiệu dẫn đường.
"Ah! Quý phủ của Tuân Công Đạt đại nhân, cái này dễ dàng, ta rất quen chỗ ấy, hai vị không cần phải gấp gáp, lập tức đến ngay!" Tiểu Hiệu nào đã từng gặp mặt quý nhân hòa ái dễ gần như này sao? Tự nhiên biểu hiện của hắn cũng thân cận hơn một chút!
Chỉ chốc lát sau, đã đến Tuân phủ! Tiểu Hiệu cáo từ, Tuân Thầm với Đổng Chiêu, mỗi người mang theo một tùy tùng, còn có mười hộ vệ bảo vệ bọn họ, đi đến Tuân phủ.
"Chư vị xin đứng lại, các người là người nào?" Gia nhân đứng ở trước cổng quý phủ Tuân Du ngăn cản bọn hắn, lên tiếng hỏi nhưng lời nói của người này có vẻ hơi bất kính, đối với hai người mà vừa nhìn cũng nhận ra là không phải người bình thường, hắn lại gọi là "Các người ", điều này làm cho Tuân Thầm với Đổng Chiêu đều rất bất mãn. Đừng nói hiện tại hai người đi theo Hứa Thành, rất được trọng dụng, chức cao tước trọng, lúc trước khi hai người còn đi theo Viên Thiệu, cũng không có ai nói với bọn họ như vậy, ngay cả Viên Thiệu cũng không từng nói như thế!
"Nói cho Tuân Du, cố nhân tới thăm!" hai tay Tuân Thầm vắt chéo sau lưng, hắn còn không thèm liếc mắt nhìn người nhà này, lớn tiếng nói.
"Muốn gặp chủ nhân nhà ta? Ngươi là người phương nào?" Người nhà vẫn không muốn thông báo, không khách khí nói, cũng khó trách, ở dưới sự cai trị của Tào Tháo trị, Tuân Du có địa vị rất cao, hơn xa so với địa vị của Tuân Thầm ở bên Hứa Thành. Những người qua lại hàng ngày, không khỏi là danh sĩ đương thời, quan to hiển quý. Những người tầm thường, ngay cả tư cách gặp mặt cũng đều không có, như vậy trôi qua lâu, cũng đã dưỡng thành sự kiêu ngạo của người Tuân gia.
"Lớn mật!" Tuân Thầm quyết định quát một tiếng, muốn nổi giận.
"Ai!" Đổng Chiêu kéo lại hắn, khuyên nhủ: "Ngươi hà tất như thế? Đừng quên, ngươi cũng họ Tuân, lại là thúc thúc của Tuân Du, huynh trưởng của Tuân Úc, sao phải chấp nhặt với một kẻ tiểu nhân?" ( Tuân Úc là thúc thúc của Tuân Du, nhưng lại nhỏ hơn Tuân Du bảy tuổi, Tuân Thầm chữ Hữu Nhược, cùng đồng lứa Tuân Úc Tuân Văn Nhược! )
"À?" khẩu khí của Đổng Chiêu lúc này quá lớn. Trước kia tuy rằng cũng có không ít người nói là bằng hữu huynh đệ của Tuân Du gì đó, nhưng chưa từng có người dám tự nhận là thúc thúc của Tuân Du, càng thêm không cần phải nói tới một Tuân Úc! Nghe xong lời này, tên người nhà kia lập ngay chạy vào trong phủ, thậm chí còn không cần giữ cửa!
"Hừ, nếu như là người nhà của ta, dám có dáng vẻ này, ta sớm đã cắt đứt chân của hắn!" Tuân Thầm vẫn không chịu nổi Tuân Du, huống chi là"Chó giữ nhà" của Tuân Du!
"Ha ha, thôi đi! Tuân Du là người nào ngươi còn không rõ ràng sao? Hắn khẳng định bận quá rồi, mới không có thời gian quản giáo người nhà! Về phần ngươi nói người nhà của ngươi, ngươi cũng đừng chém gió nữa. Đây còn không phải là binh sĩ chúa công phái tới giúp ngươi bảo vệ, phải thay đổi theo ca, đương nhiên sẽ không có hạng tiểu nhân như này!" Đổng Chiêu giễu cợt Tuân Thầm, việc Hứa Thành phái người theo như lời Đổng Chiêu, chính là binh sĩ Hứa Thành phái đi ra bảo vệ thủ hạ của mình, bởi vì ở vùng đất dưới quản hạt của Hứa Thành, gia tộc quyền thế không được phép có tư binh, những binh lính này đều do quan quân Lạc Dương thống nhất điều phối, chỉ bảo vệ bên ngoài, không xâm nhập vào trong phủ!
"Ha ha!" Tuân Thầm cũng cười cười. Tuy rằng hắn không đối phó nổi với Tuân Du, nhưng cũng như Đổng Chiêu nói, hắn rất hiểu rõ cách làm người của Tuân Du, cũng sẽ không để ý tới hành vi tiểu nhân này!
Hai người lại trò chuyện trong chốc lát, từ trong phủ truyền đến tiếng bước chân vội vàng. Tiếp đó hai người xa cách đã lâu, gặp mặt!
‘Đúng là ngươi. . . ?" Tuân Du không có chuẩn bị tư tưởng, lập tức thất lễ! Nhưng Tuân Du cũng không để điều này ở trong lòng, mà hắn quay người muốn đi vào trong, muốn đi vào bên trong phủ.
"Ha ha ha, Công Đạt, cháu của ta, sao nhìn thấy thúc thúc của mình mà cũng không hành lễ? Chẳng lẽ quan lớn, dáng vẻ kiêu ngạo cũng lớn hơn sao?" Tuân Thầm không lưu tình chút nào, trực tiếp ra đòn.