Edit và Beta bởi Nhà Nhỏ Của Chanh
Trước mắt là một cô gái diện mạo thanh lệ động lòng người, cô có một đôi mắt sáng ngời, lúc này trong đôi mắt kia đắm chìm sự quan tâm.
Từ nhỏ Hứa Nghiên Bách đã nhạy cảm với các con số, lúc đi học anh học không tốt lắm, chỉ có toán học vẫn không tệ lắm.
Đầu óc anh linh hoạt, phản ứng nhanh nhẹn, hơn nữa đối với tính toán, anh có thể tính ra một bộ công thức phức tạp chỉ trong vài giây, cũng có thể chỉ trong vài giây nghĩ ra được một phương án hoàn mỹ.
Tư duy anh nhanh nhẹn, gặp chuyện luôn bình tĩnh, đối với vấn đề nào khó giải quyết cũng có thể ứng phó rất tự nhiên.
Nhưng bây giờ, nhìn gương mặt trước mắt này, gương mặt thương nhớ ngày đem này, một gương mặt tra tấn anh nhiều năm như vậy, đầu óc nhanh nhạy linh hoạt bỗng hoá thành bột nhão, anh cũng chỉ ngơ ngác nhìn cô, phảng phất như thời gian và không gian đều ngưng đọng vào giờ khắc này.
Không có suy nghĩ, không có lý trí, thậm chí ngay cả linh hồn cũng bị giam cầm vào thời khắc này, trong phút chốc, một đoạn ký ức không chịu khống chế xông lên.
Đó là mùa hè mười bảy tuổi, anh chạy hồi lâu với vết thương đầy khắp người, anh chạy đến một con hẻm hẻo lánh, tựa vào bức tường loang lổ, chạy nhanh quá khiến lồng ngực đau đớn, trên người đau đớn, hầu như đứng không vững, tựa vào tường chậm rãi rụt xuống đất.
Bên kia tường, có người trồng một cây đào, cành đào vươn ra, phía trên kết trái, mùi thơm ngọt ngào tràn ngập chóp mũi.
Trên cây có ve đang kêu, đỉnh đầu là bầu trời xanh thẳm, rất xanh rất xa, một trận gió thổi đến, làn gió nóng nực khiến người ta cảm giác được ẩm ướt dính dính trên người.
Đột nhiên một trận tiếng chuông xe đạp vang lên, có người đạp xe từ đầu hẻm nhỏ đi qua, chuông xe xen lẫn trong gió, âm thanh thanh thúy lại có vẻ xa xôi.
Mới từ đầu ngõ đi ngang qua người nọ lại lùi về sau, cô nhìn thấy anh ngồi xổm ở góc tường, chần chờ một lúc rồi xuống khỏi xe.
Phía sau cô là bầu trời xanh và núi xa, ánh nắng mặt trời chiếu lên núi, lá cây màu xanh đậm, cỏ trên núi là màu xanh lá cây nhạt, dưới ánh mặt trời lấp lánh màu xanh lá cây, giống như một bức tranh đầy màu sắc.
Ngày đó trong làn gió nóng nực có hương vị ngọt ngào của mật đào.
Cô có một đôi mắt sáng, tràn đầy sức sống, giống như bây giờ, đáy mắt cô lộ ra sự quan tâm, hỏi anh: “Anh có ổn không?” ”
Ký ức và hiện thực chồng chéo lên nhau, khiến anh không phân biệt được trước mắt rốt cuộc là ảo giác hay là chân thực.
Thật ra, giây đầu tiên Trần Nhược Tố nhìn thấy người đàn ông này, quả thực bị bộ dạng của anh làm cho kinh diễm.
Anh cắt tóc thoải mái, cắt không chỉnh tề lắm, xịt một chút keo, có một hai lọn xoã trên trán, có một loại mỹ cảm lộn xộn.
Khuôn mặt rất trắng, mày rậm mắt to, mũi vểnh lên, khóe miệng mím thành một đường, khóe môi có một đường cong đẹp mắt.
Là kiểu đẹp trai mà hiếm khi nhìn thấy trên đường phố, tỷ lệ quay đầu khi đi ra ngoài tuyệt đối là trăm phần trăm.
Mấu chốt là, diện mạo này vô cùng hợp khẩu vị của Trần Nhược Tố, cho nên ngay từ cái nhìn đầu tiên đã khiến cô kinh diễm.
Nhưng ánh mắt người đàn ông này nhìn cô lại rất kỳ quái, biểu tình trên mặt anh mờ mịt, nhưng trong đôi mắt kia lại lộ ra cảm xúc rất phức tạp.
Kinh hỉ, khϊế͙p͙ sợ, không dám tin, hoài nghi, đủ loại cảm xúc đan xen, vì quá mãnh liệt, giống như tích lũy thành một cơn bão.
Cho nên, khi ánh mắt này nhìn về phía cô, cô bị chấn động một chút, tuy rằng ánh mắt này không thể gọi là uy hϊế͙p͙, nhưng cô cảm thấy đáy mắt anh lộ ra một cỗ hung cảm, cô không khỏi suy nghĩ, một đại soái ca như vậy sao ánh mắt lại dọa người như vậy.
Trần Nhược Tố nuốt nước bọt, lại hỏi một câu: “Anh… Anh không sao chứ? ”
Tựa như có tiếng chuông đột nhiên vang lên từ xa, phá vỡ ác mộng đang trói buộc, anh chợt tỉnh táo lại.
Hầu như là theo bản năng, động tác của anh dồn dập, nắm lấy bả vai cô, cảm giác ấm áp mềm mại ở bên dưới tay.
Anh lại giật mình, cơn lốc nơi đáy mắt càng thêm mãnh liệt.
Cô có thật, anh có thể sờ được cô.
Sau đó anh giơ tay lên muốn chạm vào mặt cô, nhưng ngón tay thon dài kia vươn tới bên mặt cô lại chần chờ không chạm vào, giống như vừa chạm vào cô sẽ biến mất.
Do dự một lúc anh mới chậm rãi dùng mu bàn tay nhẹ nhàng chạm vào mặt cô.
Trần Nhược Tố cảm thấy người này……hmmm… Chính là rất khó hiểu, cô bị một loạt động tác này của anh làm cho choáng váng, cứ đứng đần ra, cho đến khi ngón tay anh chạm vào mặt cô một cái.
Nói như vậy loại động tác giống kiểu khinh bạc này, hẳn là cô nên bày vẻ mặt không vui mắng anh một câu lưu manh thối, nhưng khoảnh khắc cô bị anh đụng phải, mẹ nó, giống như bị điện giật, cứ đần ra như vậy, cả người giống như bị điểm huyệt không hề nhúc nhích.
Ngay khi Trần Nhược Tố đang suy nghĩ có nên tức giận một chút hay không, cô nhìn thấy người đàn ông này đột nhiên bật cười.
Anh cười đến mức hơi khom người, ban đầu chỉ là tiếng cười phát ra từ cổ họng, nhưng dần dần lớn hơn.
Khoảnh khắc anh cười đến mức khom người lại, cô thấy trong mắt anh chảy ra vài giọt nước mắt, rồi rơi xuống đất.
Cười xong, anh dùng ngón cái dụi khóe mắt, lau hết nước mắt, lúc này anh mới nhìn về phía cô, đôi mắt đỏ rực chăm chú nhìn cô, nói một câu, “Cuối cùng cũng tìm được em, quả nhiên em chưa chết.
”
Trần Nhược Tố thật sự không hiểu, một người đàn ông đẹp trai như vậy sao lại giống một tên bệnh thần kinh, vừa khóc vừa cười, hơn nữa cái gì mà chết với không chết, nghe thật không may mắn.
Trần Nhược Tố đang muốn biểu đạt sự bất mãn của mình thì thấy anh đột nhiên đọc một cái tên: “Lâm Thanh Diệu.
”
Lâm Thanh Diệu? Ai là Lâm Thanh Diệu?
“Tôi không phải Lâm Thanh Diệu, anh nhận lầm người rồi.”
Trần Nhược Tố vốn định hỏi đường với anh, nhưng cô không muốn tiếp xúc với một người mắc bệnh thần kinh nhận lầm cô, cô nói: “Nếu anh không sao, tôi đi trước.
”
Cổ tay bỗng nhiên bị người đó túm lấy, Trần Nhược Tố nhíu mày nhìn lại: “Làm gì vậy? ”
Nhưng anh không có ý định buông ra, ánh mắt anh đánh giá trên người cô, tầm mắt dần dần sắc bén.
Nhưng anh lại cười một tiếng, khóe miệng nghiêng nghiêng cong lên, nụ cười có chút xấu xa, nhìn qua giống như là uy hϊế͙p͙, nhưng đáy mắt anh lại mềm mại, mang theo một loại vui mừng, giống như là đã đạt được điều đó vô cùng vui sướng.
“Ba năm không gặp cậu liền không nhận ra tôi sao? Tôi không xứng đáng được nhớ đến sao? ”
“Cái gì là cái gì?” Trần Nhược Tố bị anh nắm tay, có chút không tự nhiên: “Anh buông tôi ra.
”
Ánh mắt Hứa Nghiên Bách nhìn cô dần dần thắt chặt, anh cũng ý thức được có gì đó không đúng, sao nhìn cô như thực sự không biết anh.
Hứa Nghiên Bách chậm rãi tỉnh táo lại từ trong khϊế͙p͙ sợ gặp lại cô, anh túm lấy tay cô đi về phía trước, “Đi theo tôi trước.
”
“Không được, anh dẫn tôi đi chỗ nào, tôi còn phải đi giao đồ.”
Hứa Nghiên Bách cao 1m85, túm lấy cô thực sự giống như túm lấy đứa bé vậy.
Hứa Nghiên Bách kéo cô đến phòng làm việc của anh mới buông cô ra.
Trần Nhược Tố vẻ mặt cảnh giác nhìn anh: “Anh… Anh đang làm gì vậy? ”
Tuy là bộ dạng người này đẹp trai, nhưng đẹp không nhất định phải là người tốt.
Ánh mắt Hứa Nghiên Bách mang theo tìm tòi rơi vào trên người cô, “Cậu không biết tôi sao? ”
“Tại sao tôi phải biết anh, hôm nay là lần đầu tiên tôi gặp anh được không?” Trần Nhược Tố thật sự cạn lời: “Tôi thật sự không phải là Lâm Thanh Diệu gì đó.
Tôi chỉ đến để giao hoa thôi, thời gian sắp đến rồi, tôi phải vội vàng để giao qua đó.
“Trần Nhược Tố đi tới bên cửa, nhưng khóa cửa rất kỳ quái, cô không mở được, cô nói với Hứa Nghiên Bách: “Có thể phiền toái mở giúpêcửa chút được không? ”
Hứa Nghiễn Bách nhìn thấy bó hoa trong tay cô, lúc này mới nhớ ra anh đặt hoa, xem ra người lần trước anh nhìn thấy ở công viên chính là cô.
“Hoa này là do tôi đặt.”
“Anh đặt?”
Hứa Nghiên Bách đọc số điện thoại ra, Trần Nhược Tố nhìn thoáng qua, đúng là anh đặt.
Trần Nhược Tố đưa hoa ra, lấy ra một quyển sổ nhỏ.
“Vậy anh ký nhận một chút đi.”
Hứa Nghiên Bách nhận lấy hoa, tiện tay đặt trên bàn làm việc, trên quyển sổ cô đưa tới, ghi tên vào.
“Nếu không có việc gì thì tôi đi trước, phiền toái giúp tôi mở cửa một chút.”
“Có việc.”
“……”
Trần Nhược Tố vẻ mặt nghi hoặc: “Có việc gì vậy? ”
“Thật sự là cái gì cũng không nhớ?”
Sao lại đến vấn đề này rồi, Trần Nhược Tố cảm thấy cô giải thích vấn đề này đến mức miệng cũng sắp rơi.
“Không phải cái gì cũng không nhớ, thật sự tôi không phải Lâm Thanh Diệu mà.”
“Vậy thì là ai?”
“Trần Nhược Tố.”
“Trần Nhược Tố?” Hứa Nghiên Bách nhẹ giọng lẩm bẩm mấy chữ này, đúng là một cái tên hoàn toàn không liên quan, “Ai nói cho cậu biết, cậu là Trần Nhược Tố? ”
“Tôi vốn là Trần Nhược Tố.”
Trần Nhược Tố cảm thấy người này thật sự rất kỳ quái, không chừng thật sự là một bệnh thần kinh.
Trần Nhược Tố? Hứa Nghiên Bách không khỏi nở nụ cười, cho dù trên thế giới này có người giống nhau, nhưng cũng không có khả năng giống như đúc, cô gái anh thích từ thời trung học, ngũ quan, vẻ mặt của cô, cảm giác cô cho anh anh đều nhớ rõ ràng, người này chính là Lâm Thanh Diệu.
Hứa Nghiên Bách suy đoán, có thể cô bị mất trí nhớ.
Lâm Thanh Diệu mất trí nhớ, không có thanh mai trúc mã, không có tình yêu khiến người ta hâm mộ kia.
Trong sinh mệnh của cô cũng không có Tưởng Thiên Du, cô tựa như một tờ giấy trống, có thể để anh tùy ý lấp đầy.
Anh nhìn cô gái trước mắt, người chồng yêu quý của cô nhanh chóng tuyên bố cái chết của cô, vậy coi như Lâm Thanh Diệu kia không tồn tại là được rồi, Tưởng Thiên Du tự mình buông tha cho cô, là anh trăm ngàn cay đắng tìm được cô.
Vì vậy, … Cô nên là của anh.
Adrenaline nhanh chóng tiết ra cảm giác hưng phấn, trái tim trong lồng ngực điên cuồng nhảy dựng, cả cánh tay cũng vì khẩn trương mà tê cứng đau nhức, đau đầu cũng đúng như dự kiến mà đến.
Thế nhưng, loại cảm giác điên cuồng này lại khiến anh hưởng thụ, thậm chí nhịn không được còn nhếch khóe môi.
“Nếu như tôi không đoán sai, trên lưng có một lỗ kim, trở tay là có thể sờ được.”
Trần Nhược Tố vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía anh, không phải chứ, người này làm sao biết được?
Hứa Nghiên Bách có chút hứng thú nhìn biểu tình của cô, quả thực không cần quá rõ ràng, cô không cần trả lời cũng đã cho anh đáp án, sao lại ngây thơ không giấu nổi chuyện như vậy, có chút không giống Lâm Thanh Diệu khôn khéo, nhưng mà… vẫn còn rất đáng yêu.
“Anh… Sao anh biết? ”
Hứa Nghiên Bách cười rộ lên, “Đương nhiên tôi biết.
”
Năm đó vì kiểm tra xem có phải bệnh bạch cầu hay không, cô đã rút tủy sống, cho nên sau lưng để lại một lỗ nhỏ, không nhìn kỹ là không thấy, nhưng mà đưa tay ra sẽ sờ được, năm đó anh bồi ở bên cạnh cô, cho nên biết việc này.
Hứa Nghiên Bách từng bước đi về phía cô.
Anh không chỉ đẹp trai, khí thế trên người còn mạnh mẽ, Trần Nhược Tố bị khí thế của anh làm cho chấn động, theo bản năng lùi về phía sau.
Sau lưng đột nhiên đụng phải đèn trên bàn rơi xuống đất, đèn bàn bị đụng đến, lắc lư vài cái, mắt thấy sắp rơi trúng người cô, anh đi nhanh vài bước, cánh tay dài từ phía sau cô vòng qua đỡ lấy.
Động tác này vừa vặn kéo gần khoảng cách giữa hai người, trên người anh có hương nước hoa cologne, rất thanh đạm, hoà cùng sự ấm áp của thân thể chui vào chóp mũi của cô.
Trần Nhược Tố cảm thấy hơi thở chậm nửa nhịp, tim bất giác đập nhanh hơn.
Hứa Nghiên Bách thiếu chút nữa mất khống chế.
Chợt đến gần cô, chợt ngửi thấy mùi hương trên người cô, theo bản năng nhắm mắt lại, tham lam hít một hơi, ngón tay nắm lấy đèn bàn siết chặt lại, gân xanh nổi lên mãnh liệt, anh kìm nén một chút, lúc này mới đỡ đèn bàn lên, đứng thẳng người.
Có một loại cảm giác mập mờ cổ quái đột nhiên lan tràn ra, cảnh tượng rơi vào bầu không khí ngưng trệ lúng túng.
Trần Nhược Tố không thoải mái lắm, liền tìm lời hỏi thêm một câu: “Anh còn chưa nói cho tôi biết, sao anh biết sau lưng tôi có lỗ kim.
”
“Bởi vì…” Ánh mắt anh nhìn về phía cô dần dần trở nên sâu sắc, khóe miệng cong cong lại cực kỳ làm càn, “Anh là chồng của em.
”
Trần Nhược Tố: “…”
lời editor: Xưng hô bên đấy chỉ có wo với ni, nên tuỳ kiểu biến hoá vậy:> mình nghĩ trước đây LTD là bạn gái của TTD nên xưng hô của HNB với LTD là tôi – cậu, sau này anh lừa chị là vợ chồng nên đổi thành anh – em:>.