Tốt xấu gì anh cũng có vài phần lý trí để duy trì bình tĩnh, nên khiến người ta nhìn qua cũng chỉ là vui vẻ bình thường, nhưng thật ra trong lòng đã cảm thấy mình sắp bị bệnh thần kinh luôn rồi
Bàn tay của cô vẫn còn nắm lấy tay anh, lòng bàn tay cô mềm mại, Hứa Nghiên Bách trở tay cầm lấy, tốt xấu gì anh cũng duy trì vài phần dáng vẻ gật gật đầu, đáp: “Được, chúng ta yêu đương.
”
Lâm Thanh Diệu cũng nhịn không được cười rộ lên, cô nói: “Vậy bây giờ anh chính là bạn trai của em.
”
“Đúng, anh là bạn trai của em.”
Lâm Thanh Diệu nhìn nút thắt cởi trước ngực anh, cô vừa mới phát hiện, gió thổi lên, không chỉ lộ ra xương quai xanh của anh, còn có thể lộ ra một chút cơ bắp ngực của anh, quá đẹp, không được!
Bây giờ anh đã đồng ý, cô có lý do để quản lý nó.
Lâm Thanh Diệu liền kề sát vào một chút, cài lại từng cái cúc áo.
Hứa Nghiên Bách không rõ nguyên nhân, sau khi cài xong cô hài lòng nói: “Đẹp rồi.
”
Như vậy hơi nóng một chút, nhưng bây giờ mẹ nó anh còn có tâm tư để ý những thứ khác sao, trong đầu đều nghĩ Lâm Thanh Diệu yêu đương với anh.
“Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta trở về đi.” Lâm Thanh Diệu đề nghị.
“Được.”
Lâm Thanh Diệu xoay người lại bị người nắm lấy, bàn tay lớn, mang theo một chút chai sạn, Lâm Thanh Diệu nhìn thoáng qua bàn tay đang bị anh nắm lấy, lại nghiêng đầu nhìn về phía anh, anh nhìn về phía trước, một tay khác bỏ vào trong túi quần, vẻ mặt lạnh lùng, trông khá tự nhiên.
Lâm Thanh Diệu xấu hổ cúi đầu, để anh nắm tay.
Sắc trời sắp muộn, chim bồ câu đang ở bên cạnh bay lên, đèn đường sáng lên, xa xa đèn neon lấp lánh, quảng trường bắt đầu bật nhạc, một bài hát cổ điển châu Âu, có một loại cảm giác lãng mạn của cung đình cổ đại.
Hứa Nghiên Bách vốn tưởng rằng tại lễ kỷ niệm Minh Ưng, lời nói dối của anh bị vạch trần, là anh GG*, tuy sau đó cô đồng ý ở lại bên cạnh anh, rõ ràng chỉ vì cô nhớ đến anh tìm cô trở về lại giúp cô chăm sóc cha mẹ, anh vốn định chỉ cần cô ở lại bên cạnh là sẽ có cơ hội, nhưng không ngờ cơ hội đến nhanh như vậy, là cô chủ động đề nghị yêu đương.
Ngẫm lại cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, cô chính là Lâm Thanh Diệu, thiên chi kiêu nữ, toàn thân đều là hào quang, anh chỉ có thể ngước nhìn, không cách nào chạm tới người.
Nhưng bây giờ, tay cô bị anh nắm trong tay, tay cô thật mềm mại, nắm tay cũng không muốn buông ra.
Hai người tay trong tay đi qua quảng trường, cho đến khi lên xe vẫn chưa buông ra.
Hứa Nghiên Bách luôn cảm thấy tất cả những gì đang xảy ra trước mắt không quá chân thật, còn chưa phục hồi tinh thần lại.
Vì vậy, sau khi lên xe, anh do dự và hỏi: “Em thực sự yêu anh?” ”
“Đương nhiên.” Lâm Thanh Diệu không hiểu vì sao anh còn hỏi như vậy, “Làm sao vậy? Anh không tin em sao? ”
“Không phải.” Hứa Nghiên Bách xoay đầu sang một bên, khuỷu tay dựa vào lưng ghế, ngón tay đặt ở chóp mũi vừa vặn che đi khóe miệng không khống chế được, đôi mắt lộ ra bên ngoài lại chất đầy nụ cười.
Lòng bàn tay Hứa Nghiên Bách nóng bỏng, hai người nắm tay không lâu sau Lâm Thanh Diệu liền cảm thấy lòng bàn tay ướt đẫm.
Lâm Thanh Diệu hỏi anh: “Anh có cảm thấy chúng ta cứ nắm tay như vậy không thoải mái lắm không? ”
Hứa Nghiất Bách ngồi thẳng lại, quay đầu lại hỏi cô: “Em không thoải mái sao? ”
“Không.”
“Anh cũng không.”
Vì thế lại nắm tay về nhà.
Thím đã chuẩn bị xong bữa tối, lúc này hai người mới buông tay ra, mỗi người đi rửa tay ăn cơm.
Lâm Thanh Diệu có thể cảm nhận được niềm vui sướng của Hứa Nghiên Bách, ví dụ như lúc ăn cơm, cô chỉ cần nhìn qua anh là có thể đối diện với đôi mắt mang theo ý cười của anh, thế nào cũng có thể nhìn thấy anh cười, hoặc là cười với cô, hoặc là cúi đầu ăn cơm cũng cười, trên mặt chỉ thiếu viết mấy chữ to “Tâm tình của tôi rất tốt”.
Anh vui vẻ, thật ra, Lâm Thanh Diệu cũng rất thoải mái, từ hôm nay trở đi, cô đã có bạn trai, tạm biệt cuộc sống độc thân từ trong bụng mẹ 23 năm, rốt cục kết giao được một người bạn trai, sao lại không thoải mái chứ.
Đêm nay Lâm Thanh Diệu kích động đến nửa đêm mới ngủ, cả đêm đều nghĩ lại chuyện hôm nay, được anh nắm tay, nghe anh nói anh từng yêu bao nhiêu, mỗi một chi tiết đều có thể khiến người ta kích động đến run rẩy.
Triệu Tú Tú huấn luyện xong mấy nghệ sĩ vừa mới ra mắt không hiểu chuyện lắm xong, trợ lý nói cho cô biết tổng giám đốc Minh Ưng tới tìm, đang chờ ở phòng làm việc của cô, Tưởng Thiên Du tìm tới cửa Triệu Tú Tú cũng không ngoài ý muốn, cô thậm chí còn biết Tưởng Thiên Du sao lại đến.
Triệu Tú Tú đẩy cửa phòng làm việc ra, quả nhiên nhìn thấy Tưởng Thiên Du đứng ở trong phòng làm việc của cô, anh ta tựa vào bàn làm việc, trên tay kẹp một điếu thuốc, Triệu Tú Tú đã rất lâu không gặp Tưởng Thiên Du hút thuốc.
“Yo, người bận rộn Tưởng tổng sao lại miếu nhỏ này của tôi đây?”
Tưởng Thiên Du cũng không vòng vo với cô, trực tiếp hỏi cô: “Cô đã sớm biết Lâm Thanh Diệu đã trở lại đúng không? ”
“Đúng vậy.”
“Đã như vậy, vì sao không nói cho tôi biết?”
“Tại sao tôi phải nói với anh? Không phải anh và cô Vu thân thiết lắm sao? Nói cho anh thua anh sẽ vui vẻ à? ”
Trên mặt Tưởng Thiên Du nổi lên lửa giận, anh ta như lấy tàn thuốc ra phát tiết dập trên bàn làm việc của cô, tiện tay ném vào trong thùng rác, trong giọng nói cũng không khỏi mang theo vài phần tức giận, “Triệu Tú Tú, cô đang cố ý trả thù tôi phải không? ”
“Tôi trả thù anh cái gì? Đừng nghĩ quá nhiều.
”
Tưởng Thiên Du hạ lửa giận một chút, nói với cô: “Tôi biết lần đó tôi vì Vu Trinh quá xúc động nói chuyện làm tổn thương cô, thật xin lỗi.
”
Triệu Tú Tú kinh ngạc nhìn anh ta một cái, cô và Tưởng Thiên Du lớn lên với nhau từ nhỏ, biết tính tình người này, thiên chi kiêu tử mà, khó tránh khỏi kiêu ngạo, rất ít khi nhìn thấy anh ta chủ động nhận sai xin lỗi.
Triệu Tú Tú cũng không cảm ơn, giọng điệu của cô trào phúng, “Thật sự là không ngờ, đường đường là Tưởng tổng cũng sẽ cúi đầu xin lỗi, nhưng lời xin lỗi đột ngột đến này của anh khiến tôi rất sợ hãi đấy, anh nói thẳng ra đi, tìm tôi chuyện gì? ”
Tưởng Thiên Du nói: “Tôi biết gần đây cô muốn cho nghệ sĩ có tiết mục trên Lan Đài, tôi và giám đốc điều hành Lan Đài có quen biết, tôi có thể giúp nói một tiếng, còn nữa, khóa đào tạo nghệ sĩ mới của cô, tôi có thể đầu tư cho cô, muốn đầu tư bao nhiêu cũng được.
”
Hai điều kiện này, không thể không nói, thật sự tuyệt vời, hơn nữa còn vô cùng mê người.
Triệu Tú Tú hỏi: “Điều kiện gì? ”
“Giúp tôi hẹn Diệu Diệu.”
Triệu Tú Tú không chút nghĩ ngợi liền từ chối, “Vậy cũng không được, lần trước tôi đưa Diệu Diệu đến bữa tiệc, nếu không phải anh Hứa nể mặt Diệu Diệu sợ là tôi đã sớm bị anh ta xé xác luôn rồi, nếu tôi lại hẹn Diệu Diệu ra ngoài, vậy tôi không biết chết kiểu gì.
”
“Thế nào? Cô cảm thấy tôi không địch lại Hứa Nghiên Bách sao? Cô yên tâm, có tôi ở đây, cậu ta sẽ không làm gì cô.
”
“Vậy cũng không được.”
Ánh mắt Tưởng Thiên Du híp lại, “Nói cho cùng chính là không chịu hỗ trợ đúng không? ”
“Đúng vậy, không chịu.”
Lúc Tưởng Thiên Du đi ra từ phòng làm việc của Triệu Tú Tú, khuôn mặt đen đến mức sắp nhỏ ra nước, anh ta cởi áo khoác bên ngoài ra, cà vạt tùy ý kéo ra, lạnh lùng phân phó tài xế lái đi, tài xế sợ tới mức run rẩy, thiếu chút nữa không dám châm lửa
Vương Tỉ đang chỉ huy công nhân trên công trường bận rộn ngất trời thì bị người ta gọi đến phòng nghỉ, nhìn thấy Tưởng Thiên Du ngồi bên trong, rất ngoài ý muốn.
Tưởng Thiên Du bình thường rất bận rộn, hôm nay là ngày làm việc, sao lại rảnh rỗi chạy đến công trường xa xôi của anh?
“Sao anh lại ở đây?” Vương Tỉ hỏi anh ta.
Tưởng Thiên Du khẽ giương mắt nhìn lại, ánh mắt mang theo lãnh ý, Vương Tỉ theo bản năng rùng mình một cái, trong lòng thầm nghĩ không ổn, anh có thể cảm giác được tâm tình của Tưởng Thiên Du không tốt lắm.
“Chuyện Diệu Diệu trở về, cậu biết không?”
Vương Tỉ chột dạ tránh ánh mắt của anh ta, đáp: “Biết.
”
Sắc mặt của Tưởng Thiên Du càng nặng nề hơn, “Sao không nói cho tôi biết? ”
“Anh Hứa dặn như vậy, tôi cũng không có cách gì.”
“Anh Hứa? Mối quan hệ của cậu và Hứa Nghiên Bách tốt như vậy từ khi nào? Ai là người anh em lớn lên cùng cậu từ nhỏ? ”
Vương Tỉ nhỏ giọng nói: “Mấy năm nay anh Hứa ca giúp đỡ tôi không ít, tôi cũng không thể ăn cây táo rào cây sung mà? ”
“Ăn cây táo rào cây sung? Cậu nghĩ tôi là bên ngoài, cậu ta là bên trong? ”
“Tôi cũng không nói như vậy.”
“Vậy tại sao cậu không nói tin Diệu Diệu trở về cho tôi biết? Kết quả tôi là người cuối cùng biết? Mọi người đều coi tôi như một thằng ngốc? ”
Vương Tỉ nói, “Nói cho cậu biết làm gì, không phải lúc ấy cậu đã ở bên cô Vu sao? ”
Tưởng Thiên Du bị anh chặn lại như vậy, anh ta điều chỉnh hô hấp một chút, bình phục tâm tình, nói: “Khi đó tôi cũng không biết cô ấy còn sống.
”
“Sống hay không sống thì thế nào, cậu đã ở bên người khác…”
– Vương Tỉ! Tưởng Thiên Du lạnh lùng ngắt lời anh, “Tôi đến chỉ hỏi cậu một câu, cậu còn coi tôi là anh em không? ”
“Có, sao lại không chứ?”
“Nếu còn coi tôi là anh em, giúp tôi hẹn Lâm Thanh Diệu ra ngoài.”
Vương Tỉ lại lập tức từ chối nói: “Không được, nếu tôi dám làm như vậy, anh Hứa sẽ lập tức chém chết tôi.
”
– Vậy cậu không sợ tôi chém chết cậu?
“……”
Vương Tỉ bị kẹp ở giữa, cảm thấy mình quả thực không phải là người, anh nói: “Thiên Du, cậu cũng đừng trách tôi không giúp cậu, nói một câu lương tâm, Diệu Diệu là anh Hứa tìm về, lúc anh Hứa tìm Diệu Diệu khắp nơi cậu đang làm gì? Nói không chừng là đang vui vẻ ở chỗ nào đấy! Giờ tìm được Diệu Diệu rồi, cậu liền muốn nhặt tiện nghi? Sao mà tốt như thế được? ”
“Tại sao tôi không thể?” Cô ấy là vợ tôi, tại sao tôi không thể? ”
Tưởng Thiên Du nghiến răng nghiến lợi, gầm nhẹ ra tiếng, khí thế sắc bén khiến Vương Tỉ theo bản năng lui về phía sau vài bước.
Vương Tỉ chống lại ánh mắt của anh ta, tiếp tục kiên trì nói: “Cô ấy sớm đã bị cậu tuyên bố tử vong.
Là vợ của cậu, Lâm Thanh Diệu đã sớm chết rồi! Huống chi bây giờ cô ấy không còn ký ức trước kia, một lòng tín nhiệm anh Hứa, anh làm vậy làm gì? Nếu ở bên cô Vu, vậy thì ở bên cho tốt, mỗi người một chỗ không tốt sao? ”
“Tôi chỉ hỏi cậu một câu Vương Tỉ, giúp tôi không?”
Rõ ràng chính là uy hϊế͙p͙, nhưng Vương Tỉ vẫn lắc đầu, “Tôi không giúp được.
”
Lại là một lần không công trở về, Tưởng Thiên Du mặt âm trầm, một hồi lâu mới phân phó tài xế lái đi.
Buổi tối Dương Vân nghe thấy có người gõ cửa, bà đang tự hỏi ai sẽ đến muộn như vậy, mở cửa nhìn thấy Tưởng Thiên Du đứng ở bên ngoài, bà liền sửng sốt.
Dương Vân cảm thấy rất ngoài ý muốn, Tưởng Thiên Du sao lại tới nơi này, còn trễ như vậy?
Tưởng Thiên Du rất lễ phép chào hỏi, lễ phép nói: “Mẹ, đã lâu không đến thăm mẹ, mẹ có khỏe không? ”
Dương Vân không để ý mặt mũi anh ta, lạnh lùng hỏi: “Cậu tới nơi này làm gì? ”
“Đến thăm ngài.”
Dương Vân cười lạnh một tiếng nói: “Có cái gì mà thăm, cậu và Diệu Diệu đã kết thúc, sau này cũng đừng gọi tôi là mẹ.
”
Tưởng Thiên Du vẫn nhẫn nại nói: “Thật ra hôm nay tôi tới tìm ngài cũng có một chuyện muốn thương lượng, hẳn là ngài cũng biết chuyện Diệu Diệu trở về chứ? ”
Dương Vân nhíu mày, “Làm sao cậu biết? ”
Anh ta đoán không sai, xem ra Dương Vân cũng biết, tất cả mọi người đều biết, chỉ là không ai nói cho anh ta biết.
Tưởng Thiên Du bình phục lại một chút cảm xúc rồi nói tiếp: “Giờ cô ấy mất trí nhớ, bị một người tên là Hứa Nghiên Bách lừa gạt xoay vòng, Hứa Nghiên Bách hẳn là cũng đã gặp qua, cậu ta là bạn của tôi, không biết ngài còn có ấn tượng hay không? ”
Dương Vân nói: “Sao tôi lại không có ấn tượng được, Diệu Diệu mất tích mấy năm nay, đứa nhỏ này thường xuyên đến thăm tôi.
”
Lời này của Dương Vân khiến Tưởng Thiên Du kinh hãi.
Hứa Nghiên Bách thường xuyên đến thăm Dương Vân, sao anh ta không biết? Hơn nữa hình như Dương Vân rất hài lòng về Hứa Nghiên Bách?
Thật đúng là xem thường Hứa Nghiên Bách mà, làm vậy, gạt anh ta vụng trộm tìm Lâm Thanh Diệu, ngay cả chuyện đến thăm mẹ vợ cậu ta cũng giấu.
“Tôi biết cậu muốn nói gì, nhưng làm cậu thất vọng, Diệu Diệu và Nghiên Bách ở bên nhau là tôi đồng ý.”
Lời nói của Dương Vân dập tắt một tia may mắn cuối cùng của Tưởng Thiên Du, chuyến đi này của anh ta đúng là muốn nhờ Dương Vân hỗ trợ, nhưng không ngờ tới Hứa Nghiên Bách cũng đã “mua chuộc” Dương Vân.
“Còn có việc gì không?” Dương Vân hỏi anh ta
Tưởng Thiên Du kiềm chế lửa giận, nói: “Hôm nay tôi đến thăm ngài một chút, nếu ngài khỏe mạnh, tôi cũng yên tâm, tôi đi trước, bảo trọng.
”
Tưởng Thiên Du lên xe, rốt cuộc không khống chế được lửa giận, một nắm đấm nện vào ghế trước, khiến tài xế run rẩy một chút, lưng cứng đờ không dám nhúc nhích.
Hứa Nghiên Bách ơi là Hứa Nghiên Bách, tâm cơ nặng đến mức này, thế mà anh ta vẫn luôn coi cậu ta là huynh đệ tốt.
Tưởng Thiên Du bình phục tâm tình trong chốc lát, mới hỏi trợ lý phía trước một câu, “Mã Thiên Hùng bên kia nói như thế nào? ”
Trợ lý nơm nớp lo sợ trả lời, “Mã Thiên Hùng nói cậu ta nguyện ý vì Tưởng tổng cống hiến.
”
Tưởng Thiên Du cười lạnh một tiếng, Còn tưởng rằng lợi hại thế nào, cũng không phải nuôi một đứa biết cắn ngược.
”
Tưởng Thiên Du về đến nhà, giúp việc nói cho anh ta biết, cô Vu Trinh đến thu thập hành lý, thu dọn xong liền rời đi.
Tưởng Thiên Du chỉ thản nhiên gật đầu, anh ta đã không còn tâm tư suy nghĩ nhiều như vậy.
Anh ta đi đến trước cánh cửa vẫn luôn khóa chặt, anh ta không cho phép người khác tới gần nơi này, trong này tất cả đều là đồ của cô, chỉ có anh ta và cô mới có thể vào.
Tưởng Thiên Du dùng vân tay mở khóa, đẩy cửa đi vào, cũng không phải là căn phòng rất lớn, bốn phía đặt kệ dựa vào tường, trên kệ chất đống đồ đạc của cô, búp bê cô thu thập, ảnh chụp của cô, còn đặt một hộp mật mã, mật mã chỉ có một mình cô biết, cũng không biết bên trong cất giấu cái gì.
Đối diện cửa là một cái bàn, trước bàn làm việc bày giá vẽ, nơi này vốn là phòng làm việc của cô, sau khi cô rời đi, anh ta chuyển tất cả đồ đạc của cô đến nơi này, hoàn toàn niêm phong lại.
Lúc này, anh ta đứng trên kệ, đối diện là ảnh của cô, trong ảnh cô tươi cười rạng rỡ, cô luôn thích cười, khi cô cười lên có thể làm ấm lòng người.
Rõ ràng biết cô còn sống, rõ ràng biết cô ở không xa, nhưng hết lần này tới lần khác lại không gặp được cô, anh ta chưa bao giờ bị động như thế, loại cảm giác bó tay luống cuống này thật sự là khó chịu!
Tác giả có một điều để nói: khi anh không thể tìm thấy Diệu Diệu, cô ấy đã yêu người khác.