Thái sư trong triều Triệu Nột, năm nay bốn mươi tuổi, người cao mà gầy, mũi khoằm, cằm nhọn, hai mắt sáng như chim ưng, miệng thường xuyên mím lại, lúc cần suy nghĩ việc gì, sẽ không tự chủ mà xoa ngón tay.
Hắn có tiếng là nội đấu trong nghề, ngoại đấu bình thường, chưa từng chinh chiến lấy công lập nghiệp, cũng chưa từng hiến kế an bang định quốc, chỉ có nhận hối lộ là dày dặn kinh nghiệm, với việc tranh đấu hậu cung cũng nghiên cứu kỹ càng.
"Lão gia, lão gia, ngài xem tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?" Thái sư phu nhân Đan Lan vừa vui sướng, lại vừa lo lắng: "Muội muội, à không, Đan phi nương nương nói, hoàng hậu nương nương cùng Vân nhạc sư viết thư cho nhau, chứng cớ vô cùng xác thực, chỉ cần có phong thư này chúng ta liền có thể lật đổ hoàng hậu, không phải sao?"
"Khó nói." Triệu thái sư trầm mặc một lúc lâu: "Tuy đã nắm bảy tám phần trong tay, nhưng như thế vẫn chưa đủ."
"Ai, thật là phiền phức, bắt không được mà không bắt cũng không xong!" Đan Lan thở dài.
"Bất quá, ngày mai có hội thưởng nguyệt quan đăng (ngắm trăng xem đèn), thật ra là cái cớ tốt!" Ánh mắt Triệu thái sư sắc bén, xuyên qua cửa sổ giấy nhìn chằm chằm vào không trung.
"Hội thưởng nguyệt quan đăng?" Đan Lan khó hiểu: "Lão gia, không phải ta đã nói sao? Ngày mai hoàng hậu cùng thái tử không đi, chỉ có tỷ muội chúng phi tần tham dự mà thôi!"
"Cho nên mới nói, đây là một cơ hội tốt." Triệu thái sư nói: "Theo ta biết, đêm đó bệ hạ sẽ mở tiệc chiêu đãi sứ giả Ba Tư, vừa không tham gia lễ hội, cũng không đến Nguyên Hanh cung của hoàng hậu."
"Thì tính sao?"
"Ở Nguyên Hanh cung chỉ còn lại hoàng hậu cùng Vân nhạc sư, tuy có thái tử điện hạ, nhưng là người mới khỏi ốm dậy không nổi." Triệu thái sư vỗ tay cười to "Cơ hội tốt như vậy, sao có thể bỏ qua?"
"Có lí!" Đan Lan bừng tỉnh đại ngộ: "Các phi tần đều ở hội thưởng nguyệt quan đăng, sẽ không ai quấy rầy, hoàng hậu cùng Vân nhạc sư có thể làm chuyện ô uế!"
"Chỉ cần chúng ta phái người đáng tin vào Nguyên Hanh cung tìm hiểu một phen, nhất định có thể bắt được nhược điểm của hoàng hậu, hơn nữa còn lá thư kia, nàng không thể chối cãi được!" Ánh mắt Triệu thái sư hung ác.
"Nhưng mà... nếu hoàng hậu cùng Vân nhạc sư thanh thanh bạch bạch, không hề có liên quan thì sao?" Đan Lan lại phát sầu: "Như vậy phái người đi cũng không tìm được nhược điểm gì."
"Trong sạch hay không, cũng không phải do bọn họ quyết định."
"Nhưng Vân nhạc sư kia mắc chứng bệnh cổ quái, hắn nhìn thấy nữ nhân sẽ ngất đi!"
"Hắn thật thông minh, muốn dùng cách này tránh người khác nhòm ngó." Triệu thái sư cười lạnh một tiếng: "Nhưng chúng ta cứ kiên quyết nói rằng, hắn muốn cùng hoàng hậu làm chuyện ô uế, để tránh tai mắt của người khác nên mới cố tình diễn như vậy!"
"Đúng rồi!" Đan Lan vỗ tay: "Nhân chủy lưỡng trương bì (gốc:人嘴两张皮, nghĩa là sự việc tốt hay xấu là do cách nói của mọi người), nói thế nào thì là thế đấy!"
"Chỉ cần chúng ta chế ra vài cái chứng cớ phạm tội, cho dù bọn họ có một trăm cái mồm, cũng không cãi lại được." Triệu thái sư cười lạnh mở ra ngăn kéo đầu giường, bàn tay khô gầy lấy ra một tờ hồng chỉ (giấy đỏ).
Nguyên Hanh cung.
"Thưa, hoàng hậu nương nương nói, hội thưởng nguyệt đăng quan đăng mà hậu cung tổ chức vào đêm mai, hoàng hậu nương nương, thái tử điện hạ cùng Vân nhạc sư không cần tham dự, có thể ở đây nghỉ ngơi tĩnh dưỡng." Tiểu thái giám Đinh Hiền thông báo mệnh lệnh của hoàng hậu.
Thần sắc Lý Việt Bạch không khỏi ngưng trọng.
Hội thưởng nguyệt quan đăng, trong nguyên tác là một chương phi thường tàn khốc.
Nguyên tác, khi màn đêm buông xuống, hội thưởng nguyệt quan đăng bắt đầu, thái tử điện hạ vẫn còn ở trên giường hôn mê bất tỉnh, Vân Duy Tri cùng hoàng hậu nương nương cùng nhau làm bạn, sau hai canh giờ, không ngờ Đan phi rời khỏi yến tiệc, một mình đi đến Nguyên Hanh cung.
Đan phi hướng hoàng hậu nương nương thỉnh an, nói chút chuyện nhà chuyện cửa, sau đó yêu cầu hoàng hậu cho cung nữ thái giám lui xuống, lấy ra một tờ hồng chỉ.
Tờ giấy kia màu đỏ, chữ ở trên được viết bằng mực trắng, tựa hồ như viết bằng kim phấn, trông thập phần tinh xảo, nhưng lại không nhận ra đó là chữ viết của nước nào.
Đan phi nói: "Đây là thứ mà thi nhân Ngô Tử Đạo triều trước để lại, được thi nhân dân gian sao chép tới nay, vừa hay có một cái ở trong tay thần thiếp, thần thiếp nghĩ nương nương sẽ yêu thích cái này, vì thế đặc biệt mang đến cho nương nương."
Thi nhân Ngô Tử Đạo triều trước học thức uyên bác, tinh thông văn tự các quốc gia từ cổ tới kim, lưu lại không ít tàn thiên (dấu tích). Hoàng hậu yêu thơ, mỗi khi có được thơ hay trong tay, nhất định sẽ chép lại. Nàng lập tức lệnh cho cung nữ nhận lấy, dưới ánh trăng cẩn thận đánh giá, quả nhiên là thứ tốt hiếm thấy.
Đan phi thấy hoàng hậu thích, cũng rất đắc ý, uống mấy ngụm trà rồi vội vàng cáo từ.
Không ngờ sau đêm đó, Đan phi bị bệnh, thần chí không rõ, khi mời thái y đến chẩn bệnh, thì nói là trúng độc.
Đêm đó Đan phi tham gia hội thưởng nguyệt quan đăng, các phi tần khác đều không trúng độc, vì sao chỉ có mình nàng trúng? Sau khi tra xét mới biết được, khi yến tiệc diễn ra nửa chừng, Đan phi tới Nguyên Hanh cung của hoàng hậu nương nương, còn uống mấy ngụm trà ở đó.
Hoàng đế vốn dĩ đa nghi, xưa nay chỉ sủng ái Đan phi, xa cách hoàng hậu, nghe nói việc này, long nhan giận dữ, liền cho người tra xét. Kết quả người người đều nói, lúc Đan phi cùng hoàng hậu gặp nhau, hoàng hậu cho thái giám cung nữ lui xuống dưới, vì thế không ai biết chuyện gì đã xảy ra.
Hoàng đế hạ lệnh tra xét Nguyên Hanh cung của hoàng hậu, kết quả tìm thấy mấy tờ giấy chép thơ, tuy trên mặt là chữ viết kì lạ không ai đọc được, nhưng xác định là bút tích của hoàng hậu không sai.
Các học sĩ Long Uyên đến kiểm chứng, phát hiện đây là chữ viết của Việt Quốc, nhưng khi nhìn đến nội dung, ai cũng đổ mồ hôi lạnh, tay run rẩy.
Đây là một bài thơ diễm tình!
Không chỉ là vậy, bài thơ này lấy góc độ nữ tử viết cho tình lang, dịch ra chữ Hán, tên là .
Không những thế, trong bài thơ còn thường xuyên nhắc tới tên tình lang, dịch ra chữ Hán là chữ "Vân"!
Đây là bút tích của hoàng hậu, ở trong cung của hoàng hậu lục soát ra, đúng lúc Vân nhạc sư ở đó...
Vô luận nhìn từ góc độ nào cũng cho ra phán đoán, đây là thư tình hoàng hậu viết cho Vân nhạc sư.
Hoàng hậu kinh ngạc thất sắc, vội vàng biện giải: "Đây đúng là thần thiếp viết, nhưng thần thiếp không biết chữ Việt Quốc, chỉ là chép lại mà thôi! Lúc hội thưởng nguyệt quan đăng đang diễn ra, là Đan phi đến đưa cho thần thiếp một tờ hồng chỉ hiếm thấy, thần thiếp mới chép lại!"
Hoàng đế sắc mặt xanh mét, hai mắt như muốn lồi ra ngoài: "Hoàng hậu! Ngươi luôn miệng nói tờ hồng chỉ đó là do Đan phi đưa tới, vậy ngươi có chứng cớ gì? Tờ hồng chỉ kia bây giờ ở đâu?"
Hoàng hậu nghĩ lại, lúc này mới yên lòng, đúng vậy, xưa nay nàng vốn cực kì yêu thơ, tờ hồng chỉ kia đương nhiên là được để ở đầu giường, vì thế nàng tự mình lên tìm, nhưng quanh đi quẩn lại chỉ có tờ giấy mình chép.
Hoàng hậu lại tiếp tục giải thích: "Rõ ràng tối qua đặt ở đây, hiện tại..."
"Hoàng hậu tưởng là tùy tiện lấy một cái cớ là có thể lừa trẫm sao?" Hoàng đế càng thêm tức giận.
Thái y chẩn bệnh xong, nói Đan phi trúng một loại độc, gọi là "Bách Vong tán".
Bách Vong tán, dược đúng như tên, chỉ cần trộn lẫn vào trong nước mà uống, sẽ dẫn đến hoa mắt chóng mặt, đầu óc hỗn loạn, quên đi chuyện xảy ra ngày hôm đó.
Bởi vậy, Đan phi đối với chuyện mình rời khỏi yến tiệc đến Nguyên Hanh cung đã quên sạch sẽ, mặc kệ hoàng hậu chất vấn như thế nào, nàng đều một mực khẳng định mình không đưa cho hoàng hậu tờ hồng chỉ kia.
"Đan phi tuy mất trí nhớ, nhưng vẫn còn cung nữ thái giám có thể làm chứng!" Hoàng hậu một mực cãi lại.
"Bọn họ là người của ngươi, đương nhiên sẽ thay ngươi che giấu!" Hoàng đế cả giận nói: "Hơn nữa có người nói rằng, sau khi trời tối ngươi cùng Vân nhạc sư dây dưa một chỗ, bị Đan phi bắt gặp! Sau đó ngươi liền cho tất cả mọi người lui xuống, một mình nói chuyện với Đan phi!"
Trải qua quá trình chữa bệnh của thái y, bệnh tình Đan phi dần có chuyển biến tốt đẹp, tuy chưa thể nhớ lại hết chuyện hôm đó, nhưng có thể nhớ rời rạc vài đoạn, Đan phi nằm trên giường bệnh, yếu ớt nói: "Thần thiếp nhớ rằng thấy hoàng hậu nương nương cùng Vân nhạc sư trò chuyện thật vui vẻ, sau đó không nhớ thêm gì nữa."
Cứ như vậy, trong mắt hoàng đế, trong mắt mọi người, mọi chuyện đều rõ như ban ngày.
Ngày hội thưởng nguyệt quan đăng hôm đó, hoàng đế bận chiêu đãi sứ thần, chư vị phi tần ở trong hoa viên tham dự yến tiệc, ở Nguyên Hanh cung, hoàng hậu nhân cơ hội cùng Vân nhạc sư yêu đương vụng trộm, còn viết bài thơ đầy tình sắc.
Không ngờ, Đan phi đột nhiên đi đến thỉnh an hoàng hậu, không cẩn thận biết được bí mật.
Vì thế, hoàng hậu cho thái giám cung nữ lui xuống, dụ Đan phi uống trà có Bách Vong tán, làm nàng quên đi chuyện hoàng hậu thông dâm.
Không nghĩ tới thân thể Đan phi yếu ớt, phản ứng với độc quá mức kịch liệt, dẫn đến sự tình bại lộ.
Chứng cớ phạm tội vô cùng xác thực, hoàng hậu hết đường chối cãi.
Nàng chỉ có thể biện giải rằng, mình không biết chữ Việt Quốc, Vân nhạc sư cũng vậy, không có khả năng dùng chữ Việt Quốc viết thư cho nhau, nhưng mà, không một ai tin tưởng.
Mọi người đều biết hoàng hậu tài hoa hơn ngươi, có thể ngâm thơ có thể làm phú, Vân nhạc sư lại giống như tiên hạ phàm, lấy tài năng của bọn họ, hẳn là biết chữ Việt Quốc.
Án oan cứ như vậy mà nên.
Triệu Nột cùng tỷ muội Đan thị lên kế hoạch hoàn toàn trùng khớp, nhưng cũng không phải không thể phá giải, trên thực tế, chỉ cần gặp chiêu nào phá chiêu đó là được, dễ như trở bàn tay.
Lý Việt Bạch cuộn mình trong chăn, cắn ngón tay tự hỏi.
"Thái tử điện hạ." Cuối cùng hắn gọi thằng nhóc vẫn luôn nhìn mình, giống như nhìn thế nào cũng không đủ: "Thảo dân có rất nhiều lời muốn nói với hoàng hậu nương nương, xin thái tử truyền lời giúp."