Marion Jones thân mến,
Đùi cậu thế nào rồi?
Cảm ơn cậu vì đã viết mail dài thế cho mình, nếu đúng là cậu gõ bằng một ngón tay thì nói với ngón trỏ của cậu là tớ ngưỡng mộ nó. (Dù sao cậu cũng không gõ bằng ngón cái đấy chứ?)
Tớ theo được cậu từ đầu đến cuối thư bất chấp rượu sake, chỉ có một điều tớ không hiểu, đó là làm thế nào mà cậu lại cảm thấy thư giãn khi nghe Évita...
Tớ thì tớ chẳng bao giờ trì hoãn gì sang ngày hôm sau cả, không phải vì tớ là Wonder Woman, chỉ là vì tớ không thể làm khác được. Khi có việc gì đó phải làm, thì chừng nào việc chưa xong tớ sẽ còn rất căng thẳng. Thế đúng là loạn thần kinh thật nhưng rất hiệu nghiệm. Và cũng mệt mỏi nữa. Tớ có khả năng lại đứng lên chỉ để đậy nắp một chai nước. Thật kinh khủng. Chỉ nói đến chuyện đó thôi là tớ lại nghĩ tới công việc là lượt, thư từ chậm trễ và công việc chợ búa của tớ rồi, và tớ phải dừng lại ngay vì nếu không tớ sẽ bỏ lỡ khoảng thời gian dành cho cậu mất. Đây là cái vòng luẩn quẩn vì ta lúc nào chẳng có việc gì đó để làm. Và một khi ta nghĩ đã làm tất cả thì tất cả đều phải được làm lại. Có khi nào cậu tường tận được toàn bộ giấy tờ của cậu không? Bởi vì tớ ấy mà, tớ chẳng bao giờ làm được tốt hơn “gần như”. Được rồi, tớ sẽ bình tĩnh vì nếu tớ bắt đầu thế này cậu sẽ chẳng cần tới sake để đầu óc quay cuồng nữa đâu.
Trên thực tế thì sao chiếu mệnh của cậu là gì? Cả cung của cậu nữa, cậu có biết không?
Tớ đồng tình với ý kiến cậu đưa ra về niềm vui sướng mà bói toán mang lại. Tớ quan sát mấy cô bạn gái của mình, vài người trong số họ buông xuôi hoàn toàn sau khi rơi vào tình trạng đổ vỡ. Thỉnh thoảng bọn tớ gặp nhau ở nhà hàng và họ chẳng trang điểm cũng chẳng làm tóc gì hết, rõ ràng là họ vẫn mặc nguyên xi như lúc rời khỏi giường vào buổi sáng; tớ thấy thế thật đáng tiếc. Nhất là khi trong lĩnh vực mua sắm, họ sở hữu một sức mạnh tia đồ phi thường... Tớ thì ít nhất tớ cũng đang thử! (Mỗi lần chuẩn bị đi chơi, tớ lại xem lại các công thức nấu ăn vốn luôn kết thúc bằng một câu “Đã sẵn sàng!” vui vẻ! Khi trang điểm xong, tớ thường ngắm lại mình và nghĩ đến chuyện đó. Cũng vậy thôi, có điều cái câu “Đã sẵn sàng” của tớ thì không có dấu chấm than)
Hẳn cậu cũng sẽ đồng ý với tớ, những người cứ khẳng định mình vẫn còn say mê sau vài năm kết hôn hoặc là những kẻ dối trá, hoặc là những diễn viên đại tài, hoặc có thể là những kẻ may mắn chết tiệt mà tớ hy vọng chẳng bao giờ gặp phải.
Rốt cuộc thì nhìn chung, tớ thấy mấy cô nàng đỏm dáng ngày càng ít đi. Vẫn sẽ luôn xuất hiện những ả chỉ nghĩ đến vẻ ngoài chải chuốt của mình, nhưng tớ thì tớ nghĩ đến những người phụ nữ coi việc quan tâm đến ngoại hình là biểu hiện của phép lịch sự. Tớ nhận thấy trong đám cưới Sarah, cậu thường xuyên tô lại son môi; và điều đó quả là rất ổn.
Tuần tới, Vincent phải đi Hambourg, Chủ nhật anh ấy mới về Paris, nên bố tớ đã tranh thủ rủ tớ đi cùng đến đám cưới Claire, con gái của bạn ông. Tớ chẳng muốn đi gì cả vì tớ chỉ quen cô ta sơ sơ thôi, nhưng bố tớ cứ nằn nì mãi. Ông bảo tớ rằng việc đi dự đám cưới này sẽ giúp tớ thay đổi tư duy nhưng tớ tin là trên thực tế, việc Vincent vắng mặt đã khiến ông chạnh lòng nghĩ tới cảnh cô đơn của chính ông, cái cảnh mà ông chịu không nổi.
Tớ đã mua Jane Eyre, một ngày nào đó hẳn nó sẽ có ích cho tớ. Từ giờ đến lúc ấy, tớ đặt nó trên chồng sách của mình, chúng vẫn đang kiên nhẫn chờ tới khi tớ có thời gian dành cho chúng.
Ồ, đến lúc đi ngủ rồi, tớ bị căn bệnh đau nửa đầu khủng khiếp và tớ tự nhủ bị đột quỵ lúc này thật sẽ chẳng thích hợp gì cả.
Hôn cậu,
A.
TB: Cậu rất cừ khi ngừng được mấy cái thứ giảm hàm lượng chất béo. Kem, sô cô la, đàn ông... Một số thứ có hàm lượng chất béo cao hơn nhiều.
TTB: Rất tiếc vì cậu bị đau mình mẩy, tớ nghĩ khóa học của cậu rất nhẹ nhàng, thư giãn và chỉ đơn thuần là co duỗi thôi chứ... Thật hợp với cậu quá đi! (Nếu cậu vẫn còn há hốc mồm kinh ngạc thì nên tranh thủ cơ hội này mà cho thứ gì đấy ngòn ngọt vào miệng ấy.)
Buổi sáng như kéo dài vô tận, tôi sốt ruột chờ Julien đẩy cánh cửa cửa hàng để đón tôi đi ăn trưa.
Julien hẳn vừa thoát khỏi một vụ đổ vỡ mà tôi đoán là đau đớn lắm, nhưng như mọi khi, cậu không ngớt ba hoa và khẳng định mọi chuyện ổn cả. Lẽ dĩ nhiên, cuộc trò chuyện giữa chúng tôi chuyển sang chủ đề các cặp đôi. Tôi để mặc cậu ấy phỉnh phờ mình dù tôi không phải người dễ lừa.
- Chuyện đó sẽ chẳng bao giờ suôn sẻ cả, cô ta quá... đàn bà.
- “Quá đàn bà” là sao?
- Quá khác biệt. Chỉ cần so sánh căn hộ của bọn tớ là đủ để biết bọn tớ chẳng bao giờ có thể sống được cùng nhau. Trong phòng tắm của tớ luôn có vài vật dụng như bàn chải đánh răng, kem đánh răng, kem cạo râu, xà phòng và một cái khăn tắm cũ. Còn trong phòng của cô ta thì có tới tận... 237 vật dụng! Phần lớn là các vật dụng khó nhận dạng...
- Nhưng cậu đang huyên thuyên gì chứ? Ở nhà cặp đôi nào mà chả thế, không phải vì vậy mà tất cả các mối quan hệ đều đi đến thất bại!
- Còn nhiều điều khác nữa chứ! Chẳng hạn cô ta ăn mặc cầu kỳ toàn vì những chuyện không đâu: đi chợ, xuống nhà lấy thư, đến ngân hàng... Mọi lý do đều được viện đến để thử cả đống quần áo và trang điểm rõ công phu hàng tiếng đồng hồ. Tớ thì cậu biết đấy, ma chay hiếu hỉ gì thì tớ cũng chỉ mặc đúng một bộ com lê; còn không thì tớ rất là thoải mái.
- Mấy chuyện cậu nói toàn là tiểu tiết cả. Thế cô ta có phàn nàn chê trách gì cậu không?
- Ôi cô ta phàn nàn suốt ngày. Nhất là về cái mà cô ta gọi là “thiếu khả năng lắng nghe” của tớ. Hay thứ gì đó đại loại thế. Tớ chẳng bao giờ quá chú tâm cả.
- Cậu cứ ra vẻ, nhưng cậu cũng hệt như Ambre vậy: cậu đang căng thẳng.
- Nhưng không hề nhé, thực đấy. Cậu biết mà, đàn ông đâu có than vãn khi nghĩ tới những thời điểm tốt đẹp nhất; họ chỉ tìm cách tự an ủi khi hồi tưởng những thời điểm tồi tệ nhất mà thôi. Mà chỉ có đúng một điều khiến tớ phát điên: mỗi lần bọn tớ cãi nhau, lúc nào cũng là cô ta nói lời chốt hạ. Tớ từng thử khóa miệng cô ta vài lần gì đấy; thế nhưng những lời chốt hạ của tớ lại ngay lập tức trở thành mở đầu cho một cuộc cãi vã khác! Đúng là địa ngục. Sau một hồi tớ bèn trút thù hận vào con mèo của cô ta. Cô ta yêu con mèo đó lắm và tớ cũng vờ như mình yêu nó, nhưng khi cô ta khiến tớ phát rồ lên thì tớ bèn khẽ đạp cho nó vài đạp.
- Cậu bệnh thật.
- Đâu có, là sáng suốt mới đúng.
Cô phục vụ bàn với vẻ hơi lơ đãng ngắt quãng chúng tôi đúng lúc tôi chuẩn bị thấy sốt ruột.
- Anh chị có muốn gì khác không?
- Cho tôi một cốc không...
Julien nhìn tôi nhưng tôi ra hiệu là không muốn dùng gì.
- Làm ơn cho tôi một cốc không cafein.
Hai phút sau cô phục vụ quay lại với hai cốc cà phê.
Tôi nói với cô ta là chúng tôi chỉ gọi có một cốc.
- Thế không phải là: Hai-cafein[5] sao? cô ta vừa hỏi vừa nhấn mạnh từng từ với vẻ mặt thật nực cười.
[5] Có hiện tượng đồng âm trong tiếng Pháp khi nói “décaféiné” (không cafein) và “deux caféinés” (hai cafein).
- Không: chỉ là Một-không-cafein thôi.
Cô ta mang hai cốc cà phê đi, Julien chỉnh lại khăn quàng cổ rồi nhìn tôi.
- Tớ thậm chí còn chẳng nói nổi cho người ta hiểu là tớ chỉ gọi một cốc cà phê thì vì lẽ gì mà cậu lại muốn thuyết phục tớ rằng tớ được sinh ra là để sống với một người phụ nữ cơ chứ?
Điện thoại di động của tôi đổ chuông, Sylvia gọi.
Cô ấy đang tập một vở kịch mới và gửi giấy mời cho tôi, dĩ nhiên cô cũng có gửi giấy mời cho Julien. Chúng tôi tự hỏi liệu phải coi đây là tin vui hay thảm họa, và quyết định chọn cả hai. Tôi gợi ý hai đứa sẽ đi riêng đến đó để tránh nguy cơ, nhưng như thế thì quả là mất hết cả vui.
Thế là chúng tôi quyết định sẽ đi cùng nhau, và cũng trịnh trọng cam kết sẽ gắng kìm chế mình...