Đội quân tham dự phong ấn củaThần Ma ở dưới chân núi tụ họp. Gió gào thét,
tuyết lớn đầy trời. Vũ Dương chắp tay đứng ở dưới chân núi, y phục màu
đỏ tung bay, Tuyết rơi trên tóc đen, dung nhan mờ ảo, đẹp hơn cả thần
tiên. Ta xoa xoa tay hướng về bên cạnh hắn lại bước tới, hắn như lơ đãng ôm ta ôm vào trong lồng ngực, xung quanh liền có một bức bình phong vô
hình tách gió tuyết ra.
Thần giới quân đội cũng lục tục đến đông đủ, ta gặp được Nguyên Quân, Phong Phi Phi, Nhị Lang thần và người toàn thân áo đen, lạnh lùng- Lưu Hương. Buổi tối ở dưới chân núi cắm trại,
bọn họ vội vàng kiểm kê nhân số, ta ở bốn phía vòng tới vòng lui hái
Tuyết Liên. Cuối cùng bị Kim Long hung ác mang trở về. Vũ Dương nắm chặt tay của ta, lông mày khẽ nhíu: “Lạnh như băng thế này, còn chạy loạn
khắp nơi.” Không nhìn vẻ mặt của đám người Nguyên Quân đang ở xung
quanh, xách ta như xách một con chó nhỏ ôm vào trong lồng ngực.
Tất cả mọi người trợn mắt nhìn ta, ta rụt người lại, cố gắng không cho ai
nhìn thấy, trên người hắn, thật sự là cực kỳ ấm áp. Bọn họ tiếp tục
thương lượng hành trình của ngày mai, ta chọc ghẹo mà lấy tay luồn vào
bên trong vạt áo của hắn , hắn cứng người, tiếp tục phân tích vị trí của từng cái góc ưu thế và nhược điểm của binh sĩ dị độ Ma giới.
Tay của ta còn có chút lạnh, chạm và da thịt của hắn, đột nhiên nghĩ đến
hai chữ —— mất hồn. Hắn vẫn như cũ làm như chưa phát giác, chỉ là tốc độ nói càng lúc càng nhanh, nói xong, lập tức ôm ta ra ngoài, nghênh ngang rời đi. Trong doanh trướng Vũ Dương câu môi cười khẩy, yêu dã tận
xương: “Câu dẫn ta?”
Ta ngay tại chỗ hướng về giường bên trong
lăn đến, lăn tới góc dường, sau đó thật nhanh chùm chăn đắp kín: “Con
mắt nào của chàng nhìn thấy ta quyến rũ chàng rồi?” Hắn cười khẩy đột
nhiên nhấn trụ ta, thò tay vào, chạm vào bên hông ta, thời điểm sau khi
hôn lên môi ta hắn mới trầm thấp nói: “ Cả hai con mắt.”
Dây dưa một trận, hô hấp cảu hắn nặng nề vỗ vỗ đầu của ta: “Ngủ đi.” Những mùa
đông trước khi ta ngủ một mình, hơn nửa đêm tay chân đều rất lạnh, nhưng là ở trong lồng ngực của hắn, toàn bộ cơ thể ngay cả ở trong mơ đều cực kỳ ấm áp.
Mùi hoa nhàn nhạt quanh quẩn bên người, ta hướng về
trước đẩy đẩy, càng tới gần hắn một ít. Hắn liền một tay ôm ta vào , nhẹ nhàng vỗ vỗ, ý bảo yên lặng. Cứ như vậy đến tận cùng trời đất, thì thật tốt.
Trời đã sáng.Thời điểm mà ta tỉnh lại liền nhìn thấy con
mắt tỏa ra ánh sáng màu lưu ly của Vũ Dương, đầu ngón tay nhỏ dài như
ngọc của hắn chạm chạm vào mũi của ta, âm thanh như châu ngọc, lời nói
lại mang theo vẻ bất đắc dĩ: “Tướng ngủ thật xấu.” Ta tức giận đẩy ra
hắn, hắn kéo ta lại rồi ôm lấy ta: “Nhưng mà sau này, Vũ Dương sẽ từ từ
sửa lại.”
Ta lẳng lặng để cho hắn ôm, hắn cũng không tiếp tục
nói nữa. Khi đó có một tia ánh mặt trời xuyên qua khe màn nghịch ngợm
chiếu vào, ngày hôm nay, khí trời thật tốt. Danh sách phân công cứ như
vậy hạ xuống, cặp đôi Vũ Dương bị tách ra khiến người người phấn khởi,
Vũ Dương coi như không thấy, chỉ cầm tay lạnh lùng đứng trên lớp băng,
phong nhã tuyệt đẹp nhưng lại lạnh lùng xa cách.
Hắn ở trước mặt người khác vẫn luôn cao cao tại thượng như vậy, chỉ có lúc giao ta cho
Phong Phi Phi đột nhiên từng chữ từng chữ nói: “Phong Phi Phi.” Một thân phấn hồng Phong Phi Phi không có chờ hắn nói xong, gật đầu nói: “Ta
biết.” Ta đi theo người đã từng có cùng chân thân với ta hướng về núi
Không Tịch, ánh mặt trời vàng chiếu lên lớp băng quá mức chói mắt, đột
nhiên dừng lại xoay người, Vũ Dương đang đứng lặng bên dưới ngọn núi tay áo phiêu dật, tóc đen như mực, từng tia từng tia quyến luyến ở trong
gió tản ra, giống như trước kia đẹp đến như vậy hư vô chập chờn như có
như không.
Phong hoa tuyệt đại. Có phải những người nghiêm chỉnh đều nói ít hay không? Phong Phi Phi không nói một lời.
Ta đột nhiên nhớ tới điều gì đó liền bước lên hỏi nàng người đã từng phong ấn núi Không Tịch và kéo cung Chúc Long bây giờ đang ở đâu? “Ngươi lập
tức có thể nhìn thấy hắn.” Nàng đơn giản đáp lời ta, sau đó lại nói:
”Sau khi mũi tên của Chúc Long trở về vị trí cũ, ta sẽ thực thi pháp lực ở trên linh thạch , lúc này ma vật sẽ phát hiện ra, một đám lớn sẽ ở
ngoài xuất hiện, vì lẽ đó ngươi lập tức đến trốn ở mặt sau của cung
tiễn, hiểu chưa?”
Ta gật đầu liên tục, nàng liền nói tiếp:
”Nhưng mà không cần sợ, nếu như không nắm chắc hoàn toàn, Vũ Dương làm
sao có khả năng để ngươi mạo hiểm cùng chúng ta.” Lúc nàng nói những lời này, trong giọng nói có một tia xúc động mà ta không nắm bắt được.
”Phong Phi Phi, ngươi yêu Vũ Dương sao?” Kỳ thực ta luôn muốn hỏi như
vậy nàng , hơn 600 năm gần nhau, chống đỡ bước ngoặt sinh tử, một người
thanh cao thoát tục như vậy. . .
Lần này nàng trầm mặc rất lâu, sau đó đột nhiên hỏi: “Ngươi yêu hắn sao?” Ta khẳng định gật đầu, ta nói yêu.
Liền nàng liền lạnh nhạt nở nụ cười: “Đừng quên ngươi chính là ta.“.