Đi thuyền được một ngày, Thất Thất chân nhân tựa như quá nóng lòng, bèn dẫn Long Bình bỏ thuyền lên bộ.
Sau khi lên bộ, hai người tiếp tục bôn hành mấy ngày nữa. một buổi hoàng hôn hai người đi qua một trấn nhỏ, nhưng Thất Thất chân nhân vẫn không mở lời nói nghỉ ngơi gì cả. Đến canh một mới chịu dừng chân trong một khách điếm tại một ngôi làng hoang vắng nghỉ chân.
Thấy hành động của Thất Thất chân nhân tuy có nhiều điều bí ẩn, nhưng Long Bình không tiện hỏi han.
Chừng chàng với Thất Thất chân nhân tắm rửa xong đang trong phòng dùng bữa tối bỗng nghe bên ngoài điếm có người gõ cửa xin vào trọ qua đêm, một lát sau phổ ky đã dẫn khách vào, không biết khéo chọn thế nào lại ngay sát bên phòng hai người.
Thất Thất chân nhân nhíu tít đôi mày bạc, đôi mắt sáng quắt của lão ánh lên tia sát cơ.
Long Bình trong lòng không khỏi rúng động, chàng đuổi theo dấu Tần Lực, không lẽ còn có người đuổi theo chàng với Thất Thất chân nhân.
Lại nữa. Thất Thất chân nhân đột nhiên bỏ đường thủy lên bộ, chẳng lẽ cũng chính là vì việc này?
Khách trọ phòng bên cạnh kêu rượu thịt, giọng nói có vẻ thô kệch lớn lối, chắc cũng là nhân vật võ lâm chứ không sai. Long Bình thấy Thất Thất chân nhân nhăn mặt nhíu mày ra vẻ khó chịu nên không dám quấy nhiễu lão nữa.
Một lúc sau, lại bên ngoài khách điếm có người đập cửa ầm ầm miệng kêu lớn :
− Ông chủ! ông chủ! Mở cửa cho khách trọ.
Lần này thì giọng nói thanh tao, đương nhiên là nữ nhân, hơn nữa tuổi chắc không lớn lắm.
Tên phổ ky kinh ngạc nhưng cũng dắt khách vào phòng trọ bên phải của phòng Long Bình, một trái một phải đều có người đến trọ như vô tình hay hữu ý giám sát hành tung của hai người.
Sắc Diện của Thất Thất chân nhân càng thâm trầm, chân mày nhíu càng sâu, sát cơ lúc ân lúc hiện trong đôi mắt lão khiến người ta không rét mà run.
Long Bình lạnh người nghĩ thầm:
"Giờ này đã qua canh hai, mấy người này còn đến đây xin trọ, nếu không phải có mục đích riêng thì làm gì có chuyện trùng hợp ngẫu nhiên như vậy!" Một lúc sau, Thất Thất chân nhân gọi người dọn mâm đi, xong hạ giọng dùng âm thanh cực nhỏ nói với Long Bình:
− Đêm nay không tránh khỏi xảy ra nhiều quái sự li kỳ, tốt nhất ngươi không được khinh xuất ra khỏi phòng, bất kể xảy ra chuyện gì ngươi cũng không được phép hỏi, nếu không có ta ở trong phòng, nhất nhất phải cẩn thận !
Giọng nói của Thất Thất chân nhân chất chứa đầy vẻ ưu ái, quan tâm khiến Long Bình cảm kích vô tận, vội gật đầu lia lịa.
Nhưng giọng nói Thất Thất chân nhân vừa dứt, bên tai Long Bình lại nghe tiếng nhỏ như muỗi kêu tiếp lời:
− Cẩn thận! Phải cẩn thận lắm, nếu không cẩn thận ngươi tán mạng cũng không kịp biết tại sao lại chết như vậy!
Giọng nói tuy cũng cực kỳ nhỏ nhưng nghe ra không giống giọng của Thất Thất chân nhân lúc nãy.
Long Bình tức tốc ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Thất Thất chân nhân ngồi trên sạp, xếp bình nhắm mắt tĩnh tọa. điều tức chân nguyên, chứng tỏ câu nói sau này lão không nghe thấy.
Long Bình trong lòng kinh dị, giọng nói sau này là của ai? Của đại hán thô kệch bên trái hay của thiếu phụ ở phòng bên phải. Bởi giọng nói quá nhỏ nên cả giọng nam hay nữ cũng không thể phân biệt được.
Có điều chàng biết được võ công của người này nhất định phải cao hơn Thất Thất chân nhân.
Bởi lời nói của Thất Thất chân nhân hắn nghe rõ hết, ngược lại, lời nói của hắn Thất Thất chân nhân cách Long Bình trong gang tấc lại không hay biết chút nào.
Đồng thời Long Bình cũng lấy làm lạ. kẻ giấu mặt nhắc chàng cẩn thận nhưng rút cuộc hắn bảo chàng cẩn thận điều gì? Cẩn thận với hai người khách trọ ở hai phòng bên cạnh hay là...
Bất giác Long Bình thấy lạnh toát toàn thân,lông tóc dựng đứng cả lên,người giấu mặt kia chẳng nói rõ chàng phải cẩn thận với ai,chẳng lẽ... chẳng lẽ hắn lại bảo chàng cẩn thận với kẻ đồng hành cùng chàng bấy lâu nay là Thất Thất chân nhân?
Có thể là phải mà cũng có thể là không.
Long Bình bất giác đưa mắt liếc Thất Thất chân nhân một cái, thấy lão đang ngồi xếp bằng vận công điều nguyên, nét mặt phúc hậu thuần phác của một đạo nhân có công phu hàm dưỡng cao, không thấy lộ chút gian giảo nào.
Nhưng cuối cùng chàng cũng ngầm quyết định lúc nào cũng để tâm giới bị bất kể là kẻ nào, kể cả Thất Thất chân nhân cũng vậy. Nếu không quả là như kẻ giấu mặt nói,chừng mất mạng cũng không rõ là tại sao mình lại chết như vậy, Long Bình nếu bị chết như vậy thì quả là oan uổng lắm.
Trong lòng có sẵn nghi ngờ, Long Bình không dám ngồi trên sạp cùng tọa công với Thất Thất chân nhân, đành phải dựa lưng vào vách, quay mặt về phía Thất Thất chân nhân, âm thầm vận khí điều nguyên, khôi phục lại chân lực tốn hao trong mấy ngày đường.
Qua canh ba bỗng từ xa văng lại tiếng chó sủa inh ỏi liên miên bất tuyệt,tiếp sau đó là tiếng ngựa xe rầm rập lao tới. Long Bình kinh ngạc hé mắt nhìn ra đã thấy Thất Thất chân nhân hai mắt trợn trừng, nét mặt lộ vẻ kinh dị vô cùng.
Long Bình nghĩ thầm:
"A! tiếng ngựa xe này xem ra đi ngang chốn này, lẽ nào có liên quan đến ta hay sao?" Một lúc sau,tiếng ngựa xe đã vào đến trong thôn, tiếng chó sủa càng dữ nhưng vẫn còn có thể nghe thấy tiếng ngựa xe từ từ chậm lại, cũng có thể nghe thấy tiếng người trao đổi qua lại, đáng tiếc là bị tiếng chó sủa át đi.
Bỗng Thất Thất chân nhân liếc về phía Long Bình một cái, tuy Long Bình chỉ hơi hé mở mắt, nhưng khi chạm phải mục quang của Thất Thất chân nhân, giống như hai lưỡi kiếm sắc lạnh bất giác giật mình, tóc gáy dựng đứng, không rét mà run.
Tuy trong lòng cũng hơi chấn động nhưng dù sao chàng cũng là người nghệ cao gan lớn nên không chút động đậy, cả vẻ mặt cũng điềm tĩnh như không, cứ ngồi yên dưới đất như đang vận công điều nguyên, kỳ thực chàng đã ngầm vận công lực ngưng thần chờ đợi Long Bình nghĩ thầm:
"Phen này thì ngươi nhất định hiện nguyên hình hồ ly tinh rồi." Quả nhiên không ngoài dự đoán của chàng, Thất Thất chân nhân bỏ chân xuống đất lập tức đi thẳng đến trước mặt Long Bình...
Nhưng chỉ đi được hai bước, bước chân của Thất Thất chân nhân đã chậm lại, lộ vẻ lo lắng, cũng có hơi do dự, nhưng thủy chung vẫn không dừng lại, cứ từ từ tiến tới trước mặt Long Bình.
Lúc này ngược lại Long Bình lại khẩn trương, tim đập rộn rã trong lồng ngực,thần kinh căng thăng tột độ,nghĩ đến khinh công thân pháp nhanh nhẹn của lão, không biết chàng có đủ nhanh nhạy để phản ứng với thế công thần tốc đột ngột của lão hay không...
− Ngươi tlnh dậy chưa Long Bình?
Tâm niệm còn chưa dứt, bỗng thấy Thất Thất chân nhân hạ giọng cực kỳ nhỏ hỏi. Trong lòng chàng như vừa ném đi tảng đá nặng ngàn cân, xem ra chàng sợ bóng đêm nên tưởng tượng thấy ma.
Thất Thất chân nhân chẳng qua đến gần chàng để hỏi chuyện mà thôi, Long Bình vội làm ra vẻ như vừa mới tlnh dậy, vươn vai nói:
− Lão đạo trưởng có gì dặn dò?
Thất Thất chân nhân chỉ chỉ về phía tiếng ngựa xe bên ngoài khách điếm nói :
− Ta ra ngoài xem thử một chút lập tức quay lại, ngươi không được tự ý vọng động, ngồi trong phòng chờ ta quay lại.
Thất Thất chân nhân dứt lời lập tức tung mình xuyên cửa sổ phía sau nhanh như ngọn gió.
Long Bình nghe khẩu khí lão trấn tĩnh dị thường, nhưng ngược lại, thần sắc bên ngoài lại lộ vẻ khẩn trương Sự quan tâm của lão dù sao đi nữa cũng xuất phát từ hảo ý, nên Long Bình tuy vẫn xếp bằng ngồi, nhưng tay nắm chặt cần câu đề phòng bất trắc.
Liền sau Thất Thất chân nhân xuyên cửa sỗ phi thân ra. một bóng người như quạ đêm cùng lướt qua cửa sỗ rồi biến mất, tựa như đuổi theo Thất Thất chân nhân vậy Trong lúc chưa xác định rõ Thất Thất chân nhân là kẻ đối địch với chàng thì chàng không thể bỏ mặc lão được Thế nên Long Bình cũng vội vã đứng dậy, nhanh như chớp tung người xuyên qua cửa sỗ phía sau phi thân ra ngoài, định bụng xem thử kẻ đuổi theo Thất Thất chân nhân rút lại là nhân vật giang hồ nào.
Nhưng chàng chưa thoát ra ngoài cửa sỗ, đã thấy một bóng người lướt ngang trước mắt phóng xẹt lên mái nhà.
Lần này chàng nhìn rất rõ ràng, bóng người này thân hình nhỏ thó, dường như là nữ nhân.
Long Bình giật mình nghĩ đến Thất Thất chân nhân, rõ ràng tình thế của lão vô cùng bất lợi, nên không còn do dự nữa. lập tức điếm chân tung người như làn khói nhạt phóng thăng lên mái nhà.
Vừa đứng lên mái nhà. Long Bình phóng mắt nhìn ra xung quanh, hai bóng người đã biến mất, chi còn lại Thất Thất chân nhân đang đứng trên sống mái ngói khách điếm, tay phải giơ cao, không ngừng hươ qua hươ lại như ra ám hiệu, trong chớp mắt, tiếng ngựa xe ở bên ngoài đã khởi động, vừa mới khởi động đã gấp về hướng đông tiếp tục đăng trình, lại nghe tiếng thúc ngựa. tiếng xe ngựa rùng rùng chuyên động chạy như bay.
Long Bình lạnh toát toàn thân, xem ra lão đạo sĩ Thất Thất chân nhân này không phải là người tốt.
Chàng lập tức nhanh như gió buông mình vào phòng, ngồi chỗ cũ, im lặng chờ Thất Thất chân nhân vào phòng, thử xem lão nói làm sao.
Nào ngờ chàng vừa ngồi yên chỗ đã nghe tiếng Thất Thất chân nhân cười lạnh vang lên.
Long Bình thất kinh, tức tốc ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên Thất Thất chân nhân đã đứng trong phòng tự bao giờ. Long Bình bất giác lạnh người.
Bỗng nghe Thất Thất chân nhân nói:
− Căn đi dặn lại không biết bao nhiêu lần bảo ngươi không được vọng động. Ngươi lại không coi lời nói của ta vào đâu, xem ra ngươi không còn muốn đi cùng ta. thôi thì chia tay ở đây vậy.
Long Bình nghe nói vậy vội kêu lớn :
− Chân nhân xin nghe vãn bối giải thích, bởi vì...
Long Bình chưa nói dứt,Thất Thất chân nhân đã động thủ, chàng định giơ tay ngăn cản.
Một chưởng của lão như không có sự vận công chuẩn bị nhưng tiềm lực kinh người, trong lúc bất ngờ không kịp né tránh,cũng không kịp chống đỡ, Long Bình chi còn cách vận Bách Hội Công hộ vệ chẩn thân bách huyệt.
Nhưng Long Bình cảm thấy luồng kình đạo vừa chạm nhẹ vào thân chàng lập tức thu lại, tiếp theo nghe Thất Thất chân nhân quát nhỏ:
− Im miệng.
Nguyên Long Bình cứ tưởng lão bị chàng nhìn thấu qui kế nên thẹn quá hóa giận xuất thủ tấn công chàng, nào ngờ như lão cũng phát giác có gì dị thường nên lập tức thu chưởng.
Lúc này báo hại Long Bình như lọt vào mê cung, đầu óc quay cuồng, rút cuộc thì Thất Thất chân nhân là bạn hay thù?
Không gian yên tĩnh chết chóc không nghe bất kỳ một tiếng động nhỏ nào, bỗng Thất Thất chân nhân hừ nhẹ trong mũi một tiếng, tiếp đó nghiêng người ra cửa sỗ, hữu thủ vung nhẹ một cái, lập tức thấy một đạo ngân quang xẹt ra.
Tiếp sau ánh ngân quang, một tiếng rú thê thảm, "bịch" một tiếng thân người rơi xuống đất.
Rõ ràng vừa có kẻ táng mạng bởi ám khí của Thất Thất chân nhân.
Nghi ngờ lại trỗi dậy trong lòng Long Bình. Thất Thất chân nhân đã là một đạo sĩ tu tiên hà cớ gì ra tay lại âm độc dường ấy...
Tâm niệm vừa chuyên động đã nghe Thất Thất chân nhân quay người lại nói:
− Đến nước này đành phải nói thực cho ngươi biết, ta với sư thúc tồ ngươi Ngân Tu Tâu giao tình rất hậu, nên không kề lợi hại, lần thứ hai tái xuất giang hồ đề trợ lực ngươi, bây giờ không còn gì dấu diềm nữa. tin hay không tùy ngươi, ta đi đây.
Long Bình nghe xong, kinh hồn biến sắc, nào còn dám nghi ngờ thêm, vội nối gót tung người lướt ra ngoài, hai người phi thân trên mái nhà mà đi, nháy mắt đã ra khỏi thôn trang.
Thất Thất chân nhân đang đi phía trước đột nhiên dừng lại, quay đầu ra sau nói:
− Từ giờ trở đi, nếu ngươi còn không nghe lời, chớ trách bần đạo vô tình.
Long Bình gật đầu lia lịa. không dám hé răng nói tiếng nào.
Sau một hồi chạy như bay đến lúc trời hửng sáng, hai người đã bắt kịp chiếc xe ngựa. Thất Thất chân nhân đột nhiên chậm bước lại, tựa như cố ý chờ cho xe ngựa phía trước đi xa hơn.
Khoảng cách còn khá xa. Long Bình tuy nhìn không rõ phía trước có bao nhiêu ngựa xe nhưng trong lòng dấy lên một cảm giác lạ. bất giác buột miệng hỏi:
− Chân nhân gia. ngựa xe ở phía trước là...
Vừa mở miệng nói, Long Bình đã cảm thấy lẽ ra không nên hỏi, nhưng lời đã nói ra không thể thu lại được Quả nhiên câu nói của chàng làm Thất Thất chân nhân nỗi trận lôi đình, chi thấy lão tức tốc quay người lại, gương mặt lão giận xanh xám.
Thất Thất chân nhân hét lớn:
− Súc sinh, quả hết thuốc trị.
Miệng mắng, hữu thủ Thất Thất chân nhân giơ lên, một cái bạt tay nhanh như chớp giáng xuống mặt Long Bình.
Long Bình biết mình lỡ lời không dám tránh né, chuẩn bị chịu một chưởng trừng phạt của lão.
Chàng nghĩ thầm:
"Thôi thì đề cho lão phát tiết nộ khí trong lòng! Với giao tình thâm trọng của lão với sư thúc tố,chẳng lẽ lão lại nặng tay với ta sao?" Quả nhiên, chưởng của lão thế vừa nhanh vừa mạnh, nhưng vừa chạm mặt chàng kình lực tiêu tan, tựa như lão sờ má chàng một cái vậy, Long Bình như nở hoa. mun miệng cười.
Nhưng chàng còn đang mun miệng cười bỗng thấy ba đại huyệt ở dưới ngực là huyền cơ, hoa cái và trung đình cùng lúc bị điếm mạnh. Lập tức ngã ra hôn mê bất tinh.
"Cốc cốc Lốc cốc. Sạt sạt." Loạt âm thanh hỗn tạp đều đều từ cõi xa thăm vọng về, động vào tai Long Bình.
Một cú sức mạnh kéo Long Bình ra khỏi cơn hôn mê, đầu tiên chàng cảm thấy mình đang ở trong xe, cứ theo nhịp vó ngựa với sự dằn sốc cũng có thể đoán được xe ngựa đang lao như bay.
"Chát, chát," tiếng roi da quất ngựa. với tiếng hò hét của xa phu cộng với tiếng vó ngựa không làm át đi tiếng khóc thỗn thức thì ra là tiếng thút thít ở ngay bên tai chàng.
Long Bình mở mắt ra nhìn, cạnh bên chàng có một thiếu nữ đang ngồi lấy tay áo che mặt khóc, tiếng khóc nghe thương tâm vô cùng.
Long Bình tuy không nhìn thấy dung mạo nàng, nhưng cứ nhìn vào quần áo đủ nhận ra nàng không ai khác chính là Mạc Thanh, nàng thiếu nữ yêu kiều mà chàng ngày đêm đuổi theo cứu cho bằng được.
Long Bình bất giác kinh hãi mở miệng định kêu, lật người ngồi dậy.
− Nằm yên cho ta!
Đầu vai Long Bình đau nhói, quay đầu liếc xéo qua. chi thấy một thanh bảo kiếm hàn quang lấp lánh đang chĩa mũi vào vai chàng, mũi kiếm đâm sâu vào thịt, bả vai chàng thấm đẫm máu chiếc áo chàng đang mặc.
Theo mũi kiếm nhìn lên, kẻ đang cầm bảo kiếm trong tay... Long Bình giật mình, hắn chính là Càn Khôn Giáo thiếu giáo chủ Tần Lực.
Gương mặt Tần Lực ánh lên vẻ vừa quỷ quyệt vừa đắc ý, hắn liếc nhìn Long Bình đang nằm trong xe cười ngạo mạn nói:
− Nếu ngươi không chịu nghe lời còn có động đậy, thử xem thiếu gia có dám khoét vài lỗ trên người ngươi không!
Long Bình vừa nhìn thấy hắn lập tức nhớ lại mọi sự việc lúc chưa hôn mê bất tinh.
Thì ra ngựa xe này chính là ngựa xe của Tần Lực !
Nói khác đi thì Thất Thất chân nhân chính là bè đảng của Tần Lực, nhưng tội nghiệp cho chàng bị lão lừa gạt gần nửa tháng trời vẫn không hay biết chút gì, trong lòng bất giác vừa hận vừa tức.
Với bản lãnh tầm thường của Tần Lực, đương nhiên Long Bình không coi vào đâu, cho dù có bị hắn dùng kiếm khống chế, thì cùng lắm chàng chi hơi bị thương nhẹ đã có thể thoát thân được rồi.
− Bình ca...
Một thân hình mềm mại đôi ngọc thủ nõn nà ôm chặt lấy mặt chàng.
Long Bình lập tức nhìn thấy một gương mặt u sầu, đôi mắt mọng đỏ sưng húp, má phấn ướt lệ...
− Bình ca! Thanh muội hại ca ca...
Mặc Thanh chưa nói hết lời đã lại thương tâm khóc nấc lên.
Long Bình cũng thấy cay cay mắt nhẹ giọng nói :
− Thanh muội... !
Mới kêu được hai tiếng, chàng cảm thấy giọng chàng đã biến đỗi cực kỳ quái lạ. như tiếng phát ra từ cổ họng của ai khác chứ không phải là của chàng vậy, âm thanh khàn khàn lại cực nhỏ, Mặc Thanh ngồi sát một bên sợ cũng không nghe thấy.
Long Bình thất kinh vội hành công vận khí !
Nhưng chàng không vận công còn khá. một khi vận công hành khí, lập tức cảm thấy như có lửa đốt trong nội tạng, khí huyết chạy loạn trong huyết quản như ngựa phi, toàn thân đau đớn khôn tả chưa kịp kêu lên đã hôn mê bất tinh.
Thì ra chàng bị nội thương cực kỳ trầm trọng, nên không thể hành công vận khí được.
Một lúc sau dần dần hồi tinh, Long Bình thất kinh hồn phi phách lạc, nếu không nhờ chàng uống huyết của Cửu Đầu quái điêu thì một chưởng đó của Thất Thất chân nhân sợ không toàn mạng rồi.
Trong lòng chàng hận lão đạo sĩ Thất Thất chân nhân đến thấu cốt. Xem ra tên Thất Thất chân nhân này quả là giả mạo rồi, chi có điều không biết hắn là nhân vật nào mà chưởng lực hùng hậu đương ấy.
Đến giờ này, Long Bình cảm thấy hối hận khôn cùng, đã không vận công được đương nhiên không thể dùng Bách Hội Công tự hành trị thương, xem ra mười mấy năm khổ luyện bỗng chốc trở thành mây khói, thậm chí mạng sống còn khó giữ nữa là.
Con người sống trên thế gian cũng khó tránh khỏi một lần chết.
Chết có gì đáng tiếc, chi tiếc một điều thân còn nặng nợ, huyết hải thâm cừu còn chưa kịp báo, dưới huỳnh tuyền còn mặt mũi nào nhìn song thân.
Nghĩ đến đây lòng chàng như dao cắt, đút từng khúc ruột Bỗng Mặc Thanh đây Tần Lực lui ra phủ phục trên người Long Bình, khóc nức nở.
− Ngươi còn dám khóc!
Tần Lực nỗi điên hét lớn:
− Ngươi còn khóc nữa ta cắt luôn đầu hắn đề ngươi khóc một lần cho tiện!
Tần Lực vừa dứt lời bỗng nghe đằng trước vang lên tiếng quát tháo liên miên, tiếp theo là tiếng ngựa hí người hét, cổ xe sau một hồi tròng trành nghiêng ngả cuối cùng dừng hắn lại.
Tần Lực thất kinh, thò đầu ra sau xe nhìn ra ngoài, đồng thời cất tiếng hỏi :
− Đã xảy chuyện gì vậy?
Hắn làm gì, nói gì, Long Bình cũng không còn biết nữa. sầu muộn ngập lòng đã khiến chàng quên hết ngoại cảnh.
Bỗng thấy Mặc Thanh phủ phục trên thân chàng, tay âm thầm thò vào ngực áo chàng như tần kiếm vật Long Bình chợt nhớ đến lọ Huyết Hoàn, lòng sầu muộn như đám mây u ám chợt loé lên một tia sáng.
Nhưng chàng chưa kịp chi Mặc Thanh chỗ chàng giấu lọ Huyết Hoàn thì Tấn Lực đã trở vào trong xe dùng lưỡi kiếm vỗ vỗ lên vai Mặc Thanh nói :
− Nói cho ngươi biết nếu, bây giờ ngươi còn kêu la khóc lóc, đừng trách Tần Lực này không niệm tình phu thê, giết luôn cả hai !
"Tình phu thê," Long Bình rúng động toàn thân, không lẽ Mặc Thanh và Tần Lực hai người đã thành thân với nhau?
Long Bình mắt liếc nhìn Tần Lực một cái, thấy sắc mặt hắn trầm trọng, ra vẻ khẩn trương vô cùng...
− ê, tên chân nhân mạo danh kia! Đã đến lúc ngươi hiên nguyên hình rồi !
Tiếng kêu của Đại Đỗ Tiên từ xa vọng lại, khiến Long Bình tinh hắn.
Đến lúc này chàng mới nhận thấy bên ngoài tiếng người quát tháo ỏm tỏi tiếng ngựa hí vang đã sớm im bặt, cảnh vật biến thành im lặng chết chóc, nên tiếng của Đại Đỗ Tiên chàng nghe rất rõ ràng.
Tiếp đó nghe tiếng Thất Thất chân nhân nói:
− Xú hóa tử! Với võ công của bọn ăn mày ngươi mà cũng muốn đến đây vuốt râu hùm, chắc là chán sống rồi!
Đại Đỗ Tiên ha hả nói :
− Mạng của lão hóa tử này trước giờ bần tiện không đáng một xu, ngươi thấy thích thì cứ lấy đi, có điều lão hóa tử ta muốn làm cho rõ ràng việc này trước, cái mã đạo nhân giả hiệu của ngươi rốt cục là thứ gì hóa thành?
− Câm miệng!
Thất Thất chân nhân giọng giận dữ hét lớn:
− Bồn chân nhân lần thứ hai tái xuất giang hồ, muốn lo việc giang hồ đại sự, làm gì có chuyện giả mạo ở đây?
Đai Đỗ Tiên lại ha hả nói :
− Nói vậy thì mắt già của lão hóa tử ta già mất rồi, nhìn không ra chân giả nữa. đáng tiếc ! Đáng tiếc !
Ngưng một chút chiếu suy nghĩ, lão tiếp:
− Nếu đã nói như vậy xin chân nhân mở lượng từ bi của đạo gia. tối hôm trước lão hóa tử ta có gặp một mụ heo tinh, bị quần suốt một ngày một đêm, mệt đến nỗi không còn tinh lực nữa đã vậy mụ còn chưa chịu thôi, vậy xin lão hóa tử thu thập mụ ta đi !
Đại Đỗ Tiên nói như vậy không khác nào cố ý trêu trọc Thất Thất chân nhân, bởi vì những người học đạo thời bấy giờ ai ai cũng thông hiệu các loại phù phép trừ yêu yếm quỷ.
Thất Thất chân nhân nghe nói bất giác nỗi giận, măng răng:
− Tên tiện hóa tử này, ngươi rõ ràng muốn tìm chết, bốn chân nhân đành phải từ bi khai âm hóa kiếp cho ngươi.
Lập tức nghe chưởng phong nỗi lên ào ào, hiên nhiên Thất Thất chân nhân đã phát động khí công.
Bỗng nghe Đại Đỗ Tiên "ái dà " kêu to một tiếng.
Long Bình bất giác kinh hãi, hồn bất phụ thề, với một thân bản lĩnh của Thất Thất chân nhân. Long Bình chưa trực diện chứng kiến, nhưng nhìn thấy công phu khinh công quỷ khốc thần sầu của lão, với mỗi lần cử tay động chân uy thế kinh nhân thì Đại Đỗ Tiên chưa phải là đối thủ của lão.
Thế nên nghe Đại Đỗ Tiên la thất thanh. Long Bình cũng không khỏi rúng động hồn phi phách lạc.
Nào ngờ chưa bao lâu lại nghe tiếng của Đại Đỗ Tiên:
− Đạo gia! Lão hóa tử đa tạ. quả thực ngươi có thể đuối được mụ... Aù á á... Không xong rồi lão hóa tử chắc khó giữ mạng già...
Long Bình nghe tiếng kêu của Đại Đỗ Tiên tuy có vẻ khẩn trương nhưng hình như lão vẫn bình yên vô sự, tim chàng như bị ai bóp chặt tạm thời được thả Bỗng nghe giọng trong trẻo của phụ nhân quát lớn :
− Xú hóa tử, ngươi còn ăn bậy nói xằng nữa thì đừng trách bốn phu nhân độc ác !
Long Bình giật mình, thì ra giọng nói ấy không phải của ai khác mà chính là Ngọc Diện La Sát Ngọc phu nhân.
Phụ nhân trú đến trong tiếu khách điếm hôm qua thì ra là mụ sao?
Nhưng mụ đến đây có mục đích gì?
Mới nghĩ đến đây, Long Bình chợt thấy rèm xem lay động vén nhẹ lên, chiếc đầu tóc đen nhánh ghé nhìn vào, đôi mắt đen lay láy chuyên một vòng phát xạ hàn quang lấp lánh, ánh thép chợt loé lên, chiếc đầu thò ra ngoài biến mất.
− Này đừng có ở đó mà rụt cổ như rùa. ta với ngươi thử đấu một phen. Tiêu tằng tổ ngươi cái khác không có chứ, vài ba giọt Tiên lộ mỹ tửu thì có thể thưởng cho ngươi rồi đưa đi đầu thai luôn.
Thần sắc Tần Lực vụt biến đỗi lúc xanh lúc đỏ chứng tỏ hắn tức giận cực điểm, nhưng không thấy hắn có hành động gì, vẫn ngồi đó canh chừng Long Bình với Mặc Thanh.
Long Bình đã nhận ra chiếc đầu thò vô trong xe lúc nãy chính là Tửu Hồ Lô, trong lòng không khỏi mừng thầm.
Có điều không biết lần này, người của Cái bang đến đây nhiều ít, nếu quả Thao Thiết đại bang chủ cũng có mặt thì không có gì phải ngán sợ tên Thất Thất chân nhân giả mạo kia nữa.
Bỗng Tần Lực quay ra trước xe kêu lớn :
− Ngụy tam ca! Xem thử tình hình thế nào? Nếu thấy bất lợi lập tức ra roi quất ngựa đột phá trùng vây, rõ chưa Đằng trước xe vọng lại giọng nói hùng tráng:
− Thuộc hạ biết! Có điều Bào đại thúc sao giờ này còn chưa thấy hiện thân, ta chờ thêm một chút nữa vậy!
Gã nói xong chưa được bao lâu, ở phía trước xe đã nghe tiếng hò hét, tiếng binh khí tiếng chưởng phong vang lên ầm L Lẫn trong tiếng quyết đấu vẫn là giọng của Đại Đỗ Tiên chọc tức người này người nọ, tiếng quát tháo trong trẻo của Ngọc Diện La Sát và tiếng cười lạnh của Thất Thất chân nhân, còn nữa. còn cả tiếng... của Đà Quái Tử Bào Nguyên ! Nghe thấy những âm thanh hỗn tạp bên ngoài Long Bình bất giác cả mừng, bởi vì trong mớ âm thanh hỗn tạp ấy, tiếng của Đại Đỗ Tiên có vẻ chiếm thế thượng phong.
Nhưng chàng mừng chưa được bao lâu, đã thấy cổ xe rùng rùng chuyên động, một loạt tiếng "chát, chát" roi quất ngựa. tiếng ngựa hý rền trời kéo chiếc xe nghiêng qua đảo lại như muốn đỗ.
Nhưng lạ thay chi nghe tiếng vó ngựa rộn ràng, chứ không nghe tiếng người điều khiên, thoáng chốc cổ xem đã rời xa trường đấu, âm thanh của cuộc quyết đấu chi còn nghe văng văng xa xa.
Bỗng nghe tiếng Tần Lực cười châm biếm nói :
− Chỉ cần có Tần thiếu gia ở đây thì các ngươi đừng mong tẩu thoát, trừ... trừ khi chết thì mới thoát được !
Gã vừa dứt lời, Mặc Thanh từ trên thân mình Long Bình nhảy dựng đứng song chưởng đồng thời xuất động nhắm Tần Lực xông tới cướp thanh bảo kiếm trong tay hắn.
Võ công của Tần Lực được phụ đích truyền, đương nhiên không phải tầm thường. Mặc Thanh tuy xuất thủ bất ngờ nhưng dù sao vẫn còn chậm hơn Tần Lực, hắn xoay người lách qua một bên xoay cổ tay một cái, bảo kiếm đã chĩa mũi trước ngực Mặc Thanh đâm tới !
Mặc Thanh vì muốn cứu tình lang, nên bất kể đến mạng sống không thèm tránh né, hai song chưởng phân hai, một trên một dưới đồng thời kích ra.
Tần Lực thấy Mặc Thanh liều chết, dụng thế song chưởng đồng quy ư tận nên không dám liều lĩnh vội nghiêng người tránh chưởng đồng thời đỗi thế một kiếm đâm vào bả vai đối phương.
Nhưng gã nghiêng người đề tránh chưởng Mặc Thanh buộc cả thân mình phải dựa vào thành xe bên trái vừa khéo lúc đó cổ xe quẹo sang phải, thân hình Tần Lực đập mạnh vào thành xe khiến cả cổ xe lật úp.
Nhưng dù sao đi nữa thì Tần Lực cũng là người tay chân lanh lẹ chờ cổ xem nằm yên. Hắn đã nhanh nhẹn đứng dậy vung kiếm kẻ ngay trước ngực Long Bình.
Lúc này hắn biết Long Bình khó lòng thoát thân nên cười âm hiểm nói :
− Họ Long kia. ngươi lãnh mạng đi! Thiếu gia không có công phu canh giữ ngươi nữa rồi !
Dứt lời Tần Lực vận sức đâm mạnh tới !
Long Bình thân thọ còn chưa khỏi, tay chân vô lực cử động còn khó khăn huống gì đến chuyện tránh né, mắt thấy bảo kiếm từ từ ấn xuống ngực đành nhắm mắt chờ chết.
Còn Mặc Thanh lúc này còn đang nằm trong góc xe, mắt thấy tình lang sắp táng mạng dưới lưỡi kiếm vô tình, dù muốn cứu trợ cũng không còn kịp nữa. hai tay bưng mặt rú lên một tiếng rụng rời.
Bỗng ngay trong tích tắc lưỡi kiếm sắp cắm xuống ngực Long Bình thì rèm xe lay động, một bóng người như ma muội lướt vào, "keng" một tiếng giòn tan, bảo kiếm trong tay Tần Lực vuột khỏi tay rớt xuống sàn Tần Lực mắt thấy bảo kiếm trong tay sắp kết thúc tính mạng Long Bình bỗng cảm thấy "khúc trí huyệt" tê tái, bảo kiếm vuột khỏi tay rơi xa.
Nguyên hắn biết việc xảy ra có điều không ổn, nhưng điều hắn không thể ngờ được sự việc lại diễn ra nhanh như vậy. Nhanh như cắt hắn hồi thủ quét ngược ra sau một chưởng, đồng thời quay người ngưng mục nhìn, một bóng người nhỏ thó vén rèm xe lách người biến ra ngoài.
Tần Lực nhìn thấy bóng người nhỏ thó bất giác lộ khí xông thiên. Lập tức phóng người đuổi theo.
Tần Lực ra đến bên ngoài thấy cách đó ba. bốn trượng một tiêu hóa tử mặt mũi lấm lem, quần áo rách "I Tần đang khoanh tay đứng đó.
Tấn Lực tức đến nghẹn thở, gầm vang:
− Thì ra lại là tên tiêu tạp chủng ngươi, nếu hôm nay thiếu gia không lấy đầu ngươi thì uất khí này làm sao nguôi!
Dứt lời hắn điếm chân tung người xông tới, song chưởng xuất động nhắm đầu tiêu hóa tử bố xuống!
Thì ra tiêu hóa tử này chính là Tửu Hồ Lô kẻ vén rèm nhìn lén vào trong xe lúc nãy.
Tửu Hồ Lô nhe răng cười hề hề nói :
− Ngươi là thiếu gia nhà nào vậy? Đại gia này đâu có đứa con nào mất dạy như ngươi !
Tửu Hô Lô miệng nói líu lo, thân hình xoay nhẹ một vòng xuyên qua dưới nách Tần Lực nhảy ra ngoài, đồng thời gã nhanh tay hồi thủ vỗ nhẹ vào vai Tần Lực, miện vẫn cười cười nói:
− Chiêu này gọi là "Hoá tử đả cầu có biết không?
Không biết thì rắng đề ý mà học !
Tấn Lực sơ ý khinh địch, không phòng bị lãnh trọn một chưởng, tuy một chưởng của đối phương không nặng nhưng khiến hắn vừa thẹn vừa tức.
Nhất thời nỗi giận, thất khiếu như muốn ra lửa. Tần Lực gầm lớn một tiếng như sư tử hống lập tức thi triển tuyệt học gia truyền "Lưu Vẩn thân pháp" và công phu "Phi tụ tuyệt kỹ" trong người xông bổ vào Tửu Hồ Lô một lần nữa.
Liên tiếp ba chiêu, tay áo hắn như biến thành sắt, huy động lên theo kình phong kinh người. Tiếu hóa tử tối tăm mặt mũi, liên tiếp thối lui hơn trượng.
Võ nghệ Tửu Hồ Lô được Thao Thiết đại bang chủ, một nhân vật anh hùng số một hoàn vũ đích thân truyền thụ, tuy có bản lĩnh kinh nhân nhưng tiếc một điều tuổi gã còn quá nhỏ, công lực non nớt nên không phải là đối thủ của Tấn Lực.
Nhưng tuyệt kĩ kinh công "Vạn lý phiêu phong" của Thao Thiết đại bang chủ vẫn là đệ nhất khinh công thân pháp trong võ lâm, Tửu Hô Lô theo hầu hạ sư phụ mấy năm nên đối với tuyệt kỹ "Vạn lý phiêu phong" thân pháp đã luyện được bảy tám, phần hỏa hầu. Thấy đối phương tấn công rát quá. gã giở tuyệt học, quyết phân cao hạ với đối phương.
Chi thấy gã thân hình nhỏ thó lúc trước lúc sau, thoắt đông thoắt tây thân hình nhanh nhẹn tuyệt luân dù Tần Lực võ công cao thâm hơn gã nhiều vẫn không đụng đến vạt áo của gã.
Tần Lực quay qua quay lại một hồi đã muốn hụt hơi, tức muốn bề phổi mà vẫn chưa làm gì được, đang lúc chuẩn bị hạ sát thủ, bỗng nghe tiếng Long Bình với Mặc Thanh nói chuyện nho nhỏ văng đến bên tai.
Tần Lực chợt nhớ đến Mặc Thanh tuy bị trúng hắn một kiếm nhưng thương thế chắc cũng không nặng lắm vẫn còn đủ sức cõng Long Bình nhân cơ hội này chạy trốn. Nghĩ đến đây hắn bỗng giật mình kêu lớn :
− Ngụy tam ca! Ngụy tam ca!
Tửu Hồ Lô tiếp lời nói:
− Ngươi kêu ai vậy? A, ngươi gọi con heo mập đó hả~ Giờ hắn còn đang ngủ, ngươi không nhìn thấy hay sao?
Tần Lực nhìn theo hướng chi của Tửu Hồ Lô nào có thấy bóng dáng Ngụy Tam ca gì. Tửu Hồ Lô nhân cơ hội Tần Lực quay đầu nhìn ra phía sau lập tức tung người ra ngoài năm, sáu trượng, cười ha hả nói :
− Ngốc tử, ở bên này chứ không phải ở bên kia! Quả thực tục ngữ nói không sai:
Chủ nào tớ nấy, xem ra chủ tớ nhà ngươi cùng một hạng với nhau, đứa nào đứa nấy ngu như heo !
Tần Lực bất kể giọng nói châm chọc cay nghiệt của Tửu Hồ Lô, quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy một đại hán đang nằm dài bên cạnh cổ xe, hiên nhiên đã bị Tửu Hồ Lô chế huyệt đạo mất rồi.
Xem ra cổ xe bị lật chắc cũng do hắn mà nên !
Tần Lực tức giận đến cực điểm, song mục vằn những tia máu, sát khí rợn người, gầm lên một tiếng lại nhảy bổ về phía Tửu Hồ Lô.
Tửu Hồ Lô biết sức mình bất địch nên quay người bỏ chạy, vừa chạy gã vừa quay đầu nhìn lại kêu lớn :
− Chưa đến lúc giết thịt ngươi đem ra chợ, cứ gì phải la hét như vậy. Có ngon thì thử chạy đua với ta. đứa nào không chạy là đồ câu trệ!
Tần Lực quá tức giận, tối mờ cả lý trí, nghe nói khích như vậy vội tung người đuổi theo !
Liên tiếp mấy lần trồi lên thụp xuống, tuy có rút ngắn được khoảng cách giữa hai người nhưng thủy chung vẫn không bắt kịp gã.
Tần Lực biết muốn đuổi kịp tên tiêu tử này không phải chuyện dễ, hơn nữa dù đuổi theo kịp gã cũng không phải vài ba chiêu có thể giải quyết được vấn đề.
Tâm niệm, chuyên động, Tần Lực lập tức dừng chân quay người lại trở về chỗ cổ xe, định bụng sẽ giải quyết Long Bình trước rồi tần đến gã thanh toán sau.
Tửu Hồ Lô nguyên định dùng kế điệu hỗ li sơn dụ Tần Lực đi xa đề Mặc Thanh với Long Bình có thời gian tẩu thoát, nào ngờ hắn không mắc mưu.
Tửu Hồ Lô cũng đành phải quay người lại, gã vội vội vàng vàng nhặt dưới đất lên một hòn đá. vận lực bóp nát.
Lúc này Tần Lực đã đến chỗ cổ xe, Tửu Hồ Lô đang định vận kình lực phóng nắm đá làm ám khí ngăn cản Tần Lực.
Bỗng ánh ngân quang loé lên, thanh bảo kiếm trong tay Mặc Thanh vén rèm xông ra.
Mặc Thanh múa tít bảo kiếm tấn công liên tiếp mấy chiêu, nhanh như gió táp mưa sa cứ nhắm Tần Lực tấn công tới tấp.
Tần Lực né đông tránh tây thoát khỏi vùng kiếm ảnh của Mặc Thanh, hừ lạnh một tiếng, lập tức thi triển không thủ đoạt đao công phu xông tới đoạt thanh kiếm trong tay Mặc Thanh.
Mặc Thanh tuy vai trái bị thương, nhưng một khi đã có binh khí trong tay, định thần phấn chấn, thanh kiếm như giao long quẫy sóng, hơn nữa đề cứu mạng Long Bình nàng càng cố sức bất kể sống chết, bất kể vết thương, cứ như hỗ điên xông lên tấn công tới tấp.
Mười mấy chiêu đã qua. Tần Lực không những không đoạt được thanh kiếm trong tay Mặc Thanh, ngược lại bị nàng bức thối lui hơn ba trượng ra ngoài.
Tửu Hồ Lô đứng bên cạnh vỗ tay nhây cỡn lên kêu lớn:
− Ta đã nói rồi mà. thứ như ngươi thật là vô dụng, cả một cô nương tay yếu chân mềm, mà cũng đánh không lại đã vậy lại còn đòi lấy người làm vợ, quả thật cóc ghè đòi ăn thịt thiên nga. tiêu hóa tử ta thật xấu hỗ giùm cho ngươi !
Tửu Hồ Lô miệng nói nhưng mắt thì lén liếc nhìn trong xe, thấy Long Bình đang ngồi xếp bằng, hai tay chắp lại giống như lão tăng đang ngồi niệm kinh vậy.
Chi thấy song chưởng chàng chắp trước ngực đang từ từ đây qua đây lại, gương mặt hồng màu máu, trên đinh đầu khói tụ lớp lớp như sương.
Tửu Hồ Lô trong lòng kinh dị vô cùng, nhìn dáng điệu Long Bình chắc chắn đang phát động Bách Hội Công trị vết thương chứ không sai, nhưng đã gần đến giai đoạn sắp hoàn toàn bình phục.
Rõ ràng gã thấy Long Bình bị thương cực kỳ trầm trọng, không cử động tay chân được, không ngờ trong vòng chưa tới nửa khắc đã đạt đến giai đoạn sắp bình phục. Với công lực của sư thúc gã Đại Đỗ Tiên cũng không thể đạt đến mức độ tự trị thương mau chóng như vậy Tửu Hồ Lô sao biết được với sự trợ giúp của Mặc Thanh, Long Bình đã nuốt hết hai viên huyết hoàn, diệu dược thần kỳ, công hiệu vô song làm sao mà gã có thể ngờ được.
Nào ngờ trong một tích tắc sơ ý đó, đột nhiên nghe tiếng trường kiếm xé gió, đã đến sát sau lưng, Tửu Hồ Lô linh tâm động phách vội né người sang trái định tung người ra xa.
Ngờ đâu chính cái tung người ấy xông ngay vào ngọn chi chờ sẵn của đối phương, ma huyệt nơi eo bỗng cảm thấy tê buốt, toàn thân mềm nhũn vô lực, té nhào xuống đất, cũng may còn chưa bị hôn mê bất tinh, mở mắt ra vẫn còn nhìn thấy cảnh vật bên ngoài.
Không nhìn còn khá. gã vừa mở mắt ra bất giác kinh hãi hồn phi thiên lý, thì ra đứng trước gã là tên Tần Lực đã bị Mặc Thanh thối lui hơn ba trượng lúc nãy.
Thấy hắn tay hoành ngang bảo kiếm, hiên nhiên Mặc Thanh đã bị hắn chế phục, đoạt mất kiếm rồi.
Tửu Hồ Lô trong lòng hối hận khôn cùng, lẽ ra gã không nên sơ thất như vâym bây giờ đã thất thủ bị người kiềm chế, xem ra mạng của Long Bình với gã khó qua khỏi ngày hôm nay.
Bỗng nghe Tần Lực hừ lạnh nói :
− Ngươi biết nói chuyện lắm mà. có phải không?
Chờ tí nữa cho ngươi nếm thử mùi địa ngục hành hình!
Tần Lực dứt lời lập tức quay người xông vào trong Tửu Hồ Lô nghĩ đến Long Bình đang vận Bách Hội Công điều trị nội thương, lúc này chắc đã đến lúc quan yếu nhất, đương nhiên không thể chống đỡ thế công của Tần Lực, càng nghĩ gã càng hối hận vô cùng, chi vì một chút sơ thất của gã mà hại di hoa của võ lâm.
Hai mắt trừng trừng nhìn thân hình Tần Lực xông tới mà không cách gì ngăn cản được.
Đột nhiên thân hình Tần Lực đang lao lên chợt sững lại như bị yêu pháp định thân, đứng sững như hóa đá trước cổ xe.
Tửu Hồ Lô cũng thấy kinh dị, theo thân hình của Tần Lực nhìn vào trong xe, bỗng thấy chỗ Long Bình xếp bằng ngồi lúc nãy giờ trống trơn, còn Long Bình đã biến đâu mất tự bao giờ.
Lúc nãy Tửu Hồ Lô đứng gần sát bên thấy rõ ràng Long Bình đang ngồi vận công trị thương, ai biết được chi trong một khoảng thời gian chớp mắt như vậy, người đã biến mất, trách sao Tần Lực lại không ngơ ngân xuất thần.
Nói thì lâu, kỳ thực sự việc xảy ra trong nháy mắt, Long Bình bỗng như u linh hiện ra ngay cửa xe, tay cầm cần câu, lưng đeo chiếc rỗ, thì ra trải qua bao sóng gió hai thứ binh khí đặc dị này vẫn chưa bị rơi mất.
Tần Lực nhìn thấy Long Bình đột ngột xuất hiện, hồn bất phụ thề, vội vàng thối lui hai bước, hươ kiếm đâm thăng vào ngực Long Bình.
Nhưng kiếm vừa đâm tới, chưa kịp nhìn thấy Long Bình xuất thủ như thế nào đã bị hai ngón tay trỏ giữa của chàng kẹp chặt.
Tần Lực thấy thế thất kinh, vội vàng vận nội công, truyền kình lực vào thanh kiếm đâm mạnh. Không động đậy, hắn càng kinh hãi, kéo mạnh. Càng không ăn thua. cứ như thằn lằn đây cột đình, không thấy nhúc nhích chút nào.
Nguyên Tần Lực tưởng Long Bình thân bị trọng thương, nào ngờ trong công phu chưa uống hết tuần trà đã hoàn toàn hồi phục, biết rõ sức mình chưa phải là đối thủ của Long Bình, bất giác hồn phi thiên lý, phách tán mây xanh vội vàng buông tay bỏ kiếm định tần đường đào tẩu...
Nào ngờ cán kiếm với tay hắn như dính liền với nhau, muốn buông tay mà buông không được.
Tần Lực lúc này hùng khí tiêu tan đâu mất hết, gan mật không còn, mồ hôi tuôn như tắm, sắc mặt trắng như xác chết!
Chi nghe Long Bình cười nhẹ nói :
− Tần huynh bất tất phải kinh sợ như vậy. Hai ta không oán không thù, tiêu đệ nhất quyết không thể sát hại huynh được, có điều đệ muốn hỏi thăm Tần huynh hai việc, chỉ cần Tần huynh sự thực trả lời thì bảo đảm Tần huynh có thể an toàn đi khỏi đây.
Thần sắc Tần Lực từ từ trấn tĩnh lại nhưng hắn vẫn im lặng không nói không rằng.
Long Bình lại mỉn cười tiếp :
− Lệnh tôn bất kỳ đi đại hội ở đâu đều có đem Tần huynh theo, vậy tiêu đệ xin hỏi một câu, năm ấy hung thủ tham dự việc sát hại gia phụ tổng cộng có bao nhiêu người?
Tần Lực lập tức đáp lời:
− Việc này ta không biết !
Khâu khí của Tần Lực rất quả quyết. Có lẽ việc ấy hắn thực sự không biết.
Long Bình lại hỏi tiếp:
− Còn việc thứ hai, vị Thất Thất chân nhân ấy thật sự là nhân vật nào? Việc này chắc Tần huynh không thể thoái thác nói không biết, phải không?
Tần Lực nghe hỏi sắc mặt đã trấn tĩnh lại đột nhiên tái đi hắn quay nhìn tứ phía. ngưng thần nghe ngóng một hồi mới ấp úng nói:
− Lão... lão là...
Long Bình sốt ruột thúc giục:
− Lão là ai?
Tần Lực bỗng cảm thấy một luồng kình khí nóng hổi từ thân kiếm truyền sang cánh tay, chỗ luồng kình khí đi qua. gân cốt tựa như không còn chút sức lực.
Hắn thất kinh nói nhanh:
− Lão chính là Phúc Dao Sơn Thất Tuyệt Cư Sĩ Lịch Hóa! Dị dung thuật chính là một trong thất tuyệt của lão !
Long Bình ngân người ra lâm bầm một mình:
− Thì ra chính là hắn !
Chàng nhớ lại Thất Thất chân nhân từng nói trước mặt chàng không biết bao nhiêu lần rằng Thất Tuyệt cư sĩ Lịch Hóa là một nhân vật vô cùng lợi hại không những võ công kinh thế hãi tục mà tâm cơ cũng hơn người, thì ra lão mèo khen mèo dài đuôi.
Bất giác Long Bình cười lạnh nói :
− Ân tình của lão tất có một ngày Long Bình hậu báo!
Bỗng nghe Tần Lực kinh hãi kêu lên:
− Ngươi... ngươi... đây là loại công phu gì, không lẽ ngươi định phế hết hết công lực của ta hay sao?
Đó chính là chỗ thần diệu vô cùng của Bách Hội Công. Long Bình mỉn cười hơi thu nhẹ công lực lại, hỏi tiếp:
− Thất Tuyệt Cư Sĩ Lịch Hóa với lệnh tôn quả thật đã kết nghĩa kim bằng?
Tần Lực lắc đầu lia lịa nói:
− Không có, không có, hắn... hắn dã tâm hùng cứ võ lâm, độc bá giang hồ, ta... ta chẳng qua bị hắn lợi dụng thôi.
Long Bình lại giật mình, xem ra quả lão có dã tâm độc bá giang hồ chứ không sai, trên đường đi với chàng lão cứ lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ, xuất thủ đánh chàng trọng thương sau đó còn không hạ sát thủ, không biết chừng lão còn có ý đồ thu phục chàng làm tâm phúc cho lão nữa.
Long Bình mỉn cười buông tay nói :
− Thôi được rồi, ngươi đi đi.
Long Bình vừa buông tay, Tần Lực bỗng cảm thấy thanh kiếm chấn động kịch liệt, hỗ khâu đau buốt, "keng" một tiếng, bảo kiếm rơi xuống đất. Tần Lực vội quay người ôm đầu chạy thẳng không dám nhìn lại Long Bình giải khai huyệt đạo cho Mặc Thanh với Tửu Hồ Lô xong, chưa kịp nói lời nào bỗng nghe tiếng rú thê thảm của Tần Lực từ xa truyền lại cả ba thất kinh nhằm tiếng rú tung người chạy tới.
Chi thấy Tần Lực nằm gục dưới một gốc cây, ngực áo rách nát lộ ra một bộ ngực trần một dấu chưởng tần bầm, hai mắt lòi ra ngoài, máu tươi tuôn trào nơi cửa miệng trông thảm khốc vô cùng.
Hiên nhiên hắn đã bị người dùng Phản Hồn Chi Thuật, một chưởng đánh đút hết tâm mạch mà chết.
Nhưng Long Bình vừa nhìn thấy dấu chưởng tần bầm trên ngực hắn đã hiệu ra mọi sự, bởi vì một chưởng này với một chưởng chàng bị Thất Thất chân nhân đánh hôm trước không khác chút nào !
Long Bình lập tức quay ra quát lớn :
− Lịch lão tặc, không phải ngươi khoa trương mang trong mình bảy loại tuyệt học hãn hữu võ lâm sao? Hà tất phải chui rúc như loài súc sinh như vậy, Long mỗ tuy võ học thô sơ nhưng cũng xin lãnh giáo môn tuyệt học của ngươi !
Long Bình vận công kêu lớn, âm thanh truyền xa mấy dặm, vậy mà chờ hơn nửa *********** vẫn không thấy hồi âm, đoán chắc lão tặc hãy còn lân quân đâu đây chứ quyết chưa đi xa. có điều lão không dám hiện thân mà thôi.
Long Bình lớn tiếng mắng tiếp :
− Lịch lão tặc, ngươi cũng là nhân vật có chút tiếng tăm trong giang hồ, sao lại tỏ ra gan nhỏ như chuột, không sợ nhân sĩ giang hồ cười bề bụng mà chết sao?
Bất kể Long Bình dung kế khích tướng mắng chỉn thế nào cũng không thể khích lão lên tiếng được.
Long Bình không có cách nào khác đành nói :
− Cho dù hôm nay ngươi trốn thoát, nhưng lần sau Long mỗ nhất định đến Phúc Dao Sơn đăng môn thỉnh giáo, ân tình một chưởng ngươi hãy nhớ lấy, Long mỗ nhất định báo đáp !
Vừa dứt lời, bỗng nghe tiếng áo quần khua phần phật xát ngang, Long Bình quát lớn :
− Phen này ngươi chạy đằng trời !
Vừa nói Long Bình vừa điềm chân xuống đất tung người đuổi theo.
Nhưng Long Bình vừa chạm chân xuống đất đã nghe tiếng động như từ đằng xa đi lại, tựa như ai đó chạy thẳng về phía chàng vậy, lập tức trụ thân hình đứng lại chờ đợi !
Quả nhiên, tiếng động trong nháy mắt đã đến trước mặt chàng.
Long Bình ngưng mục nhìn ra. nhìn thấy kẻ xuất hiện không phải là Thất Thất chân nhân giả hiệu Thất Tuyệt Cư Sĩ mà chính là Ngọc Diện La Sát Ngọc phu nhân Bởi mới lúc nãy Ngọc phu nhân ra tay trợ lực nên Long Bình vội tiến lên mấy bước, khom mình thi lễ nói:
− Đa tạ Ngọc phu nhân xuất thủ tương trợ, vãn bối cảm kích vô cùng!
Ngọc phu nhân lạnh mặt nói:
− Ai cần ngươi đa tạ!
Ngọc phu nhân dứt lời liền quay đi không lý gì tới Long Bình, tay chống kim trượng, hướng về phía Mặc Thanh với Tửu Hồ Lô, từ từ cất bước đi tới.
Long Bình thấy vậy kinh hãi, nháy mắt cho Mặc Thanh ra hiệu không nên nỗi giận mà đắc tội với Ngọc Diện La Sát, sau này càng khó lòng thu xếp.
Đồng thời Long Bình cũng vội vàng tung người đến bên Mặc Thanh, chi sợ Ngọc phu nhân bất thần xuất thủ, Mặc Thanh khó lòng đối địch.
Nào ngờ Ngọc Diện La Sát đến cách Mặc Thanh hơn trượng ngoài bỗng dừng chân, song mục tinh quang ngời ngời chăm băm nhìn Mặc Thanh thật lâu sau mới lên tiếng:
− Ngươi có muốn đầu vào môn phái ta. bái ta làm sư phụ?
Mặc Thanh nghe nói như vậy bất giác kinh hãi ngân người, cảm thấy cực kỳ bối rối, không nhận lời chăng?
Lại sợ Ngọc phu nhân nỗi giận. Nhận lời chăng? Nàng thật sự không muốn rời khỏi Long Bình.
Hơn nữa. nếu nói cần học võ công thì nàng chỉ cần học với Long Bình là đủ, võ công của Ngọc Diện La Sát làm sao bì kịp Long Bình, hà tất phải bỏ gần cầu xa như vậy.
Mặc Thanh xoay chuyên ý nghĩ trong đầu nhanh như chớp, xong cất tiếng đáp lời:
− Đa tạ Ngọc phu nhân có lòng ưu ái, nhưng Mặc Thanh tự nhận thấy trí não có hạn, quyết không thể luyện công đến mức xuất nhân đầu địa. chi sợ phí tâm huyết của phu nhân mà không đạt được gì...
Ngọc phu nhân hừ lạnh một tiếng cắt ngang lời nói của Mặc Thanh:
− Nói như vậy tức là ngươi không bằng lòng?
Mặc Thanh nói:
− Không phải Mặc Thanh không bằng lòng, chi vì...
Ngọc phu nhân lại nóng nảy ngắt lời nàng:
− Nếu đã bằng lòng thì ngươi lập tức đi theo ta!
Cái thông minh sắc sảo của Mặc Thanh còn trội hơn của Long Bình mấy thành, tâm cơ chuyên động, bỗng nàng hỏi ngược lại:
− Phu nhân không quản đường xa ngày dặm theo dõi tới đây, không lẽ chi vì muốn đuổi theo Mặc Thanh này thôi sao?
Ngọc phu nhân ngân người nói:
− Không sai, chẳng lẽ như vậy ngươi còn không cảm kích hay sao? Ta đã góp phần cứu ngươi khỏi miệng Mặc Thanh cười nhẹ nói:
− Cảm kích vô cùng, có điều tiêu nữ xin hỏi một câu, đột nhiên phu nhân có ý muốn thu nhận đồ đệ, không biết có còn thâm ý gì không?
Ngọc phu nhân chấn động, trầm mặt nói :
− Ngươi thông minh lắm, xem ra có thể học thành võ công xuất chúng, đi, ngươi theo ta!
Mặc Thanh vội nói:
− Khoan đã. phu nhân đã thừa nhận thì Mặc Thanh này cũng cũng không còn cảm kích nữa. cả lời nói đa tạ cũng cảm thấy thừa. vậy xin phu nhân cứ tự tiện, tiêu nữ chưa có ý muốn bái sư!
Ngọc phu nhân nghe xong nỗi giận lôi đình, mày liễu dựng ngược, trầm giọng quát:
− Không muốn bái sư cũng được, lấy ra đây!
Mặc Thanh trố mắt giả bộ ngạc nhiên hỏi :
− Phu nhân muốn lấy vật gì!
Ngọc phu nhân nghiến răng quát:
− Ngươi quả thật chán sống rồi !
Mặc Thanh điềm tĩnh:
− Phu nhân không nói ra. tiêu nữ làm sao biết được phu nhân muốn lấy vật gì?
Ngọc phu nhân tức giận cực điểm, sắc mặt mụ vốn trắng giờ biến thành xanh dờn, nhưng Mặc Thanh nói hợp lý quá. mụ không biết làm sao hơn, đành nuốt hận nói:
− Ta muốn túi vải đen trong bọc của ngươi !
Thì ra mụ chi vì dị bảo võ lâm nên mới theo dõi từ ngàn dặm đến đây!
Long Bình vốn cảm kích ân đức mụ ra tay trợ giúp, bỗng chốc tan biến như mây khói, lúc nãy chàng còn cảm kích bấy nhiêu thì bây giờ chàng càng tức giận bấy nhiêu.
Mụ La Sát này quả là quá đáng, lại còn không biết tự lượng, có Long Bình này ở đây thì mụ đừng hòng đoạt được bảo vật!
Long Bình chưa dứt tâm niệm bỗng thấy Mặc Thanh thò tay vào trong bọc rút ra một túi vải đen, chăng nói chăng rằng ném thăng cho Ngọc Diện La Sát Long Bình thất kinh vội kêu lên:
− Mặc Thanh! Muội...
Mặc Thanh liếc sang Long Bình cười tươi như hoa xuân nở rộ nói:
− Bình ca. không phải ca ca dặn muội không được đắc tội với Ngọc phu nhân sao? Người muốn gì đương nhiên muội phải tuân mang.
Long Bình giậm chân mắng thầm Mặc Thanh sao lại ngốc quá như vậy. Báu vật hiếm có trong võ lâm có lý nào khi không lại dâng lên cho người như vậy!
Bỗng nghe Ngọc phu nhân cười âm hiểm quát:
− Tiện tỳ to gan, dám hý lộng quỷ thần trước mặt bồn phu nhân, coi ngươi có mấy cái đầu.
Mặc Thanh vội kêu lớn:
− Ngọc phu nhân! Không phải phu nhân chính miệng đòi lấy túi vải đen đó sao?
Ngọc phu nhân lạnh lùng nói :
− Ta muốn vật trong túi vải đen đó !
Mặc Thanh "ủa " lên một tiếng kinh ngạc nói :
− Rốt cuộc thì phu nhân muốn vật gì? Trong túi này tiêu nữ chứa nhiều vật lắm, nào là kiến, nào là rắn...
Ngọc phu nhân quát lớn:
− Câm miệng, vật ta muốn chính là hai đinh bạc trong túi ấy!
Mặc Thanh tinh ngộ "ồ" lên một tiếng nói :
− Thì ra phu nhân cần bạc!
Mặc Thanh lại thò tay vào trong bọc, lần này quả nhiên nàng móc ra hai đinh bạc, tung lên tung xuống trong lòng bàn tay nhìn tới nhìn lui nói :
− Nhưng tiêu nữ xin hỏi một tiếng phu nhân cần hai đinh bạc này đề làm gì? Không lẽ phu nhân túng thiếu đến như vậy sao?
Ngọc phu nhân tức muốn nỗ đom đóm mắt, nghiến muốn bề răng quát:
− Không cần nhiều lời, còn chưa chịu ném qua cho tay Mặc Thanh quay đầu nhìn quanh một vòng chợt nhíu mày hỏi:
− Ngọc phu nhân có giữ nỗi không? Dường như có ai đang rình rập đâu đây. Phu nhân không sợ vật vừa vào tay đã có chuyện không may xảy ra sao? Thậm chí... thậm chí...
Nói đến đây Mặc Thanh vô ý kéo dài ra ngập ngừng rồi từ từ tiếp lời :
− Thậm chí vật chưa kịp vào tay đã bị người ~ư(wl mất rồi!
Mặc Thanh cố làm ra vẻ khẩn trương, quả nhiên cũng có tác động đến Ngọc phu nhân ít nhiều, Ngọc phu nhân cũng giật mình nhìn quanh ngưng thần quan sát một lúc lâu, nhưng không thấy động tĩnh gì, ngoài tiếng lá rừng xào xạc không nghe thấy cả một tiếng thở nhẹ, cuối cùng Ngọc phu nhân tinh ngộ thì ra đây là quỷ kế của Mặc Thanh muốn kéo dài thời gian không muốn giao bảo vật ra!
Ngọc Diện La Sát hừ lạnh một tiếng nói:
− Ngươi không cần phải lo cho ta. chỉ cần vật ném ra khỏi tay thì trách nhiệm không thuộc về ngươi nữa.
nếu chăng may vật rơi vào tay kẻ khác ta cũng không thể oán ngươi!
Mặc Thanh lập tức ứng tiếng tiếp lời :
− Quân tử nhất ngôn!
Dứt lời lập tức giơ tay chuẩn bị ném ra. Long Bình đứng bên cạnh thấy vậy không khỏi thất kinh xua tay kêu lên:
− Thanh muội...
Mặc Thanh quay đầu nhìn Long Bình cười tươi như không có chuyện gì xảy ra. hai đinh bạc đã rời khỏi tay bắn đi...
Có điều bởi cái quay đầu nhìn sang Long Bình của nàng làm hai đinh bạc bay không chính xác, cách chỗ Ngọc Diện La Sát gần trượng.
Nhưng Ngọc Diện La Sát nào phải là nhân vật tầm thường, khoảng cách chi bằng một cái với tay như vậy đâu thề làm khó dễ mụ, chi thấy thân hình mụ như cơn gió lốc lướt xéo đuổi theo hai đinh bạc.
Ngay lúc Ngọc Diện La Sát giơ tay sắp chộp trúng hai đinh bạc, bỗng từ trên một tàng cây rậm rạp bay ra ba đạo ngân quang, hai đạo nhằm ngay hai đinh bạc đang lơ lửng trên không, đạo ngân quang còn lại thì nhắm ngay yết hầu của Ngọc Diện La Sát bay tới !
Ngọc Diện La Sát nộ khí xung thiên, "rừng" một tiếng giòn tan, hươ kim trượng quét trúng đạo ngân quang tập kích mụ nhưng hai đinh bạc đã bị hai đạo ngân quang kích trúng, đang đà rớt xuống lại bay vọt ra xa hai, ba trượng nữa.
Ngay trong tích tắc hai đinh bạc chưa kịp rơi xuống đất thì một bóng người như con dơi đêm, từ trên tán lá bay xẹt ngang xuống nhanh như tia chớp cuốn lấy hai đinh bạc!
Ngọc Diện La Sát khi đã định thần nhìn lại thì bóng đen đó đã bay ra xa gần chục trượng, vòng qua một đám cây chằng chịt khuất dạng.
Cùng lúc đó, đương trường cũng biến mất dạng Long Bình!
Ngọc Diện La Sát nào chịu bỏ qua dễ dàng như vậy, lập tức tung người đuổi theo.
Tiếp đó, từ đằng sau một thân cây cổ thụ cách đương trường chừng hơn chục trượng Đại Đỗ Tiên ưỡn chiếc bụng vĩ đại đi ra.
Mặc Thanh cau mày nói:
− Ủa! Vậy mà vãn bối cứ ngỡ đôi mắt ấy là của lão tiền bối!
Đại Đỗ Tiên trầm mặt vẻ trách móc nói :
− Sao lại mạo hiểm đi ngờ như vậy!
Mặc Thanh cười khúc khích nói:
− Nếu không phải là Đại Đỗ bá bá thì tất phải là cái trò Thất Tuyệt Cư Sĩ ấy, có gì không ổn đâu! Mấy ngày nay mệt mỏi quá rồi, Tửu Hồ Lô ngươi có mang theo món gì lót dạ được không?
Tửu Hồ Lô thò tay vào ngực áo lôi ra một gói giấy dầu đưa qua Mặc Thanh tiếp lấy mở ra xem, bên trong có nửa con gà ăn dở, Mặc Thanh cười tít mắt, tiện tay dúi vào tay Tửu Hồ Lô một vật cứng lạnh ngắt.
Tửu Hồ Lô xoè tay xem thử bất giác giật mình, thì ra là một đinh bạc !
Tửu Hồ Lô ngân người hỏi:
− Mặc cô nương, như vậy là ý gì?
Mặc Thanh cười nói:
− Giá của nửa con gà đó mà!
Gương mặt lem luốc của Tửu Hồ Lô thoáng sắc hồng, bỗng gã tinh ngộ "ồ" lên một tiếng nói :
− Rốt cuộc thì đinh bạc loại này, ngươi chuẩn bị sẵn nhiều hay ít?
Mặc Thanh lại cười nói:
− Cũng không nhiều lắm, chừng một chục đôi gì đó !
Mặc Thanh dứt lời phá lên cười khanh khách, tiếng cười giòn tan chưa hết, bỗng nghe Đại Đỗ Tiên nghiêm giọng nói :
− Còn đôi thật hiện ở đâu?
Mặc Thanh vẫn mỉn cười tinh nghịch nói:
− Cái gì mà thật với giả. vãn bối trước giờ chưa học qua nghề làm bạc giả!
Đại Đỗ Tiên có hảo ý quan tâm hỏi han, nào ngờ bị nói khoé như vậy, đã thấy bực mình giũ tay áo định bỏ đi.
Bỗng thấy Mặc Thanh chạy lại kéo tay áo lão cười híp mắt nói:
− Đại Đỗ bá bá. lại giận vãn bối nữa rồi, lão tiền bối lão luyện trong giang hồ chắc cũng không quên câu tai vách mạch rừng, vãn bối... vãn bối thật không yên lòng.
Đại Đỗ Tiên nghe nói vậy, bất giác gương mặt tròn đầy thịt của lão thoáng ửng hồng, bỗng lão phá lên cười ha hả nói :
− Tiêu cô nương! Ngươi quả thật là hậu sinh khả uý, lão ăn mày già này từ nay về sau không còn dám khoác lác nữa...
Tửu Hồ Lô! Ngươi đi với Mặc Thanh cô nương cho có bạn, ta phải đi trước coi tình hình thế nào !
Mặc Thanh vội xua tay kêu lớn :
− Đại Đỗ bá bá không cần phải phí sức nữa. ngồi nghi chút đã! Bình ca chi một lát nữa là sẽ quay lại mà!
Đại Đỗ Tiên ngạc nhiên hỏi:
− Ngươi chắc chắn như thế sao?
Mặc Thanh gật đầu nói:
− Chắc chắn, vãn bối dám đánh cược đó !
Đại Đỗ Tiên trước giờ rất khoái đánh cược với người, không ngờ hôm nay có người tự tân đến lão đòi đánh cược Lão cười lớn nói:
− Hay lắm! Lấy gì đặt cược?
Mặc Thanh ứng khâu tiếp luôn:
− Lấy đầu của vãn bối cược với cái "Phóng Tí Công" của tiền bối !
Đại Đỗ Tiên ngân người rồi đột nhiên phá lên cười ha hả nói :
− Tiêu nha đầu, ngươi cũng muốn học... ấy, không được! Không được! Lão ăn mày này không chịu đâu!
Đại Đỗ Tiên mới quay người đi được mấy bước, bỗng Mặc Thanh nhảy cỡn lên kêu lớn :
− Đại Đỗ bá bá. bá bá trốn không được nữa rồi, xem kìa. Bình ca về tới rồi !
Đại Đỗ Tiên lại kinh ngạc, lão nào có nghe thấy chút tiếng động nào đâu. Mặc Thanh làm sao biết được Long Bình đã quay lại? Không lẽ cách biệt mới mấy ngày mà công lực nàng lại tiến đến như vậy sao?
Lão quay đầu lại, nào thấy bóng dáng Long Bình !
Lại nghe Mặc Thanh kêu lớn :
− Đó, không phải là Bình ca đã về tới rồi đó sao?
Đại Đỗ Tiên theo hướng tay Mặc Thanh chi nhìn qua. vẫn không thấy gì hết, lão càng kinh ngạc, hỏi :
− Hắn về tới đâu?
Bỗng Mặc Thanh cười lớn nói:
− Vãn bối nói không phải mà. tiền bối không nghe sao?
Đại Đỗ Tiên nghe vậy mới biết mình bị lừa trong lòng vừa giận vừa tức cười, nhìn thấy Mặc Thanh đứng cười hớn hả. vui như trẻ nít, bất giác thở dài nói :
− Lão hóa tử ta cả đời chuyên môn chọc phá người không ngờ hôm nay còn phải chịu thua con tiêu nha đâu này, hà. sóng Trường Giang lớp sau nhồi lớp trước, bọn ta quả thật già hết rồi...
Lão chưa nói hết lời bên tai đã vang lên tiếng áo quần đánh gió phần phật, theo tiếng động nhìn ra xa.
thấp thoáng giữa cây rừng ngọn cần câu đung đưa theo nhịp bước, Long Bình đang chạy như bay về phía mọi người.
Lão bất giác tinh ngộ, nói:
− Thảo nào ngươi chắc chắn như vậy, thì ra ngươi biết hắn không yên lòng bỏ ngươi ở lại đây, nên...
Lão chưa nói hết lời Mặc Thanh đã kéo áo lão nói :
− Đại Đỗ bá bá! Truyền Bách Hội công cho vãn bối đi ! Vãn bối muốn học ngay bây giờ!
Gương mặt Mặc Thanh đầy vẻ thành khân.
Đại Đỗ Tiên chi Long Bình nói :
− Ngươi không biết bảo hắn truyền thụ sao?
Mặc Thanh nói:
− Bình ca nói không được phép của Đại Đỗ bá bá thì không dám truyền thụ bừa bấl cho người khác.
Đại Đỗ Tiên gật đầu ra vẻ tán thưởng Long Bình là người cân thận, thân thiết như Mặc Thanh mà cũng không dám tự tiện truyền Bách Hội Công, quả đáng đề cho người khâm phục vậy !
Bỗng nghe lão cười nói:
− Thì cứ bảo hắn là lão hóa tử ta đồng ý rồi !
Mặc Thanh cả mừng, vội quỳ xuống sụp lạy tạ Ơn.
Nhưng khi nàng lạy xong ngẩng đầu lên thì thấy đứng trước mặt nàng nào phải là Đại Đỗ Tiên, mà chính là Long Bình tay chắp cần câu, lưng đeo rỗ trúc đang nhìn sững Mặc Thanh.
Còn hai sư thúc diệt của Đại Đỗ Tiên không biết đã mất dạng tự lúc nào.
Chi nghe Long Bình nói :
− Thanh muội ! Muội làm gì vậy, bái sư hả~ Mặc Thanh vấu môi, hất mặt qua một bên quay lưng lại phía Long Bình, ngồi bệt xuống đất, không nói không rằng.
Long Bình ngạc nhiên hỏi :
− Sao vậy? Ai đắc tội với muội?
Long Bình vừa nói vừa tiến lại gần ngồi xuống bên cạnh Mặc Thanh.
Mặc Thanh lại quay người sang hướng khác vẫn quay lưng về phía Long Bính, không thèm nhìn đến mặt chàng.
Long Bình sáng mắt lên, xoay chuyên tâm cơ, đột nhiên chàng nhảy dựng dậy hươ cần câu đập loạn xạ dưới đất, kêu thất thanh:
− ái dà! Rắn! Rắn!
Mặc Thanh lạnh người. Lông tóc dựng đứng, hét lên một tiếng thất thanh lập tức đứng dậy, nhảy bổ vào lòng Long Bình.
Long Bình ném cần câu giơ hai tay đón lấy Mặc Thanh ôm gọn nàng vào lòng, cúi đầu áp nhẹ đôi môi lên gương mặt tái xanh vì sợ hãi của nàng nói :
− Đừng sợ! Đừng sợ! Bị ca ca đuổi chạy mất rồi !
Mặc Thanh định thần lại, nhìn thấy vẻ mặt đang mỉn cười tinh quái lập tức nhận ra bị chàng lừa. bất giác nỗi giận vùng vẫy mãnh liệt, nhưng ghét thay đôi tay chàng như hai gọng kừn sắt nàng làm sao có thể vùng thoát ra được.
Cấp thời sinh trí, nàng kêu lên kinh hãi:
− Chết! Có người tới! Có người tới! Buông ta ra. đề người nhìn thấy thì còn ra thề thống gì nữa!
Long Bình chăng những không buông tay mà còn cười nói:
− Mặc kệ thiên hạ. ai thích thì cứ nhìn cho họ nhìn, ca ca không coi đó làm quan trọng!
Mặc Thanh đỏ mặt, kế thứ nhật bất thành, kế thứ hai lại nảy sinh, đột nhiên nàng nhăn mặt, hai tay ôm bụng, rên lên không dứt.
Long Bình thấy vậy vội vàng buông tay, lay lay Mặc Thanh hỏi:
− Thanh muội! Thanh muội! Muội sao vậy? Chỗ nào bị đau?