Trong một ngõ hẻm yên tĩnh của thành Hàng Châu có một ngôi nhà gỗ cửa khép chặt im ỉm, Tri Cơ Tử bước đến gần rồi nhìn xung quanh không có người lạ thì lập tức đẩy cửa bước vào, hòa thượng, đạo sĩ và Giang Hào cùng lần lượt bước vào theo, ở gian giữa đã bày sẵn thức ăn đầy đủ thịt rượu.
Tri Cơ Tử và mọi người ngồi vào bàn và nói:
- Rượu thịt này là do bọn tiểu lang trung chuẩn bị nên chắc là không có vấn đề gì. Tuy nhiên, “cẩn tắc vô ưu” để lão nếm thử một chút cho bảo đảm.
Nói đoạn lão lấy trong người ra một chiếc ngân châm thử các đĩa thức ăn rồi nói:
- Ăn uống xong thì đại sư và đạo trưởng nên cải trang dịch dung lại một tí, có thể không qua mắt được sát thủ của Mộ Dung Trường Thanh nhưng chí thiểu cũng bớt bị đối phương chú ý.
Thiên Y đại sư nói:
- Lão nạp đã phạm tửu giới thì xem như bị trục xuất khỏi Phật môn rồi, bây giờ muốn lão nạp cải trang thế nào thì thí chủ cứ dặn dò.
Phi Vân Tử tiếp lời:
- Trong đĩa cá lúc nãy có độc dược chăng? Con nhặng xanh là do lão lang trung bỏ vào phải không? Xem ra thủ pháp của lão lang trung cũng nhanh đáo để!
Tri Cơ Tử gượng cười nói:
- Thực ra lão lang trung ta đâu có bản lĩnh kinh người như vậy, chẳng qua là nhờ tiểu lang trung thuộc hạ của lão khiếu quan sát bên trong nhà bếp nên hắn dùng ám hiệu thông báo cho lão khiếu biết. Trong bụng cá có hai lá Kim Diệp Tử nhờ vậy mà hương vị cá rất thơm, tuy nhiên ăn vào một miếng thì đoạn trường tử mệnh ngay. Do vậy nên điếm tiểu nhị thà đập đầu chảy máu chứ tuyệt không dám đụng đến.
Phi Vân Tử ngạc nhieân hỏi:
- Thế mấy tên tiểu lang trung ấy ở đâu? Suốt hành trình bần đạo chỉ thấy một tên đánh xe, ngoài ra có thấy ai đâu? Bọn họ mới thật là những người vất vả, lẽ ra cũng nên đa tạ một tiếng mới phải.
Tri Cơ Tử nói:
- Trên suốt hành trình chúng ta vẫn chưa gặp ám toán nên lão lang trung ta cho rằng Mộ Dung thế gia đã giải tán bọn theo dõi nhưng không ngờ đến Hàng Châu này bọn chúng mới ra tay. Nếu không có Lục lang giám sát nhà bếp thì có lẽ chúng ta đã đoạn hồn tại tửu quán lúc nãy rồi. Chư vị thử nghĩ xem nguyên nhân tại sao bọn chúng phải đợi chúng ta đến đây mới hành động?
Thiên Y đại sư nói:
- Phải chăng đó là một sự cảnh cáo nhằm báo cho chúng ta biết là lúc nào cũng bị bọn chúng theo dõi? Hoặc giả nơi này cách Cô Tô Mộ Dung thế gia không xa nên bọn chúng sợ chúng ta tìm đến sào huyệt?
Tri Cơ Tử tiếp lời:
- Cũng có khả năng nơi này còn có sơ hở gì đó nên bọn chúng sợ chúng ta tìm ra manh mối. Lão lang trung tin rằng ba vị Chưởng môn đã tỉnh lại ở nơi này, do vậy rất có khả năng bọn chúng bày bố cao thủ để trừ khử chúng ta tại đây?
Phi Vân Tử chợt nổi hào khí, lão nói:
- Thế thì cứ đánh nhau một trận vậy, mấy ngày qua thật là buồn tẻ!
Đột nhiên nghe “ầm” một tiếng ở bên ngoài như có vật gì từ trên trời rơi xuống. Thiên Y đại sư, Phi Vân Tử, Giang Hào và Tri Cơ Tử không hẹn mà lập tức phản ứng nhanh như chớp phóng ra khỏi cửa. Nhưng cuối cùng mọi người đều chỉ thấy kết quả như nhau:
Đó là một hắc y nhân bị trói hai tay nằm dưới đất. Giang Hào và Phi Vân Tử đứng xa hơn trượng còn Thiên Y đại sư cách bảy tám thước nên không thể xác định tên hắc y nhân kia còn sống hay đã chết. Tuy nhiên cả ba đều vận khí ngầm phòng bất trắc, bởi lẽ ai cũng thừa biết Nhất Bộ Đảo cực kỳ bá đạo, nó không cho bất cứ cao thủ nào có cơ hội phản kháng.
- Tam lang!
Tri Cơ Tử vội bước lại đỡ lấy hắc y nhân và đưa tay sờ lên mũi thì thấy đã tắt thở rồi.
Phi Vân Tử liền bước lại quan sát thương thế của hắc y nhân thì thấy máu tươi chảy ra từ miệng, mũi và mắt. Đạo sĩ buột miệng nói:
- Là một trong tám tiểu lang trung của lão thí chủ à?
Tri Cơ Tử không trả lời mà cởi áo của hắc y nhân xem sau lưng thì thấy một vết chưởng đen sì còn in rành rành. Lão lắc đầu và tỏ vẻ căm hận nói:
- Chưởng lực thật âm độc!
Giang Hào cũng bước lại xem, chàng vừa thấy dấu chưởng lực thì kêu thất thanh:
- Thiết Sa chưởng! Người phát chưởng có hỏa hầu khá thâm hậu.
Thiên Y đại sư phụ họa:
- Không sai, một chưởng đã lấy mạng đối phương, lục phủ ngũ tạng đều bị chấn nát cả. Đồng thời chưởng lực cũng đẩy tiểu thí chủ vào sân viện nên nạn nhân không kịp kêu lên một tiếng!
Phi Vân Tử quét mục quang nhìn xung quanh rồi nói:
- Kỳ quái! Một khi ai đó bị công kích thì cũng theo bản năng kêu la nhưng tại sao miệng của tam lang này lại ngậm chặt tựa như cố gắng chịu đau đớn vậy?
Tri Cơ Tử chợt động linh cơ, lão dùng hữu thủ cạy miệng tiểu lang trung thì lập tức một búng huyết tanh tưởi vọt ra theo, quả nhiên là hắn đã cố gắng ngậm chặt miệng khi bị trúng chưởng. Giang Hào nhìn nơi búng huyết vọt ra thì thấy có một vật gì tròn tròn nho nhỏ, chàng vội lấy nước rửa sạch thì phát hiện đó là một vòng lụa mỏng.
Phi Vân Tử cầm lấy xem xét thật kỹ và buột miệng kêu lên:
- Đây là vải lụa bên trong đạo bào của Long đạo trưởng. Không sai, chỉ có Long đạo trưởng, nhân vật được tôn kính nhất võ lâm mới được mặc đạo bào bằng thứ lụa quý giá này...
Tri Cơ Tử thở dài nói:
- Đáng tiếc là Tam lang đã chết, nếu không hắn sẽ giúp cho chúng ta biết được ít nhiều manh mối.
Phi Vân Tử không nói gì mà lật qua lật lại mảnh lụa như cố tìm trong đó có ám hiệu gì hay không.
Giang Hào lại quỳ xuống mở trói ở tay cho tiểu lang trung và bất ngờ trong tay áo của hắn rơi ra một vật, đó là một chuỗi tràng hạt màu nâu.
- Là tràng hạt của Chưởng môn sư huynh!
Thiên Y đại sư cúi xuống nhặt lên xem xét một lúc rồi nói tiếp:
- Đây là chuỗi tràng hạt bằng gỗ đàn thiên niên chế thành nên cứng như sắt đá. Đại sư huynh dùng Đại Lực Kim Cang chỉ cắt nó ra thành hai đoạn thế này tất phải có dụng ý.
Nói đoạn lão hòa thượng lần từng hạt trong chuỗi tràng hạt xem xét một cách tỉ mỉ. Hồi lâu sau lão buông tay thở dài tỏ vẻ thất vọng và dịch mục quang nhìn Tri Cơ Tử, nói:
- Lão lang trung nên để cho các tiểu lang trung quay về có hương lập nghiệp đi thôi! Tình thế này xem ra không thể để bọn họ dấn thân vào nữa, nếu cứ tiếp tục thì e rằng chỉ thêm nhiều cái chết oan mạng mà thôi.
Tri Cơ Tử nói:
- Chiếu theo y đạo mà nói thì bọn chúng đã theo lão lang trung ta sáu bảy năm rồi nên có thể tự mưu sinh lập nghiệp được. Chỉ có điều nhiều năm qua bọn chúng theo lão khiếu đi khắp thành này thị nọ nên đã quen cuộc sống phiêu bạt xa hoa, bây giờ bảo bọn chúng trở về cố hương thôn dã e rằng không dễ...
- Sư phụ nói rất đúng, bọn đệ tử đã quen cuộc sống giang hồ rồi, bây giờ không thể trở về cố hương để sống an phận thủ thường được!
Hai thiếu niên mặc hắc y chừng mười sáu, mười bảy tuổi bỗng nhiên đẩy cổng bước vào và nói tiếp:
- Tam ca, bọn đệ thấy tam ca bị trúng chưởng nhưng không làm sao cứu được, bởi vì đối thủ có võ công quá cao cho nên bọn đệ ngăn không nổi, tam ca, bọn đệ thật vô dụng, thật có lỗi với tam ca...
Hai thiếu niên vừa nói vừa quỳ trước thi thể Tam lang, nước mắt tuôn ròng ròng.
Tri Cơ Tử bước lại vỗ vai hai thiếu niên và nói:
- Lục lang, Thất lang, các ngươi hành sự không sai, thật chẳng uổng công sư phụ dạy dỗ. Đã biết không thể địch nổi mà tự tìm đường chết là cái chết không đúng. Đứng lên đi! Mau tham kiến đại sư, đạo trưởng và Giang tam công tử.
Hai hắc y thiếu niên đứng lên cung thủ chào bọn Thiên Y đại sư và nói:
- Tam ca cơ trí hơn người và cũng rất dũng cảm, mấy ngày qua rất ít khi gặp mặt với bọn đồ đệ nên nhất định là tam ca đi thực hiện một công việc rất nguy hiểm....
Thiên Y đại sư nói:
- Đúng vậy! Một việc rất nguy hiểm và thành quả cũng phi phàm!
Ngừng một lát đại sư nói tiếp:
- Lục lang, vừa rồi thí chủ đã cứu bọn lão nạp một lần, ân tình đó bọn lão nạp không thể nào quên được. Nhưng từ giờ trở đi, các ngươi không cần phải vất vả nữa. Lão lang trung này tính tình lười biếng nên có lẽ chiếu theo thứ tự nhập môn mà gọi các ngươi...
Giang Hào liền tiếp lời:
- Trên giang hồ không ai lại không biết thịnh danh Tri Cơ Tử nhưng danh tính thật của lão tiền bối thì không mấy ai biết được.
Tri Cơ Tử cười ha ha nói:
- Lão lang trung ta họ Hoàng nên các vị cứ gọi bọn chúng là họ Hoàng rồi kèm theo thứ tự để phân biệt là được.
Hoàng thất lang:
- Sư phụ, lão thiền sư này không cho bọn đồ đệ theo sư phụ nữa nhưng hiện tại bọn đồ đệ đã gần điều tra được rõ ràng cung cách hành động của đối phương rồi. Thiết nghĩ công việc tuy nguy hiểm nhưng chỉ cần thận trọng một chút thì tin rằng có thể ứng phó được.
Thiên Y đại sư kiên quyết nói:
- Không được! Từ bây giờ trở đi tình thế đã khác, trường sát giới đã khai diễn, đối phương sẽ điều động nhiều đao khách kiếm thủ theo dõi chúng ta. Tuy các ngươi đều là những cao thủ về cơ trí mưu mẹo nhưng sức tự vệ có hạn, lão lang trung lại không chân truyền võ công cho các ngươi nên gặp trường đao kiếm chỉ phí mạng mà thôi!
Tri Cơ Tử trầm ngâm một lát rồi nói:
- Đại sư nói cũng phải, các ngươi nên giải tán thôi!
Hoàng lục lang nói:
- Sư phụ, bọn đệ tử không sợ chết, nuôi quân ngàn ngày chỉ để dùng một giờ. Sư phụ đã nuôi dưỡng bọn đệ tử từ sáu, bảy năm rồi, bây giờ chính là lúc để bọn đệ tử báo đáp sư phụ mới phải đạo chứ!
Thiên Y đại sư lớn tiếng nói:
- Đây không phải là chuyện báo đáp mà là đi tìm cái chết oan uổng thôi! Nếu các ngươi thật lòng muốn báo đáp ân sư thì nên mai danh ẩn tích khổ kuyện võ công mới phải.
Hoàng thất lang hỏi:
- Đến đâu luyện? Ai lại muốn truyền thụ cho bọn vãn bối? Bọn vãn bối đều là những tiểu tử lang bạt không nhà, không người thân thích, ngoài việc theo sư phụ hành tẩu giang hồ ra thì không còn nơi nào để đến cả.
Thiên Y đại sư nói:
- Các ngươi hãy tìm các huynh đệ còn lại thông báo cho bọn họ rồi tức tốc đến ngôi nhà cỏ giữa rừng ở Chung Sơn Kim Lăng tìm Bạch Trường Phiêu và nói là Thiên Y đại sư, Phi Vân Tử và Giang tam công tử giới thiệu đến. Nhưng điều quan trọng là các ngươi đến đó càng nhanh càng tốt, trước khi sát thủ của Mộ Dung thế gia bao vây thì cơ hội thoát thân càng lớn.
Tri Cơ Tử cũng đã đoán ra huyền cơ trên chuỗi tràng hạt trong tay Thiên Y đại sư nên vội nói:
- Mau đi thông báo cho ngũ đại lang còn lại và phân ra nhiều đường mà đi. Nếu gặp bất trắc thì không được tương cứu bởi vì các ngươi tuyệt không phải là đối thủ của đao khách nhà Mộ Dung thế gia, do vậy thoát được người nào hay người đó. Lão lang trung ta tin rằng Bạch Trường Phiêu sẽ nể tình đại sư và đạo trưởng cũng như Giang tam công tử đây mà thu nhận các ngươi đưa vào Bạch Các môn. Thuật dịch dung và độn giáp của bọn họ là tuyệtt kỹ đệ nhất giang hồ, các ngươi hãy cố gắng mà học.
Lục, thất lang nghe sư phụ nói nghiêm túc như vậy thì biết sự thể đã quá nghiêm trọng nên vội quỳ gối bái biệt rồi lập tức khởi hành.
Thiên Y đại sư liếc nhìn khẽ thở ra một tiếng rồi nói:
- Mong rằng mấy vị tiểu thí chủ này thoát được tai kiếp, mong Phật tổ độ trì, mong Phật tổ độ trì...
Bỗng nghe Phi Vân Tử reo lên:
- Bần đạo hiểu rồi, bần đạo hiểu rồi...
Tri Cơ Tử liền hỏi:
- Đạo trưởng hiểu được gì cứ nói ra xem? Long đạo trưởng là một vị trí giả. Nhất định là có chỉ thị chuyển bại thành thắng.
Phi Vân Tử nói:
- Không phải là cao chiêu chuyển bại thành thắng mà muốn chúng ta thoát mệnh.
Giang Hào ngạc nhiên hỏi:
- Chúng ta thoát đến đâu, Võ Đang hay Thiếu Lâm? Kỳ thực nơi này gần Động Đình minh nhất, nếu chư vị không ngại thì xin mời đến tệ Minh một chuyến, chúng ta kết hợp với cao thủ trong tệ Minh thì cũng có thể kháng cự với cường địch. Sau đó hãy thông báo cho Thiếu Lâm, Võ Đang đến tiếp viện. Cao thủ ba phái hợp lại thì chí ít cũng đánh ngang ngửa với đối phương một trận.
Phi Vân Tử nói:
- Nhưng trong này Long đạo trưởng lại chỉ thị chúng ta lập tức ẩn thân và cũng chỉ thị rõ hơn để mai ẩn tung tích.
Lúc này bóng hoàng hôn đã gần buông. Thiên Y đại sư nhìn sắc trời rồi nói:
- Tệ Chưởng môn cũng dặn dò như vậy và còn không cho phép thông báo về bản môn, sợ làm như thế sẽ dẫn đến một trường đại sát kiếp trên giang hồ. Nếu phát động lực lượng thì cơ hội thắng lợi của chúng ta không lớn.
Phi Vân Tử tiếp lời:
- Long đạo trưởng cũng nói thế, chỉ có điều quý Chưởng môn nói tỉ mỉ hơn một chút, còn Long đạo trưởng thì nhấn mạnh một điểm bảo chúng ta bây giờ đi tìm một người...
Thiên Y đại sư buông tiếng thở dài:
- Nhưng hiện tại chúng ta không thể đi rồi, chí ít cũng đánh một trận rồi mới đi được. Sự xuất hiện của mấy vị thí chủ tiểu lang trung nhất định đã gây sự chú ý cho đối phương, do vậy lão nạp tin là bọn chúng đang tiến hành bao vây toàn bộ nơi này.
Phi Vân Tử liền nói:
- Nếu đã bị bao vây thì đành đại khai một trường sát giới thôi.
Giang Hào phụ họa:
- Thế thì vãn bối có mấy trò chơi có thể dùng rồi, xưa nay từ mẫu lăng của Giang gia chưa từng xuất hiện trên giang hồ và gia phụ cũng chưa từng thi triển nhưng vãn bối là kẻ hậu sinh gặp tình thế bất đắc dĩ cũng đành thi triển ám khí thôi.
Tri Cơ Tử thầm nghĩ:
- Đích thực là chưa từng nghe Giang tổng trại chủ sử dụng ám khí lợi hại như vậy nhưng sợ rằng gặp cao thủ chân chính thì khó phát huy được tác dụng.
Thiên Y đại sư trầm ngâm một lát rồi nói:
- Tam công tử cứ tận lực thi triển, đối phương vây kín xung quanh ta có khả năng là những đối thủ lợi hại đấy. Huống hồ chúng ta không thể không chiến đấu để thoát ra khỏi vòng vây, do vậy có thể dùng thủ đoạn bá đạo cũng không tổn hại gì.
Giang Hào nói:
- Có mấy lời của đại sư thì vãn bối yên tâm rồi.
Thiên Y đại sư nói tiếp:
- Tình thế đã khác. Ngộ biến phải tùng quyền, bây giờ chúng ta vào nhà ngồi đợi, có thể đối phương án binh bất động chờ trời tối rồi mới hành động.
Đoàn người lại lục đục kéo vào nhà, Phi Vân Tử thay đạo bào bằng một bộ hắc đạo y và dịch dung sơ diện mạo để đối phương không thể nhận ra. Thiên Y đại sư cũng làm như vậy, Tri Cơ Tử và Giang Hào vẫn giữ nguyên y phục. Tri Cơ Tử lấy ra mười mấy chiếc bình nhỏ dưới giày đồng thời soạn ra nào là phi đao, tụ tiễn, ngân châm giắt quanh người. Giang Hào thấy vậy thì ngạc nhiên hỏi:
- Lão tiền bối chuẩn bị ám khí nhiều như vậy thì làm sao thi triển được?
Tri Cơ Tử mỉm cười nói:
- Lão lang trung một lúc có thể đánh ra bảy loại ám khí khác nhau, tuy nhiên nếu gặp phải cao thủ chân chính thì chẳng có tác dụng gì.
Giang Hào chỉ mỉm cười mà không nói gì thêm.
Thiên Y đại sư ngưng thần lắng nghe một lúc rồi nói:
- Địch nhân đã bố trí khắp tứ phía, có lẽ trước canh ba đêm nay bọn chúng sẽ tiến hành công kích. Nhân lúc sự việc chưa xảy ra, lão nạp xin nói chỉ thị của tệ Chưởng môn, Chưởng môn sư huynh đã dùng Kim Cương chỉ khắc vào chuỗi tràng hạt bảo rằng bất luận đệ tử Thiếu Lâm tự nào một khi đã nhận chuỗi tràng hạt này thì phải lập tức ẩn thân, không được cùng bất cứ tổ chức nào động thủ. Đồng thời không được thông báo về tệ tự để tăng viện binh cứu nguy, nếu làm vậy chỉ gây ra những cái chết oan uổng cho những cao thủ của tệ tự mà thôi. Chưởng môn sư huynh còn bảo cứ để cho sự việc diễn tiến, có thể hai, ba năm sau sẽ có cơ hội xoay chuyển tình thế. Nếu gặp người của Võ Đang và Động Đình minh thì cũng khuyên bọn họ tạm thời nhẫn nhục, không được tiết lộ ra ngoài giang hồ.
Giang Hào buột miệng nói:
- Như vậy là vãn bối cũng không thể quay về bản minh sao? Nếu Mộ Dung thế gia đủ lực tấn công ba phái chúng ta thì làm thế nào ứng phó được?
Phi Vân Tử nói:
- Long đạo trưởng của tệ phái cũng chỉ thị như vậy. Lão nói rằng Thiếu Lâm, Võ Đang, Động Đình minh phải bảo toàn lực lượng chờ xem thiên ý. Đồng thời lão còn bảo chúng ta hợp làm một và đến Thái Hòa đường ở Hồ Châu...
Tri Cơ Tử tiếp lời:
- Càng đi khoảng cách với Mộ Dung thế gia càng gần nhưng Long đạo trưởng đã có chỉ thị như vậy thì có lẽ không sai, chúng ta đi ngược lại có thể tránh được sự truy sát của đối phương.
Giang Hào xen vào:
- Thái Hòa đường hình như nằm trong một phố bán thuốc thì phải! Chúng ta đến đó làm gì?
Phi Vân Tử nói tiếp:
- Không sai, Thái Hòa đường là một tiệm thuốc bắc! Chúng ta đến đó tìm một vị Đồng đại phu. Tuy nhiên, xưa nay bần đạo chưa từng nghe Long đạo trưởng nhắc đến vị này.
Nói đoạn đạo sĩ dịch mục quang nhìn qua Tri Cơ Tử có ý dò hỏi.
Tri Cơ Tử gượng cười nói:
- Lão lang trung ta cũng chưa từng nghe ở Hồ Châu phủ có nhân vật như vậy và trong võ lâm Giang Nam gần trăm năm nay cũng không có vị cao thủ họ Đồng nào xuất hiện.
Thiên Y đại sư tiếp lời:
- Nếu người đó vang danh tứ hải thì đã bị Mộ Dung thế gia thu thập từ lâu rồi còn gì! Có thể đây là nước cờ mà Long đạo trưởng đã sắp đặt sẵn, do vậy câu nói hai, ba năm nữa tình thế có thể xoay chuyển của tệ Chưởng môn không phải là không có cơ sở...
Tri Cơ Tử nói:
- Đại hòa thượng! Sợ rằng chuyện này trở thành một nghi án thiên cổ mất, chúng ta cũng không cần phải bàn nữa. Còn như chuyện Long đạo trưởng an bài chúng ta đến Hồ Châu thì quả thực lão lang trung ta không nghĩ ra được huyền cơ bên trong.
Giang Hào suy nghĩ một lát rồi nói:
- Sự thể thế nào cứ đến nơi sẽ biết, bây giờ chúng ta xông ra lợi dụng bóng đêm lên đường đến Hồ Châu. Nếu trời sáng mà chưa đến được thì tạm thời ẩn thân chờ tối hôm sau đi tiếp.
Thiên Y đại sư nói:
- Bọn chúng mai phục là chờ cho chúng ta xông ra để tiêu diệt, do vậy chúng ta không thể trúng kế bọn chúng, vả lại bọn chúng tuyệt không thể nhẫn nại chờ đến sáng mai, chậm lắm là canh ba đêm nay sẽ phát động công kích, do vậy chúng ta nên tĩnh tọa điều tức, dùng kế chờ đối phương đến đánh một trận rồi đi cũng không muộn. Còn cách đi như thế nào thì phiền lão lang trung động não một chút vậy.
Tri Cơ Tử khẽ gật đầu, thế là mọi người không bàn luận nữa mà lập tức tọa thiền vận khí điều tức. Trong bóng đêm tĩnh lặng nên mọi người đều nghe rất rõ tiếng bước chân dịch động từ khắp bốn phía. Quả nhiên ngôi nhà gỗ đã bị vây kín và vòng vây càng lúc càng thắt chặt lại.
Đêm càng lúc càng khuya dần, sát khí cũng càng dâng lên đằng đẵng. Giang Hào không kiên nhẫn được nữa nên khẽ nói:
- Bây giờ cũng sắp đến canh ba rồi!
Thiên Y đại sư mỉm cười nói:
- Tam công tử bình tĩnh. Có lẽ giờ này đối phương đã lắp tên vào cung, đao kiếm đã tuốt khỏi vỏ chuẩn bị hành động, tuy nhiên đối phương chưa động thì ta không thể động trước.
Giang Hào đành phải cố gắng trấn định tinh thần nén hào khí đang dâng lên ngùn ngụt trong lòng. Lúc này có bốn bóng đen thâm nhập vào trong sân nhưng quần hùng vẫn chưa có động tĩnh gì. Chớp mắt, bốn bóng đen với hàn quang sáng lóa của binh khí tiếp cận đến vách nhà. Liền theo đó là “soạt” một tiếng, cửa sổ bị cạy tung ra và một ống trường giải thọt vào trong. Nhưng ngay lúc đó quần hào trong nhà đều cùng có phản ứng, Tri Cơ Tử phóng kim châm về phía cửa sổ, sau loạt kim châm của Tri Cơ Tử, Giang Hào theo sau Thiên Y đại sư ung dung mở cửa chính bước ra. Tình thế đã đến hồi trương cung bạt kiếm, bốn bóng đen đột nhập vào sân nhà đều mặc dạ hành y và trong tay đều cầm một loại binh khí, đó là trảm mã đao.
Hiện tại bốn bóng đen đang dàn hàng ngang đứng trước cửa nhà, trảm mã đao hoành trước ngực, điều này nói rõ bọn chúng đã tránh được loạt kim châm của Tri Cơ Tử và đường kiếm chớp nhoáng sau đó của Phi Vân Tử. Phi Vân Tử sau khi phóng ra khỏi cửa sổ thì hoành kiếm thủ thế, mục quang dán chặt vào thân hình đối phương, thần thái vô cùng bình thản dường như chẳng coi bốn sát thủ cầm trảm mã đao trước mắt ra gì cả. Tuy trường kiếm của lão nhỏ hơn trảm mã đao của đối phương nhưng khí thế và thần thái lại tỏ ra muốn nhiếp hồn đối phương. Điều này khiến bốn huyền y sát thủ bất giác biến sắc.
Lúc này Giang Hào và Tri Cơ Tử đứng hai bên Thiên Y đại sư, tất cả đều tỏ thái độ lạnh lùng bàng quan. Đột nhiên bốn huyền y sát thủ không hẹn mà cùng vung trảm mã đao, thân hình cũng theo đó tung lên bảy, tám thước, bốn thanh đao tỏa hàn quang kết thành một lưới đao quang dày đặc phủ xuống đầu Phi Vân Tử.
Giang Hào chau mày suy nghĩ nhưng không tìm ra chiêu nào có thể phá giải thế đao cực kỳ bá đạo của đối phương nên chàng thầm nghĩ:
- Lấy một địch bốn mà lão ta không cướp tiên cơ thì làm sao tránh được thế đao hiệp kích của đối phương?
Đang lúc chàng suy nghĩ thì thế đao của bốn sát thủ đạ ụp xuống, Phi Vân Tử không tránh né, trường kiếm trong hữu thủ lập tức huy động rồi đâm thẳng lên tựa như một mũi dùi chọc vào rừng đao quang. Kiếm vừa đâm lên thì người cũng tung lên theo, thân hình lão lên cao đến hai trượng rồi mới hạ xuống bên ngoài vòng vây của bốn huyền y sát thủ. Nếu như lão muốn tẩu thoát thì thì bốn cao thủ kia tuyệt đối không thể nào ngăn chặn được. Bốn huyền y đao khách tuy không thọ thương gì nhưng tất cả đầu ngẩn người, bởi lẽ chiêu Thiên La Mật Bố đao pháp vừa rồi là hợp lực bốn người nhưng lại bị đối phương hóa giải dễ dàng bằng một đường kiếm.
Phi Vân Tử sau khi hạ người xuống thì cười ha ha nói:
- Đao pháp thật là bá đạo! Bốn vị vẫn thường cùng nhau luyện đao phải không?
Bốn huyền y sát thủ đưa mắt nhìn nhau mà không trả lời.
Phi Vân Tử nói tiếp:
- Xem ra bốn vị là những sát thủ được huấn luyện khá đặc biệt, giết người mà không cần hỏi thân phận lai lịch của đối phương thì chẳng khác gì một công cụ!
Vừa nói đạo sĩ vừa để ý quan sát thái độ của đối phương nhưng lão thấy bốn sát thủ này đều tỏ ra lạnh lùng như băng, mục quang nhìn đăm đăm vào mặt mình.
Bỗng nhiên Phi Vân Tử phá lên cười ha hả rồi nói:
- Quả nhiên là sát thủ do Mộ Dung thế gia giáo huấn ra, hôm nay đành mượn bốn vị để thử kiếm vậy!
Lời chưa dứt thì trường kiếm đã vũ lộng và người cũng bổ nhào tới trước. Bốn huyền y đao khách phản ứng rất nhanh, Phi Vân Tử vừa động thì bốn thanh trảm mã đao đã kết thành một vòng đao quang phản kích lại.
Choang... choang...
Tiếng đao kiếm giao nhau nghe chát chúa, theo đó là những ánh chớp lao ra như sao xẹt. Giang Hào dụng tâm quan sát rất kỹ nhưng cũng không thấy đầu đuôi diễn ra thế nào. Khi tiếng kim khí vừa dứt thì chỉ thấy bốn huyền y đao khách cùng ngã xuống, tất cả đều trúng kiếm nơi yết hầu.
Phi Vân Tử chống trường kiếm xuống đất, máu từ thân kiếm chảy xuống ròng ròng trông thật kinh khiếp.
Tri Cơ Tử liền trầm giọng tán thưởng:
- Kiếm pháp đã đạt đến cảnh giới xuất thần nhập hóa, giết địch chẳng khác gì lấy đồ vật trong tay...
Phi Vân Tử nâng kiếm lên và nói:
- Bọn chúng cũng là cường địch khó đối phó mà lần đầu tiên bần đạo gặp phải. Nào, chúng ta đi mau thôi!
Đột nhiên nghe tiếng cười nhạt từ ngoài năm trượng truyền lại, theo đó là một giọng nói lạnh lùng:
- Kiếm pháp của Võ Đang quả nhiên là bất phàm, chỉ có một chiêu mà giết chết bốn cao thủ có đẳng cấp thì đích thực không phải hạng tầm thường trong Võ Đang. Đáng tiếc là hiện tại các hạ cũng thọ thương khá nặng, ngươi tưởng giả vờ không thọ thương là lão phu ta không dám ngăn cản sao? Giết hết cho ta!
Giọng nói vừa dứt thì đột nhiên có mười mấy bóng đen phóng vào sân. Giang Hào liền quát một tiếng và huy động Tử Kim đao xông lên trước nghênh địch, lập tức một trường ác chiến được khai diễn.
Tri Cơ Tử thầm tự trách mình:
“Nếu ta không lên tiếng tán thưởng thì nhất định đối phương không nhận ra Phi Vân Tử bị thọ thương. Không ngờ một câu nói hảo ý lại dẫn đến một trường đại sát kiếp!”.
Vừa nghĩ đến đây thì lão cũng xoay người xông tới vòng vây của địch nghênh chiến. Mười mấy bóng đen vừa phóng vào có tên cầm kiếm, có tên cầm đao, khí thế tấn công của bọn chúng tuy không uy mãnh bằng bốn sát thủ vừa rồi nhưng đấu pháp tỏ ra rất lợi hại và thế công của tên nào cũng đều xuất chiêu trí mạng. Do vậy, trong chớp mắt Giang Hào đã bị đẩy vào thế hạ phong, thủ nhiều hơn công. Tuy nhiên Giang Hào không hề bấn loạn và nao núng tinh thần, đao quang của chàng liên tục huy động phòng thủ kín như bưng, đối phương nhất thời chưa tìm được kẽ hở để xuất chiêu hạ thủ.
Khi có Tri Cơ Tử lâm trận thì áp lực đối với Giang Hào được giảm bớt, tuy nhiên thế địch vẫn đông hơn, cục diện vẫn chưa được vãn hồi. Sau một lúc giao chiến thì thế trận phân thành hai, bảy tên ứng phó với Giang Hào, sáu tên khác ứng phó với Tri Cơ Tử. Phi Vân Tử thấy vậy thì định vung kiếm xông vào nhưng ngay lập tức lại có bốn sát thủ nữa từ ngoài phóng vào ngăn lại. Bốn tên này đao kiếm bất đồng nhưng cùng huy động tấn công một lúc nên khí thế vô cùng uy mãnh. Phi Vân Tử vận công đề khí, song cước không chuyển động nhưng trường kiếm vũ lộng như sóng trào gió dập triển khai phản công. Chớp mắt đã nghe hai tiếng kêu thảm vọng lên, hai bóng đao lập tức ngã xuống. Hai tên còn lại đang lúc luống cuống chưa biết nên công hay thối thì bị Phi Vân Tử thuận tay quét một đường kiếm như sao xẹt rạch một đường trúng ngang thắt lưng của hai tên... Đường kiếm này tuy không đủ lấy mạng chúng nhưng cả hai đều thọ thương, đao kiếm bất giác rơi khỏi tay và ngã lăn ra đất kêu la ỏm tỏi.
Phía bên kia Thiên Y đại sư cũng đã tham chiến, đại lực Kim Cương chỉ liên tục xuất ra, mỗi lần đại sư vung tay là một bóng đen ngã xuống. Nhờ vậy mà trong tích tắc, Giang Hào và Tri Cơ Tử đã cướp lại được tiên cơ chủ động phản công. Chớp mắt toàn bộ mấy chục hắc y nhân đều phơi thây trong sân, có kẻ chết kẻ bị thương đang rên la. Thiên Y đại sư thấy không còn bóng đen nào phóng vào nữa thì quát một tiếng “lui” rồi phóng thẳng ra ngoài mở đường. Tri Cơ Tử theo sát phía sau, kế đến là Giang Hào và cuối cùng là Phi Vân Tử đoạn hậu.
Xem tiếp hồi 6 Bí mật Tam Thánh hội