Kiểu bánh ngọt lần này gồm ba loại, bánh ngọt mặt kem, bánh ngọt trứng sữa, bánh bông lan. Không chỉ có thế, Lý Kỳ còn mô phỏng các loại bánh ngọt danh tiếng trên thế giới ở hậu thế rồi làm thay đổi một chút như bánh ngọt kiểu rừng nguyên sinh làm từ bột anh đào, hay bánh kiểu khúc gỗ, mùi vị tương đối phức tạp, nhưng ăn một lần là nghiện. Điều đáng tiếc duy nhất là thiếu mất sô cô la, do vậy mùi vị cũng thiếu đi chút ít, nhưng bọn họ cũng chưa nếm thử sô cô la cho nên một chút thiếu kia cũng không còn tồn tại nữa.
Lý Kỳ để không đắc tội với người khác, vả lại hắn cũng không biết chắc ai cũng bình đẳng như ai hay phải nhìn mặt từng nhân vật thế nên hắn giao nhiệm vụ cắt bánh cho bọn đày tớ, hắn chỉ phụ trách dạy bọn chúng phải cắt bánh thế nào.
Rất nhanh, chiếc "Thiên Sơn Mộ Tuyết" này đã bị chia cắt chỉ còn lại có một khối ván chưa sơn, ngay cả cặn bã đều không thừa, phần lớn mọi người ở đây đều chưa từng được nếm qua bánh ngọt bơ này, số ít người kia thì chính là lần trước ở Thái Sư Phủ từng hưởng qua một lần bánh ngọt bơ này, ảnh hưởng càng khắc sâu, mà chiếc Thiên Sơn Mộ Tuyết này lại ẩn chứa tinh hoa của bánh ngọt, có thể nói là bao quát Vạn Tượng, mọi người ăn thiếu chút nữa nuốt luôn cả đầu lưỡi đi.
Tống Huy Tông nêm mấy miếng, rất hài lòng, hỏi: - Lý Kỳ, lớp màu vàng này là cái gì?
- Là bơ ạ, kỳ thực cũng là một loại trong sữa bò.
Thái Kinh lại hỏi: - Lớp màu xanh lục bên ngoài này là cái gì?- Put -đing. Ừm, chính là một loại thạch hoa quả.
- Thì ra là thế.
Tống Huy Tông đã no căng bụng nhưng vẫn cố chén sạch đĩa bánh ngọt trước mặt, khen: - Lý Kỳ, mặc dù trẫm đã ăn rồi nhưng ngươi lại có thể khiến trẫm và chư vị ái khanh ngạc nhiên thích thú như vậy, thật là lợi hại, người đâu, thưởng rượu.
Lý Kỳ theo bản năng nói: - Hoàng thượng, thần không uống rượu ạ.
Lời nói vừa dứt, toàn bộ im lặng như tờ, tất cả mọi người đều dùng một ánh mắt vừa hâm mộ, vừa hả hê nhìn Lý Kỳ sắp gặp họa.Hoàng thượng ban thưởng rượu nha. Đây chính là vinh hạnh lớn lao, nói hơi chút khoa trương một chút, đây quả thực là sự tình làm rạng rỡ tổ tông a, đổi lại người khác, đã sớm gục xuống cảm tạ long ân rồi. Lui mười ngàn bước, đừng nói là rượu, cho dù là độc dược, chỉ cần là Hoàng thượng thưởng, ngươi cũng phải uống a, sao có đạo lý cự tuyệt.
Mọi người thực sự không biết vị quan Yến Sử này do thông minh tuyệt đỉnh hay là tuổi trẻ non dạ.
Mẹ kiếp, sao lũ người này cứ nhìn mình nhỉ, chẳng nhẽ lại nói sai rồi? Không thể nào, đây rõ ràng hoàng thượng muốn hại ta mà, đường đường biết ta không uống rượu lại nhất định thưởng rượu, ta thật là oan ức quá đi. Lý Kỳ nặn ra một nụ cười hướng về phía Tống Huy Tông, nhưng xem ra vẻ mặt hắn còn tệ hơn khóc.Việc này nếu là trước kia chắc chắn Vương Phủ chớp cơ hội ném đá xuống giếng, nhưng lão biết biết chỉ cần lão mở miệng, những người khác có cớ để mở mồm cầu xin, như vậy lại là giúp cho Lý Kỳ, dứt khoát im lặng không nói, chờ đợi hoàng thượng phán quyết.
Bạch Thì Trung kia lại hận không thể ném hết bát đũa trước mặt đi, tiểu tử này làm quan lâu như vậy, đến một chút kiến thức phổ thông cũng không biết, thật sự là giận quá đi.
Tống Huy Tông sửng sốt sững lại một chút, bỗng nhiên cười ha hả nói: - Đúng rồi, trẫm nhất thời cao hứng quá, thiếu chút nữa quên là ngươi không uống rượu. Được, có thể hết lòng tuân thủ lời thề, rất hiếm có, vậy đổi trà đi.Quần thần sau khi nghe xong, vô cùng nể phục, địa vị của Lý Kỳ trong lòng bọn họ lại tăng lên mấy bậc nữa.
Đám người Bạch Thì Trung, Thái Kinh, Cao Cầu cũng thở phào nhẹ nhõm, tiểu tử này mặt chẳng cần biểu lộ một chút sợ hãi, đã đủ khiến người ta kinh sợ đến nỗi toàn thân toát hết mồ hôi.
Phải thế chư, thật là có nghĩa khí. Lý Kỳ vội cảm tạ hoàng ân, tiếp nhận ly trà uống cạn.
Thật tình Tống Huy Tông đối mặt Lý Kỳ trong lòng cũng có chút thiếu tự tin, nếu là thầm kín thì cũng chả sao, nhưng hiện giờ văn võ bá quan tề tựu mãn triều văn, ông ta cũng lo lắng Lý Kỳ lại nói những lời khác thường, khiến ông ta lâm vào tình trạng leo lên lung cọp mà khó xuống, khen ngợi hắn vài câu, rồi mau để cho hắn đi.Lý Kỳ cũng hy vọng có thể mau chóng cáo lui, dù sao dáng vẻ đẹp trai cũng dễ bị đố kỵ, vội thi một lễ rồi lui ra ngoài.
Hắn vừa bước chân trở lại Ngự Thiện Phòng, Tả Bá Thanh đã nối gót sau lưng, u uất nói: - Lý lão đệ, ngươi mới vừa rồi thật đúng là làm ta sợ muốn chết.
Lý Kỳ trợn mắt nói: - Đừng nói tới huynh, chính đệ thiếu chút nữa cũng sợ chết khiếp.
Tả Bá Thanh khoát tay, nói: - Cũng may hữu kinh vô hiểm (có kinh hãi mà không có nguy hiểm), tuy nhiên món "Thiên Sơn Mộ Tuyết" thật là khiến cho mọi người mở rộng tầm mắt, ta không thể nào nghĩ dùng mấy khuôn đúc ấy có thể tạo ra kiểu dáng món ăn mỹ lệ như vậy.- Không dám, không dám, Tả đại ca quá khen. Lý Kỳ ha hả cười, lại nói: - A đúng rồi, đệ đi được rồi chứ?
Tả Bá Thanh liếc nhìn sắc trời, yến hội chắc cũng mau kết thúc rồi, gật đầu nói: - Nếu đệ đang bận thì có thể đi, Hoàng thượng chắc không truyền đệ lên nữa đâu.
- Vậy đễ xin cáo từ.
Lý Kỳ trở lại phòng bếp gọi Lỗ Mỹ Mỹ và Trương Nhuận Nhi, ba người liền chuẩn bị ra về.
Tả Bá Thanh thấy bọn họ xách gánh gồng theo đồ đạc nhìn rất nặng, bèn tốt bụng hỏi:- Có cần ta giúp đệ hay không?
- Không cần, tuyệt đối không cần.
Lý Kỳ liền xua tay, sau đó vội vã ra cửa.
Tả Bá Thanh vốn dĩ cũng không chú ý nhiều như vậy, còn đứng ở trước cửa vẫy vẫy tay, nhưng lúc y đi đến gian bếp của Lý Kỳ nhìn thấy những cái khuôn và đồ đạc Lý Kỳ mang đến còn bày ở bên trong, nhất thời hiểu ra, lắc đầu cười khổ sở, trong tận đáy lòng thôi thúc chửi tục một câu.
- Ồ, cái gì vậy, thơm quá à.- Hình như từ cỗ xe ngựa kia bay lại.
- A, kia hình như là xe ngựa của Lý sư phó ở Túy Tiên Cư.
- Chả trách!
Bên trong xe ngựa, ba người Lý Kỳ, Lỗ Mỹ Mỹ, Trương Nhuận Nhi vây quanh bàn trà nhỏ, thưởng thức Phật Khiêu Tường mang từ Ngự Thiện Phòng ra, ba người say sưa thưởng thức mùi vị, đặc biệt là Lỗ Mỹ Mỹ, Trương Nhuận Nhi có thể nói mỗi loại vị Phật Khiêu Tường đều là lần đầu tiên các nàng được nếm.
- Phó soái, người đừng có ăn một mình, ta đợi các người cả đêm cũng đủ khổ rồi.
Bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng Mã Kiều đầy than vãn và oán trách.Tệ thật, chút nữa thì quên mất thằng nhãi này rồi, Lý Kỳ nhìn Lỗ Mỹ Mỹ nói: - Lỗ Mỹ Mỹ, ngươi gắp cho sư huynh của ngươi chút đồ ăn đi.
- Vâng!
Lỗ Mỹ Mỹ bình thường rất thờ ơ với Mã Kiều, nhưng kỳ thật trong lòng nàng vẫn rất quan tâm Mã Kiều đấy, lấy bào ngư, ngao sò, ba ba, ụ một bát đầy đưa cho Mã Kiều, làm Mã Kiều cảm động tan chảy cõi lòng, suýt chút nữa đánh xe chạy thẳng đến sông Biện rồi.
Về đến Túy Tiên Cư đã là chính ngọ bên trong người đi lại tấp nập, bọn họ đều xông tới yến tiệc toàn gia của Lý Kỳ, coi tên món ăn trong thực đơn. Ngũ phúc lâm môn, Tam dương khai thái, đoàn đoàn viên viên, Hồng vận đương đầu v.v... Những thứ khác không nói đến, chỉ riêng tên món ăn như này, khi ăn cũng khiến cho người ta thấy vui vẻ rồi.
Lý Kỳ đi đường vòng vào cửa sau, trực tiếp đến phòng bếp.
- Lý ca, người đã trở lại.
- Chết tiệt gì thế này? Lục Tử, bộ dạng ngươi sao lại thế này? Lý Kỳ nhìn thấy bộ mặt trắng bệch của Ngô Tiểu Lục, đôi mắt thì như ma nhập, không khỏi giật mình lùi lại.
Ngô Tiểu Lục buồn bực nói: - Đây đều do còn Mã đại ca làm đấy, huynh ấy hôm qua một mình chuốc tại hạ say mèm, kết quả sáng nay tỉnh dậy thì như thế này, nhưng tại hạ vẫn còn khá khẩm hơn, A Nam nhìn càng tệ nữa, lại còn bị Tiểu Ngọc giáo huấn cho từ đêm qua đến sáng nay, tội nghiệp quá.
Hai tên ngu xuẩn các ngươi, đến lông còn chưa mọc, mà dám đi tìm Mã Kiều đấu rượu. Thật là đốt đèn trong nhà xí, muốn chết à. Lý Kỳ hả hê cười cười, nói: - Bộ dạng ngươi như này đừng có ra ngoài để khách nhìn thấy.
- Sao thế?
- Bộ dạng ngươi thế, ta mà là khách hàng, nhìn thấy ngươi một lần chắc khách không dám đến quán lần nữa, nhìn tởm chết đi được.
- Vậy hay là tại hạ dùng vải bó lại?- Ai dà, cũng không cần phải thế nhưng đừng để Tiểu Đào nhìn thấy, không thì kiếp này ngươi đừng mơ tán được Tiểu Đào nữa.
- Vậy tại hạ tránh, tại hạ tránh.
- Được rồi, các ngươi tiếp tục làm đi, ta về Tần phủ nghỉ ngơi chút, bận rộn cả đêm, thật là mệt quá.
- Lý ca đi cẩn thận.
Lý Kỳ trở lại Tần phủ, xuống xe ngựa, nói với Mã Kiều: - Mã Kiều, hôm nay mồng một Tết, ta cho ngươi nghỉ một ngày, ngươi đợi chút vào phòng kế toán lĩnh ít tiền, đưa sư muội của ngươi đi ra ngoài dạo chơi.Việc đó khiến Mã Kiều vui sướng tột độ, vô cùng cảm tạ ân đức này.
Lý Kỳ mặc kệ gã, trở lại trong phòng nghỉ ngơi một lúc, cảm thấy quá vô vị, muốn tìm người tán gẫu, Tần phu nhân về nhà mẹ đẻ rồi, Quý Hồng Nô cũng đi ăn Tết với Bạch Thiển Dạ, chỉ còn lại mỗi Trần đại nương.
"Đây là cũng là tết Nguyên Đán đầu tiên ta đến Bắc Tống, phải ra ngoài đi dạo, xem xem dân tình, chỉ tiếc không có ai đi cùng, ai dà, có rồi, giống như Hồng Nô dẫn theo Tiểu Bát đi, A Manh vẫn còn đây."
Lý Kỳ bỗng chốc bò ra khỏi giường, chạy ra sau viện dắt A Manh theo rồi đi ra khỏi cửa.
Trên đường phố xe mã tấp nập, người người đi qua đi lại, bất kể bần hàn hay phú quý, đều khoác lên mình quần áo mới sạch sẽ, gặp người quen liền chắp tay vấn an, vô cùng hòa nhã, tràn đầy không khí ngày hội. Ăn Tết ở Bắc Tống điều đặc sắc nhất là quan phác, chính là đánh bạc, không khách gì đánh mạt chược vào dịp tết ở hậu thế, đánh bài ăn tiền, lấy đồ, thậm chí còn có cả đánh bài cược hoa quả.
Lý Kỳ dắt A Manh mắt nhìn vô định, thỉnh thoảng dừng lại ngắm nhìn, dường như đối với mỗi sự vật đều cảm thấy vô cùng hứng thú.
Bất giác, Lý Kỳ đi đến trước cửa chùa Tướng Quốc, từ cửa chính nhìn vào bên trong chỉ thấy vô cùng náo nhiệt, liền dắt A Manh đi vào, cảnh tượng bên trong khá giống giếng Vương Phủ ở Bắc Kinh, cả một biển người, người bán hàng rong tụ tập, đồ chơi gì cũng đều có bán, còn có diễn xiếc, hát rong, khiến du khách phấn khích tột độ kêu la hoan hô không dứt.Lý Kỳ nhìn nhìn, chợt nghe phía trước truyền đến từng đợt tiếng hò reo, đi lên trước nhìn một phát, sắc mặt thất kinh, thấy Cao Nha Nội, Hồng Thiên Cửu cùng với Từ Phi đang đá cầu với ba vị nam tử xa lạ trên một khoảng đất trống.
Mẹ kiếp, bọn ngốc này không ngờ chạy đến đây giở trò, chắc túng đến phát điên rồi. Lý Kỳ nhìn một hồi, lại phát hiện ra người quen, đúng kia là Chu Hoa mập rồi, vội đi tới, vỗ vai y, quát: - Ê mập, ngươi không trông cửa hàng, chạy tới nơi này làm chi?
Chu Hoa run bắn cả người, toàn thân thịt mỡ chạy rần rần, nhìn ra là Lý Kỳ, mới thở phào nhẹ nhõm, buồn bực nói: - Lý đại ca, đang ăn tết mà, giam mình ở cửa hàng chán lắm.
Lý Kỳ tức giận nói:- Ngươi đúng là bùn nhão không thể trát lên tường.
Chu Hoa cười ngượng ngùng, không dám nói tiếp.
Lý Kỳ lại nói: - Bọn Tiểu Cửu sao lại chạy đến đây đá cầu vậy, ba đối thủ kia là ai? Xem ra khá lợi hại đấy.
Chu Hoa vội nói: - Lý đại ca, ba người kia bên Tề Vân xã đấy, vừa rồi xảy ra xích mích với Nha Nội, đối phương liền ước định tỷ thí một trận.
Tên Cao Nha Nội này, chỗ nào có y thật sự là lắm thị phi à. Lý Kỳ liếc mắt nhìn y một phát, hỏi:- Vậy ngươi đến đây làm gì?
Chu Hoa há mồm cười ha hả nói: - Đại ca, đệ đây cũng là không phải là cũng học huynh sao?
- Học ta? Lời này không được nói lung tung, kẻo phá hỏng thanh danh của ta. Lý Kỳ rụt đầu lại, rồi hiếu kỳ hỏi: - Học ta cái gì?
Chu Hoa nhỏ giọng nói: - Đệ đang làm nhà cái rồi, chính là cá độ mà huynh nói đó.
Cá độ bên ngoài? Lý Kỳ trợn tròn hai mắt, cười nói: - Chà, tên mập này, không thể ngờ ngươi cũng có đầu óc kinh doanh đấy.- Đương nhiên rồi. Chu Hoa dụ dỗ: - Đại ca, hay là chúng ta cùng làm nhà cái, bây giờ còn chưa đá đến một nửa, vẫn được cho thêm.
Lý Kỳ thò đầu sang, hỏi nhỏ: - Có bán độ gì không?
- Bán độ gì?
- Thì ngươi có biết kết quả không đó?
Chu Hoa buồn bực nói: - Đây còn đang đá, đệ sao biết được, hơn nữa bọn họ đều ngang sức, ai thua ai thắng thật đúng là không nói chính xác được.
- Thế này mà ngươi cũng dám làm nhà cái, việc này ngươi tự gánh đi, đừng kéo ta xuống nước.
Lý Kỳ đứng bên cạnh xem một lúc, cảm thấy nhàm chán, đá bóng kiểu này thật đúng là không thể nào so sánh với giải ngoại hạng Anh được, thế mà lại thấy mọi người xem không chớp mắt, một cảm giác kỳ quái tự nhiên len lỏi, bèn lặng lẽ rời khỏi.
Chờ cho đợt cảm xúc xa lạ này qua đi, Lý Kỳ đối với sự vật xung quanh cảm thấy tẻ nhạt vô vị, thấy mình vẫn chưa thể hòa nhập được với thời đại này, không khỏi có chút cô đơn. Đang chuẩn bị ra khỏi Tướng Quốc Tự từ cửa sau, bỗng nhiên lại nhìn thấy người quen, đúng là Phong Nghi Nô, vẫn kiểu của nàng, bên cạnh Phong Nghi Nô luôn có một nha hoàn.
Cũng chả cần nói, từ sau khi Phong Nghi Nô ra khỏi Phong Cầm thì thật là giản dị, ra đường cũng không trang điểm, tóc búi nhẹ nhàng trên đầu, không mặc những bộ trang phục lộng lẫy nữa, quần áo mặc rất bình thường đến mức không thể đơn giản hơn nữa, bình thường không chú ý chắc không nhận ra cô ta. Nhưng cô ta trời sinh dáng vẻ mĩ lệ, đi trên đường đúng là thu hút sự chú ý của mọi người.
- Phong Nương Tử, thật sự khéo quá, chúc mừng năm mới. Lý Kỳ đi lên trước, chắp tay cười nói.
Phong Nghi Nô khẽ mỉm cười, đáp lễ lại.
Lý Kỳ nhìn chung quanh, nói:- A? Cô đi một mình sao? Rõ ràng nha hoàn kia bị nhan sắc hoa lệ của cô ta làm cho lu mờ rồi.
Phong Nghi Nô gật đầu nói: - Ta tới nơi này thắp hương. Ngươi thì sao? Thất nương không đi cùng ngươi sao?
- Ta này đang chuẩn bị đi đến nhà cô ấy. Lý Kỳ ngượng ngùng nói.Nếu năm mới lại nói chỉ lôi được A Manh miễn cưỡng đi dạo cùng mình thì mất mặt quá, thế chẳng khách nào tự tát sưng mặt mình.
Phong Nghi Nô kinh ngạc nói: - Ngươi đến nhà mẹ đẻ Thất nương ăn Tết ư?Lý Kỳ lộ vẻ bối rối, bật cười ha hả nói: - Thế là bị cô đoán trúng rồi, xem ra vận của cô năm nay không tệ à nha.
- Đa tạ lời nói tốt lành của ngươi. Phong Nghi Nô lắc lắc đầu cười nói.
Lý Kỳ thuận miệng hỏi: - Các cô chuẩn bị đi đâu thế?
Phong Nghi khẽ "a" một tiếng, sắc mặt cũng hơi có vẻ xấu hổ.
Lý Kỳ thật dài "à" dài một tiếng, nói: - Ta biết rồi, cô nhất định là đi Sư Sư cô nương đằng kia phải không.
Phong Nghi Nô sửng sốt, ngượng ngùng cúi đầu, dường như không muốn ở lại lâu, gật đầu nói: - Trời không còn sớm nữa, Nghi Nô xin cáo từ.
- Được, được, đi thong thả nhé!
Lý Kỳ nhìn bóng Phong Nghi Nô khuất dần, thở dài một tiếng, nhìn bộ mặt sầu thảm không thay đổi của A Manh lại không nén được nổi tiếng than, nói: - Chỉ còn lại hai chúng ta tương y vi mệnh rồi, người ta ăn Tết, chúng ta cũng ăn tết, nhưng chúng mình ăn tết cửa nào đây. Ta sống hơn hai mươi năm rồi, đây là lần đầu trải qua ngày mồng một tết cùng một con chó, ôi, một chữ "thảm" cũng không nói hết nghĩa được.