Bắc Tống Phong Lưu

Chương 576-1: Bao ăn bao ở bao hôn phối (1)

- Xuyyyyyy ---!

Mã Kiều đột ngột dừng xe ngựa ở cách học viện Thái sư học phủ còn khoảng trăm bước, quay đầu nói:- Phó soái, ngươi nhìn hướng bên trái một chút.

- Chuyện gì?

Vừa nói chuyện, Lý Kỳ vừa xốc bức màn bên trái lên, nhìn thấy tường ngoài học viện đằng xa đứng một đám người, ước chừng bốn năm người, hai mắt trợn tròn, kinh hô:- Xếp La Hán!

- Cái gì xếp La Hán? Kia rõ ràng chính là đám người Cao Nha nội.

- Phải không?Lý Kỳ nao nao, cẩn thận nhìn lại, cả kinh nói:- Mịa nó! Thật đúng rồi.Chớp mắt, buồn bực nói:- Hai cái thằng này lại muốn làm gì thế nhỉ.

...

- Đứng vững chút, mẹ ôi, nếu Nha nội ta đây té xuống, cho các ngươi đẹp mặt đấy.Cao Nha nội đứng trên vai một người, hai chân run rẩy đang dặn dò hai người dưới chân một câu.

Một bên Hồng Thiên Cửu buồn bực nói:- Ca ca, ngươi nhanh lên được không, giờ là ban ngày, để cho người ta nhìn thấy thật không tốt nha. Sớm nói Lý đại ca đã đề phòng ngươi, bảo ngươi mang cây thang đến, ngươi lại cứ không nghe, hiện giờ thì tốt rồi, nếu lát nữa chẳng may vào bên trong lại bị người bắt được, chúng ta ngay cả chỗ chạy cũng không có.

- Ngươi có thể đừng nhắc tới cái thằng Lý Kỳ kia hay không, thật sự là không nghĩa khí. Nhưng mà ngươi yên tâm đi, ta đã nghe rõ ràng, hôm nay Lý Kỳ và Thái bá bá đều không đến học viện, những người khác không dám là gì chúng ta đâu.Cao Nha nội lớn lối nói.

Hôm nay là thứ Bảy theo quy định của Thái sư học phủ cho nên lãnh đạo không cần đến học viện, học sinh thì vẫn phải đến đi học, dù sao thời gian đối với Thái sư học phủ mà nói chính là tiền vàng, không có khả năng thực hiện việc cả thầy trò cùng nghỉ.

Gã vừa dứt lời, mặt sau liền vang lên một thanh âm:- Nha nội, tin tức của ngươi không chuẩn xác nha.

Cao Nha nội bị thanh âm này đột ngột dọa đến sợ tới mức ngã ngửa về phía sau, mắt thấy sẽ rớt xuống, cũng làm mọi người sợ hãi, đến ngay cả Lý Kỳ đều sợ tới mức trợn tròn hai mắt, hắn vạn lần không ngờ kẻ tái phạm pháp lệnh này lại có tố chất tâm lý kém như vậy.

May mắn dưới chân gã là một kẻ nhàn rỗi có thân hình cao to vững vàng, một tay vịn chặt đùi gã, đẩy gã trở về.

Mọi người lập tức thở phào nhẹ nhõm, con mẹ nó thật sự là quá kích thích rồi.

Cao Nha nội thì chống hai tay vào tường thở gấp một lát, bỗng nhiên quay ngoắt đầu, hai mắt căm tức nhìn Lý Kỳ, quát: - Lý Kỳ. Ngươi muốn mưu hại Nha nội ta sao. Mau mau, buông ta xuống.

Lý Kỳ trợn trắng mắt nói:- Nha nội, ngươi đang nói cái gì thế, ta chỉ muốn lại đây lên tiếng gọi ngươi thôi. Hai chữ “mưu hại” thật sự là không dám nhận.

Cao Nha nội dưới sự trợ giúp của đám người Lục Thiên, leo xuống cái thang người, nhảy đến trước mặt Lý Kỳ, hai tay chống nạnh chất vấn:- Việc này tạm thời không đề cập tới, ta lại hỏi ngươi. Vì sao hạ nhân trông cửa không cho ta vào, ta dầu gì cũng là hướng dẫn kỹ thuật đá cầu của lớp thể dục nha.

Lý Kỳ và Thái Kinh đều hiểu rất rõ Cao Nha nội, cho nên vì phòng ngừa gã không có việc gì lại chạy đến Thái sư học phủ chơi đùa, đặc biệt ở cửa trước và cửa sau đều an trí vài viện công từ Thái sư học phủ điều tới, chuyên môn dùng để đối phó thằng nhãi này đấy, Thái Kinh vì thế còn hạ tử mệnh lệnh, trừ phi lão và Lý Kỳ gật đầu, nếu không không thể cho Cao Nha nội tiến vào Thái sư học phủ.

Hồng Thiên Cửu gật đầu nói:- Đúng đấy, đúng đấy. Lý đại ca, việc này ngươi làm quá đáng đấy.

Lý Kỳ lườm gã một cái, chậm rãi nói:- Nha nội nói lời ấy sai rồi, kỳ thật ngươi còn chưa phải là hướng dẫn kỹ thuật của Thái sư học phủ.

Cao Nha nội trợn trắng hai mắt, lớn tiếng reo lên: - Ngươi nói cái gì? Ngày ấy rõ ràng ngươi ở trước mặt Hoàng thượng nói mời ta làm hướng dẫn kỹ thuật cho lớp đá cầu. Chớ không phải là ngươi muốn khi quân chứ hả.

Mịe nó. Tiểu tử ngươi còn dám lấy Hoàng đế ra dọa ta. Lý Kỳ cười nói:- Nha nội, lúc ấy là ta đồng ý với ngươi, nhưng ngươi còn chưa làm thủ tục chính chức. Cũng chưa hề ký kết hợp đồng, mà không ký kết hợp đồng, trên luật pháp, ngươi vẫn không phải là người của Thái sư học phủ, hơn nữa cũng không người nào biết.

Cao Nha nội cả giận nói:- Vậy vì sao ngươi còn không nói sớm với ta?

Lý Kỳ xòe hai tay, chơi xấu nói:- Việc này không thuộc phạm vi quản lý của về ta, là trách nhiệm của quản gia Thái Sư Phủ Thái, ta cũng chỉ là một người làm công thôi, cho nên, ngươi còn phải đi Thái Sư Phủ.Cười thầm trong lòng, “hiện giờ của hợp đồng của ngươi đều còn chưa soạn thảo, ngươi đi cũng sẽ bị lão hàng Thái Kinh kia giáo huấn, khà khà”.

Cao Nha nội bán tín bán nghi lời này, Hồng Thiên Cửu quỷ tinh kia tuy rằng không rõ Lý Kỳ lại giở cái chủ ý gì, nhưng sợ Cao Nha nội trúng kế, nói:- Lý đại ca, việc này sau này hãy nói, ngươi đưa chúng ta vào trước đi.

Cao Nha nội cũng kịp phản ứng lại, phụ họa nói:- Đúng vậy, ngươi dẫn chúng ta đi vào trước rồi nói sau, ta còn chưa được gặp Phong --- Tiểu Cửu, ngươi đánh ta làm chi?

Hồng Thiên Cửu vừa trợn trắng mắt, hết chỗ nói rồi, ngươi đây không phải không đánh đã khai sao?

Lý Kỳ nhìn hết thảy trong mắt, sảng khoái nói:- Được thôi, vừa vặn có một vị khách quý đến Thái sư học phủ, các ngươi cũng phải tới chào hỏi một câu.

Cao Nha nội hiếu kỳ nói: - Ai?

Lý Kỳ ghé đầu tới, nhỏ giọng nói:- Lý nương tử.

Cao Nha nội ngẩn ra, bỗng nhiên mãnh liệt hít một ngụm khí lạnh, nói:- Ngươi nói là...?

Lý Kỳ gật gật đầu, nói:- Bằng không ngươi cho là ai có thể để cho ta trả phép mà phải vội vã tới đây, đi thôi, các ngươi hãy theo ta cùng nhau vào đi thôi.

- Điều này...

Sắc mặt Cao Nha nội có chút do dự, tay không tự giác nhẹ nhàng vuốt ve hoa hồng trên tóc mai, bỗng nhiên nói:- Lý Kỳ, ta chợt nhớ tới lát nữa còn phải đi đá cầu, hôm nay sẽ không vào, ngày khác nói sau nhé.Nói xong gã lôi kéo Hồng Thiên Cửu đang ngây người liền vội vã chuồn đi.

Xưa nay Cầu ca vốn cẩn thận đã biết rõ cá tính của gã, cũng nói chuyện cùng gã bao nhiêu lần, đối với Lý Sư Sư, nhất định ghi nhớ bốn chữ, “Kính nhi viễn chi” - kính trọng nhưng giữ khoảng cách.

- Hai gã này đúng là.

Lý Kỳ thở dài, đi đến học viện, đi còn chưa được nửa đường, chỉ thấy một vị nữ nhân mặc quần áo trắng đang đi tới, dáng vẻ thướt tha mềm mại, đầu đội nón trắng tròn, tóc đen buông thẳng, tuy rằng chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt ở dưới vành nón, nhưng như vậy thôi cũng đã đủ để mê đảo chúng sinh rồi.

Người này đúng là Lý Sư Sư, đi theo bên nàng là một nha hoàn, năm thước phía sau còn có hai gã hộ vệ sắc mặt lạnh lùng đi theo.

Lý Sư Sư nhìn thấy Lý Kỳ vẫn còn đang ngẩn ra.

Đồ ăn ngon đều bị heo ủi vào rồi. Lý Kỳ tiến lên chắp tay cười nói:- Lý Kỳ xin chào Sư Sư cô nương. Nhiều ngày không thấy, mỹ mạo của Sư Sư cô nương càng hơn xưa.

Lý Sư Sư sững ra, nhẹ nhàng cười nói:- Nhiều ngày không gặp, Lý sư phó vẫn vẫn khôi hài như cũ.

“Kịch bản không phải như thế nha, cô phải nói anh tuấn tiêu sái, phóng khoáng mới đúng”. Trong lòng Lý Kỳ có chút mất mát nho nhỏ, ha hả nói:- Không biết Sư Sư cô nương đang chuẩn bị đi đâu?

- Ta chuẩn bị trở về.

Lý Kỳ kinh ngạc nói:- Trở về đâu vậy?

Lý Sư Sư ừ một tiếng, nói:- Hôm nay ta tới đây, một là đến thăm Phong muội muội, hai là trong nhà có chút y bị và một ít trà cụ cũ, ta cảm thấy vứt đi thì quá đáng tiếc, nên đưa tới cho cho các ngươi, chỉ là không biết các ngươi có cần hay không?

- Cần. Đương nhiên cần, Thái sư học phủ chúng ta ngoại trừ không thiếu người, cái gì cũng thiếu, một quyển một ngói đều cần, Sư Sư cô nương lần sau còn có đồ vật gì cũ, chỉ cần phái người đến bảo một tiếng, ta tự sẽ phái người đi lấy, không cần làm phiền cô tự mình đi một chuyến rồi. Sư Sư cô nương trạch tâm nhân hậu, Lý Kỳ khâm phục vạn phần.