Hà Trùng cười ha hả:
- Mã Phó Soái chớ hiểu lầm, ta chỉ muốn tra rõ trắng đen mà thôi. Ngươi đương nhiên không cần đi. Nhưng ngươi yên tâm, Hà Trùng ta làm việc từ trước tới nay đều xử lý theo lẽ công bằng. Người của ngươi cũng tốt, người của ta cũng thế, ta đều đối xử như nhau. Đợi điều trả rõ sự tình, ta sẽ phái người đưa lính của ngươi về doanh.
Dm, chơi trò này với lão tử? Tưởng ta ngu vậy à. Con mẹ ngươi còn xử lý theo lẽ công bằng. Công bằng cái mốc khỉ. Nếu người của lão tử đến chỗ của ngươi, con mẹ ngươi còn không chỉnh bọn họ một trận. Trắng đen cũng đều do các ngươi định đoạt. Thiên hạ nào có chuyện dễ dàng như vậy?
Lý Kỳ bị chỉ số thông minh của Hà Trùng làm cho tức giận, cười nói:
- Thế thì tốt, ta cũng nghĩ như vậy. Chỉ có điều ta muốn mời người của ngươi tới chỗ ta một chuyến. Ngươi yên tâm, từ trước tới nay ta là người làm việc theo lẽ công bằng. Đợi điều tra xong thực hư, ta sẽ đích thân sai người đưa lính của ngươi trở về. Ngươi thấy được không?
Hà Trùng cười nói:
- Thực ra đi đâu cũng không thành vấn đề. Nhưng người của ta nhiều như vậy, nếu Phó Soái mang hết về để hỏi thăm, chỉ sợ phải mất vài ngày, quá phiền toái đi. Điện Tiền Tư của chúng ta cũng không rảnh rỗi như Thị Vệ Mã các ngươi. Chúng ta phải tùy thời bảo vệ Hoàng thượng. Thị vệ thường trực cũng không thể đơn giản thay đổi. Ta thấy không nên làm phiền Phó Soái.
Đám người Điện Tiền Tư hất cao đầu nhìn Lý Kỳ, kiêu ngạo tới rối tinh rối mù.
Dm, dùng Hoàng thượng dọa ta, lão tử sợ cái chim.
Lý Kỳ cười lạnh:
- Ngươi đây là lấy đông hiếp yếu phải không?
Hà Trùng như đã nắm chắc thắng lợi trong tay, cười nói:
- Đâu có, đâu có, ta đây cũng chỉ là làm việc theo lẽ công bằng. Còn mong Mã Phó Soái đừng làm chậm trễ công việc của ta.
Lý Kỳ híp mắt cười nói:
- Nếu ta không đồng ý?
- Nếu Mã Phó Soái muốn chuyện lớn hóa nhỏ, Hà mỗ tự nhiên sẽ cho ngươi mặt mũi. Chỉ cần ngươi lưu lại con gấu đó là được.
- Nếu chúng ta muốn cả con gấu đó?
- Vậy thì Hà mỗ phải đắc tội rồi.
Hà Trùng tươi cười đáp, mà người của y bắt đầu chậm rãi đi tới. Đám người Ngưu Cao cũng rút ra vũ khí, không khí thoáng cái trở nên căng thẳng.
Lý Kỳ không sợ việc này náo lớn. Dù sao hiện tại hắn đang mang bên người lợi ích của nhiều người. Nếu hắn xảy ra chuyện gì, tự nhiên sẽ có người bảo vệ hắn. Giờ hắn sợ nhất chỉ là đánh không lại. Dù sao đối phương có quá nhiều người. Hắn liền lặng lẽ ra dấu cho Mã Kiều.
Mã Kiều và Lý Kỳ đã đạt tới cảnh giới ăn ý. Lập tức hiểu ra Lý Kỳ muốn bắt giặc phải bắt vua trước. Liền quăng ánh mắt lại, ý bảo không có vấn đề gì.
Lý Kỳ được Mã Kiều bảo đảm, lòng tin tăng nhiều, hướng Ngưu Cao nói:
- Ngưu giáo đầu, vừa rồi không phải ta bảo các ngươi cầm đồ đạc về rồi chịu phạt sao. Còn sững sờ ở đó làm gì? Đương nhiên, nếu có người ngăn cản các ngươi chấp hành nhiệm vụ, thì các ngươi muốn làm thế nào thì làm. Có bản soái gánh vác cho các ngươi.
Ngưu Cao nghe thấy Lý Kỳ sẵn sàng làm chỗ dựa, liền vung tay lên:
- Đi thôi.
Bá bá bá.
Người của Điện Tiền Tư lập tức rút binh khí ra ngăn cản đám người Ngưu Cao. Một người nói:
- Không có lệnh của Phó Soái, các ngươi không ai được phép rời đi.
Lý Ký vốn ưa thích tiên phát chế nhân, liền nháy mắt ra dấu cho Mã Kiều, bảo y lập tức động thủ.
Đúng lúc này, một thanh âm như gà trống phá vỡ bầu không khí khẩn trương:
- Thánh chỉ tới…
Hà Trùng giật mình, thầm nghĩ, lẽ nào việc nào đã kinh động tới Hoàng thượng? Quay đầu nhìn, chỉ thấy lại có một nhóm người, bao gồm bốn năm nam tử mặc chế phục bảo vệ một cỗ kiệu, đi theo sau là vài tiểu thái giám.
Hà Trùng lập tức ra lệnh cho bộ hạ thu vũ khí lại, Lý Kỳ cũng ra hiệu cho Mã Kiều đừng hành động thiếu suy nghĩ.
- Thánh chỉ tới.
Trong nháy mắt, cỗ kiệu đã đi tới trước mặt mọi người. Một người đi ra từ trong cỗ kiệu, chính là Lương Sư Thành.
Đích thân ông ta tới? Hà Trùng thấy, vội vàng cùng thủ hạ xuống ngựa, hành lễ:
- Tỵ chức tham kiến Lương đại nhân?
Lương Sư Thành giống như rất sốt ruột, căn bản không để ý tới bọn họ, ánh mắt quét qua đám người, bỗng tập trung ở Lý Kỳ, tranh thủ thời gian nói:
- Hoàng thượng khẩu dụ, tuyên Thị Vệ Mã Phó Đô Chỉ Lý Kỳ lập tức tiến cung diện thánh.
Tiến cung diện thánh?
Lý Kỳ không dám tin vào tai mình, mở to mắt trừng Lương Sư Thành.
Lương Sư Thành thấy Lý Kỳ còn ngốc ở đó, vội nói:
- Mã Phó Soái, chúng ta mau đi thôi, Hoàng thượng đợi sắp không nhịn được rồi.
Lý Kỳ nao nao, tâm niệm vừa động, quản y khỉ gió, trước tiên tính toán khoản sổ sách này với Điện Tiền Tư đã. Hắn ủy khuất nói:
- Lương đại nhân, không phải là hạ quan không muốn theo ngài. Chỉ là Điện Phó Soái muốn ta đi cùng y tới Điện Tiền Tư giúp đỡ điều tra. Ngài xem xem, nếu không có lệnh của Điện Phó Soái, hạ quan cũng không dám động đậy.
Trong lòng Hà Trùng không ngừng kêu khổ, âm thầm mắng mười tám đời tổ tông của Lý Kỳ. Hoàng thượng bảo ngươi tiến cung, cho dù lão tử có mười cái đầu cũng không dám ngăn cản ngươi. Huống hồ lão tử cũng chưa từng nói muốn mời ngươi quay về giúp đỡ điều tra. Là chính ngươi chết sống không đi. Hiện tại lại ở trước mặt Lương đại nhân giả trang ủy khuất. Ngươi đây chẳng phải là muốn đẩy ta vào chỗ chết sao? Thật quá vô sỉ mà.
Lương Sư Thành hơi sững sờ, lúc này mới để ý tới đám người Hà Trùng, liền mắng:
- Hà Trùng, ngươi đang làm gì vậy? Muốn tạo phản à?
- Tỵ chức không dám.
Hà Trùng quỳ một chân xuống, sau lưng đã đổ đầy mồ hôi lạnh.
Ha ha, vận khí của mình thật quá con mẹ nó tốt. Thánh chỉ tới thật đúng lúc.
Lý Kỳ chứng kiến bộ dáng kinh ngạc này của Hà Trùng, thiếu chút nữa cười ra tiếng, giành nói:
- Lương đại nhân, là như vậy, gần đây hạ quan tính toán nghiên cứu một món ăn mới cho Hoàng thượng. Cho nên mới bảo thuộc hạ lên lúi bắt một con gấu. Nhờ Hoàng thượng phù hộ,vừa rồi thuộc hạ của hạ quan có bắt được một con. Nhưng Điện Phó Soái cũng muốn con gấu đó. Cho nên y muốn mời chúng tôi tới chỗ của y để thương lượng. Hy vọng chúng tôi có thể giao con gấu đó cho y. Hạ quạn cũng khó xử a!
Đám người Lương Hùng, Ngưu Cao vừa nghe, đều không hẹn mà cúi đầu xuống, cố nhịn cười. Tài bịa chuyện của vị Phó Soái này thật lợi hại. Chết cũng có thể nói thành sống được.
Hà Trùng tức giận thiếu chút nữa phun ra máu. Con mẹ ngươi không thể bớt vô sỉ một chút à. Vì Hoàng thượng nghiên cứu món ăn mới? Ai thèm tin chứ. Con mẹ ngươi sao không đi chết đi!
Hiện giờ trên trán Lương Sư Thành đầy mồ hôi vì phải đi quãng đường dài. Ông ta vừa tới Thị Vệ Mã Tư, lại tới quân doanh, làm trễ nãi không ít thời gian. Hiện tại đâu dư hơi để quản nhữn chuyện đó. Hơn nữa ông ta cũng biết Hoàng thượng thường xuyên tới Túy Tiên Cư ăn cơm, nên liền tin là thật, xiên eo, chỉ vào Hà Trùng, cả giận nói;
- Tốt, tốt, Hà Trùng ngươi lá gan thật không nhỏ. Các ngươi đi theo ta tới đại điện để Hoàng thượng định đoạt.
Lý Kỳ gật đầu:
- Lương đại nhân nói chí lý.
- Lương đại nhân, chút việc nhỏ ấy tỵ chức sao dám làm phiền Hoàng thượng. Qua tỵ chức điều tra, tất cả đều hiểu lầm, hiểu lầm.
Hà Trùng tranh thủ thời gian chặn họng của Lý Kỳ. Hiện tại y đã sợ tới mức toàn thân phát run. Nếu thực sự kéo tới chỗ Hoàng thượng, thì cho dù Thái tử cũng không cứu được y.
Lương Sư Thành rõ ràng chỉ dọa y, quát:
- Vậy ngươi còn không sai người tránh đường.
- Vâng, vâng.
Hà Trùng vội vàng vung tay, đám binh lính của y lập tức lùi lại thật xa.
Lý Kỳ hướng Hà Trùng hỏi:
- Điện Phó Soái, con gấu kia…?
- Đương nhiên là của ngươi.
- Vậy người của ta?
- Người của ngươi đương nhiên là do ngươi bố trí, không cần phải hỏi ta.
Hà Trùng cắn răng nói.
Thực nghe lời, Lý Kỳ mỉm cười, chắp tay nói:
- Vậy thì đa tạ Điện Phó Soái cho đi.
- Không dám, không dám.
Lý Kỳ hướng đám người Ngưu Cao nói:
- Các ngươi lập tức quay về doanh chịu phạt. Ta theo Lương đại nhân tiến cung diện thánh.
- Vâng.
Ngưu Cao phụ giúp thuộc hạ đẩy xe, nghênh ngang đi về hướng thành. Đám người Điện Tiền Tư đứng một bên cúi đầu, thật là mất hết mặt mũi.