- Ha ha, chết cười mất.
Đây là lần đầu tiên Cao nha nội nhìn thấy kiểu bắn cung vụng về như vậy, ngồi trên lưng ngựa ôm bụng cười to.
May mà da mặt Lý Kỳ đủ dày, nhún vai nói:
- Chắc hẳn các ngươi cũng đã hiểu ý ta. Ta cố ý dùng mũi tên để làm một cái lồng giam, bao vây nó lại, sau đó bắt sống. Tới lúc làm thịt vẫn đảm bảo tươi mới.
Mọi người sao còn tin tưởng hắn nữa, đều lộ vẻ buồn cười.
Lý Kỳ thấy bọn họ đều mỉm cười nhìn mình, liền thẹn quá hóa giận, hướng Mã Kiều nói:
- Mã Kiều, giao cho ngươi.
Lại để ta chùi đít thay ngươi?
Mã Kiều nhẹ nhàng lắc đầu, rất nhanh lấy cung tên, đáp tiễn bắn một cái, hai mũi tên liên tiếp bắn ra.
Chỉ nghe thấy hai tiếng rên rỉ.
Sau đó là con thỏ và con nai con kia gục xuống, không dậy nổi. Thân thể còn run rẩy, hai mũi tên bạo đầu, thủ pháp cực kỳ tàn nhẫn. Hạng người nếu đặt tại hậu thế, thì đã bị xử bắn rồi.
Lợi hại!
Tất cả mọi người đờ ra kinh hãi.
Có gì đặc biệt hơn người.
Lý Kỳ bĩu môi nói:
- Mã Kiều à Mã Kiều, ta bảo ngươi bắt sống cơ mà. Ngươi không phát hiện ta đã vây khốn nó sao? Vì sao ngươi lại giết nó. Chẳng lẽ ngươi không biết có câu nói rằng ‘Ông trời có đức hiếu sinh’ à?
Mã Kiều mắt lé nhìn hắn, lắc đầu than nhẹ một tiếng.
Mịa, mình không chịu nổi như vậy sao.
Hai mắt Lý Kỳ lóe lên nước mắt đau thương.
- Hay, bắn hay lắm.
Triệu Giai vỗ tay, hướng Mã Kiều nói:
- Vị Mã huynh đệ này, có hứng thú tỷ thí với ta một trận không?
Mã Kiều không mặn không nhạt đáp:
- Không có hứng thú, ngươi không sánh bằng ta.
Triệu Giai sững sờ, vẻ mặt xấu hổ, nhiều hơn là khiếp sợ. Từ bé đến giờ chưa có hạ nhân nào dám làm càn trước mặt y như vậy.
Dm, lại một chiêu này.
Lý Kỳ sắc mặt cả kinh, vội tới bên cạnh Mã Kiều, nhỏ giọng nói:
- Ài, đừng bảo lão đại không nhắc nhở ngươi. Vị công tử kia chính là Vận Vương Hoàng tử. Nếu ngươi khiến y không vui, cẩn thận cái đầu của ngươi và sư muội không giữ được.
Mã Kiều giật mình:
- Thật không?
- Đương nhiên là thật. Ngươi không thấy y đẹp trai tới rối tinh rối mù à?
Điều này liên quan gì tới tướng mạo?
Mã Kiều liếc nhìn Lý Kỳ, thấy hắn không giống nói láo, vội nặn ra vẻ tươi cười, hướng Triệu Giai nói:
- Vị…vị công tử này, nếu ngài đã hào hứng như vậy, thì tại hạ liền so một hồi, ngài thấy thế nào?
Thái độ chuyển biến của y, tự nhiên không phải là lo lắng cho bản thân, mà là lo lắng cho Lỗ Mỹ Mỹ.
Triệu Giai nhìn Lý Kỳ, cười cười, hai chân kẹp ngựa, xông vào khu rừng.
- Giá, giá.
Cao nha nội và Hồng Thiên Cửu cũng phản ứng tới, vội vàng phóng ngựa đuổi theo.
Lý Kỳ thấy Mã Kiều vẫn ngồi im trên lưng lừa, vội la lên:
- Còn không đi mau. Nói cho ngươi biết, nếu y biết ngươi cố ý trêu đùa y, vậy thì ngươi xong đời rồi. Mà cả sư muội của ngươi cũng đi theo ngươi.
Vừa nãy hắn bị bêu xấu như vậy, tự nhiên hy vọng đám người Triệu Giai cũng xấu mặt. Như thế mới khiến nội tâm thăng bằng chút.
Không thể không nói, nhân tâm hiểm ác a!
Mã Kiều bị Lý Kỳ dọa cho hoảng hốt. Dù võ công của y cao tới đâu, nhưng đối mặt với những đại nội cao thủ kia, vẫn chưa đủ trình, vội vàng cưỡi lừa đuổi theo.
Mã Kiều, nếu ngươi có thể khiến cho bọn họ ngay cả một mũi tên cũng không bắn ra được, thì lão tử nhất định tăng lương cho ngươi.
Lý Kỳ âm thầm tự sướng, bỗng cảm thấy yên tĩnh, quay đầu nhìn, bãi cỏ xung quanh đã không có một bóng người. Mà ngay cả đám hạ nhân cũng không thấy tung tích.
Chỗ rừng núi hoang vắng này, liệu có thổ phỉ cường đạo không vậy?
Lý Kỳ cảm thấy sau lưng hơi lạnh, tự nhủ:
- Thôi, vẫn là đi bên cạnh Mã Kiều tốt hơn, có y bên cạnh, an toàn mới được bảo đảm.
Vung roi lên, hét lớn:
- Giá!
- Giá, giá, giá….
Mặc kệ Lý Kỳ hò hét, ngược đãi như thế nào, con lừa vẫn rất bình tĩnh, chậm rãi đi về phía trước.
- Chóng mặt, quên béng mất là mày không thể chạy.
Lý Kỳ thở phì phò, lắc đầu bất đắc dĩ:
- Thôi, chúng ta đi chậm rãi cũng được. Dù sao cây cung thiện lương của ta, ở nơi này cũng không phát huy được tác dụng.
- Con thỏ đáng giận, con nai đáng giận, xuất hiện lúc nào không xuất hiện, xuất hiện ngay lúc lão tử đang chém gió. Thực là chết chưa hết tội. Xem ra sau này lão tử phải bày bán thêm mấy món như thỏ nướng, nai nướng gì đó, giết sạch thân thích họ hàng nhà bọn bây.
Lý Kỳ cưỡi lừa đi dạo trong rừng, không ngừng lẩm bẩm trong mồm. Triệu Giai và Cao nha nội giễu cợt hắn còn chưa tính. Dù sao thân phận của bọn họ vẫn cao hơn hắn một bậc. Nhưng mà ngay cả Mã Kiều, Trần A Nam, còn có Hồng Thiên Cửu đều khinh bỉ hắn. Điều này thực sự vô cùng nhục nhã. Trong lòng hắn căm giận bất bình, thầm nghĩ nhất định phải lấy lại mặt mũi.
Nghĩ thì nghĩ, nhưng làm thế làm đâu phải đơn giản.
Ngay cả ngựa Lý Kỳ cũng không biết cưỡi, quả thực còn khó hơn lên trời.
Hắn đi dạo trong rừng cây một lúc, vẫn không thấy bóng dáng đám người Triệu Giai đâu cả. Đưa mắt nhìn quanh, ngay cả một con thỏ hoang cũng không có. Chắc là đã bị đám người Triệu Giai dọa chạy.
Đi săn vì cái gì?
Đương nhiên là muốn tìm cảm giác kích thích, cảm giác săn đuổi, bắn giết.
Nhưng ba điểm này, Lý Kỳ chẳng có cảm giác điểm nào. Nhiều hơn là mờ mịt, bàng hoàng.
Lần đầu tiên tham gia vận động ngoài trời của Bắc Tống mà lại chật vật như vậy, Lý Kỳ không cam lòng.
- Sớm biết như thế, vừa nãy đã bảo Mã Kiều dẫn mình đi cùng! Không chừng còn được thơm lây.
Lý Kỳ thở dài, cúi đầu nhìn con lừa, lại cười khổ nói:
- Cho dù Mã Kiều có đồng ý, mày cũng theo không kịp. Ài, không được, không thể kém cỏi như vậy được. Đợi tí nữa nếu ngay cả tiểu tử Trần A Nam đều săn được mấy con gà rừng, mà hai tay ta trống trơn, chẳng phải dọa người sao.
Lý Kỳ suy tư một phen, kéo dây cương, điều khiển con lừa đi về hướng khác. Hắn biết nếu đi theo đám người Triệu Giai, Mã Kiều, đừng nói con thỏ, ngay cả chuột có săn được không cũng là vấn đề.
Đi chừng một nén nhang, Lý Kỳ rốt cuộc phát hiện một con nai đang ăn cỏ bên cạnh cây đại thụ. Hắn liền kích động, hai măt đẫm lệ lưng tròng. Thương thiên, đại địa a, cầu người cho con bắn trúng một lần.
Lần này Lý Kỳ rất cẩn thận, chậm rãi gỡ cung xuống, cài tên, nhắm mắt trái, bày tư thế ngắm bắn.
Nhưng mũi tên còn chưa rời cung, con nai tựa hồ có cảnh giác, nhìn cũng không nhìn Lý Kỳ, quay đầu bỏ chạy. Không thể không nói con nai trưởng thành này có kinh nghiệm phong phú hơn con nai con kia nhiều lắm. Một chút gió thổi cỏ bay cũng không thoát khỏi đôi tai của nó. Chỉ thấy con nai chạy rất nhanh, vòng vèo vài cái liền biến mất trong rừng cây.
- Ai nha, lão đại, mày đừng chạy, tao còn chưa bắn mà.
Lý Kỳ vung cây cung buồn bực hét lớn.
Phải biết rằng, đang lúc lên đỉnh mà không bộc phát ra, đối với một nam nhân khỏe mạnh mà nói, là một chuyện rất khó chịu.
Dm, hôm nay lão tử đi săn đúng là một lựa chọn sai lầm, đen đủ đường.
Lý Kỳ ngửa mặt lên trời thở dài, thần sắc bi tráng. Hiện tại ngay cả ý niệm truy kích trong đầu cũng không có. Bởi vì hắn biết, dựa vào thực lực của vị huynh đệ đang ở dưới mông, muốn đuổi kịp con nai chẳng khác gì người si nói mộng.