Lý Kỳ nhãn châu xoay động, bỗng cười nói:
- Vương thúc thúc, nghe nói Hoàng thượng rất thích đá cầu, không biết có thật không?
Vương Trọng Lăng sững sờ:
- Thật thì sao?
- Vậy thì tốt. Vương thúc thúc cho tiểu chất mấy ngày. Đến lúc đó tiểu chất sẽ tặng cho ngài một bảo bối. Rồi ngày cầm bảo bối đó đưa cho Hoàng thượng. Nhất định sẽ được Hoàng thượng ban ơn. Như vậy, Vương tương muốn động tới thúc, cũng không phải dễ dàng.
Hai mắt Vương Trọng Lăng sáng ngời, đổi giận thành vui, hỏi:
- Bảo bối gì?
Lý Kỳ cười đáp:
- Đến lúc đấy thúc sẽ biết.
Vương Trọng Lăng biết Lý Kỳ rất nhiều mưu ma chước quỷ, cười nói:
- Hiền chất chớ gạt ta đấy.
- Tiểu chất sao dám lừa gạt Vương thúc thúc.
Lý Kỳ cười cười.
Vương Trọng Lăng nhận được câu trả lời khẳng định của Lý Kỳ, đôi mắt híp lại sắp thành một đường thẳng, cười ha hả nói:
- Vậy được, Vương thúc thúc tin ngươi lần này.
Ông ta lại nói với Tần phu nhân:
- Con gái, vi phu muốn con bán Túy Tiên Cư, thực ra cũng vì lo lắng cho sức khỏe của con. Con chứ ghi hận phụ thân.
Mia! Lời nói dối trá như vậy cũng không ngại nói ra.
Lý Kỳ âm thầm khách sáo Vương Trọng Lăng một phen.
Vương Trọng Lăng được sự đảm bảo của Lý Kỳ, nói vài câu được câu không, liền hấp tấp rời đi.
Nhắc tới cũng kỳ quái, từ lúc Lý Kỳ tới Túy Tiên Cư, rất ít khi thấy Vương Trọng Lăng tới Túy Tiên Cư. Cho dù là lúc ăn cơm, cũng sai người mang tới quý phủ. Mà Tần phủ thì khó lắm mới có một lần.
Vương Trọng Lăng đi rồi, Tần phu nhân bỗng trầm mặc, trừng Lý Kỳ nói:
- Lý Kỳ, ngươi thật không coi ai ra gì.
Lý Kỳ sững sờ:
- Phu nhân, sao phu nhân lại nói vậy?
Tần phu nhân tức giận hừ một tiếng:
- Vì sao hôm qua ngươi không nói chuyện ngươi đắc tội Vương tương ở yến hội cho ta. Ta biết ngươi luôn xem thường ta, ta cũng không trách ngươi. Năng lực của ngươi xác thực hơn ta nhiều lắm. Nhưng đây là chuyện lớn, ngươi lại muốn giấu diếm, thật đúng là buồn cười mà.
Ta xem thường ngươi? Hừ, ngươi luôn xem thường ta mới đúng. Cô nàng này chỉ thích đổi trắng thay đen.
Lý Kỳ bĩu môi đáp:
- Phu nhân cho rằng chuyện này ta có thể dấu diếm được sao? Hiện tai bên ngoài khẳng định đã truyền khắp nơi. Phu nhân muốn biết, thì ra ngoài đi dạo một vòng là biết hết rồi.
Tần phu nhân thấy hắn nói cũng có lý, hỏi:
- Vậy vì sao hôm qua ngươi không kể.
- Phu nhân, ta bận rộn cả ngày, cũng phải mệt mỏi chứ. Ta vốn định sáng nay kể cho phu nhân. Chưa từng nghĩ tới Vương thúc thúc lại tới trước. Tuy nhiên, đây cũng không phải là việc lớn gì. Vương tương sẽ không suốt ngày nhớ thương một đầu bếp như ta. Qua một thời gian, chắc y sẽ quên.
Lý Kỳ hời hợt nói.
Đắc tội với tể tướng đương triều mà không phải là việc lớn?
Tần phu nhân thật không biết nên nói Lý Kỳ là gan lớn, hay là thằng ngốc. Nhưng hiện tại nàng cũng biết, mình đã quá lo lắng. Thần sắc hơi hòa hoãn, cười khổ:
- Vậy theo ngươi, việc như thế nào mới là việc lớn?
Lý Kỳ mỉm cười:
- Là việc mà tại hạ định nói bây giờ.
- Việc gì?
Lý Kỳ cười lạnh:
- Vừa nãy phu nhân nói ta luôn xem thường phu nhân. Ta không biết vì sao phu nhân nghĩ như vậy, nhưng ta khẳng định ta chưa từng nghĩ phu nhân như thế. Ngược lại, là phu nhân xem thường ta mới đúng.
Tần phu nhân sững sờ:
- Ta xem thường ngươi khi nào?
Còn giả nai?
Lý Kỳ khẽ đáp:
- Phu nhân, ta biết phu nhân đã biết được chuyện giữa ta và Thất Nương. Dù ngoài miệng phu nhân không nói, nhưng khắp nơi lại muốn tách ta và Thất Nương ra. Phu nhân làm vậy chẳng phải là coi thường một đầu bếp như ta không xứng với Thất Nương sao.
Tần phu nhân ngây người nửa ngày, thở dài một tiếng:
- Là Hồng Nô nói cho ngươi biết?
- Phu nhân thấy với tình tình của Hồng Nô, nàng ấy có nói cho ta không.
Lý Kỳ mỉm cười:
- Ta không phải là người ngu. Phu nhân có thể nhìn ra chuyện giữa ta và Thất Nương, sao ta không thể nhìn ra trong lòng phu nhân đang nghĩ gì.
Tần phu nhân hơi gật đầu, trầm mặc nói:
- Lý Kỳ, ngươi đừng trách ta, ta chỉ không muốn Thất Nương giống như ta mà thôi.
Giống như ngươi?
Lý Kỳ khó hiểu:
- Phu nhân, ta thấy ta không làm việc gì đắc tội với phu nhân, sao phu nhân lại trù ẻo ta chết sớm?
Tần phu nhân lườm hắn một cái:
- Ta đâu có ý đó. Thực ra ta không phản đối quan hệ giữa ngươi và Thất Nương. Nhưng ta biết, Bạch thúc phụ chắc chắn sẽ không đồng ý.
Nói tới đây, nàng bỗng thở dài:
- Ngươi có biết phu quân của ta vì sao chợt qua đời không?
Lý Kỳ lắc đầu nói:
- Không biết.
Trong lòng bổ sung một câu, ta rất muốn biết.
Lý Kỳ vốn không để ý chuyện này lắm. Nhưng mấy lần hắn vô tình nhắc tới chuyện này với Ngô Phúc Vinh và Bạch Thiển Dạ, hai người đều tỏ vẻ ấp úng. Khiến cho hắn rất kỳ quái, cũng khơi dậy lòng hiếu kỳ của hắn.
Tần phu nhân khẽ thở dài một tiếng, buồn bã nói:
- Tần lang qua đời đã lâu, chuyện này ta vốn không muốn nói. Nhưng ta biết hôm nay nếu như không nói tinh tường, trong lòng ngươi nhất định sẽ ghi hận ta.
- Phu nhân, ta cũng không phải là người nhỏ mọn như vậy.
Lý Kỳ thay mình cãi một câu, lại nói tiếp:
- Nhưng có một số việc, nói rõ ràng ra vẫn hơn. Phu nhân, người từ từ kể, ta không vội.
Tần phu nhân lườm hắn, thở dài:
- Thực ra năm đó ta cũng như Thất Nương.
Nàng vừa nói câu đầu tiên, đã bị Lý Kỳ xen ngang:
- Phu nhân hiểu chuyện hơn Thất Nương nhiều.
Tần phu nhân sao nghe không ra ý của hắn là nói mình cổ hủ. Nhưng nàng cũng không phủ nhận, mà cười khổ:
- Chỉ tiếc ta hiểu ra quá muộn, bằng không cũng không hại chết Tần lang.
Mưu sát chồng?
Lý Kỳ giật mình:
- Phu nhân, lẽ nào tôn phu là do phu nhân hại chết?
- Cũng có thể nói như vậy.
Tần phu nhân gật đầu:
- Lúc trước ta và Tần Lang lưỡng tình tương duyệt. Nhưng do hai nhà chúng ta không phải môn đăng hộ đối, cho nên lúc ấy cha ta không cho phép ta gả vào Tần gia. Ài, cũng trách lúc đó ta trẻ người non dạ, không để ý tới phụ thân phản đối, thậm chí không tiếc quyết liệt cùng cha mẹ, cũng muốn làm thê tử của Tần lang. Nhớ lúc chúng ta lập gia đình, thậm chỉ ngay cả một thân bằng hảo hữu cũng không dám mời. Hơn nữa người bên ngoại cũng không ai tới. Nói lại buồn cười, lúc ấy ta thấy những chuyện đó dều không quan trọng. Chỉ cần Tần lang đối tốt với ta, là đủ rồi. Nhưng sau khi tới Tần phủ, ta mới biết, hôn nhân mà không được bố mẹ cho phép, thì không thể nào hạnh phúc.
- Ta ở Tần phủ chưa tới một tháng, công công của ta liền qua đời. Trong nhà chỉ còn lại ta và Tần lang. Chính là ta thật không ngờ, lại qua một năm, tật bệnh của phu quân bộc phát, ngay cả một câu cũng không kịp nói liền buông tay rời đi. Tất cả mọi chuyện đều do ta mà nên. Nếu không phải lúc ấy ta quá tùy hứng, có lẽ Tần lang cũng không như vậy. Nhưng tiếc rằng, ngay cả một đứa con ta đều chưa có, thế cho nên Tần gia tuyệt hậu. Đây có lẽ là ông trời trừng phạt ta. Ta vốn không muốn can thiệp việc giữa ngươi và Thất Nương. Ta chỉ hy vọng hai ngươi có thể lo lắng kỹ hơn. Không nên giẫm phải vết xe đổ của ta.
Lúc nàng nói tới Tần gia tuyệt hậu, khuôn mặt lộ vẻ hối hận, đôi bàn tay trắng nắm chắt, toàn thân phát run, hốc mắt cũng ẩm ướt.