- Trưởng bối được người người tôn kính?
Thái Kinh nhướn mày, cười ha hả một lát, mới nói: - Tiểu tử ngươi đừng tưởng rằng nói vài câu dễ nghe, lão phu sẽ bỏ qua cho ngươi.
Lý Kỳ nghe thấy Thái Kinh nở nụ cười, âm thầm thở phào một hơi, cúi đầu đáp: - Đương nhiên không phải. Bất kể thế nào, đều là thảo dân sai trước. Nhưng thảo dân khẩn cầu Thái sư có thể cho thảo dân nấu ăn cho ngài trước. Rồi mới đến đánh roi. Mong Thái sư có thể đáp ứng nguyện vọng nho nhỏ này của thảo dân.
Lời này khiến Thái Kinh rất hưởng thủ, mỉm cười, gật đầu nói: - Được rồi, thấy ngươi thành tâm như vậy, ta đáp ứng ghi nợ đòn roi kia. Tuy nhiên, nếu tí nữa mà ngươi không làm được món ăn khiến lão phu thỏa mãn. Vậy thì, hừ, lại thêm mười roi, lúc đấy đừng kêu oan.
"Mịa, nói một tràng nịnh hót như vậy, chỉ đổi được lùi thời gian đánh?"
Lý Kỳ vụng trộm nhìn Thái Kinh. Thấy ông ta không có vẻ tức giận, ngược lại ánh mắt rất vui vẻ, trong lòng liền giãn ra. Biết rằng mông mình không phải chịu tội rội. Thầm nghĩ, thì ra lão hàng này đang dọa mình. Tuy nhiên, mình suýt nữa bị hù chết. Lý Kỳ khẽ cười nói: - Thái sư yên tâm, thảo dân nhất định sẽ không để ngài thất vọng.
Thái Kinh mỉm cười gật đầu.
Thái Mẫn Đức nghe xong, than nhẹ một tiếng, thần sắc có phần tiếc hận.
Mà Trương Xuân Nhi thì thở phào một hơi. Xem ra nàng rất muốn tranh cao thấp với Lý Kỳ.
Kết thúc trò khôi hài này, cũng đến lúc yến tiệc gạch cua bắt đầu.
Được mấy nữ tỳ dẫn đường, mọi người tới gian phòng có ghi tên mình.
Gian của Lý Kỳ là một gian ở phía bên phải.
Thầy trò Lý Kỳ vừa vào trong gian phòng, việc làm đầu tiên chính là uống chén nước trà bình tĩnh lại tâm tình. Vừa nãy một phen đã dọa hai người chết khiếp.
- Lý ca, đệ suýt nữa bị dọa chết. Ngô Tiểu Lục uống một hơi hết chén trà, nghĩ mà sợ nói.
Lý Kỳ khinh thường khẽ nói: - Ngươi có chút tiền đồ được không. Chuyện đấy có gì mà phải sợ.
Ngô Tiểu Lục nhỏ giọng nói thầm: - Vừa nãy chân huynh còn run hơn cả đệ.
- Ngươi nói gì? Lông mày Lý Kỳ dựng lên, cả giận nói.
Ngô Tiểu Lục lại cười lấy lòng: - Đệ chỉ muốn hỏi, hiện tại chúng ta nên làm gì?
- Đun nước.
- Đun nước? Còn chưa xử lý cá và cua, đun nước làm chi vậy?
- Có phải ngươi đã sợ tới choáng váng đầu óc rồi không? Đương nhiên là diệt khuẩn rồi. Ngươi nha, rốt cuộc có muốn làm hay để ta làm.
- Vâng, vâng, tiểu đệ đi làm ngay đây.
Đông đông đông
Kịch kịch kịch
Chỉ một lát, cả sân rộng đã vang lên tiếng thái thức ăn, tiếng rót nước, tiếng củi cháy lép bép, tiếng xoong nồi va chạm, tiếng nói chuyện, rất là náo nhiệt.
Đám đầu bếp bận nấu nương, Thái Kinh và đám khách quý cũng không nhàn rỗi. Ngồi ở kia nhấm nháp rượu ngon, chuyện trò vui vẻ. Chủ đề đương nhiên không rời rượu ngon, món ngon.
Thực ra Thái Kinh tổ chức yến tiệc gạch cua lần này chỉ vì muốn nếm mỹ thực. Không muốn trộn lẫn quá nhiều nhân tố chính trị trong đó. Cho nên những người như Vương Phủ, Cao Cầu, Lương Sư Thành, ông ta không mời tới. Trong lòng ông ta rất rõ ràng, nếu những người đó tới đây, yến tiệc này kiểu gì cũng biến vị. Nói không chừng lại là một hồi giao phong về chính trị. Hơn nữa, hiện tại mấy người Vương Phủ đang bận rộn kết bè kết phái, cũng không có thời gian rảnh để tham gia yến tiệc gạch cua gì đó.
Cho nên những khách quý ngồi đây, phần lớn là những người phàm ăn, chức quan có lớn có nhỏ. Tuy nhiên, chức quan nhỏ nhất cũng không nhỏ bao nhiêu.
- Bá Thanh, nghe nói lần trước ngươi có tới Túy Tiên Cư, hơn nữa còn từng thưởng thức món Khai Thủy Tùng Diệp phải không? Thái Kinh bỗng hướng Tả Bá Thanh hỏi, ngữ khí rất bình thản.
Tả Bá Thanh vừa nghe, có chút sững sờ. Trong lòng lập tức hiểu ra. Vừa rồi Thái Kinh không phải là cố ý muốn trừng phạt Lý Kỳ. Mà chỉ là muốn dọa hắn mà thôi. Cúi đầu đáp:
- Đúng vậy, mấy ngày trước Bá Thanh có tới Túy Tiên Cư một chuyến.
Thái Kinh khẽ cười nói: - Không biết hương vị của món Khai Thủy Tùng Diệp kia như thế nào?
Tả Bá Thanh gật đầu đáp: - Có thể nói là một món ăn hiếm có. Nói ra thật xấu hổ, đến bây giờ tại hạ vẫn chưa biết cách làm món đó.
- Vậy à? Có thể làm cho ngươi phải vắt óc suy nghĩ, xem ra tiểu tử kia đúng là có chút bổn sự. Thái Kinh cười gật đầu nói.
Thái Thao ngồi một bên thì lơ đễnh:
- Tả sư phó quá khiêm nhường rồi. Ta thấy tiểu tử kia còn trẻ như vậy, trù nghệ dù cao, cũng không cao đươc bao nhiêu.
Tả Bá Thanh chỉ gật đầu cười, không đáp.
Thái Kinh hơi liếc mắt nhìn Thái Thao, thần sắc có vẻ không vui, nhưng cũng không nói gì thêm, khẽ cười nói: - Bá Thanh đã tán thưởng món Khai Thủy Tùng Diệp kia như vậy, sau này lão phu cũng muốn nếm thử xem. Dừng một chút, lại hỏi tiếp: - Xem ra, ngươi có vẻ coi trọng tiểu tử kia.
Tả Bá Thanh lắc đầu nói: - Về điểm này, Tả Bá Thanh không dám tùy tiện phán đoán.
Chợt nghe thấy một người ngồi bên phải nói: - Theo ta thấy, người chiến thắng hẳn là Trương nương tử của Phàn Lâu.
Người này chính là Hình Bộ Thượng Thư, Triệu Dã.
Người này rất giỏi về giao tế. Cho nên mọi việc trong triều đều thuận lợi. Có thể nói là đường làm quan thuận buồm xuôi gió. Lúc trước khi Thái Kinh và Vương Phủ luân chuyển quyền lực. Chỉ có y là được cả hai người tín nhiệm. Không có một người nào có thể nịnh nọt được cả hai bên như y.
Mà y là khách quen của Phàn Lâu, đương nhiên hy vọng Trương nương tử có thể thắng.
Lại nghe một người nói:
- Lời ấy của Triệu Thượng Thư sai rồi. Nếu chỉ đơn thuần về trù nghệ, ta cho rằng Thái Mẫn Đức của Phỉ Thúy Hiên sàn sàn với Trương nương tử. Cho nên chưa thể xác định ai là người chiến thắng.
Người này chính là Cấp Sự Trung Ngô Mẫn. Y đi theo Thái Kinh đã lâu. Hơn nữa lúc trước Thái Kinh từng có ơn với y, không ngừng đề bạt y đi lên. Mà lúc đó Thái Mẫn Đức còn đang làm đầu bếp trong phủ thái sư, cho nên y tự nhiên thiên hướng Thái Mẫn Đức.
Triệu Dã cảm thấy không phục, chắp tay hướng Thái Kinh, nói: - Không biết công tương cho rằng ai sẽ là người chiến thắng?
Thái Kinh vuốt vuốt chòm râu. Lắc đầu nói: - Hai người này đều có trù nghệ tinh xảo. Hơn nữa còn có nhân tài mới xuất hiện như Lý sư phó. Lão phu cho rằng phải đợi thưởng thức xong những món họ làm, mới có thể bình luận.
- Ân tương nói đúng. Ngô Mẫn nói.
Bên kia, Lý Kỳ đã dùng lá sen và lát trúc gói kỹ đậu hũ. Rồi bỏ vào trong nồi, đặt lên lò lửa. Việc kế tiếp chính là khống chế hỏa hầu.
Lý Kỳ và Ngô Tiểu Lục ngồi xổm bên lò lừa, đầu đầy mồ hôi. Tuy nhiên trong số này, chắc chỉ có hai người bọn họ là thoải mái nhất.
- Lý ca, vừa nãy đệ vụng trộm nhìn những nguyên liệu mà Thái viên ngoại chuẩn bị. Chậc, chậc, huynh đoán xem đệ nhìn thấy gì. Ngô Tiểu Lục nói.
Lý Kỳ không có hứng thú với mấy thứ đó, nhàn nhạt hỏi: - Ngươi nhìn thấy cái gì?
- Trứng.
Ngô Tiểu Lục vẻ mặt đầy bát quái: - Rất nhiều trứng.
- Trứng?
Lý Kỳ kinh ngạc hỏi: - Trứng gì?
- Đệ cũng không biết. Nhưng rất nhiều trứng. Mà cua lão ta mang theo con nào con nấy to vật. Theo đệ thấy, giống như mới vận chuyển từ biển về. Ngô Tiểu Lục hâm mộ nói.