Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 995: Tôi đến để cầu hòa

Cũng không thể trách Ninh Vân Phong lại có những suy nghĩ như vậy, từ bề ngoài mà nói thì Tần Lạc quả là kiểu người rất được lòng phụ nữ.


Mặt mày thanh tú, nụ cười chân thành, cho dù ông là một người từng trải như vậy nhưng cũng không thể nhìn ra được sự giả dối và gian trá ở bên trong, mà đây lại là căn bệnh chung của những người trẻ tuổi mà ông từng tiếp xúc.


Bất luận là ngọc, gỗ hay con người, thì cho dù đó là gì đi chăng nữa, khi bạn nhìn lâu rồi thì vẫn có thể nhìn ra được sâu thẳm trong linh hồn của nó. Trong ngọc có vật gì hổn tạp vào hay không, trong gỗ có mối mọt gì không, hay trong sâu thẳm trái tim con người có đen tối hay không, bạn đều có thể biết rõ.


Hắn vừa mới bị thương, gãy mất hai thanh xương sườn, vậy mà vẫn cố gắng ngồi dậy để tiếp khách, điều này chứng tỏ hắn là một người vô cùng khiêm tốn và lịch thiệp. Thực ra hắn hoàn toàn có thể làm ra vẻ đau đớn tột cùng, như vậy thì cái sự hy sinh liều mạng cứu con gái của nhà người ta mới thể hiện rõ nét hơn, và có giá trị hơn nữa.


Nhưng Tần Lạc lại không làm như vậy. Hắn không hề cố tình làm ra vẻ như vậy, hắn chỉ là muốn thể hiện rõ bản chất của mình một cách chân thật nhất.
Do vậy mà Ninh Vân Phong đánh giá Tần Lạc cũng cao hơn một chút.


"Lẽ nào cháu đã phát hiện ra điều gì đó bất thường hay sao?" Ninh Vân Phong ngờ vực. Ông không biết từ lúc nào đã chuyển từ Tần Lạc tiên sinh sang thành cháu rồi, như vậy quan hệ giữa hai người đã kéo gần vào với nhau hơn một chút.


Vừa rồi ông xưng hô với Tần Lạc có phần khách sáo, nhưng bây giờ đã gọi Tần Lạc là cháu như vậy, chứng tỏ ông đã coi Tần Lạc như bậc con cháu của mình.


Ông không hề có ý định xa cách hay bài trừ Tần Lạc, mà thực sự là có ý định xích lại gần hơn với hắn trong mối quan hệ xã hội này.
"Vâng." Tần Lạc gật đầu nói: "Cháu đã nhờ bạn cháu đi điều tra hiện trường rồi, bọn họ đã phát hiện ra có dấu tích của một vụ đặt bom."


"Đặt bom?" Ninh Vân Phong cau mày lại. Ông không hiểu vụ đặt bom này là nhằm vào Tần Lạc hay nhằm vào con gái ông nữa.
"Vâng. Đó là một loại bom quân dụng vô cùng hiếm gặp." Tần Lạc nói: "Sau khi phát nổ sẽ không để lại một dấu tích gì."


Vì Ninh Vân Phong là cha của Ninh Toái Toái, vì vậy mà hắn cũng không hề dấu giếm điều này, mà ngược lại, về sau hắn còn cần đến sự giúp đỡ, phối hợp của ông nữa.
"Mục tiêu là ai vậy?" Ninh Vân Phong hỏi.


"Có khả năng là cháu." Tần Lạc cười cười, rồi nhìn Ninh Vân Phong nói: "Nhưng cũng có thể là chú Ninh đấy, vì dù gì thì lúc đó cháu đang đứng cùng với Toái Toái mà."


Sắc mặt của Ninh Vân Phong không hề thay đổi, nhưng trong lòng lại tràn ngập sát khí. Làm ăn thì khó mà tránh khỏi việc đắc tội với đối thủ, vì vậy mà mọi người ganh đua tranh chấp với nhau là điều khó tránh khỏi, nhưng lên đến cả chuyện giết người đoạt mệnh thì không thể không khiến cho người ta phải kinh hãi và phẫn nộ.


Lần này có Tần Lạc cứu con gái mình thoát khỏi nguy hiểm, nhưng lần sau thì phải làm sao đây?


Tần Lạc biết rằng câu nói mơ hồ của mình đã làm cho Ninh Vân Phong tức giận, liền cười nói: "Trước khi tìm ra hung thủ thì tất cả mọi thứ đều đáng nghi ngờ. Việc cần làm bây giờ đó là phải đồng tâm hiệp lực tìm ra hung thủ. Chú Ninh này, không biết công trường có lắp đặt camera không ạ?"


"Có đấy." Ninh Vân Phong nói. "Để đề phòng công nhân bớt xén nguyên vật liệu hay đánh cắp những kim loại có giá đem ra ngoài bán nên công trường đã lắp đặt một số camera ở những nơi trọng yếu. Chú đã gọi điện cho người cất giữ cẩn thận đĩa ghi hình của ngày hôm nay đi rồi. Nếu cháu cần thì chú sẽ lập tức bảo người đem tới cho cháu."


"Vâng được ạ. Phiền chú sao cho cháu một đĩa." Tần Lạc nói.
Ninh Vân Phong lập tức gọi điện thoại bảo thuộc hạ của mình đem đĩa đến cho Tần Lạc.
"Cháu cảm ơn chú." Tần Lạc cảm kích nói.


Ninh Vân Phong nở nụ cười thân thiện, nói: "Không cần phải khách khí đến thế đâu. Cháu là bạn của Toái Toái thì cũng coi như là con cháu của chú rồi, cần gì thì cứ nói với chú một tiếng. Chỉ cần việc đó chú làm được thì chú sẽ cố gắng hết sức mình."


"Vâng ạ." Lần này Tần Lạc không còn nói những lời khách khí nữa. Nếu người ta đã coi mình là người trong nhà rồi thì mình cũng nên coi họ là người trong nhà của mình mới đúng.
"Thôi nghỉ ngơi cho tốt đi. Cô chú không làm phiền cháu nữa."


Tu Nhân Huệ bước tới đắp chăn cho Tần Lạc, nở một nụ cười hiền hòa nói: "Tiểu Tần, lần này may mà có cháu ra tay cứu Toái Toái kịp thời. Nếu không phải là cháu thì cô thực sự là không dám nghĩ xem chuyện gì sẽ xảy ra nữa. Mấy ngày này cô đều đến bệnh viện để chăm sóc cho Toái Toái, nếu cháu muốn ăn gì thì cứ nói với cô một tiếng. Mọi người đều là người trong nhà với nhau, không cần phải khách khí thế làm gì."


"Vâng được ạ. Cháu cảm ơn cô." Tần Lạc cười đáp.
Sau khi hai vợ chồng đã ra đến ngoài thì Tu Nhân Huệ liền ôm lấy cánh tay của Ninh Vân Phong nói: "Cậu Tiểu Tần này được đấy, nói năng, cử chỉ đều đâu vào đó, là một hạt giống tốt đấy, ngày sau nhất định sẽ làm nên việc lớn."


"Bây giờ cậu ấy đã không hề đơn giản chút nào rồi." Ninh Vân Phong cười nói. "Không phải em vẫn luôn phản đối hai đứa chúng nó đến gần nhau quá đó ư?"


"Anh thì hiểu gì chứ?" Tu Nhân Huệ nhéo vào cánh tay Ninh Vân Phong một cái, nói: "Ngày trước là do em chưa gặp, chưa biết được tính cách, nhân phẩm của cậu ta thế nào, tất nhiên là không hy vọng bọn chúng đến với nhau rồi. Nhưng bây giờ gặp rồi, thì thấy hai đứa làm bạn với nhau cũng tốt. Hơn nữa, bọn chúng còn trẻ mà, thôi thì cứ để mặc chúng thích thế nào thì thế, chúng ta làm sao mà quản được chứ?"


Ninh Vân Phong cười cười, nhưng trong lòng ông đang suy nghĩ về chuyện khác nên không để ý những lời vợ nói.


"À đúng rồi, em bảo người hầm xương cho Toái Toái. Toái Toái ăn ít cơm lắm, chắc chắn sẽ không ăn hết đâu, lát nữa sẽ phân một nửa cho Tiểu Tần. Cậu ấy cũng bị thương khớp xương, phải uống nước xương hầm để bồi bổ mới được."
"…………………"


………………………….
Vì sợ bọn họ lo lắng nên Tần Lạc không nói với mấy người Lâm Hoán Khê, Lệ Khuynh Thành và những người khác về vụ thương tích lần này.
Hắn đang định nằm xuống để nghỉ ngơi một lát thì chiếc di dộng của hắn đặt phía đầu giường vang lên.


Nhìn vào số điện thoại hiển thị trên màn hình, Tần Lạc cảm thấy lạ lắm. Rõ ràng là mình không nói gì với cô ấy mà, sao cô ấy lại gọi điện tới đây được nhỉ?


"Hoán Khê, có chuyện gì vậy?" Tần Lạc sau khi bấm vào nút nghe thì liền hỏi. Hắn biết tính của Lâm Hoán Khê, nếu không có chuyện gì thì nàng cũng hiếm khi gọi điện thoại cho mình vào giờ làm việc như thế này.
"Hứa Đông Lâm đến Công hội Trung Y, anh ta muốn gặp anh." Lâm Hoán Khê nói.


"Ừm." Tần Lạc trầm ngâm hồi lâu rồi nói: "Bảo anh ta chín giờ ngày mai tới nhé. Anh sẽ gặp anh ta ở Công hội Trung Y."
Hắn ta nói gặp là gặp à? Hắn ta xem mình là cái gì thế không biết?
Tần Lạc muốn mài dũa nhuệ khí, tính cách của hắn ta một chút xem sao.
"Được." Lâm Hoán Khê nói.


Tần Lạc cho rằng nàng sẽ cúp điện thoại xuống cơ, nhưng hắn chẳng nghe thấy tiếng tút tút vang lên gì cả.
"Anh đang ở đâu thế?" Lâm Hoán Khê hỏi.
"Ở viện điều dưỡng." Tần Lạc không nói rõ cho Lâm Hoán Khê biết mình cụ thể là đang ở viện điều dưỡng nào.


"Có phải đã xảy ra chuyện gì với anh rồi không?" Lâm Hoán Khê hỏi.
"Sao em biết?" Tần Lạc kinh ngạc hỏi lại.
"Cảm giác."
"Cảm giác?"
Lâm Hoán Khê không trả lời câu hỏi hóc búa này, liền nói: "Anh đang ở đâu thế?"
"Viện điều dưỡng 160."
"Em sẽ đến đó ngay bây giờ."


"Ừ, thế cũng được." Tần Lạc cười nói.
……………………………..
Một chiếc Mercedes Benz lộng lẫy dừng lại trước cổng tòa nhà Trung Y, hai người đàn ông trẻ tuổi ngang nhau ngồi ở ghế sau xe.


"Là chỗ này phải không?" Lý Thừa Minh nheo mắt nhìn tòa nhà không được coi là xa hoa tráng lệ, nhưng tuyệt đối không khiến cho người ta cảm thấy nó nhỏ bé chút nào, hỏi.


"Đúng vậy." Hứa Đông Lâm cũng nhìn chăm lên tòa lầu nói: "Công hội Trung Y tiếng tăm lừng lẫy khắp Trung Quốc là do anh ta một tay sáng lập nên. Việc làm này khiến cho việc phát triển Trung Y có bước nhảy vọt, có thể hiện giờ chưa nhìn rõ được thành quả, nhưng mười, hai mươi năm nữa, chúng ta sẽ bị bọn họn bỏ rơi ở sau lưng."


"Sao anh có thể khen ngợi người khác mà hạ thấp uy phong của mình như thế?" Lý Thừa Minh không vui nói. Hắn là một người ủng hộ nhiệt tình và kiên quyết cho Đại Hàn Dân Quốc. Trong lòng hắn, thì dân tộc của hắn mới là người có trí tuệ và vĩ đại nhất. Hắn không cho phép người ta nói nó không tốt, dù chỉ là một chút thôi cũng không được.


"Những điều tôi nói đều là sự thật." Hứa Đông Lâm lơ đễnh nói. "Chúng ta không thể nhắm mắt mà chìm đắm trong ảo tưởng của chính mình, mà phải mở to mắt mà nhìn ra thế giới. Ngày trước tôi cũng giống như anh, cũng cho rằng Hàn Quốc là đất nước mạnh nhất, tất cả mọi thứ của nước mình đều là tốt nhất, ví dụ như văn hóa, khoa học kỹ thuật, nghệ thuật, y thuật. Chính anh ta đã làm vỡ mộng tưởng của tôi, chính anh ta đã đánh bại chúng ta, khiến cho chúng ta đến cả lý do hay cái cớ để tân trang, làm lại cũng không có. Anh ta đúng là rất tàn nhẫn, nhưng tôi vẫn muốn cảm tạ anh ta. Vì chỉ khi nào biết rõ được khoảng cách giữa mình và đối thủ thì chúng ta mới có thể bình tĩnh mà quyết chí đuổi theo."


Lý Thừa Minh bĩu môi khinh thường nói: "Tôi không nhìn ra được là y thuật của bọn họ tiên tiến hơn chúng ta. Đến cả người trong nước bọn họ còn không tin nữa là, bọn họ chẳng có lấy một chút niềm vinh hạnh gì từ nó, thì làm sao có thể nói đến chuyện tiên tiến cho được?"


"Đó là do bọn họ vẫn còn chưa tỉnh giấc." Hứa Đông Lâm nói với ánh mắt xa xăm. "Còn anh ta thì đang muốn đánh thức bọn họ dậy."
"Bất kể thế nào thì hắn ta vẫn là kẻ địch chung của chúng ta, tôi ghét hắn ta không kém gì anh đâu." Lý Thừa Minh nói. "Tôi không lên đó với anh đâu."


"Một mình tôi lên đó được rồi." Hứa Đông Lâm nói. "Làm phiền anh đã đưa tôi tới đây."
"Khách sáo làm gì. Chúng ta không được coi như những người bạn, nhưng lại có chung một kẻ địch. Có lẽ nó còn mật thiết hơn cả quan hệ bạn bè ấy chứ, không phải vậy sao?"


Hứa Đông Lâm chỉ cười mà không đáp lại gì cả, hắn đẩy cửa xe ra và bước xuống.
Lý Thừa Minh ấn cửa sổ xe xuống, cười nói: "Anh Đông Lâm này, phải giữ gìn cốt khí của dân tộc chúng ta đấy nhé."
"Vâng, tôi sẽ làm vậy." Hứa Đông Lâm gật đầu đáp.


Đợi cho chiếc xe khuất dần ở phía xa rồi, thì nụ cười trên mặt Hứa Đông Lâm từ từ biến mất.
"Nhưng tôi đến đây để cầu hòa mà."