Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 972: Không nỡ ngủ

Có một bệnh viện được lưu truyền là bệnh viện chăm sóc cán bộ cao cấp. Trong bệnh viện này có phòng bệnh được gọi là phòng chăm sóc đặc biệt.


Nữ y tá dáng người cao, phong thái tao nhã sau khi kết thúc việc kiểm tra định kỳ nửa tiếng một lần, khom người hỏi Hoàng Thiên Trọng đứng ở bên cạnh: "Tiên sinh, tình hình của người bệnh về cơ bản là ổn định. Chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian là khỏe. Xin hỏi ngài có đặc biệt căn dặn gì thêm không?"


Khi nữ y tá nói, cô ta không tự chủ được nhấn mạnh bốn từ "đặc biệt căn dặn".
Hoàng Thiên Trọng định nhắc nhở nữ y tá chú ý thời gian đổi thuốc nước, nhưng rồi gã chợt nghĩ nhất định bọn họ sẽ không quên chuyện này, gã chỉ khoát tay nói: "Không có chuyện gì nữa, cô đi ra ngoài đi."


"Dạ, có chuyện gì ngài chỉ cần nhấn chuông phục vụ là được." Nữ y tá liếc nhìn Hoàng Thiên Trọng rồi sau đó rời khỏi phòng với vẻ tiếc nuối.


Mỗi người phụ nữ đều có khát vọng như cô gái đi giày thủy tinh. Mỗi người phụ nữ đều chờ mong được từ gà biến thành phượng hoàng vào một ngày nào đó.


Thật khó gặp được một người đàn ông tướng mạo anh tuấn, hơn nữa gia cảnh bất phàm như vậy. Nhưng cô ta không ngờ rằng người này thậm chí cả liếc mắt nhìn cô ta cũng không có.


Hoàng Thiên Trọng nào để ý tới suy nghĩ ai oán của cô ta. Lúc này tất cả suy nghĩ của gã chỉ tập trung vào người ông già đang ngủ say này.
Tần Lạc vô tội được thả. Điền Chân hộc máu ngất xỉu, vở kịch này tiếp theo sẽ diễn như thế nào đây?


Tổng đạo diễn bị ốm, bắt một diễn viên phụ như gã diễn theo kịch bản khiến gã có cảm giác không thoải mái.
Hoàng Thiên Trọng thực sự không ngờ kết quả lại như vậy. Ít nhất gã không cho rằng bọn gã lại thua thảm hại như vậy.
"Hoàn toàn thua cuộc." Suy nghĩ này xuất hiện trong đầu Hoàng Thiên Trọng.


Hơi thở Hoàng Thiên Trọng trở nên nặng nề, sắc mặt dữ tợn khi nghĩ tới Tần Lạc với vẻ mặt và giọng nói mỉa mai của mẹ mình khi bà nói gã xách giày cho Tần Lạc cũng không xứng. Hoàng Thiên Trọng chỉ muốn phát điên.
Gã thật sự đã cố gắng rồi.


Thậm chí Hoàng Thiên Trọng đã không ngại đắc tội với Điền Chân để kéo ông ta vào vũng bùn. Nhưng vì sao mình lại thua?
"Chẳng lẽ mình thật sự không bằng Tần Lạc sao?"
Hoàng Thiên Trọng không chấp nhận điều này, cho dù chết gã cũng không chấp nhận.


"Có phải cậu vẫn không phục không?" Ông già vẫn đang nhắm mắt ngủ say, đột nhiên ngồi dậy, nhìn Hoàng Thiên Trọng hỏi.


Hoàng Thiên Trọng vội vàng đặt cái đệm gối ra sau lưng Điền Chân và nói: "Chú Điền, chú thức dậy làm gì? Thầy thuốc nói, chú là do quá mệt mỏi nên nộ khí công tâm. Chú phải nằm nghỉ ngơi nhiều mới được."


Thật ra bác sĩ cũng không có kết luận là "nộ khí công tâm". Đây chính là do Hoàng Thiên Trọng biến sự việc thành như vậy để dễ dàng sử dụng sau này.
"Sao có thể ngủ được." Điền Chân hỏi ngược lại: "Cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi, có phải cậu thua mà không tâm phục khẩu phục không?"


"Đúng vậy." Hoàng Thiên Trọng thẳng thắn nói: "Chúng ta chuẩn bị rất kỹ lưỡng."


"Đúng vậy." Điền Chân cười ha hả nói: "Chúng ta chuẩn bị quá kỹ lưỡng khiến ngay cả tôi cũng cho rằng mình nắm chắc thắng lợi. Đáng tiếc vì cậu có ý đồ riêng nên khiến tôi đã quên mất một kẻ thù đáng nhẽ không thể quên."


"Vì sao Long Thiên Trượng thắng? Bởi vì ông ta hiểu rõ Tần Lạc, hiểu rõ đồ đệ của mình nên tất cả báu vật của mình đều đặt trên người Tần Lạc. Quả nhiên gã thanh niên đó không khiến ông ta thất vọng."


"Chú Điền, cháu xin lỗi, cháu chỉ biết là hắn xuất thân thế gia Trung y nhưng cháu không biết ông hắn đã từng chữa bệnh cho nhiều người như vậy. Hơn nữa những gia tộc này đã nhiều năm không có quan hệ qua lại với Tần gia. Cháu nghĩ là bọn họ không có bất kỳ quan hệ nào."


"Thúi lắm." Điền Chân tức giận mắng: "Anh hiểu rõ suy nghĩ của những lão già đó hả? Anh biết rõ tính cách của bọn họ à? Những người bò lên được vị trí đó như bọn họ mà nguyện ý mang theo món nợ ân tình của người khác xuống mộ à? Hoàng Thiên Trọng, có lẽ anh không ngốc như Tần Lạc nhưng anh tuyệt đối không bằng hắn về khả năng lợi dụng lòng người."


"Chú Điền dạy rất phải." Dù trong lòng Hoàng Thiên Trọng không phục nhưng gã vẫn tỏ vẻ bề ngoài.


Điền Chân như hiểu suy nghĩ của Hoàng Thiên Trọng, ông ta liếc mắt nhìn gã và nói tiếp: "Lần này chúng ta thất bại. Thứ nhất thua là vì không hiểu rõ thực lực của đối thủ. Người xưa nói rất đúng: biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Thứ hai chúng ta thua là vì quá tự tin vào sắp đặt của chúng ta. Long Thiên Trượng không có thủ đoạn sao? Chúng ta mở ra một lổ hổng rất lớn và Long Thiên Trượng không ngại đá đồ đệ của ông ta vào. Đáng lẽ chúng ta phải cảnh giác với tính cách của lão khốn đó, lão là người dễ đối phó như vậy sao? Thế nhưng chúng ta đã quá tự tin, dám để cho chúng đi vào bụng chúng ta và ra một đòn nghiêm trọng."


Hoàng Thiên Trọng vẫn giữ thái độ chăm chú, chăm chú lắng nghe Điền Chân phân tích nguyên nhân thất bại.


Lúc này mắt Điền Chân tràn ngập sát khí, ông ta lạnh lùng quát: "Đáng hận nhất chính là lũ người nhà phản bội. Dương Độ kia vốn là kẻ sẽ bị vứt bỏ theo kế hoạch, nhưng Uông Minh Quỳ đáng chết kia thì sao? Ta đối xử với hắn như người tâm phúc của mình, hắn báo đáp ta như vậy sao?"


"Loại người tiểu nhân vong ân phụ nghĩa như vậy không xứng đáng ở lại trong đội đốc sát." Hoàng Thiên Trọng thêm vào.


"Hừ, tôi không coi chúng vào mắt nhưng chúng phản bội khiến chúng ta lâm vào cục diện cực kỳ bị động. Đặt biệt việc làm chứng của Dương Độ khiến chúng ta tổn thất quá lớn. Một khi như vậy cấp trên sẽ nghĩ chúng ta dùng việc công báo thù riêng, tấn công đối thủ."


"Bây giờ chúng ta cần phải làm gì đây?"


"Làm thế nào ư?" Điền Chân cười nhạt nói: "Chúng ta không cần làm gì cả. Bây giờ tôi ốm nằm trong bệnh viện. Mấy lão già kia ỷ thế hϊế͙p͙ người là sự thật. Tôi không tin không có người đứng ra nói giúp chúng ta. Lần này thua không cần nghĩ tới. Mục đích chủ yếu của chúng ta là thắng trong cuộc tranh giành nắm quyền Long Tức."


"Cảm ơn chú Điền." Hoàng Thiên Trọng cảm kích nói. Việc tới lúc này Điền Chân vẫn không quên chuyện của gã khiến cho gã bất ngờ.
"Không cần ở đây nữa. Hãy về đi." Điền Chân nói.


"Dạ." Hoàng Thiên Trọng biết lát nữa sẽ có rất nhiều khách tới thăm Điền Chân, Điền Chân không hy vọng để người khác biết gã cũng tham gia vào chuyện lần này, chính vì thế Điền Chân muốn đuổi gã đi trước.


Bóng dáng Hoàng Thiên Trọng vừa mới biến mất thì một người phụ nữ đi tới từ đầu hành lang bên kia.
Không gõ cửa mà đi thẳng vào trong.


Người phụ nữ đứng trước giường Điền Chân, nụ cười châm biếm, ánh mắt hờ hững, bà nói: "Màn trình diễn này rất xuất sắc, sát chiêu chuyển bại thành thắng."
"Chẳng lẽ cô không cần giải thích cho tôi sao?" Điền Chân lạnh lùng hỏi.
"Giải thích gì? Giải thích gì?" Người phụ nữ ngơ ngác hỏi.


"Tại sao bọn họ không đứng ra nói chuyện?"
"Ông cảm thấy khi nào thì bọn họ cần phải đứng ra? Khi mấy người kia tới thì bọn họ cần phải nhảy ra cạnh tranh sao?"
"Cô chỉ nghĩ tới chuyện thắng thua của mình, cô có nghĩ tới tình cảnh của tôi không?"


"Tôi thua, ông cũng thua. Tôi thắng, ông cũng thắng." Người phụ nữ ngang ngạnh nói: "Trò chơi mới bắt đầu đã xuất bài, có phải đã đúng thời cơ không? Không thể không nói ông chính là người phụ tá rất tốt."
"Chỉ cần không phải là hòn đá kê chân là tốt rồi." Điền Chân cười nhạt nói.


Người phụ nữ không thèm để ý tới điều này: "Lão Điền, ông nhiều năm viết chữ "nhẫn" nhưng xem ra công phu nhẫn nhịn của ông vẫn không tu được."
"Tôi già rồi. Các người nguyện ý chờ nhưng tôi không muốn tiếp tục chờ nữa." Điền Chân nói: "Điều cô đồng ý với tôi cũng nhanh chóng thực hiện đi."


"Tôi sẽ."
………………………………….
Hi ….
Ôi ……
A …….
Âm thanh gấp gáp a a a ôi ôi a a …
Quần áo nhầu nát.
Ga giường quăn nhúm lại.
Cái ghế gãy một chân.
Nơi này không phải là cảnh chiến trường bạo lực mà là hiện trường xuân sắc.


Tục ngữ có câu: xa cách lâu ngày thắng tân hôn. Mấy tháng nay Tần Lạc và Vương Cửu Cửu không gặp nhau. Lần này gặp nhau khi vừa mới thoát khỏi đại nạn, hai người gần như điên cuồng, ôm nhau, không ngừng chiến đấu tới thần trí mê man.


Khi hai người mất hết sức lực, không gắng gượng được, thân thể hai người vẫn hòa nhập vào nhau, không muốn tách nhau ra. Tiếp tục ở trong tình trạng trong anh có em, trong em có anh.
Thân thể lõa lồ của Vương Cửu Cửu lúc này có một màu đỏ ửng, trông giống nhu là dị ứng phấn hoa vậy.


Nhưng với một người tinh thông y thuật như Tần Lạc thì biết đây chính là tình trạng xảy ra sau nhiều lần "phóng xuất".
Yêu một người phụ nữ đơn giản chỉ có hai trạng thái: một là bạn cho người đó nhiều tiền bạc, hai là bạn cho người đó nhiều cảm xúc.


Anh chàng Tần Lạc này rất tự hào vì sức chiến đấu bền bỉ của mình. Thiên Dương chi mạch dần dần chuyển biến tốt đẹp, lại được truyền thụ "Trung phòng thuật" nên trước khi tiến hành đều không phải tắm nước lạnh nữa.


"Mệt mỏi quá." Vương Cửu Cửu cuộn người nằm trong lòng Tần Lạc, giọng nàng vo ve như tiếng muỗi.
"Em ngủ một giấc đi." Tần Lạc nhẹ nhàng vuốt ve Vương Cửu Cửu, an ủi nàng.
"Không nỡ ngủ." Vương Cửu Cửu uể oải nói, mi mắt nàng sụp xuống, nàng cố gắng chống đỡ lại.
"Vì sao?" Tần Lạc hỏi.


"Vì có cảm giác khi tỉnh lại trời sáng, phải quay về Dương Thành."
Tần Lạc sửng sốt hỏi: "Vì sao lại gấp như vậy? Khó có cơ hội quay về, tại sao em không ở Yến Kinh chơi mấy ngày đã?"


"Anh ngĩ rằng em không muốn sao?" Vương Cửu Cửu nói: "Em đang tham dự huấn luyện sĩ quan đặc huấn. Theo quy định thì tất cả đội viên đều không thể vắng mặt. Nếu như vắng mặt thì không thể tốt nghiệp sĩ quan đặc huấn. Em lén chạy về đây …"


"Em lén quay về." Một lần nữa Tần Lạc kinh hãi. Khi hắn nghe nói Vương Cửu Cửu và Vương lão gia tới đội đốc sát cứu hắn, hắn còn tưởng nàng được người nhà và đơn vị cho phép quay về.


"Cũng không tính là đi trộm … chỉ là đả thương hai người tới bắt em. Thầy Tần, em còn có nhiều điều muốn nói với anh."
Tần Lạc đau xót ôm nàng vào trong ngực, nhẹ nhàng hôn lên trán nàng, cười nói: "Ngủ đi, chúng mình còn rất nhiều thời gian."