Một chiếc xe Hồng kỳ có rèm che được chế tạo đặc biệt chậm rãi chạy vào tới trước tòa nhà đội đốc sát. Đám vệ binh đứng gác trước cửa không những không đi tới ngăn cản mà những người được giao nhiệm vụ đứng thẳng người này còn khom người chào chiếc xe.
Những người có thể đứng gác ở đây cũng được coi là người kiến thức rộng rãi. Chỉ dựa vào việc trước xe có treo lá cờ nhỏ màu đỏ với biển số đằng sau có ba con số đủ khiến bọn họ nhìn thấy mà e sợ.
Ở đất nước Trung Quốc này, người ta đi xe nào không quan trọng. Biển số xe mới là điều quan trọng nhất.
Két!
Chiếc xe nhẹ nhàng đỗ lại trước cửa khu nhà, cánh cửa ghế phụ được người ở bên trong đẩy ra. Một người đàn ông trung niên mặt một bộ vest màu đen, nhanh nhẹn bước xuống xe, đi tới mở cánh cửa sau của xe.
Người đầu tiên bước xuống cửa sau của xe là một cô gái xinh đẹp. Dáng người cô gái cao, gầy, gương mặt thanh tú, mái tóc dài tết thành một cái đuôi ngựa, gương mặt có vẻ mệt mỏi và lo lắng nhưng dáng vẻ lại cực kỳ kiêu ngạo, trông giống như một cô công chúa nhỏ đi lạc đường, một lần nữa quay về lãnh địa của mình.
Cô gái lấy tay đỡ trần xe, sau đó mới dìu một ông già râu trắng toát, dáng vẻ yếu ớt từ trên xe xuống.
"Cảnh thư ký, hãy đi thông báo một tiếng." Vương Cửu Cửu nói với người đàn ông trung niên vẫn đi theo sau hai người.
"Dạ, tiểu thư." Người đàn ông trung niên trả lời, sau đó bước nhanh lên trên bậc thềm của khu nhà.
"Ông, chúng ta vào trong thôi." Vương Cửu Cửu ôm cánh tay ông già nói.
Ông già nhìn kiến trúc khổng lồ trước mặt với vẻ thất thần. Một lúc lâu sau ông mới nhỏ nhẹ nói: "Già rồi, không còn chức vụ. Chỉ còn lại cái mặt này có thể dùng được. Dùng một lần ít đi một lần. Ông vốn chuẩn bị để khi cháu gặp chuyện gì đó trên con đường làm quan mới dùng tới. Bây giờ xem ra phải làm sớm hơn rồi."
"Ông, ông phải biết rằng điều ông giúp cháu hôm nay còn quan trọng hơn ông giúp cháu sau này trên con đường làm quan." Vương Cửu Cửu cười ôn nhu nói: "Ông phải biết cháu là người thế nào. Cháu đã quyết định chuyện gì thì nhất định không hối hận."
Ông già cười vỗ vỗ vai Vương Cửu Cửu nói: "Đi thôi. Chúng ta phải đi gặp Điền Chân. Tiểu tử này trước kia ở cục hậu cần quân khu Tây Bắc, không ít lần tới chỗ chúng ta hóa duyên. Ông đã giúp hắn, không biết hắn còn nhớ phần ân tình này không?"
"Cảm ơn ông." Vương Cửu Cửu cười ngọt ngào nói.
"Thế nhưng cháu phải đồng ý một yêu cầu của ông."
"Điều gì?"
"Khi đi ra, cho dù ông có yêu cầu gì cháu cũng không được phản đối." Ông lão nghiêm túc nói.
Vương Cửu Cửu thoáng do dự một lát rồi nàng nhanh chóng đồng ý: "Được, cháu đồng ý."
……………………
Điền Chân rất bực bội.
Cực kỳ bực bội.
Dù là bất kỳ ai mà trong mấy phút ngắn ngủi nhận được hơn mười cú điện thoại thì cũng thực sự không thoải mái. Huống chi nội dung của những cú điện thoại này khiến ông ta cảm thấy áp lực cực lớn.
Nếu như có thể Điền Chân thực sự muốn đổi sang một văn phòng làm việc khác.
Đương nhiên điều này chỉ có thể là suy nghĩ chỉ có thể nghĩ trong đầu.
Thứ nhất, những người này đều là những người quan trọng mà ông ta không thể không đối xử cẩn thận.
Thứ hai, cho dù ông ta có quyền chuyển văn phòng làm việc thì bọn họ cũng thông qua những cách khác nhau mà tìm được ông ta.
Thứ ba, Điền Chân cũng thực sự tò mò: Ông ta thực sự muốn biết rốt cuộc thực lực sau lưng Tần Lạc là như thế nào?
Càng chờ càng kinh hãi, càng chờ càng lạnh giá.
"Có lẽ đã đi nhầm nước. Quá sai lầm." Ông già cầm bút lông sói nhìn chằm chằm vào tờ giấy trước mặt, một lúc lâu vẫn không đặt bút xuống. "Đoán ra phản ứng của Long Thiên Trượng, đoán ra phản ứng của Phó Phong Tuyết, đoán ra phản ứng của mọi người nhưng chỉ là không tính tới Tần Lạc này …"
Thậm chí ngay cả lão lãnh đạo chính tay đề bạt ông ta cũng tự mình gọi điện thoại tới về chuyện Tần Lạc. Lúc này Điền Chân mới nhận ra vấn đề không hề đơn giản.
Trước đó Điền Chân vốn tưởng rằng những cứu binh này đều là của Long Thiên Trượng xuất ra.
Khi đó Điền Chân còn thầm cười đắc ý. Long Thiên Trượng càng ở sau làm chuyện náo động, kết quả của ông ta càng thêm bi kịch.
Chưa có kết quả điều tra và kết luận, anh đã làm lớn chuyện, gây áp lực biện hộ làm ảnh hưởng tới kết quả điều tra. Đây là hành vi gì vậy?
Nói một cách nghiêm trọng thì đây chính là hành động "kéo bè kết phái". Hơn nữa còn chụp một cái mũ "được sủng ái mà kiêu" lên người Long Thiên Trượng.
Tới khi đó Long Thiên Trượng còn tư cách nói chuyện lựa chọn đội trưởng Long Tức không?
Đây mới chính là sát chiêu của trò chơi này.
Chỉ cần Long Thiên Trượng dám động đậy, ông ta sẽ thắng trong cuộc chiến này.
Còn chuyện Tần Lạc sống chết, Điền Chân không cần quan tâm.
Điền Chân không phải là Hoàng Thiên Trọng. Ông ta không có oán thù với Tần Lạc, thậm chí ông ta còn chưa gặp mặt Tần Lạc.
Ông ta đang chờ đợi. Chờ đợi đối phương thiếu kiên nhẫn, chờ đợi đối phương lún sâu vào …
Thế nhưng lão lãnh đạo của Điền Chân đã nói một câu mà ông phải sởn gai ốc, rùng mình.
"Thả Tần Lạc. Cậu không chọc vào được đâu."
Tần Lạc?
Điền Chân thoáng kinh ngạc. Lúc này ông già mà núi Thái Sơn sụp đổ ngay trước mặt cũng không đổi sắc mặt lập tức nhảy người khỏi ghế.
Là hắn?
Hắn là ai?
Con người này có bối cảnh, lai lịch gì?
Điền Chân muốn hỏi nữa nhưng lão lãnh đạo đã cúp điện thoại.
Lúc này Điền Chân mới chậm rãi suy nghĩ về nội dung mơ hồ của những cuộc điện thoại trước đó.
Khi bọn họ gọi điện thoại tới thì đều trực tiếp hỏi chuyện Tần Lạc nhưng có rất ít người nhắc tới chuyện tranh chấp giữa ông ta và Long Vương. Rất hiển nhiên bọn họ gọi điện không phải vì Long Vương mà bọn họ gọi điện vì Tần Lạc.
"Một con rắn nhỏ khuấy động sóng gió Yến Kinh?"
Điền Chân vừa có cảm giác buồn cười nhưng lại vừa có cảm giác tức giận.
Hoàng Thiên Trọng này, rốt cuộc đã đưa tới cho mình sát tinh nào đây?
Điền Chân đi tới ngồi trước điện thoại, bấm một dãy số.
"Hoàng Thiên Trọng, hãy tới ngay phòng làm việc của ta." Nói xong Điền Chân ngắt điện thoại.
Đây chính là phong cách nói chuyện của Điền Chân. Điền Chân biết chỉ cần ông ta nói ra bọn họ nhất định sẽ ghi tạc trong đầu, hơn nữa còn chấp hành.
Đương nhiên khi nói chuyện với lãnh đạo, Điền Chân sẽ có một cách nói chuyện khác.
Cạch cạch …
Bên ngoài phòng làm việc vang lên tiếng gõ cửa nhỏ. Điền Chân biết là thư ký của mình nên nói: "Vào đi."
Cánh cửa phòng mở ra, một người đàn ông trung niên đeo kính, dáng vẻ rất anh tuấn bước vào trong.
Người này là Hoàng Ngọc, thư ký của Điền Chân, tâm phúc của tâm phúc.
Hoàng Ngọc biết tâm trạng của Điền Chân không tốt nên cố gắng tươi cười khi bước vào báo cáo công việc: "Thủ trưởng, Vương lão gia và cháu gái của ông ấy tới, muốn gặp thủ trưởng."
"Vương gia?" Điền Chân sửng sốt.
"Vương Nê Hầu."
"Hả?" Điền Chân cau mày nói: "Vương đại pháo, ông ta tới làm gì?"
Hoàng Ngọc chỉ cười mà không trả lời. Lãnh đạo chỉ hỏi vậy thôi chứ cũng không thực sự muốn có câu trả lời.
Điền Chân suy nghĩ một lát rồi nói: "Hãy nói tôi không có mặt ở đây."
Hoàng Ngọc cười gượng nói: "Thủ trưởng, bọn họ đoán chắc là thủ trưởng sẽ nói như vậy nên Vương lão có nói nếu như thủ trưởng nói không có ở đây, ông ấy sẽ tới phòng làm việc chờ thủ trưởng quay về. Ông ấy là ông già nhiều tuổi như vậy, bây giờ đang chờ ở văn phòng chúng ta nếu xảy ra chuyện gì thì …"
Sau đó Hoàng Ngọc không nói tiếp nữa. Đương nhiên là Điền Chân hiểu rất rõ.
Vương lão chính là công thần khai quốc, là nhân vật đức cao vọng trọng cho dù là trong giới quân sự hay trong giới chính trị.
Nếu như thật sự khi Vương lão ngồi chờ lâu trong phòng khách rồi xảy ra chuyện cảm mạo hay chuyện không hay nào đó, chuyện này truyền ra ngoài, tội của ông ta sẽ không thể nào gánh được.
"Bây giờ người đang ở đâu?" Điền Chân thở dài hỏi.
Chuyện này càng lúc càng chuyển biến theo chiều hướng xấu rồi.
"Ở trong phòng khách." Hoàng Ngọc trả lời.
Điền Chân không nói câu nào nữa. Ông ta bỏ bút lông sói xuống và đi ra ngoài.
Hoàng Ngọc vội vàng lui sang bên. Tới khi lãnh đạo đi ra ngoài, Hoàng Ngọc mới vội vàng chạy theo sau.
Điền Chân đẩy cửa phòng khách bước vào trong. Sau khi thấy Vương lão gia đang ngồi trên ghế salon uống trà, ông ta làm ra vẻ tươi cười nghênh đón, ngay từ xa đã chìa hai tay ra nhiệt tình nói: "Vương lão, ngọn gió nào thổi ngài tới đây vậy? Ngài làm thế này không phải hại chết tiểu bối như tôi sao? Có chuyện gì ngài cứ gọi điện cho tôi là được. Chỉ cần sự việc trong phạm vi giải quyết của tôi, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức làm giúp ngài."
Vương Nê Hầu ngồi ngay ngắn trên ghế salon, chìa tay bắt tay Điền Chân rồi cẩn thận thu tay về. Lúc này Vương lão mới mỉm cười hòa ái nói: "Điền Chân, mấy năm nay chúng ta không gặp. Bây giờ gặp lại đã ngay lập tức có việc nhờ cậy. Tôi thật sự thấy xấu hổ."
"Vương lão quá khách khí." Điền Chân cười ha hả nói: "Có việc gì ngài cứ nói. Chỉ cần việc tôi có thể làm được, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức."
"Là như thế này, bên các anh có bắt một thanh niên trẻ tên là tần Lạc phải không?"
"Đúng là có chuyện như vậy." Điền Chân thẳng thắn nói.
"Ồ." Vương lão gật đầu hỏi tiếp: "Cậu ta phạm vào tội gì vậy?"
"Đánh sĩ quan làm nhiệm vụ." Điền Chân cười nói: "Thế nhưng vẫn chưa thẩm vấn nên cũng không biết sự việc có thực như vậy hay không? Vương lão đích thân tới đây, chẳng lẽ Tần Lạc này có quan hệ thân thích với ngài hay sao?"
"Ha ha, cũng coi là như vậy." Vương Nê Hầu chỉ vào Vương Cửu Cửu nói: "Tiểu tử đó có quan hệ rất tốt với Cửu Cửu nhà chúng tôi. Tôi bị con bé này cố tình léo tới đây."
"Thi ra là vậy." Sau khi Điền Chân cẩn thận suy nghĩ một lát, ông ta nói: "Nếu như là bạn tốt của Vương tiểu thư, tôi nhất định sẽ bảo bọn họ thẩm vấn nhanh chóng vụ án này. Nếu như là không có chuyện gì, chúng tôi sẽ mau chóng thả người."
Hơn một chục cuộc điện thoại rất có lai lịch, lão thủ trưởng gọi điện cảnh cáo. Vương lão mình trần ra trận. Điều này thực sự cắt đứt ý niệm cũ của Điền Chân.
Một khi Vương lão đích thân tới cầu, Điền Chân cũng muốn mượn cơ hội này từ bỏ vụ án này.
Bây giờ Tần Lạc đối với Điền Chân mà nói chính là một củ khoai lang phỏng tay. Không thể làm Tần Lạc bị thương, cũng không thể gián tiếp công kích Long Thiên Trượng. Nếu như ông ta làm theo lời thỉnh cầu của Vương gia, có khi còn để lại một món nợ ân tình cho Vương gia.
Chỉ dựa vào điều này trận đấu này cũng đáng giá.
Khi nghe Điền Chân nói, tâm trạng đang căng thẳng như dây cung của Vương Cửu Cửu đã được nới lỏng xuống.
Điền Chân có ý thả người, chứng tỏ Tần Lạc không có chuyện gì.
"Không không không." Vương Nê Hầu vội vàng xua tay nói: "Quốc có quốc pháp, gia có gia quy. Tôi vác cái mặt dày này tới không phải là muốn anh làm việc riêng tư trái với pháp luật. Vương Nê Hầu tôi cả đời chưa bao giờ làm chuyện này. Thẩm vấn, hãy cứ tiếp tục thẩm vấn. Cần thẩm vấn thế nào thì cứ thẩm vấn. Tôi chỉ ở đây chờ một kết luận công bằng mà thôi."
Vương Nê Hầu thầm cười nhạt trong lòng.
"Tiểu tử, có bao nhiêu đạo hạnh mà dám đấu với ta? Bây giờ lo lắng chuyện náo loạn, không xong nên muốn tống đi sao? Không có cửa đâu."