Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 947: Sợ tội nên bỏ trốn

Từng là Yến Kinh đệ nhất mỹ nhân quả nhiên là danh bất hư truyền, bà không giận dữ đẩy Tần Lạc ra, cũng không thẹn thùng bò dậy bỏ chạy, lại càng không nổi điên lên rồi cho Tần Lạc một bạt tai, mà nằm yên ở đó nói với vẻ điềm tĩnh "cậu hứng thú với cả bà già à?".


Tần Lạc không hề hứng thú với bà già. Nhưng nếu bỏ qua tư duy của não đi, thì với một người đàn ông bình thường khi đối mặt với một "bà già" như Lạc Sân đây, thì hứng thú lắm chứ.


Tần Lạc nghe vậy thì giả bộ ngơ ngác không biết gì nói: "Dì Lạc, dì đừng hiểu lầm. Cháu không kịp đỡ dì nên mới ngã lên người dì như vậy."
"Một cao thủ có thể đỡ lại được cả chiêu "song thương" của bộ đội đặc chủng thì sao có thể không đỡ kịp được chứ?" Lạc Sân hỏi lại.


Bà ta giống như là rất hưởng thụ cái cảm giác bị người ta bò trên lưng vậy, không hề lên tiếng bảo Tần Lạc đứng dậy, thậm chí còn giả bộ như không phát hiện ra bộ phận cứng đờ ở phía dưới của Tần Lạc đang nằm gọn trong rãnh mông của mình.


"Nói ra thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa." Tần Lạc cười nói. "Một người phụ nữ quanh năm đi giày cao gót, hơn nữa còn có thể nhìn ra được thân thủ của người khác thì sao có thể ngã dễ dàng như vậy được? Nếu bà đã thích giả bộ té ngã, thì tôi cũng không ngại mà diễn hết vở kịch này với bà."


Quả thật là Tần Lạc biết Lạc Sân giả bộ ngã.
Nếu là người phụ nữ khác thì có lẽ sau khi bị Tần Lạc đụng vào thì sẽ mất thăng bằng mà té ngã, nhưng đáng tiếc là Lạc Sân lại không phải là một người phụ nữ khác.


Bà ta là một bà chúa giày cao gót. Lần nào Tần Lạc nhìn thấy bà ta, thì đều thấy bà đi những đôi giày cao khủng khϊế͙p͙, bước đi lả lướt gợi cảm vô cùng. Những người như vậy có khả năng kiểm soát giày cao gót hơn hẳn người bình thường, vậy thì làm sao có thể vì một nhân tố đến từ bên ngoài như thế mà té ngã được chứ?


Nếu là như thế thì ngày thường bà không phải sẽ bị ngã dập mặt rồi sao?
"Hay lắm." Lạc Sân cười hơ hớ nói. "Tần Lạc, tôi thật sự là có chút thích cậu rồi đấy."


"Đáng tiếc là tôi không thích bà." Tần Lạc cũng cười đáp. Cho dù hắn rất mê muội cơ thể mềm mại như bông của người phụ nữ này, nhưng hắn vẫn chuẩn bị bò dậy từ trên người bà.
Bà ta quá nguy hiểm.


Nhưng không ngờ Lạc Sân lại nằm chặt hai cổ tay của Tần Lạc rồi kéo toàn bộ cơ thể đang định bò dậy của hắn.


Và điều khiến cho Tần Lạc càng thấy kinh ngạc hơn, đó là bà ta xê dịch đôi bàn tay đang nằm ở bụng bà của Tần Lạc lên phía trên, sau đó thì đặt nó lên hai bầu ngực căng tròn, mềm mại không kém những chỗ khác trên người bà.


Tần Lạc chỉ cảm thấy cổ họng khô rát, nhiệt huyết trong người lên đến độ muốn bốc hơi.
"Người đàn bà này … người đàn bà này … bà ta đúng là một con yêu tinh … một con yêu tinh ăn thịt đàn ông mà không biết nhả xương …"


"Cậu nói xem …" Lạc Sân thở nhẹ nói: "Nếu để Long Thiên Trượng biết được cậu dí tôi vào trong rừng cây này thì ông ấy sẽ nghĩ thế nào đây nhỉ?"
Nghĩ thế nào?
Tần Lạc cười khổ. Thì ra người phụ nữ này muốn dùng kế ly gián.
Nhưng làm thế thì hơi bị ngu xuẩn thì phải?


"Bà nghĩ là ông ấy sẽ tin sao?" Tần Lạc hỏi ngược lại.
"Tin hay không là một chuyện." Lạc Sân cười nói. "Là một người đàn ông, trong lòng cảm thấy khó chịu là chuyện hiển nhiên. Chỉ cần giữa hai người có khúc mắc thì ắt sẽ xuất hiện rạng nứt thôi, cậu nghĩ sao?"


Tần Lạc không thể không đồng tình với câu nói của Lạc Sân. Chẳng có người đàn ông nào khi biết đồ đệ của mình đè ngã mối tình đầu của ông ta giữa rừng cây mà lại không lấy có bất kỳ phản ứng nào.


Có một số người đàn ông có tính chiếm giữ cao khi nhìn thấy bạn gái cũ của mình ở bên người đàn ông khác thì máu ghen lại nổi lên, huống hồ lại là một tình huống như thế này?


Long Vương là một đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất, nhưng đồng thời cũng là một người đàn ông có thất tình lục dục như bao nhiêu người đàn ông khác. Ông không phải là một pho tượng đá, người ta có tâm tư thì ông cũng có.


Nếu Long Vương hoặc sẽ nổi giận lôi đình với Tần Lạc, hoặc cứ để bụng trong lòng như thế, vậy thì tiếp sau đó sẽ xảy ra chuyện gì đây?
Không thể không nói, chiêu này của Lạc Sâm nham hiểm thật.


"Bà sẽ được gì từ trong chuyện đó chứ?" Tần Lạc giống như căn bản là không sợ những lời uy hϊế͙p͙ của Lạc Sâm, vẫn nói với giọng điềm tĩnh. "Bà cho rằng sư phụ là một người ngu xuẩn đến thế sao? Ông ấy có thể không nhìn ra được mấy trò vớ vẫn này của bà? Tôi thừa nhận, hiện giờ bà vẫn còn một vị trí nhất định trong lòng ông, nhưng một khi việc này được truyền tới tai ông, thì e rằng bà cũng sẽ trở nên chẳng đáng một xu. Những gì mà bà mong đợi, e rằng cũng chẳng bao giờ đạt được."


"Đây là chiêu giết địch nghìn quân, tự thương tám trăm một cách ngu ngốc. Nếu không cần thiết thì tôi sẽ chẳng bao giờ dùng đến nó." Lạc Sân nói. "Nhưng, nếu cậu ép tôi quá, cậu phải biết đàn bà mà điên lên thì vô cùng nguy hiểm. Cuộc sống của tôi không tốt thì tôi cũng sẽ không để cậu được sống thanh thản đâu."


"Đây là một lời uy hϊế͙p͙ ư?" Tần Lạc nheo mắt hỏi. Sau khi nghe xong người phụ nữ này nói thì cơn ham muốn trong người hắn cũng tiêu tan mất dạng.
Thậm chí, cho dù hắn có đang bóp trong tay mình cặp ɖú căng đầy của bà ta nhưng cơ thể cũng chẳng có bất kỳ phản ứng gì.


"Cứ coi là thế đi." Lạc Sân rên nhẹ lên một tiếng nói. Khi Tần Lạc vuốt ve cặp ɖú của bà thì khiến cho cơ thể lâu không được đàn ông sờ mó có những phản ứng mãnh liệt.


"Bà cho rằng một chiêu ngu ngốc thế này có thể làm thương đến tôi ư?" Tay phải Tần Lạc đột nhiên bóp mạnh vào ngực bà, cười nhạt nói: "Bà có tin là tôi thực sự có thể trở thành cha dượng của Hoàng Thiên Trọng không?"


"Như thế nhất định sẽ rất thú vị." Lạc Sân cười hô hố. "Nếu tôi là cậu, thì ngay bây giờ tôi vén chỗ váy áo ở phía sau lên. Đừng sợ, tôi sẽ không kháng cự lại đâu."
"………………."
Mẹ nhà nó chứ, Tần Lạc thực sự muốn đánh cho người phụ nữ này một trận.


Bà ta biết rõ là việc này không thể xảy ra, nhưng lại cố tình lấy nó ra để khiêu khích mình.
Thật tức quá!
Tức chết đi được!


Tất cả những người đàn bà mà khiêu khích nhục dục của người đàn ông nhưng lại không làm cho họ thỏa mãn thì đều là quỷ dữ hết, những người đàn bà đó đều coi đàn ông là những tên đầu đất.


Tần Lạc tất nhiên là sẽ không bị lừa rồi, hắn không thể làm một cuộc đại chiến với hình ảnh 3D cùng người đàn bà này trước bao nhiêu con mắt của đặc vệ Long Tức ẩn nấp quanh đây được, lại càng không thể làm một việc khốn nạn này với mối tình đầu của Long Vương ở ngay trong viện điều dưỡng Long Tức.


Nếu chuyện này mà bị đồn ra bên ngoài thì cho dù Long Vương không nói gì thì e rằng những thành viên khác trong Long Tức cũng sẽ băm vằm mình ra thành từng mãnh, chí ít thì Ly sẽ phi cả nghìn con dao lên người mình giống như một con nhím cho mà xem.


Có điều, Tần Lạc vẫn vén vạt váy sườn xám ở đàng sau của Lạc Sâm lên.
Sau đó giơ tay lên cao và hung hăng phát vài cái liên tục lên cặp mông mịn màng được bao bọc bên ngoài bởi một chiếc quần chíp màu tím.
Bốp! Bốp! Bốp …


Đúng như những gì Lạc Sân đã nói, bà ta không những không kháng cự lại, không lớn tiếng kêu lên, mà còn phối hợp rất ăn ý bằng cách rên nhẹ lên từng hồi.


Sau khi tét cho bà ta vài cái vào mông thì Tần Lạc mới cảm thấy hả cơn giận, vừa đứng dậy vừa giơ tay ra kéo Lạc Sân và nói với giọng quan tâm: "Dì Lạc, dì không sao chứ? Dì ngã có thương ở đâu không?"


Lạc Sân biết là Tần Lạc đang đóng kịch cho những tai mắt ở xung quanh đây nghe thấy. Bà thực sự cũng không muốn những tin đồn xấu giữa mình và Tần Lạc truyền tới tai Long Vương, nên cũng phối hợp ăn ý với hắn: "Dì không sao …"
Còn chưa dứt lời thì lại có chuyện xảy ra.


Trong lúc bà đứng lên thì có một cây gai móc thẳng vào cổ áo phía trước ngực của bà. Chiếc váy sườn xám trên người bà được làm tư một loại lụa tơ tằm tốt nhất, sờ vào thì thấy mềm mượt bóng loáng, dễ chịu vô cùng, nhưng có một nhược điểm là rất dễ bị các vật từ bên ngoài làm rách.


Xoạt!
Tiếng vải bị xé rách phát ra, tiếp đó thì cổ áo phía trước ngực bà bị rách một lỗ hổng to tướng.
Bộ ngực đồ sộ mà ban nãy hắn chỉ mới được sờ chứ chưa được nhìn của Lạc Sân hiển hiện ra trước mắt Tần Lạc.
Trắng nõn, hồng hào, mềm mại, tròn trĩnh, căng phồng …


Không thể không thừa nhận một điều, đây là một cặp ɖú hoàn mỹ không còn gì để nói.
Tần Lạc trợn tròn cả mắt lên, nói: "Bà lại định làm cái gì thế?"
Phản ứng đầu tiên của hắn chính là, mụ yêu tinh này lại muốn dùng chiêu thức gì để hãm hại mình đây?


Lạc Sân vừa lo vừa giận, hai tay che ngực lại nói: "Còn không mau cởi áo ngoài của cậu cho tôi?"
"Tại sao tôi phải làm thế?" Tần Lạc hỏi ngược lại. "Là áo của bà rách, liên quan gì tới tôi?"
Tần Lạc nói xong thì quay người đi thẳng.


"Mau mau rời khỏi cái chốn thị phi này đi thì hơn." Tần Lạc nghĩ thầm. "Mình vốn chẳng làm gì, nhưng xảy ra chuyện này thì người ta sẽ cho rằng mình xé rách áo váy của bà ta cũng nên."


"Tần Lạc." Lạc Sân tức giận đứng sau dậm chân thình thịch. Tên này đáng ghét quá. Cho dù là một người đàn ông không quen biết, chỉ cần anh ta có một chút phong độ thôi thì đều sẽ cởi bỏ áo mình xuống và mặc lên cho mình mà không một chút do dự.
Nhưng sao hắn ta … hắn ta lại bỏ đi luôn thế?


"Lẽ nào … lẽ nào, mình già thật rồi sao?" Cứ nghĩ tới thái độ của Long Vương, nghĩ đến thái độ của Tần Lạc là trong lòng Lạc Sân lại cảm thấy chua xót vô cùng, có một cảm giác thất bại đang nhen nhóm trong bà.
Sống mũi cay cay, mắt đỏ ửng lên, hai hàng nước mắt dần lăn dài trên gò má.


Mình phải làm thế nào bây giờ?
Cứ ôm ngực đi ra ngoài thế này thì không phải suốt dọc đường đi sẽ bị mọi người trông thấy cảnh tượng cùng quẫn, bí bách của mình sao?
Gọi người đem quần áo tới ư? Chuyện như thế nhất định sẽ nhanh chóng được lan truyền hết cả Long Tức.


"Tần Lạc, tên Tần Lạc đáng chết." Lạc Sân lại trút hết nỗi giận dữ lên đầu Tần Lạc. Chỉ cần người đàn ông ấy chịu giơ tay cứu giúp, thì bà cũng không đến nỗi phải khó xử thế này. Nhưng hắn ta lại đi rồi, bỏ đi một cách tuyệt tình.


"Sớm biết thế này thì tôi đã không quay lại nữa." Khi Tần Lạc quay trở lại nghe thấy Lạc Sân đang nguyền rủa mình thì khó chịu nói.


Thấy Tần Lạc quay lại. Lạc Sân vội vàng lau hàng nước mắt đi. Bất luận vào lúc nào, thì bà đều phải duy trì điệu bộ ung dung, nho nhã của một người đã từng là đệ nhất mỹ nữ Yến Kinh.
"Sao cậu lại quay lại?" Bà cố ý sa sầm mặt nói.


Tần Lạc thở dài nói: "Bà cho rằng tôi muốn quay lại à? Tôi sợ rằng mình cứ thế mà đi thì người ta sẽ bảo tôi là sợ tội nên bỏ trốn."