"Đây chính là thái độ cuối cùng của bộ y tế Trung Quốc?" Park Jeong Soo hỏi.
"Đây là thái độ của tôi." Thái Công Dân nói.
"Lẽ nào các người muốn phủ nhận tính độc hại mà thuốc đông y gây ra cho người bệnh ư? Chúng tôi đã nắm giữ rất nhiều chứng cớ có thể chứng minh được người Trung Quốc đã tham gia vào việc này. Tôi nghĩ là người Trung Quốc chắc cũng không hy vọng làm lớn việc này phải không?" Sơn Điền tiên sinh mặc dù nói năng ôn hòa, nhưng tính uy hϊế͙p͙ trong lời nói lại được thể hiện rất rõ.
Tần Lạc nhìn Sơn Điền tiên sinh, cười nói: "Thưa Sơn Điền tiên sinh, tôi nghĩ là những người Trung Quốc làm ăn buôn bán ở Nhật Bản chắc đã đổi hết thành quốc tịch Nhật rồi phải không? Nếu đã là người Nhật, thì những việc mà bọn họ làm chẳng có chút liên quan gì tới chính phủ Trung Quốc cả. Bọn họ không có cơ hội phạm pháp ở Trung Quốc, thì sao khi chạy đến Nhật Bản lại có thể làm những việc hoang đường thế chứ? Vì vậy mà tôi nghĩ, chính phủ Nhật Bản nên bỏ ra chút thời gian mà quản lý cho tốt dân chúng nước mình."
Sau khi nghe phiên dịch nói lại thì Sơn Điền giận dữ nói: "Anh … anh có thái độ gì thế?"
"Thái độ Trung Quốc." Tần Lạc cười nói. "Là một người làm việc trong ngành y học Trung Quốc, tôi xin tỏ rõ thái độ kháng nghị và khiển trách một cách mãnh liệt đối với nhũng yêu cầu vô lễ mà tôi đưa ra cho quý quốc. Tôi hy vọng quý quốc có thể xin lỗi chúng tôi vì những hành vi bôi nhọ Trung y và chính phủ Trung Quốc."
"Thật là quá đáng hết sức." Sơn Điền và Park Jeong Soo đồng thời nói.
Vì thái độ cương quyết của Thái Công Dân và Tần Lạc, nên Sơn Điền và Park Jeong Soo chỉ có thể hậm hực mà rời khỏi đây.
Hiển nhiên là mục đích đến đây ngày hôm nay của bọn họ không đạt được kết quả mong muốn.
Lưu Vũ nhìn sang Tần Lạc, tỏ lời khen ngợi từ đáy lòng: "Tần Lạc, không ngờ những lời lẽ của cậu sắc bén đến thế. Nếu không phải cậu là tướng tài của bộ trưởng Thái Công Dân thì tôi sẽ kéo luôn cậu vào làm trong bộ ngoại giao …, để cậu đi bàn bạc song phương với người nước ngoài, bọn họ chắc chắn sẽ chẳng hớp được bất kỳ lợi lộc gì của chúng ta."
"Tôi chỉ là nói đúng sự thực mà thôi." Tần Lạc vẫn tỏ ra hết sứ khiêm tốn trước một người hơn mình đến gần hai chục tuổi này. "Bọn họ rõ ràng là đang ức hϊế͙p͙ người khác, người của nước họ mắc bệnh thì liên quan gì đến chúng ta chứ? Nếu nói vậy, thì ngày sau các tổ chức y tế trên thế giới mà có vấn đề gì lại bắt chúng ta phải bồi thường tổn thất cho họ à? … Ai mà chịu được đây?"
"Quan hệ giữa các nước trên thế giới là như thế đấy. Anh mạnh thì họ yếu, anh yếu thì họ sẽ mạnh …, điều cốt lõi là chúng ta phải chiếm được một chữ "lý". Bây giờ Trung Quốc lớn mạnh rồi, chỉ cần chúng ta có lý, thì chẳng sợ bọn họ sẽ chơi trò gì với mình." Thái Công Dân rất vừa ý với biểu hiện ngày hôm nay của Tần Lạc. Có tình có lý, trực tiếp sắc bén, đâm cho người ta một nhát dao mà lại không để cho người ta có thể nói lại được câu gì.
Hắn đúng là một nhân tài ngoại giao giống như những gì Lưu Vũ đã nói.
Tất nhiên là ông cũng không thể để cho một thiên tài y học như Tần Lạc đây chạy đi làm cái gì mà công việc ngoại giao chứ. Ở Trung Quốc, người biết làm việc thực chất không nhiều, nhưng người biết dùng miệng lưỡi không thôi thì nhiều vô kể.
Tần Lạc gật đầu một cách hiển nhiên, cười nói: "E rằng bọn họ sẽ không dừng lại ở đây đâu."
"Điều đó là chắc chắn rồi." Lưu Vũ lo lắng nói. "Bọn họ khi quay về nhất định là sẽ làm sôi sục việc này lên. Đến lúc đó sẽ có những ảnh hưởng rất xấu tới hình tượng Trung y và hình tượng quốc gia của chúng ta."
Quả thực, nước Trung Quốc xưa nay vẫn nổi danh thế giới là một "nước hàng nhái". Xảy ra một sự kiện thuốc giả lớn như vậy, Trung y dược e rằng lại phải trải qua một trận đại nạn rồi.
"Bọn họ đã tính sẵn được điểm này, vì vậy mới cố chấp như thế." Tần Lạc nói. "Chúng ta phải nghĩ cách làm rõ việc này rốt cuộc là thế nào mới được. Ất can giải độc vương sao có thể đổ bộ vào thị trường Hàn Quốc, Nhật Bản được? Lẽ nào lại có người tiết lộ phương thuốc ra bên ngoài?"
"Từ trong lời nói của họ, chúng ta có thể xác định được một điều, đó là bọn họ đã nắm trong tay một số chứng cớ nhất định. Hơn nữa, người bán ra loại thuốc này lại là người Trung Quốc. Hơn nữa, việc tiến hành đóng gói và sản xuất đều được thực hiện ở Trung Quốc, điều đó rất không có lợi đối với chúng ta. Chỉ cần việc này bị công bố ra bên ngoài thì tất cả mọi người sẽ cho rằng đó là do người Trung Quốc làm."
Thái Công Dân nhìn Tần Lạc, trầm giọng nói: "Chúng ta không thể thua được. Trung y chỉ có thể tiến thẳng về phía trước, không thể dậm chân tại chỗ hay tụt lùi về phía sau được. Nếu giữa chừng mà xảy ra chuyện, không còn những người ưu tú học và theo ngành nghề này, thì Trung y thực sự sẽ bị rơi vào quên lãng, sẽ chẳng ai còn nhớ đến nó nữa."
"Bộ trưởng Thái cứ yên tâm." Tần Lạc kiên định nói. "Việc này sẽ không bao giờ xảy ra. Trung y chỉ có thể ngày càng tốt lên. Cuộc sống của chúng ta không phải đang được cải thiện từng ngày đó sao?"
"Đúng đấy bộ trưởng Thái." Lưu Vũ tiếp lời nói. "Chúng ta nên tin vào những người trẻ tuổi có tài như Tần Lạc đây. Bọn họ có năng lực, có sức mạnh, và đáng quý hơn cả đó là bọn họ bằng lòng kế thừa và phát huy những gì mà ông cha ta để lại. Chẳng có lý do gì lại không thể làm tốt việc này."
Thái Công Dân gật đầu nói với Tần Lạc: "Tôi sẽ đề nghị bộ y tế cử một đội ngũ làm việc đến Hàn và Nhật tìm hiểu tình hình, bên cạnh đó, cậu cũng phải tìm hiểu xem rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra."
"Vâng." Tần Lạc nói.
Tần Lạc cùng với Lưu Vũ rời khỏi phòng làm việc của Thái Công Dân, Lưu Vũ sánh vai bên cạnh Tần Lạc, cười nói: "Tần Lạc, khi nào có thời gian thì đến nhà tôi uống chén trà. Ông cụ nhà tôi sức khỏe không được tốt, huyết áp có phần hơi cao, cậu đến xem giúp tôi nhé?"
Kỳ thực thì cha của Lưu Vũ sức khỏe rất tốt, huyết áp cũng chỉ hơi cao một chút, nhưng không nghiêm trọng, không ảnh hưởng gì đến tình hình sức khỏe cả.
Ông ta vốn dĩ mời Tần Lạc về nhà làm khách là vì muốn xích gần mối quan hệ giữa hai người. Mặc dù Tần Lạc không phải là một người có cấp có quyền gì ghê gớm, nhưng hắn lại có quan hệ mật thiết với Thái Công Dân, như thế đã đáng được người khác coi trọng lắm rồi.
Hơn nữa, ai sống trên đời mà không có bệnh tật gì chứ? Làm gì có ai lại không hy vọng làm bạn của một vị danh y đây?
"Được, để tôi xử lý xong vấn đề nan giải trước mắt, tôi nhất định sẽ đến tận nhà thăm ông cụ." Tần Lạc cười nói.
Hắn đã không còn là tên nhãi trẻ người non dạ vừa mới đặt chân đến Yến Kinh nữa rồi, vì vậy mà cũng có những hiểu biết nhất định về việc đối nhân xử thế. Nếu người ta đã chủ động chìa tay ra bắt, thì cũng không nhất thiết phải hất luôn tay người ta đi như thế.
Ở cái đất Yến Kinh này thì bạn làm sao biết được ai có bối cảnh nông sâu thế nào chứ?
Sau khi bắt tay cáo biệt với Lưu Vũ thì lúc này Hậu Vệ Đông mới có được cơ hội đi cùng Tần Lạc, anh ta cười nói: "Cục trưởng Lưu cũng khá có tiếng nói ở cái đất Yến Kinh này đấy."
Ở Trung Quốc nếu nói người ta như vậy tức là khen người đó có một bối cảnh thâm hậu, giao du rộng rãi. Tần Lạc rất cảm kích đối với những lời nhắc nhở đầy thiện chí này của Hậu Vệ Đông.
"Thêm một người bạn thì thêm một con đường." Tần Lạc cười nói. "Cũng lâu rồi không gặp Minh Hạo. Mấy ngày nữa chúng ta cùng ngồi ăn với nhau một bữa?"
Hậu Vệ Đông vô cùng ngưỡng mộ tiền nhiệm Minh Hạo của mình, vừa mới rời khỏi cái ghế thư ký mà đã trở thành một người nắm thực quyền trong tay. Thấy Tần Lạc đồng ý làm cầu nối cho hai người thì anh ta vui mừng nói: "Không vấn đề gì, tôi sẽ lo liệu địa điểm."
Bước ra khỏi sân lớn của bộ y tế, Tần Lạc liền bảo Jesus lái xe đến "căn cứ".
Không thể không nói rằng, độ khó của những phương thuốc được chọn vào
Tần gia khổ tâm nghiên cứu bao nhiêu năm mà vẫn không tìm ra được mấu chốt vấn đề. Tần Lạc lôi kéo toàn cao thủ của Nhị Môn Nhất Phái đến đây đồng tâm hợp lực mấy ngày nay, mà vẫn không có bất kỳ đột phá hay tiến triển gì cả.
Không thể không nói là Tần Lạc đã cảm thấy có phần nóng vội rồi.
"Hai loại thuốc này thiếu cái nào cũng không được." Cốc Thiên Phàm nói với Tần Lạc. "Đổi bất kỳ vị gì trong đó đều sẽ bị mất đi công hiệu vốn có của nó."
"Mọi người cũng đã nghĩ đến chuyện thêm vị thuốc vào để khử trừ độc tố bên trong đó, nhưng mặc dù đã thử rất nhiều lần rồi nhưng đều thất bại."
Âu Dương Lâm đứng ở góc nhà không nói gì, cũng không biết anh ta đang nghĩ gì nữa.
Tần Lạc cười nói: "E rằng chúng ta phải đẩy nhanh tiến độ rồi. Ất can giải độc vương đã xâm nhập vào Hàn Quốc và Nhật Bản, không những thế còn khiến cho nhiều bệnh nhân phải nhập viện. Hôm nay đại sứ quán của bọn họ đã đưa ra kháng nghị đối với chúng ta. Nếu vẫn không giải quyết được vấn đề độc tố trong phương thuốc trước mắt này thì tình cảnh chúng ta lại càng rơi vào thế bị động hơn."
Tần Lạc bỏ ra mười triệu nhân dân tệ để lập ra "giải thưởng y học Tần Lạc", thành công chuyển sự chú ý của giới truyền thông trên thế giới đối với Ất can giải độc vương sang hướng khác, hơn nữa còn kéo dài thêm cho nghiên cứu của bọn họ một khoảng thời gian quý báu.
Nhưng không ngờ là chỉ trong nháy mắt, bọn họ đã phải đối mặt với những mối nguy to lớn hơn.
"Cứ như là có người đang chơi trò với chúng ta vậy." Trong đầu Tần Lạc đột nhiên lóe lên ý nghĩ này. "Chẳng lẽ Lam Thiên Hộ lại chạy đến Nhật và Hàn rồi ư?"
"Anh có cách gì à?" Cốc Thiên Phàm nhìn Tần Lạc ngại ngùng nói. "Đừng quên rằng, trong cuộc thi tài về y học năm ngoái của Nhị Môn Nhất Phái thì anh là người cầm đầu. Anh thông minh, nhanh nhậy hơn người ta rất nhiều. Anh có cách gì giải quyết được vấn đề này không? Nguồn cảm hứng của chúng tôi đều khô héo hết cả rồi, anh cũng nên cho chúng tôi chút ý kiến gì đi."
Tần Lạc cười nói: "Nếu tôi mà có cách rồi thì cần gì phải đợi đến tận bây giờ …"
Trong lúc nói thì Tần Lạc cứ dán mắt nhìn chằm chằm vào chiếc thìa trong tay Âu Dương Lâm.
"Anh đang cho gì vào cà phê thế?" Tần Lạc hỏi.
"Sữa." Âu Dương Lâm nhìn Tần Lạc với ánh mắt kỳ lạ đáp. Anh ta mặc dù đến từ một môn phái Trung y cổ xưa nhưng lại rất thích loại đồ uống đến từ phương tây này. Anh ta cho rằng cái hương vị này khiến cho thần thái người ta trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Và anh ta thích cho một thìa sữa nhỏ vào ly cà phê của mình.
Tần Lạc như sực bừng tỉnh từ trong cơn mê, nhảy dựng lên nói: "Chúng ta liệu có phải đã đi nhầm hướng rồi không? Chúng ta vẫn luôn nghĩ đến việc loại trừ hoặc dùng một vị thuốc gì đó để thay thế hai vị thuốc tương khắc nhau này, nhưng vì sao chúng ta lại không nghĩ đến việc cứ để cho chúng cùng tồn tại chứ?"
"Nhưng nếu để chúng cùng tồn tại thì sẽ làm tổn hại đến tim mà." Cốc Thiên Phàm nhìn Tần Lạc với vẻ nghi hoặc, anh ta cho rằng Tần Lạc không thể nào lại không biết vấn đề này, mà ngược lại vấn đề nan giải này cũng là do hắn phát hiện ra đầu tiên mà.
"Không sai." Tần Lạc nói. "Nếu nó có thể làm tổn hại đến tim, thì sao chúng ta lại không nghiên cứu ra một loại thuốc để bảo vệ cho tim chứ? "Long Cốt Thảo Phương" của Bồ Tát môn không phải là một phương thuốc tốt để bảo vệ tim đó sao?"
Tô Tử trợn tròn mắt nhìn Tần Lạc, nói: "Ý anh muốn nói là … để cho bệnh nhân trúng độc trước, sau đó thì giải độc ư?"