"Có chuyện gì vậy?" Tần Lạc hỏi.
"Anh ta lén lén lút lút lượn lờ quanh cổng." Jesus nói. Anh ta đến Trung Quốc chưa được bao lâu mà đã học được câu "lén lén lút lút" mang đậm phong cách Trung Hoa rồi.
Tần Lạc nhìn người đàn ông trung niên một cách kỹ lưỡng, gã ta có dáng người cao, gầy, mắt một mí, mặt một bộ đồ vest đen vừa vặn, chân đi đôi giầy da bóng lộn mũi nhọn kiểu châu Âu.
Bên mép còn có một nốt ruồi đen như bà mối vậy, khiến cho khuôn mặt ngựa vừa dài vừa gầy của gã trông nực cười vô cùng. Nhìn gã ta như có vẻ đang rất chi là giận dữ, chắc cũng biết Tần Lạc là người quan trọng nhất nơi đây, nên hét vào mặt hắn: "Vì sao các người lại bắt tôi? Dựa vào cái gì mà bắt tôi? Mau thả tôi ra, nếu không tôi sẽ kiện anh đấy."
"Anh là ai?" Tần Lạc nhìn người đàn ông cao gầy hỏi. Hắn tin là Jesus không bao giờ vô duyên vô cớ lại đi bắt người về làm gì, nếu đã bắt người ta lại thì nhất định phải có nguyên nhân.
"Tôi là ai thì liên quan gì đến anh?" Gã mặt ngựa xấc láo nói, như thể mình là một nhân vật ghê gớm lắm.
Tần Lạc nhìn gã ta một cái rồi tủm tỉm cười nói: "Anh muốn biết cái gì?"
"Tôi chỉ muốn biết là vì sao anh lại bắt người. Các người mau thả tôi ra, nếu không tôi sẽ gọi điện thoại báo cảnh sát đấy."
Tần Lạc cười nói: "Di động của anh đang trong trạng thái tự do và đang ở trong túi của anh. Nếu anh muốn báo cảnh sát thì sao không hành động luôn đi?"
Gã mặt ngựa không ngờ là Tần Lạc lại chủ động khuyên mình báo cảnh sát, ánh mắt do dự chợt thoáng qua rồi biến mất, sau đó hắn rút di động trong túi ra, tức tưởi nói: "Được, nếu anh đã bảo tôi báo cảnh sát thì tôi sẽ báo cảnh sát cho anh xem."
Vừa dứt lời, gã liền bấm số gọi cho cảnh sát rồi nói vào bên trong ống nghe: "A lô, cục cảnh sát phải không? Có người đang bắt giữ tôi bất hợp pháp, tôi nghi ngờ bọn họ muốn giết người …"
Jesus liền nhanh tay giật lấy chiếc di động trong tay gã ta rồi đưa nó cho Tần Lạc.
Tần Lạc nhìn lên dãy số hiển thị trên màn hình, đây không phải là số điện thoại báo cảnh sát, chẳng ai có thể biết được dãy số này là gọi đến đâu.
Tần Lạc dí sát mặt vào nhìn gã mặt ngựa, trầm giọng nói: "Tôi không có thời gian để đùa cợt với anh đâu. Nói cho tôi biết, là ai phái anh đến đây?"
"Chẳng có ai phái tôi đến đây cả." Gã mặt ngựa né tránh ánh mắt của Tần Lạc với vẻ có tật giật mình, nói: "Tôi chỉ đi qua cổng thôi, thế mà tên ranh tóc vàng kia lại bắt giữ tôi lại, tôi không biết anh đang nói cái gì."
Tần Lạc chẳng có hứng thú gì để tra hỏi nữa, liền nhìn sang Jesus nói: "Cho anh năm phút đấy."
"Không vấn đề gì." Jesus nhìn sang gã mặt ngựa rồi nở một nụ cười thích thú.
"Để tôi." Âu Dương Lâm đứng ở sau lưng Tần Lạc nói.
Tần Lạc biết là anh ta đang vô cùng bực bội, liền giao người đàn ông này cho anh ta để anh ta phát tiết một phen.
Rồi hắn gật đầu, nói: "Đừng để anh ta chết đấy."
"Làm gì có chuyện dễ dàng như thế." Âu Dương Lâm quay qua nhìn gã mặt ngựa với ánh mắt như đang nhìn một con súc vật vậy.
"Các người muốn làm gì?" Gã mặt ngựa cũng biết tình hình đang rất nguy hiểm, thì quay người định chạy trốn và gào lên: "Cứu tôi với … cứu …"
Còn chưa nói hết câu thì gã đã bị đánh ngã nhào ra đất.
Jesus nhấc bổng gã ta lên khỏi mặt đất rồi quay ra nói với Âu Dương Lâm: "Có lẽ tôi có thể giúp anh đấy."
"Cảm ơn anh." Âu Dương Lâm gật đầu đáp lại, sau đó đi đầu dẫn đường, dẫn Jesus đến một căn mật thất ở sau vườn.
Mười phút sau, hai người Âu Dương Lâm và Jesus cùng bước ra ngoài.
"Tình hình thế nào rồi?" Tần Lạc hỏi.
"Gã ta là thám tử tư trong hiệp hội trinh thám có tên là Hắc Miêu, gã ta được người ta thuê đi theo dõi anh." Âu Dương Lâm giải thích cho Tần Lạc. Sau khi phát tiết một hồi xong thì tâm tình anh ta nhìn có vẻ tốt hơn rất nhiều. Ít nhất là không còn sa sầm như ban nãy nữa. "Tôi tìm thấy trên người anh ta có một giấy chứng minh thư và danh thϊế͙p͙ nữa, gã ta có lẽ đã không nói dối, có điều là vẫn chưa có cách gì xác định được điều này."
Vừa nói anh ta vừa giơ đống giấy tờ cho Tần Lạc.
Trên danh thϊế͙p͙ có một hàng chữ được viết bằng bút chì: "Lưu Uy, phó chủ bài chốt trinh thám hiệp hội trinh thám Hắc Miêu", tên trong giấy chứng minh thư cũng phù hợp với tên trong danh thϊế͙p͙.
Tần Lạc rút điện thoại từ trong túi mình ra gọi đến số điện thoại phòng làm việc có trên danh thϊế͙p͙.
Rất nhanh, đầu dây bên kia đã truyền tới giọng nói uyển chuyển của một người phụ nữ.
"A lô, đây là hiệp hội trinh thám Hắc Miêu, xin hỏi tôi có giúp gì anh được không?"
Tần Lạc bị giọng nói ngọt ngào như đang rên rỉ kia làm cho đần thối ra, nhưng rất nhanh lại quay trở lại bình thường, điềm tĩnh hỏi: "Xin chào, tôi có việc cần nhờ đến sự giúp đỡ của Lưu Uy tiên sinh, xin hãy chuyển máy đến cho anh ấy."
"Xin lỗi tiên sinh, Lưu thám tử hiện giờ không ở công ty. Nếu anh có việc gì thì hãy gọi vào di động của anh ấy." Người phụ nữ tỏ ra tiếc nuối nói.
"Cảm ơn cô." Tần Lạc nói xong liền cúp điện thoại xuống.
Hắn nhìn sang Jesus, nói: "Không có cách gì xác định được việc này có phải là do bọn chúng bày trò không. Anh tìm đến địa chỉ này xem xem thế nào. Nếu tìm ra được tin tức gì hữu dụng thì càng tốt."
Từ sau khi biết được có một tổ chức thần bí đang ngầm đối phó với Trung y, thì hắn ngày càng trở nên cẩn thận hơn, không bỏ qua dù là một chi tiết nhỏ, không hy vọng mình cũng trở thành một con cờ để hy sinh thay chúng giống như Lam Thiên Hộ.
"Tôi hiểu rồi." Jesus tiếp lấy tờ danh thϊế͙p͙ rồi bước nhanh ra ngoài.
Tô Tử bước lại gần, hỏi: "Liệu có phải đang có người sốt ruột muốn biết xem chúng ta có tiến triển thuận lợi gì không chăng?"
"Có thể lắm." Tần Lạc gật đầu đáp. Nếu đối phương muốn biết tình hình bên này có tiến triển gì không, mà lại không thể để lộ thân phận của mình, thì có thể thuê thám tử tư giúp đỡ được thôi.
Làm thế thì một khi hành tung của tên thám tử tư bị phát hiện là bọn chúng lập tức cắt đứt liên hệ với bọn họ.
Bây giờ chắc bọn chúng đã cao chạy xa bay rồi cũng nên? Cho dù Jesus có đến thẳng hiệp hội trinh thám, thì e rằng cũng không tìm ra được tin hữu dụng gì hết.
…………………………….
Tần Lạc đẩy cửa phòng ra thì thấy một người đàn ông ngồi ở góc tường không khác gì một con chó chết, thấy vậy, Tần Lạc liền gõ gõ lên cánh cửa vài cái ra ý cho gã tỉnh lại.
Người đàn ông mặt ngựa khó khăn lắm mới mở được mắt ra và nhìn Tần Lạc với ánh mắt sợ hãi, âm thanh nghẹn ngào: "Xin các anh hãy thả tôi ra … tôi thật sự là không biết gì hết. Tôi không biết gì hết thật mà. Bọn họ chỉ bảo tôi theo dõi anh, rồi nói lại hành tung của anh cho bọn họ … chứ tôi thật sự là không biết gì mà."
Tần Lạc giờ mới nhìn rõ được người đàn ông mặt ngựa, hai mắt tím bầm, máu be bét quanh miệng, nửa mặt sưng lên như bánh bao, còn bên mặt còn lại thì lại phẹt ra như cái bánh tráng, bộ đồ trên người xộc xà xộc xệch, đầu tóc thì rũ rượi, trên chiếc áo trắng muốt của gã còn đọng lại mấy vệt máu đã khô cong.
Tần Lạc không khỏi tỏ lòng thương cảm đối với gã này. Đúng trong lúc Âu Dương Lâm đang lửa giận lôi đình thì gã ta lại đâm đầu vào, vừa vặn trở thành nơi cho Âu Dương Lâm xả giận.
Từ những thương tích trên người của gã ta, thì có thể thấy được rằng Âu Dương Lâm không hề dùng phương pháp đặc biệt gì để xử lý gã, mà chỉ với một đôi tay không.
"Bọn chúng là ai? Nhìn như thế nào?" Tần Lạc hỏi.
"Tôi không biết."
"Hử?" Tần Lạc hứ lên một tiếng.
"Tôi thật sự là không biết gì. Ông nội của tôi, tôi thật sự là không biết gì mà …, nếu tôi biết thì tôi đã nói cho anh rồi." Gã đàn ông mặt ngựa sợ sệt nói. "Bọn họ liên hệ với tôi qua điện thoại, cũng phát lệnh cho tôi qua đó, vì thế mà tôi căn bản là không biết bọn họ nhìn thế nào hết."
"Thế bọn họ trả tiền cho anh kiểu gì?" Tần Lạc cười nhạt. "Không có tiền mà anh lại giúp bọn họ làm ư?"
"Bọn họ chuyển tiền cho tôi qua ngân hàng, họ chuyển cho tôi một trăm nghìn nhân dân tệ trước rồi nên tôi mới bắt tay vào điều tra …, vừa mới chạm tay vào thì đã bị các anh bắt rồi." Lưu Uy nói với giọng tủi thân. Vốn cứ cho rằng mình đã bắt được một con cá lớn, rồi có thể kiếm được cả một đống tiền lớn từ trong vụ này.
Gã đã đúng là đã kiếm được một khoản lớn, chỉ có điều là đã biểu hiện rõ hết trên khuôn mặt gã ta rồi.
Thằng đó sao mà độc ác thế chứ? Cứ tát liên tục lên mặt mình như cái tát của hắn ta rẻ tiền lắm vậy, làm cho mình đau đớn đến độ hôn mê bất tỉnh.
Mình làm gì có thâm thù đại hận với hắn ta chứ? Sao hắn lại có thể nặng tay với mình thế được?
"Tiền được chuyển từ đâu tới?"
"Tôi cũng điều tra qua rồi, là từ Hongkong." Lưu Uy nói mà chẳng hề giấu diếm.
"Hongkong?" Tần Lạc lẩm nhẩm địa chỉ này một lúc, nói: "Anh chắc là không lừa tôi chứ."
"Ông nội của tôi ơi, anh nhìn mặt tôi đi …, tôi làm sao dám lừa các anh chứ?" Lưu Uy chỉ vào mặt mình nói.
Tần Lạc nhìn khuôn mặt nực cười của gã thì không khỏi bật cười, nói: "Anh cũng là đáng kiếp."
"Vâng vâng, tôi biết tôi sai rồi." Lưu Uy gật đầu lia lịa nói. Sau đó ngẩng đầu lên nhìn Tần Lạc với bộ dạng đáng thương, nói: "Đại ca, tất cả những gì mà tôi biết được thì đều nói với anh rồi, anh có thể tha cho tôi không?"
"Được." Tần Lạc gật đầu nói. "Anh đi đi."
"Hả …" Lưu Uy ngẩn người nói. Gã cũng chỉ là nói vậy thôi, không ngờ đối phương lại thả mình ra thật.
Nhưng sao hắn ta lại phối hợp với mình như vậy chứ?
"Sao không muốn đi à?" Nụ cười trên mặt Tần Lạc dần mất đi.
"Không, không phải vậy. Tôi muốn đi, muốn đi." Lưu Uy bò lổm ngổm dậy nhìn Tần Lạc dò hỏi: "Tôi có thể đi thật à?"
"Lẽ nào tôi còn phải bảo nhà bếp nấu cho anh chút đồ ăn đêm ư?"
"Ha ha! Thế thì thật ngại quá!" Lưu Uy suýt chút nữa tức đến hộc máu mồm, gã chửi thầm trong bụng, mày kể cả có mời tao đi ăn tao cũng không bao giờ đồng ý đâu, thằng ngu.
Lưu Uy nói xong liền đi qua Tần Lạc, thấy gã không có bất kỳ phản ứng gì, mà lại nhanh chân bước ra bên ngoài.
Tần Lạc liền cất giọng nói: "Nếu như bọn chúng có liên hệ với anh, xin anh báo cho tôi biết một tiếng."
Toàn bộ thân hình của Lưu Uy nghe vậy căng cứng cả lại.
Tần Lạc lại bồi thêm một câu: "Bọn chúng cho anh bao nhiêu tiền, tôi sẽ trả gấp đôi cho anh."
"Ừm!" Lưu Uy cúi người đáp lại, nhưng trong ánh mắt của hắn lại ánh lên ý nghĩ thực của gã.
"Đúng là thằng đần." Lưu Uy chửi thầm trong bụng.