Nghe những lời chất vấn của Bạch Tàn Phổ thì Bạch Phá Cục sinh lòng tức giận, phản kích: "Cái mà mày không vừa lòng nhất chính là vì tao là chủ của Bạch gia phải không?"
"Không sai, tôi đúng là không hài lòng về anh đấy." Bạch Tàn Phổ bất chấp tất cả lành làm gáo vỡ làm môi, thậm chí còn không thèm phủ nhận. "Anh dựa vào cái gì mà thành chủ của Bạch gia? Anh dựa vào cái gì mà đòi cai quản sản nghiệp của Bạch gia? Vì anh muốn … nên anh đã lấy đi toàn bộ những thứ này từ cha của tôi. Dựa vào cái gì chứ?"
"Thứ nhất, dựa vào giòng máu đang chảy trong người tao. Thứ hai, dựa vào việc tao có thể chấn hưng Bạch gia." Bạch Phá Cục lạnh lùng đáp lại.
"Ồ, vậy sao? Anh cũng hơi đề cao mình quá rồi đấy. Là ai vừa mới lên thế chỗ đã bị Văn Nhân Mục Nguyệt và Tần Túng Hoành hợp sức lại cho một vố thế?" Bạch Tàn Phổ mỉa mai nói.
"Thế thì đã làm sao? Bạch gia đã bị tổn thất cái gì rồi?" Bạch Phá Cục chẳng mảy may để ý tới chuyện đó, hoặc nói đúng hơn là ngoài mặt tỏ vẻ không để ý. "Trước mắt mà nói, thì mấy công ty của Bạch gia đúng là có chút tổn thất, nhưng lợi nhuận của hạng mục nguồn năng lượng mới sau này hoàn toàn có thể bù đắp lại cho những tổn thất này. Còn nữa, nếu không có bước chuyển tiếp này, thì Bạch gia dựa vào cái gì mà gia nhập sản nghiệp nguồn năng lượng mới? Nếu Bạch gia mà không gia nhập được thì cái chờ đợi chúng ta cũng chỉ có thể là sản nghiệp của Tần gia và Văn Nhân gia sẽ càng ngày càng bỏ xa hơn và cuối cùng sẽ bị họ nuốt chửng, chỉ dựa vào cái cũng có thể nói rằng tao đã cứu Bạch gia một lần. Còn mày thì sao? Ngoài việc giả ngây giả ngô, giở trò bày mưu tính kế thì mày đã làm được gì cho Bạch gia?"
Cơ trên mặt của Bạch Tàn Phổ khẽ co giật vài cái, cười nhạt nói: "Vì sao mà tôi lại giả ngây giả ngô, giở trò bày mưu tính kế? Là vì tôi không phải gia chủ của Bạch gia. Nếu ông nội giao cho tôi cái vị trí này, thì tôi nhất định sẽ làm tốt hơn anh, lại càng không để cho một con đàn bà lừa gạt."
"Đáng tiếc là ông nội lại không mạo hiểm như thế, mà tao cũng không cho mày có được cơ hội đâu."
"Thế anh đến đây làm gì? Đến để xem tôi giả ngây giả ngô, giở trò bày mưu tính kế à?" Bạch Tàn Phổ quát um lên.
Lý Vệ đứng bên cạnh mà cứ đi đi lại lại không yên, đành phải bất chấp tất cả, tiến lên trước nói: "Đại thiếu gia, nhị thiếu gia, có gì thì từ từ nói với nhau, sao lại to tiếng lên với nhau thế?"
"Cút." Bạch Phá Cục và Bạch Tàn Phổ đồng thanh quát lên.
Lý Vệ xấu hổ chỉ biết cười gượng rồi cúi người chạy xa ra chỗ khác. Đúng là thần tiên đánh nhau thì người phàm gặp nạn, anh ta rất hiểu tính khí của hai anh em nhà này, bọn họ mà đánh nhau thì tốt nhất là mình chạy càng xa càng tốt.
Đợi cho Lý Vệ đã chạy xa thật xa rồi thì Bạch Phá Cục mới đáp lại câu hỏi của Bạch Tàn Phổ: "Tao đến để nhắc nhở mày một điều."
"Nhắc nhở? Nhắc nhở cái gì? Nhắc nhở tôi phải nhớ cho thật kỹ anh mới là gia chủ của Bạch gia à?"
"Đó chỉ là một trong những điều cần nói." Bạch Phá Cục nói. "Tao không quan tâm đến việc mày giả ngây giả ngô làm đủ trò, tao cũng không quan tâm tới việc mày kết bạn, xưng huynh đệ với ai, nói chung là mày thích làm gì thì làm, mà mày có thể cũng chẳng cần làm gì cả, nhưng có một điều mà mày phải nhớ cho thật kỹ, đó là đừng có vì sự ngu dốt của mày mà làm hại đến Bạch gia."
"Tôi ngu dốt?" Bạch Tàn Phổ cười nhạt nói. "Một thằng ngu bị đàn bà lừa cho không biết đâu mà lần, lại còn không biết xấu hổ mà nói tôi là ngu dốt à?"
"Mày nghĩ là mày thông minh lắm à?"
"Dù sao thì cũng hơn anh."
"Có phải mày nghĩ là những việc mà mày làm thì người khác đều không biết?" Bạch Phá Cục chế nhạo nói. "Mày nghĩ là Tần Lạc lại không biết chuyện mày hết lần này đến lần khác cho người đi ám sát anh ta à?"
"…………….."
Thấy Bạch Tàn Phổ im lặng không nói gì thì Bạch Phá Cục thừa thắng xông lên: "Vì sao mày lại muốn làm thế?"
"Vì tôi muốn báo thù." Bạch Tàn Phổ nói. "Anh có thể bỏ qua chuyện thằng đó đánh vỡ đầu tôi, nhưng tôi thì luôn ghi nhớ điều đó, một giây cũng không quên đâu."
"Mày nên biết rõ về mối quan hệ mật thiết giữa anh ta và Văn Nhân Mục Nguyệt, mày mà xảy ra xung đột gì với anh ta thì cũng đồng nghĩa với việc phá hoại hợp tác giữa Bạch gia nhà chúng ta và gia tộc Văn Nhân." Bạch Phá Cục khuyên bảo chân tình.
"Những cái này đều không phải phạm trù mà tôi phải lo thì phải?" Bạch Tàn Phổ cười khẩy nói. "Tôi nhớ rất rõ, anh mới là gia chủ của Bạch gia mà."
"Đi thôi, đi với tao đi gặp Tần Lạc." Bạch Phá Cục nói.
"Sao? Chuẩn bị đại nghĩa diệt thân đấy à?" Bạch Tàn Phổ cười he he nói.
"Mày có biết anh ta vì sao không muốn tự giám sát mày mà lại bảo tao làm thế không?" Bạch Phá Cục hỏi.
"Vì anh ta biết là anh sẽ không nương tay với anh em trong nhà đâu."
"Không phải vậy." Bạch Phá Cục nói. "Là vì anh ta lo là tao không tin vào việc mày có thể làm những chuyện như thế. Nếu để anh ta trực tiếp tìm mày để báo thù, thì nhất định sẽ gây ra mâu thuẫn giữa Bạch gia và Văn Nhân gia, phá hỏng mối quan hệ tốt đẹp trước mắt. Đến lúc đó, người được lợi sẽ chỉ có thể là một người khác, nửa tháng trước anh ta đã gọi điện thoại hẹn gặp tao, bảo tao giám sát mày."
"Anh đúng là một đối tác rất biết nghe lời. Cái gì là cuồng nhân, cũng chỉ là phô trương thanh thế bề ngoài mà thôi." Bạch Tàn Phổ giọng đầy châm biếm.
"Tao chỉ biết tôn trọng hiện thực." Bạch Phá Cục nói. "Không ngờ là tao lại phát hiện ra ý đồ của mày thật. Văn Nhân Mục Nguyệt khi trước bị độc cũng là do mày làm phải không? Mày bắt bớ bà thảo cổ bà đó làm gì? Cổ Vương có phải là do mày bỏ tiền ra mời về không?"
"Sao tôi lại phải trả lời những câu hỏi này của anh?" Bạch Tàn Phổ trốn tránh nói. Những câu hỏi này hắn ta cũng chẳng biết phải trả lời ra sao.
Vì hắn ta biết rất rõ đó là một khi Bạch Phá Cục đã đến tận đây để hỏi mình những thứ này, thì có nghĩa là anh ta đã biết đáp án của những câu hỏi này rồi.
"Không nên dễ dàng xuất thủ. Chỉ với một cú đánh thôi đã có thể hạ gục ngay." Đây là câu nói mà khi Bạch Tàn Phổ đến săn gấu ở Thần Nông Gia cùng anh ta, anh ta đã nói như vậy và anh ta cũng luôn làm vậy.
"Nói cho tao biết thì tao mới có thể giải thích cho Tần Lạc giúp mày." Bạch Phá Cục nhìn Bạch Tàn Phổ nói. "Anh ta muốn có một câu trả lời. Vì vậy mà chúng ta cũng phải cho anh ta một câu trả lời."
"Một câu trả lời?" Bạch Tàn Phổ nghĩ một lát, rồi nói: "Tôi hiểu rồi."
Hắn ta rút từ trong người một khẩu súng rồi mở chốt an toàn, sau đó vứt vào người Bạch Phá Cục, nói: "Khẩu súng này có thể cho anh ta một đáp án đấy. Nếu anh không sợ người ta nói này nói nọ, thì cứ giết chết tôi đi cho dễ bề ăn nói với anh ta."
………………………
"Anh ta liệu có bán đứng chúng ta không?" Nữ trợ thủ lạnh lùng nói.
Ciro giơ tay lên nhìn đồng hồ, nói: "So với số tiền nhỏ bị tổn thất kia, thì bọn người như bọn chúng đề cao danh dự của mình hơn. Anh ta làm bao nhiêu chuyện xấu như thế, lẽ nào không sợ Thượng Đế trừng phạt ư? Tất nhiên là người Trung Quốc không tin vào Thượng Đế."
"Kế hoạch gặp trở ngại ở đây sao? Chấp sự quan có chỉ thị gì?"
Ciro cười nói: "Cô nói xem, nếu loại thuốc này mà được nhập vào thị trường Hàn Quốc, Nhật Bản thì sẽ như thế nào nhỉ? Người Nhật và người Hàn chắc chắn sẽ ghi nhớ món nợ này cho mà xem."
"Tôi hiểu rồi." Nữ trợ thủ nói.
Mặc dù thuốc đặc trị viêm gan B không được tung ra thị trường ở Trung Quốc, nhưng lại có thể đưa ra thị trường nước ngoài dưới một cái tên khác.
Chỉ cần có người dùng thuốc, có người trở thành nạn nhân thì quốc gia đó và người dân trên quốc gia đó sẽ ghi tạc món nợ của người Trung Quốc này vào trong lòng, vì loại thuốc này là do người Trung Quốc nghiên cứu ra, hơn nữa lại là thuốc Trung y. Sau khi Trung Quốc chúng bay lăng xê một thôi một hồi, nhưng bản thân chúng bay không dùng lại lén lút bán sang nước chúng tao, chúng bay rốt cuộc là có mục đích gì đây?
Dưới áp lực của đông đảo quần chúng thì liệu Trung y Trung Quốc còn có thể đi được bao xa nữa?
Thuốc điều trị viêm gan B của Trung Quốc chỉ là bước đầu, chỉ là một vòng trong cả kế hoạch mà thôi, những thứ chính vẫn còn chưa xuất hiện đâu.
"Khả năng bầy bố của chấp sự quan quả nhiên là không tầm thường chút nào." Ciro khâm phục nói. "Khi chấp sự quan mệnh lệnh cho tôi giết ông bác sĩ đó đi thì tôi mới biết bước tiếp theo trong kế hoạch là gì."
"Cô ấy là cột trụ của chúng ta." Nữ trợ thủ vẫn dùng ánh mắt lạnh như băng của mình để nói câu này.
Đúng vào lúc này thì tài xế lái xe cho hai người đột nhiên hét lên: "Trước mặt là cái gì thế kia?"
Ciro và nữ trợ thủ bất chợt ngẩng đầu lên, thì trông thấy có một cây gỗ lớn chặn lại ở giữa con đường núi thông với thành phố.
"Cẩn thận có mai phục." Ciro nói. Trong lúc nói câu này thì hắn ta đã rút khẩu súng lục trong túi mình ra.
Cùng lúc đó, cô trợ thủ của hắn cũng nhanh chóng rút khẩu súng màu bạc nhỏ nhắn của mình ở trong túi xách ra.
Còn gã tài xế thì cho xe đi chậm lại, sau đó cẩn thận cho xe chuyển động theo quán tính về phía trước.
Cho đến khi chiếc xe tiến đến trước cây gỗ đó mà vẫn không thấy bất kỳ người nào, thì ba người ngồi trên xe nhìn ra xung quanh một lượt, rồi Ciro lên tiếng: "Đi di dời cây gỗ sang một bên đi."
Gã tài xế đáp lại một tiếng rồi nhanh chóng mở cửa chạy lại chỗ cây gỗ.
Cây gỗ đó là thân dưới của một cây lớn, không biết là do nguyên nhân gì mà lại bị nứt gãy ở giữa, cho dù gã tài xế thân thủ bất phàm, nhưng với sức lực của một mình gã thì cũng chỉ có thể miễn cưỡng ôm được cây gỗ đó lên mà thôi.
Hai tay gã dùng lực hết sức, đang định vứt cái cây sang một bên đường thì đột nhiên cánh tay trở nên đau điếng, sau đó gã ôm lấy cánh tay rồi kêu lên một tiếng kinh hoàng.
Á …………..
Âm thanh thảm thiết giống như bị người ta dùng kim đâm vào da thịt vậy.
Không đến hai giây mà cả cánh tay phải của gã đã biến thành một màu đỏ tía như móng giò hầm đỗ đen vậy.
Ciro chỉ biết kinh hãi nhìn gã. Gã tài xế này kỳ thực cũng kiêm luôn cả chức trách vệ sĩ cho bọn họ, được tổng bộ phái đến theo họ, thân thủ vô cùng lợi hại.
Sao còn chưa nhìn thấy bóng người nào mà gã ta đã bị thương được nhỉ?
"Raymond, anh sao rồi?" Ciro ngồi trong xe lớn tiếng gọi hỏi.
Khi còn chưa xác định chính xác được kẻ địch ở đâu thì hắn ta không dám xuống xe, vì chiếc xe mà bọn họ đang ngồi đây có khả năng chống đạn và pháo cối.