Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 905: Kỳ tích trong lịch sử y học

Cơn mưa to đầu mùa đã gột rửa cả thế giới này. Những giọt nước mưa nhỏ tí tách trên lá cây chuối tây xanh mơn mởn trước sân giống như những hạt ngọc có linh tính.


Điền Loa giang rộng hai tay mấy cái, hắn cười nói với Tần Túng Hoành cũng trong tình cảnh tương tự vì ngồi lâu trên ghế mà không thư giản gân cốt: "Cuộc chiến tranh chấm dứt. Thắng bại đã phân."
"Có vở kịch nào thể diễn cả đời không?" Tần Túng Hoành cười hỏi.


Điền Loa ngoác mồm tranh cãi: "Chính là vì vẫn còn chưa đủ độ nghiền. Có phải anh đã sớm đoán ra kết cục này không?"
"Đoán được thì sao nào? Cần phải diễn như thế nào thì cũng đã diễn rồi, không thay đổi được quá trình cũng như không thay đổi được kết cục."


"Người quá thông minh cũng không tốt. Thế nhưng tôi rất tò mò là rốt cuộc vụ phóng hỏa này do ai làm? Kịch bản này liệu có như chúng ta dự đoán là do bên ngoài dàn dựng không? Cừu gia nhất định là không ngu ngốc lựa chọn một thời điểm như vậy để phóng hỏa. Làm như vậy chỉ có hại cho bọn họ."


"Nếu như đối thủ của bọn họ chết trong trận hỏa hoạn đó thì sao?" Tần Túng Hoành đi tới cây chuối tiêu trước sân, hắn giơ ngón tay chọc vào một hạt châu trên là chuối.
"Ý của anh nói là thật sự Cừu gia đã gây nên vụ hỏa hoạn đó sao?" Điền Loa mở to hai mắt hỏi.


"Tôi không nói như vậy." Tần Túng Hoành chối phắt. "Trước khi điều tra được chân tướng sự việc, bất kỳ ai cũng có khả năng là hung thủ."
"Anh nói xem liệu anh ta có nghi ngờ anh hay không?" Điền Loa cười hì hì hỏi.


"May là lần này anh ta không cho người tới bắt tôi … nếu không tôi lại phải tới cục cảnh sát hai tối." Tần Túng Hoành tự chế giễu mình.
Sát khí từ trong mắt Điền Loa tỏa ra bốn xung quanh, hắn nheo mắt hỏi: "Rốt cuộc khi nào anh mới bắt đầu phản kích?"
"Vào lúc có thể giành thắng lợi."


"Vậy khi nào mới có thể giành thắng lợi?"
"… không biết."
"…….."


Tần Túng Hoành mỉm cười nói khi nhìn dáng vẻ của Điền Loa: "Cuộc đời con người dài dằng dặc, cả đời người phải luôn có một người làm đối thủ mới thú vị. Đây chính là một canh bạc. Tôi không sợ thua, tôi chỉ cần thắng một trận là đủ, chỉ cần thắng một trận, tôi chính là người chiến thắng cuối cùng."


Tần Túng Hoành giơ ngón tay thon mảnh, dài, để mặc cho giọt nước ở đầu ngón tay nhỏ xuống lá chuối bên dưới, giọng nói của hắn mềm mại nhưng mang theo một sức mạnh mê hoặc lòng người.
"Tôi biết người cuối cùng đánh bại được con người đó chính là tôi."


"Tôi cũng nghĩ vậy." Điền Loa phá lên cười nói.
Bầu không khí thoáng đãng sau cơn mưa. Lúc này khí trời đã vào đầu thu.


Mùa hè kéo dài lê thê, luyến tiếc không chịu rời bỏ nhưng thời tiếc đã bắt đầu trở lạnh. Đặc biệt sau cơn mưa, thời tiết ở Yến Kinh càng lạnh giá. Lúc này những người mặc quần áo mỏng manh đã bắt đầu cảm thấy rét lạnh.


Lệ Khuynh Thành đứng bên cạnh Tần Lạc, nàng chỉ tay vào trường săn bắn Hoa Điền hoang tàn sau trận hỏa hoạn và nói: "Cần phải nửa tháng nữa mới có thể dọn sạch hiện trường. Điều may mắn nơi này là vùng núi hoang vắng nếu không thì những tro bụi này không có cách nào có thể vận chuyển đi được. Em cho bọn họ mang ra rải ở sau núi. Sau này cây cỏ ở sau núi tái sinh cũng tiện, coi như là phân bón."


Đây là lần đầu tiên sau trận hỏa hoạn Tần Lạc đi tới nơi này. Hắn cực kỳ nuối tiếc thảm thực vật xanh tươi kéo dài liên tục không dứt của ngọn núi này. Tần Lạc nói: "Hoa Điền mới xây dựng ở đây có được không? Không phải có câu nói té ngã ở đâu thì đứng lên ở đó sao?"


"Anh muốn em làm vậy hả?" Lệ Khuynh Thành cười gượng nói: "Đáng tiếc là tất cả phong cảnh ở nơi này đã bị hủy hoại. Những cây cổ thụ, thảm cỏ xanh không còn nữa. Những tảng đá cũng bị lửa thiêu đen thui. Tất cả mọi thứ đã mất đi vậy Hoa Điền còn đáng gọi là Hoa Điền sao? Bây giờ còn cặp dê bò trên vùng đồng cỏ mênh mông gió thổi như ngày xưa sao? Mà cho dù có dựng lại một trường săn bắn mới, những đại gia ngày xưa sẽ quay lại nơi này sao?"


Tần Lạc nhún vai, hờ hững nói: "Anh không hiểu chuyện làm ăn. Chuyện này tùy bọn em quyết định. Đã chọn được nơi nào chưa?"


"Chưa." Lệ Khuynh Thành nói: "Cô ấy vẫn đang đàm phán với chính phủ. Muốn có một ngọn núi như Hoa Điền này có lẽ tốn khá nhiều tiền. Hơn nữa sau khi chuyện này mới xảy ra, việc thẩm định cũng không dễ được thông qua."


"Có thể giúp em báo thù, một Hoa Điền cũng không tính làm gì. Hơn nữa tiền lấy được từ Cừu gia cũng đủ cho em xây dựng mười mấy cái Hoa Điền khác. Đáng tiếc là mấy người Chung Tử … chuyện của bọn họ em đã giải quyết xong chưa?"


"Em đã làm xong rồi, tự em đi làm. Mỗi nhà được hai trăm vạn. Hơn nữa chỉ cần con em thân thuộc của bọn họ còn trẻ tuổi, công ty sẽ chi tiền nuôi ăn học hay đầu tư nghiên cứu. Khi lớn tuổi có thể vào công ty làm việc. Nếu người có khả năng, có thể bổ nhiệm chức vụ thích hợp."


"Ừ. Bọn họ đã mất, chúng ta nhất định phải nghĩ cách quan tâm chu đáo tới gia đình bọn họ."


"Thôi được rồi, anh đừng đứng đây than ngắn than dài nữa." Lệ Khuynh Thành khẽ đẩy Tần Lạc và nói: "Anh hãy mau quay về thôi. Bây giờ sức khỏe của anh tốt rồi, anh không thể lấy lý do ở lại bệnh viện. Hơn nữa mấy ngày nay cô ấy không xuất hiện, em biết cô ấy cố ý tặng anh cho em. Chính cung rộng lượng như vậy, em tuyệt đối không thể có lòng tham không đáy, đúng không?"


"Được, anh quay về." Tần Lạc nói. Từ khi vụ hỏa hoạn xảy ra, hắn bị thương và vào tĩnh dưỡng ở trại an dưỡng của gia tộc Văn Nhân, đã mấy ngày hắn chưa về nhà. Lúc này Tần Lạc thực sự nhớ Lâm Hoán Khê và Bối Bối.


"Anh về đi." Lệ Khuynh Thành nói: "Thế nhưng anh nhớ là phải qua hiệu thuốc mua mấy viên thuốc nhỏ màu xanh đó."
"Mua cái đó làm gì?" Đương nhiên Tần Lạc hiểu ý của Lệ Khuynh Thành khi nàng nói "viên thuốc nhỏ màu xanh".


"Anh về nhà, tối nay cô ấy "truy thu thuế" thì anh làm sao bây giờ? Anh còn sức lực không?" Lệ Khuynh Thành che miệng cười hì hì nói.
Tần Lạc bước tới, ôm Lệ Khuynh Thành vào ngực mình, tức giận nói: "Vậy tại sao đêm qua em liên tục muốn, không chán?"


"Lúc đó là sao nhớ ra điều này?" Lệ khuynh Thành nũng nịu nói: "Khi em kích động thì quên hết mọi chuyện. Trước tiên anh hãy uống mấy viên thuốc để ứng phó đêm nay. Nghỉ ngơi mấy ngày rồi "trả nợ" sau."
"Cô ấy không tham ăn như em đâu." Tần Lạc nói.


"Đúng đúng đúng. Chính vì vậy cô ấy mới là vợ cả. Vợ cả muốn "thu thuế" lúc nào thì thu. Những người làm vợ bé như em không phải chỉ biết lén lút sao? Được ăn thì phải ăn một trận no nê nếu không khi đói bụng thì biết tìm anh ở đâu?"


Tần Lạc bỏ Lệ Khuynh Thành ra và nói: "Không nghe em ngụy biện nữa. Anh về đây."
Lệ Khuynh Thành quay người nhìn rồi nàng cười nói: "Anh mang theo vệ sĩ của anh đi. Đừng để anh ta làm hỏng chị em của em."


Jesus đang xem tướng bàn tay cho Lữ Hàm Yên. Không hiểu Jesus đang nói gì đó, sắc mặt hắn rất nghiêm túc. Mặc dù Lữ Hàm Yên chăm chú lắng nghe nhưng ở khóe miệng nàng xuất hiện một nụ cười vui vẻ mà đầy ẩn ý xấu xa.


Tần Lạc mỉm cười, hắn thầm nghĩ. Hai người này tính cách như đã thành tinh vậy. Một người là sát thủ cực kỳ xuất sắc, một người là một nữ thương nhân tài giỏi, cuối cùng thì người nào thất bại trong tay người nào thì vẫn rất khó nói.


Bối Bối đang ngồi ở mái hiên viết chữ. Khi nhìn thấy Tần Lạc đi vào sân, cô bé cầm bút chạy tới chỗ Tần Lạc, rúc đầu vào người Tần Lạc.


"Cha, cha đã về. Con nhớ cha muốn chết." Giọng nói ngây thơ của Bối Bối vang lên. Lúc này cô bé mặc một chiếc áo ngủ mầu hồng trông đáng yêu như một tiểu thiên thần.
Tần Lạc hôn lên khuôn mặt bầu bĩnh, xinh xắn của Bối Bối, hắn cười nói: "Cha cũng nhớ con chính vì vậy cha về gặp con."


Bối Bối nhìn Tần Lạc nói: "Cha, mẹ nói cha bị ốm. Con muốn đi thăm cha nhưng mẹ không cho đi. Mẹ còn nói con sẽ chạm vào vết thương của cha…"
Bối Bối giơ bàn tay bé nhỏ chạm vào ngực Tần Lạc nói: "Cha bị thương ở chỗ này sao?"


"Cha đã khỏe rồi. Bối Bối sẽ không chạm vào vết thương." Tần Lạc ôm Bối Bối vào lòng, cười nói.
Khi Lâm Thanh Nguyên về nhà, ông nhìn thấy Tần Lạc đang đứng ôm Bối Bối thì cười nói: "Có chuyện gì vậy? Tại sao cháu không vào trong nhà."


"Cháu mới về." Tần Lạc buông Bối Bối ra, hắn kéo tay cô bé và đi cùng Lâm Thanh Nguyên vào trong nhà.
"Hoán Khê nói cháu bị thương. Bây giờ cháu khỏe chưa?" Lâm Thanh Nguyên nhìn Tần Lạc, hỏi thăm với vẻ cực kỳ quan tâm.


"Cháu không sao." Tần Lạc cười nói: "Hai ngày qua cháu phải xử lý một vài chuyện vì vậy cháu không về nhà được."
"Ừ." Lâm Thanh Nguyên gật đầu nói: "Mấy ngày nay cháu không ở nhà, trong giới y học đã xảy ra một sự kiện trọng đại."
"Có chuyện gì quan trọng?" Tần Lạc hỏi.


"Lần trước chúng ta đọc báo không phải có nghe nói bệnh viêm gan siêu vi B đã chữa được sao? Trước đó chúng ta còn tưởng đây chỉ là quảng cáo thuốc giả nhưng không, bây giờ có một vài đơn vị có uy tín đã có kết quả kiểm nghiệm. Thuốc pha chế sẳn quả thực có thể tiêu diệt siêu vi trùng viêm gan B. Ông nghe nói một vài xí nghiệp ở Trung Quốc đã bắt đầu sản xuất loại thuốc này. Bây giờ có rất nhiều bệnh viện đã tìm gặp, thương lượng chuyện hợp tác với họ. Hôm nay bệnh viện của ông cũng đã thảo luận, còn muốn ngay lập tức bình chọn cho Ất can giải độc vương."


"Mấy đơn vị có uy tính nào cho kết quả kiểm nghiệm?" Tần Lạc hỏi.
"Hiệp hội Trung y thế giới, viện nghiên cứu Trung y cùng với liên minh y học TMP. Ông nghe nói loại thuốc sau khi phối hợp một vài dược liệu Trung y có thể tiêu diệt vi khuẩn gây bệnh viêm gan. Đây coi như là kỳ tích của giới y học."


"Nếu như thật sự có loại thuốc có thể chữa được bệnh viêm gan siêu vi B thì đó là một sự kiện rất tốt đẹp đối với con người trên thế giới. Sau này Trung y không cần nổ lực mở rộng, mọi người sẽ tranh nhau sử dụng." Tần Lạc cười nói nhưng không hiểu tại sao khi biết chuyện này, khi nói chuyện trong lòng Tần Lạc luôn có một cảm giác như không muốn chấp nhận.


Chẳng lẽ đây chính là tính ganh ghét sao?
Tần Lạc lắc đầu, hắn biết bản thân hắn không có lòng dạ hẹp hòi. Hắn hy vọng càng ngày càng có nhiều người gia nhập đội ngũ của hắn. Con đường hắn đang đi có quá ít người đi chính vì vậy gian nan, hao tổn rất nhiều sức lực.


"Không phải đúng là như vậy sao." Lâm Thanh Nguyên không chú ý tới vẻ mặt của Tần Lạc, ông hào hứng nói tiếp: "Nghe nói thầy thuốc Lam Thiên Hộ, người nghiên cứu ra loại thuốc mới này đã tới Trung Quốc, chuẩn bị tham gia tiết mục của đài truyền hình Trung Quốc "Đại giảng đường danh y", có nói tới loại thuốc mới của ông ấy. Nếu có cơ hội hai người có thể nói chuyện với nhau."


Tần Lạc gật đầu nói: "Xem ra thật sự phải tìm ông ta nói chuyện rồi."