Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 901: Anh em bất hòa

Cừu Yên Mị không ngờ hai người Cừu Trọng Dung và Cừu Trọng Mưu lại là những người đầu tiên đứng ra ủng hộ điều kiện của Tần Lạc, nàng lại cứ tưởng là trong đám con cháu của Cừu gia thì hai người bọn họ là những người hận Tần Lạc nhất cơ.


"Xem ra Cừu gia cũng không hoàn toàn đều là những kẻ bất tài vô dụng." Cừu Yên Mị vui sướng nghĩ thầm. "Vẫn còn có những người nhìn rõ được tình hình, thông tình đạt lý."
Nhưng ngay sau đó Cừu Trọng Dung và Cừu Trọng Mưu liền rơi vào thế bị mọi người công kích liên tiếp không ngừng.


"Trọng Dung, anh nói lung tung cái gì thế? Sản nghiệp nhà mình sao lại để cho người khác quản lý?"
"Đúng đấy. Chắc là bị đánh cho ngu rồi cũng nên?"


"Em nghĩ đấy không phải là đánh cho ngu đi đâu mà là đánh cho sợ rồi. Bây giờ vừa nghe thấy tên thằng đó một cái thì lập tức đầu hàng ngay, đúng là chẳng có tí khí phách nào cả."
Cừu Trọng Dung hứ lên một tiếng nói: "Nếu nói như vậy có nghĩa là mọi người đã có cách gì hay rồi sao?"


"Còn có cách gì nữa?" Cừu Trọng Xương nhảy dựng lên từ ghế salon nói: "Liều mạng với nó đi, có chết cũng cắt lấy một tảng thịt của bọn chúng xuống mới được. Tôi không tin là thằng đó dám chơi thật với chúng ta, giết nghìn tên địch còn bị tổn thất cả tám trăm quân mình cơ mà."


"Người ta đã chèn ép cho Cừu gia đến bước đường cùng thế này rồi, mà mày còn nghi ngờ người ta sẽ không đánh thật với Cừu gia à?" Cừu Trọng Dung nhìn Cừu Trọng Xương như nhìn một con quái vật, mỉa mai nói.
"Dù gì cũng tốt hơn là bán luôn cả Cừu gia." Cừu Trọng Xương cứng cổ cãi lại.


"Đây không phải là bán Cừu gia, mà là cứu Cừu gia. Chúng ta mời cô ta về tiếp quản sự nghiệp của Cừu gia thì đã làm sao? Quyền nắm giữ cổ phần vẫn ở trong tay chúng ta, thế thì cô ta làm gì được chúng ta? Đợi qua một thời gian, chúng ta lại đuổi cô ta đi là được chứ gì."


"Anh nói dễ nghe quá nhỉ. Anh coi bọn chúng là một lũ ngu đần hay sao?"


Cừu Dật Vân gõ gõ lên bàn nói: "Thôi đừng có ồn ào nữa. Cứ tranh cãi mãi như thế cũng không giải quyết được vấn đề gì. Tình hình hiện giờ thì mọi người đều biết hết cả rồi, người thì muốn sống chết đến cùng, nhưng cũng có người đồng ý với điều kiện của bọn họ, một việc lớn thế này thì một mình tôi cũng không thể làm chủ được. Bây giờ mọi người phát biểu ý kiến của mình đi, không đồng ý làm hòa thì giơ tay."


Rầm rầm!
Một đám người lớn thi nhau giơ tay lên, đến cả lão đại của Cừu gia là Cừu Dật Thanh cũng giơ tay.
"Đồng ý làm hòa thì giơ tay." Cừu Dật Vân lại một lần nữa lên tiếng.


Hai người Cừu Trọng Dung và Cừu Trọng Mưu là hai người hưởng ứng đầu tiên, Cừu Yên Mị cũng từ từ giơ tay theo. Cũng có mấy người thấy những lời mà Cừu Trọng Dung nói hợp lý nên cũng lần lượt giơ theo.


"Tôi không tham gia." Cừu Dật Vân nói. "Tán thành sống chết đến cùng có mười một người, tán thành làm hòa có sáu người, thôi thì sống chết đến cùng đi."
…………………


Buổi chiều là Tần Lạc đã biết kết quả sau buổi họp thảo luận của Cừu gia rồi, liền nhìn Lệ Khuynh Thành đang ngồi gọt táo cho hắn, cười nói: "Xem ra chúng ta gây áp chế cho bọn họ vẫn chưa đủ lớn thì phải."


"Chiêu này của anh cũng ác thật. Bảo bọn họ giao cho cả mạng sống của mình thì làm sao họ có thể đồng ý được." Lệ Khuynh Thành cười nói, xong nàng đưa miếng táo đã được gọt sạch lên tận miệng Tần Lạc.
Tần Lạc cắn rốp lấy một miếng, nói: "Không ác thì sao có thể xả giận cho em được?"


"Làm gì mà đối xử tốt với em thế?" Lệ Khuynh Thành như sắp rơi nước mắt đến nơi, một tay đưa táo vào miệng Tần Lạc, tay còn lại thì mò vào đũng quần hắn.
Tần Lạc rùng hết cả mình, nói: "Đừng ở đây, người ta đi đi lại lại suốt, sẽ bị nhìn thấy đấy."


"Thế em ra khóa cửa lại nhé?" Lệ Khuynh Thành dịu dàng nói.
"… hay thôi đừng. Ban ngày ban mặt thế này mà khóa cửa lại thì người ta nhất định sẽ biết chúng ta ở trong phòng làm gì. Hơn nữa em còn kêu to thế."


Lệ Khuynh Thành trong lúc làm chuyện đó thì vô cùng phóng đãng, trước giờ chưa từng che dấu niềm sung sướng, khoái lạc của mình, tiếng rên rỉ của nàng vừa lớn vừa dài. Chỉ sợ cuộc chạy đua của hai người còn chưa kết thúc thì cả cái viện điều dưỡng này đều biết có chuyện gì xảy ra trong căn phòng này rồi.


Lệ Khuynh Thành lườm Tần Lạc một cái, cắn môi khêu gợi nói: "Em có thể làm anh rên lên mà, không cần phải cho vào đâu, em dùng miệng giúp anh."


Toàn thân Tần Lạc run lên từng hồi, nhưng rồi vẫn từ bỏ lời đề nghị vô cùng hấp dẫn này, nói: "Hay thôi, đợi anh ra khỏi đây rồi tiếp tục. Bây giờ chúng ta cứ nói chuyện với nhau một lát đi."
Lệ Khuynh Thành cười hô hố, nói: "Anh sợ cô ấy biết chứ gì?"


"Sợ ai biết." Tần Lạc giả bộ không biết gì hỏi.
"Văn Nhân Mục Nguyệt chứ ai nữa." Lệ Khuynh Thành dùng sức nhét cả một miếng táo lớn vào miệng Tần Lạc, khiến cho hắn trong phút chốc không kịp phản ứng, phồng hết cả mồm lên.


"Cô ấy á?" Tần Lạc vừa nhai táo vừa nói. "Anh thì có quan hệ gì với cô ấy chứ. Sao phải sợ cô ấy?"


"Muốn mà lại không có gan làm." Lệ Khuynh Thành khinh bỉ nhìn hắn nói. "Chuyện giữa hai người chỉ có thể gạt được người khác chứ gạt làm sao được em? Đừng nhìn cô ấy lúc nào cũng lạnh như băng thế nhưng đối với việc của anh thì lại tận tâm nhiệt tình hết chỗ nói. Vấn đề ở Khang Đức nếu mà không có cô ấy ra mặt thì em làm sao có thể làm cho những công tử nhà giàu kia bán lại cổ phiếu cho chúng ta chứ?


"Em không phải cũng nói rồi sao? Đến lúc đó sẽ phân một miếng thịt béo bở cho cô ấy mà." Tần Lạc biện hộ nói.


"Anh cho rằng cô ấy lại để ý đến một miếng thịt béo bở? Trong tay cô ấy không thiếu gì tiền, lấy chỗ tiền đó ra làm gì cũng có thể kiếm thêm được? Hà tất phải chạy theo chúng ta làm những việc khiến người ta oán ghét làm gì chứ?" Lệ Khuynh Thành phản bác nói. "Đây chỉ là một trò bịt mắt che tai người khác mà thôi. Người ta tin, chẳng lẽ anh cũng tin."


Tần Lạc thở dài nói: "Chuyện đã qua rồi, hai người bọn anh không thể đến được với nhau đâu."
"Sao lại không thể?" Lệ Khuynh Thành truy hỏi đến cùng.
"……………."
"Là vì cô ấy nhiều tiền à?"
"……………."
"Là vì cô ấy xuất thân cao quý."
"………………"


"Hay là vì cô ấy là đệ nhất mỹ nhân của Yến Kinh?"
"………………."


Lệ Khuynh Thành liên tiếp đưa ra những câu hỏi mà Tần lạc khó mà trả lời được, đành ai oán nói: "Cô ấy là thiên kim đại tiểu thư, anh thà để cho cô ấy làm vợ người ta cũng không muốn cô ấy có số mệnh phải làm vợ bé của anh như em đây phải không?"


Tần Lạc cười khổ, nói: "Hôm nay em đến đây để làm bà mối à?"


"Em chẳng hơi đâu tự gây phiền não cho mình làm gì." Lệ Khuynh Thành lại cười nói. "Làm thế không phải là dở hơi sao? Anh mà có một người phụ nữ như thế ở trong tay rồi, thì những người như bọn em đây còn khác gì mấy bó củi nữa không? Đến lúc đó anh làm sao mà nhớ đến việc đến chỗ bọn em nữa? Cho dù có làm theo thứ tự thì e rằng một năm cũng chẳng đến phiên em mấy lần."


Tần Lạc vỗ thật mạnh vào cặp mông đầy đặn của Lệ Khuynh Thành, nói: "Em nghĩ bậy bạ cái gì thế? Chúng ta nói tiếp chuyện Cừu gia nhé. Cừu gia đã từ chối điều kiện của chúng ta, thế tiếp theo em có dự định gì?"


"Tiếp theo ư?" Lệ Khuynh Thành nheo mắt cười. "Giữ bí mật trước. Anh không cần phải lo gì cả, cũng đừng hỏi làm gì, chỉ cần ngồi yên một chỗ mà xem vở kịch hay này là được rồi. Vở kịch sắp được công diễn rồi, chắc chắn sẽ không làm cho anh phải thất vọng đâu."


Tần Lạc gật đầu hài lòng, nói: "Như thế cũng tốt. Dù sao thì anh cũng không có hứng thú với những việc này."


Tần Lạc hoàn toàn yên tâm và tin tưởng vào khả năng của Lệ Khuynh Thành, huống chi còn có cả một con yêu nghiệt Văn Nhân Mục Nguyệt đứng ở đằng sau hỗ trợ nữa. Hắn thực sự cảm thấy lo lắng cho vận mệnh của những người trong Cừu gia.


"Thà chọc ghẹo tiểu nhân chứ đừng có động vào đàn bà." Tần Lạc nghĩ bụng, bọn họ chắc là không hiểu nổi cái đạo lý này.
………………..
Đúng như những gì Lệ Khuynh Thành nói, một đợt tấn công mới vào Cừu gia lại bắt đầu.


Vì chuyện trong Cừu gia, nên mấy ngày nay Cừu Dật Thanh có phần ấm ách trong người.


Ông ta đến nơi mà ông ta vẫn bao nuôi một cô sinh viên trường học viện nghệ thuật nhìn qua giống như Lâm Chí Linh vậy, đang nằm trong ***g ngực của cô ta để tận hưởng cái cảm giác sung sướng được người tình xoa bóp, thì chiếc di động đặt trên bàn bỗng vang lên.


"Lão gia, điện thoại của lão gia kìa." Người con gái này chắc cũng biết người đàn ông trước mặt mình thích Lâm Chí Linh, nên khi nói chuyện, cô ta cũng cố tình học theo giọng điệu vừa ẻo ọt lại lọt tai của cô ấy, khiến cho người nghe cứ mềm hết cả người ra.


"Cầm lại đây." Cừu Dật Thanh giơ tay nói. Hiện giờ Cừu gia đang trong cơn mưa to gió lớn, nên ông không dám tùy tiện cúp máy bất kể ai gọi đến cho mình.
Ông vừa nhấn nút nghe thì thấy có một giọng khàn khàn vang lên: "Thưa ông Cừu, có một bưu kiện chuyển phát nhanh gửi đến ông. Xin ông ký nhận cho."


Nói xong thì điện thoại được cúp luôn xuống.
"Thằng điên." Cừu Dật Thanh chửi.
Vừa chửi dứt lời thì từ bên ngoài cửa đã vọng vào tiếng chuông cửa.
Cừu Dật Thanh nhìn cô nhân tình nhỏ của mình một cái, nói: "Em đi ra xem xem ai."


Một lát sau, cô nhân tình nhỏ của ông quay lại, nói: "Bảo vệ trong khu nhà đem đến một bưu kiện chuyển phát nhanh, nói là đưa cho một vị tiên sinh họ Cừu. Sao bọn họ lại biết được anh ở đây nhỉ?"
Nói xong thì cô ta liền đưa cho Cừu Dật Thanh đống tài liệu trong tay mình.


Cừu Dật Thanh hơi sững người, vừa phẫn nộ lại vừa kinh hãi.


Việc ông ta bao nuôi cô nhân tình này chỉ có một số rất ít người biết, con gái và vợ ông ta đều không biết gì. Bây giờ địa chỉ đều bị người ta điều tra ra hết rồi, nếu việc này mà truyền đến tai mấy người trong nhà, thì không phải sẽ ầm hết cả nhà lên sao?


Nhưng bọn họ lại không làm thế mà lại gửi luôn tập tài liệu này đến đây.
Ông ta ngồi thẳng người dậy, xé mép túi đựng hồ sơ ra, sau đó rút tập tài liệu dầy cộm từ bên trong ra xem.
Ông ta càng nhìn thì càng kinh hãi, càng nhìn lại càng phẫn nộ.


Cuối cùng ông cũng không chịu đựng được nữa, đập tay đánh bốp một cái lên chiếc bàn bên cạnh mình.
"Thật là quá đáng. Quá đáng hết chỗ nói. Cừu Dật Vân, tao tin mày như thế, vậy mà mày dám làm một việc như thế này."


Thấy ông chủ tức giận, cô tình nhân dùng bộ ngực viên mãn của mình chà xát vào cánh tay ông, làm nũng nói: "Lão gia, ông đừng tức giận nữa, tức giận không có lợi cho sức khỏe đâu."
Bốp!


Cừu Dật Thanh cho thẳng lên mặt cô ta một cái bạt tai, chửi: "Không tức à? Mày lại còn bảo tao không tức được à? Nếu người anh em của mày mỗi năm chiết khấu cả hơn một nữa lợi nhuận, chỉ lấy ra có một chút xíu để phân cho mọi người, thì mày có tức không? Mẹ kiếp, mày có biết là bao nhiêu tiền không? Bao nuôi mấy con đàn bà như mày, trong một phút đổi một con thì cả năm tao cũng không dùng hết hiểu chưa?"