Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 888: Chí khí của anh hùng

Khi nhìn thấy dáng vẻ ủ rũ của Tần Lạc, Ly biết sự lo lắng trong lòng Tần Lạc, nàng liền nói: "Tôi cũng có một ít Kim Dũng."
"Tại sao em lại có Kim Dũng?" Tần Lạc nghi ngờ hỏi: "Không phải lần trước em đã đưa hết cho tôi rồi sao?"


"Tôi đã nói về công hiệu của Kim Dũng cho các thành viên khác trong đội. Khi bọn họ đi tới Vân Điền, bọn họ đã cố tìm bắt được một ít." Ly vẫn bình thản nói: "Thời gian trước đây tôi đi tới Vân Điền huấn luyện một đội bộ đội đặc chủng, có đặt phần thưởng cho bên nào kiếm được nhiều Kim Dũng kết quả là mọi người tìm được khá nhiều."


"Đại khái là có khoảng bao nhiêu?" Tần Lạc vui mừng hỏi.
"Đại khái … sau khi phơi nắng rồi còn khoảng mười lăm cân."
"…." Tần Lạc chấn động.


Mười lăm cân Kim Dũng phơi khô có thể nghiền ra, sau đó trộn với một số dược liệu Trung Y cần thiết thì có thể bôi một lớp từ đầu tới chân Đại Đầu. Nói như thế thì các vùng da bị bỏng trên thân thể Đại Đầu hoàn toàn có thể cấy ghép được, không cần phải dùng bột phấn không đủ độ tinh khiết để giúp giải quyết vấn đề.


"Tại sao em có nhiều bảo bối trong tay như vậy mà không nói cho tôi biết?" Tần Lạc hỏi.
"Gần đây tôi không bị thương."
"…" Cô gái này thật sự rất ích kỷ, chỉ sau khi người cô yêu mến bị thương, cô ấy mới "cống hiến" bột phấn Kim Dũng cho Tần Lạc sử dụng.


Nếu như không phải lần này Đại Đầu bị bỏng nặng, có lẽ Ly vẫn giữ kín bí mật này. Số bột phấn Kim Dũng này sẽ để cho nàng sử dụng cả đời mình.
"Nếu như anh muốn, tôi sẽ cho người mang tới đây."


"Cần, rất cần." Tần Lạc liên tục gật đầu. "Hãy cho người mang tới ngay. Tôi sẽ trộn bột phấn tại đây. Chiều nay sẽ phẫu thuật cho Đại Đầu. Phẫu thuật càng sớm thì càng có hiệu quả. Vấn đề chính là không để tổn thương tới các cơ quan trong cơ thể Đại Đầu."


Ly gật đầu, nàng gọi điện thoại cho người mang số Kim Dũng mà nàng cất dấu tới bệnh viện. Hiệu suất làm việc của người Long Tức cực kỳ cao. Sau bốn mươi phút, một người đàn ông trong trang phục đen mang một cái hộp gỗ to đi vào trong bệnh viện.


Tần Lạc tìm một căn phòng bí mật trong bệnh viện, hắn viết một đơn thuốc để Ly ra ngoài mua mấy loại dược liệu Trung Y mang về. Hơn nữa trước đó hắn còn chuẩn bị mấy loại dược liệu dự trữ ở trại an dưỡng, sau đó bắt đầu pha chế bột phấn Kim Dũng.


Sở dĩ Tần Lạc để cho Ly canh cửa là vì điều này có liên quan tới chuyện phương thuốc bí truyền của bột phấn Kim Dũng có thể bị tiết lộ. Người Trung quốc có năng lực siêu cường trong việc này, hắn tuyệt đối không muốn bất kỳ người nào chiếm được phương thuốc bí mật của bột phấn Kim Dũng.


Khi các chuyên gia của trại điều dưỡng cực kỳ giật mình khi nghe nói một người bệnh tiến hành giải phẫu cấy ghép da cho một người bệnh khác, bọn họ đồng loạt ngăn cản, nhưng rồi bọn họ lập tức nhận được điện thoại của cấp trên yêu cầu bọn họ tuyệt đối phối hợp với bất kỳ hành động nào của Tần tiên sinh kia.


Trại điều dưỡng này là của gia tộc Văn Nhân. Khi ông của Tần Lạc là Tần Tranh bị trúng đạn, hắn cũng đưa ông vào đây điều trị, chính vì vậy Tần Lạc không lo ngại công việc của hắn sẽ gặp bất kỳ trở ngại nào.


Sau khi tất cả những công việc đã chuẩn bị xong, Tần Lạc mới quay lại phòng nghỉ ngơi, chuẩn bị cho cuộc giải phẫu buổi chiều.


Khi Tần Lạc mặc quần áo trừ độc đi vào trong phòng giải phẫu, Đại Đầu đã nằm trên bàn giải phẫu. Lúc này tất cả quần áo của Đại Đầu đã bị cởi ra. Sở dĩ có điều này là để đề phòng quần áo rách nát dính vào vết thương tổn, cuối cùng khi xé ra sẽ gây nên đau đớn. Hơn nữa có thể trong vải có độc, đẩy nhanh tốc độ nhiễm trùng của vết thương.


Lúc này Tần Lạc mới nhìn thấy toàn bộ tình hình thương tích của Đại Đầu. Bên trái gương mặt có ba vết nám đen rất to, giống như bị đốt cháy vậy. Trước ngực Đại Đầu có những mảng thương lớn, rất nhiều chỗ máu còn đang rỉ ra, cùng với đó là chất lỏng màu nhờ nhờ. Đây chính là huyết thủy trong cơ thể trung hòa chất độc biến thành nước chảy ra ngoài.


Tần Lạc nghe nói sau lưng Đại Đầu còn nhiều vết bỏng hơn nữa. Khi các y tá di chuyển Đại Đầu đã để hắn nằm ngửa. Vấn đề này đã đưọc thảo luận rất kỹ, cuối cùng đạt được sự nhất trí là phía trước quan trọng hơn sau lưng, chính vì vậy các y tá mới để Đại Đầu nằm ngửa trên bàn giải phẫu.


Trên cánh tay, trên mu bàn tay, bàn tay, trên bắp đùi, đầu gối. Cả người Đại Đầu ngoại trừ đôi ủng quân sự bảo vệ bàn chân ra không có chỗ nào còn nguyên vẹn. Tình cảnh này khiến bất kỳ ai nhìn thấy cũng giật mình, cực kỳ thê thảm.


Ai cũng nói vết sẹo chính là huân chương của người đàn ông. Con mẹ nó, lần này huân chương quá nhiều rồi!
"Bắt đầu từ mặt, hãy loại trừ những phần da bị bỏng." Tần Lạc hô to.


Hai bác sĩ phụ mổ của trại điều dưỡng sau khi nhận được lệnh chấp hành yêu cầu của Tần Lạc vô điều kiện, tuy không phục nhưng chỉ biết nghe theo sự chỉ huy của Tần Lạc. Bọn họ đều là bác sĩ ngoại khoa của trại điều dưỡng, kỹ thuật dùng dao mổ cực kỳ điêu luyện.


Sau khi các y tá khử trùng vết thương của Đại Đầu xong, bọn họ bắt đầu tiến hành mở miệng vết thương. Nước máu chảy bốn phía xung quanh, tình cảnh cực kỳ đáng sợ.


Tần Lạc vội vàng bôi bột phấn Kim Dũng vào miệng vết thương. Sau khi bôi bột phấn, máu, nước dịch lập tức ngừng chảy. Đợi khi máu không chảy nữa, Tần Lạc mới nói với hai bác sĩ: "Phối hợp rất tốt. Bây giờ hãy cắt da."


Hai bác sĩ phẫu thuật hơn tuổi Tần Lạc khá nhiều liếc mắt nhìn nhau sau đó bắt đầu cắt da của Đại Đầu. Bác sĩ phẫu thuật vừa mới đưa một đường dao, thân thể Đại Đầu dột nhiên rung lên dữ dội. Vì thân thể Đại Đầu run lên nên bàn giải phẫu cũng lay động dữ dội.


Hơn nữa, đồng thời với đó là từ trong cổ họng Đại Đầu phát ra những tiếng nấc giống như là ăn no không tiêu được vậy.
"Người bệnh rất đau đớn, tôi sợ cậu ấy chịu không được." Bác sĩ phẫu thuật đeo kính nói.
"Không gây mê sao?" Tần Lạc hỏi.


"Đã dùng rồi nhưng có lẽ không đủ liều. Điều khó khăn nhất là vết thương do bỏng rất đau đớn. Hơn nữa khi chúng tôi động dao càng đau hơn. Tôi sợ thuốc mê vẫn không giúp cậu ấy được. Tôi đề nghị tiêm thêm thuốc gây tê."
Tần Lạc thoáng do dự.


Đại Đầu là một quân nhân. Nếu như trong quá trình tiêm vào người hắn một lượng lớn thuốc mê có thể sẽ ảnh hưởng tới tố chất thân thể của hắn. Nếu là một người bình thường thì không có gì đáng nói nhưng đối với một quân nhân đặc chủng mà nói thì đó là một điều cực kỳ nghiêm trọng.


Nhưng nếu không tăng thêm lượng thuốc thì cứ để Đại Đầu chịu đựng như thế này sao?


Quả nhiên liều thuốc mê dùng trước đó không đủ nên trán Đại Đầu bắt đầu xuất hiện mồ hôi, hơn nữa bàn tay hắn cũng bắt đầu run rẩy. Mi mắt của Đại đầu bắt đầu giật giật giống như có thể mở ra bất kỳ lúc nào.


"Có cần phải tăng thêm thuốc gây tê không? Có thể người bệnh sắp tỉnh lại rồi. Nếu như tới khi cậu ấy tỉnh lại, cậu ấy nhất định sẽ không chịu được nỗi đau đớn này." Khi nhìn thấy tình trạng của Đại Đầu, một lần nữa bác sĩ đeo kính lên tiếng thúc giục.


Đại Đầu bị bỏng, vẫn còn trong tình trạng ngất xỉu nhưng bởi vì sự đau đớn, hắn đã tỉnh lại cho dù ý thức của hắn vẫn chưa tỉnh lại.
"Chuẩn bị tiêm thuốc tê vào." Tần Lạc cắn răng nói.


Cuối cùng Tần Lạc đã hạ quyết tâm. Đại Đầu bị thương là vì hắn, là vì Đại Đầu đã che chở cho chính hắn nên Đại Đầu mới bị lửa thiêu tới mức độ này.


Cái gì là một quân nhân, cái gì là vinh dự, những thứ này đều có thể vứt bỏ. Lúc này Đại Đầu chỉ là một con người bình thường, một người anh em của Tần Lạc hắn.


Ảnh hưởng tới tố chất thì đã sao nào? Không làm quân nhân thì đã sao nào? Cùng lắm Tần Lạc hắn sẽ nuôi Đại Đầu cả đời này. Chỉ cần Tần Lạc hắn còn một bát cơm thì hắn sẽ sẻ cho Đại Đầu nữa bát. Mọi người đều phải có tấm lòng biết trả ơn. Một khi Đại Đầu đã như thế, đương nhiên Tần Lạc cũng không cố chấp.


"Không được." Đột nhiên Đại Đầu nói.
Giọng nói của Đại Đầu khàn khàn, trầm trầm giống như lưỡi của hắn đã bị người cắt mất một nửa, âm thanh mơ hồ gần như không rõ. Thế nhưng khi miệng Đại Đầu mấp máy, Tần Lạc đã biết Đại Đầu muốn nói gì.
Hắn nói "không được".


"Đại Đầu, cậu có nghe được tôi nói không?" Hai mắt Tần Lạc đỏ hoe, hắn hỏi Đại Đầu, thật ra Tần Lạc cũng không hy vọng Đại Đầu tỉnh lại lúc này. Nếu một khi Đại Đầu như thế thì Tần Lạc sẽ không biết phải làm gì. Đứng trên góc độ của Tần Lạc, hắn chuẩn bị tăng thêm thuốc tê cho Đại Đầu để giảm bớt sự đau đớn của Đại Đầu vào lúc này.


Mội khi nhìn thấy người Đại Đầu co giật, mỗi lần nghe tiếng uất nghẹn trong cổ họng Đại Đầu chỉ vì đau đớn là một lần Tần Lạc có cảm giác cực kỳ xấu hổ. Người nằm trên bàn giải phẫu vốn phải là Tần Lạc hắn. Người vốn bị lửa thiêu phải là Tần Lạc hắn. Nhưng bây giờ toàn bộ những điều này Đại Đầu đã gánh thay hắn.


Đại Đầu đã tỉnh lại, tình hình không còn như trước. Với lập trường của Đại Đầu, hắn nhất định sẽ không đồng ý đưa thêm vào thân thể hắn một thứ mà sau này ảnh hưởng tới sự phát triển của hắn. Kinh nghiệm đau thương trước kia đã cho Đại Đầu biết rằng chỉ khi mình có năng lực mới có thể cho người thân của mình một cuộc sống tốt. Đại Đầu đã rất khó nhọc mới có được một công việc được người khác tôn trọng và yêu thích. Hắn đương nhiên sẽ không dễ dàng từ bỏ.


"Nghe… được." Sau khi Đại Đầu nói xong hai từ này, hắn lại nấc. Tác dụng của thuốc tê càng lúc càng giảm, tần suất Đại Đầu vặn người và nấc càng lúc càng nhanh.
"Không cần cố gắng nói. Nếu như cậu xác định có thể chịu được mà không cần thuốc tê, cậu hãy chớp chớp hai mắt."


Đại Đầu không cố nói nữa, hai mắt hắn liên tục chớp. Mạc dù chậm chạp nhưng tất cả mọi người trong phòng giải phẫu đều nhìn thấy rõ ràng.
"Không cần tăng thêm liều thuốc. Cứ tiến hành phẫu thuật đi thôi." Giọng nói của Tần Lạc lạnh, cứng ngắt.


Tần Lạc tôn trọng sự lựa chọn của Đại Đầu. Mặc dù sự lựa chọn này là cực kỳ tàn nhẫn đối với Đại Đầu.


"Không được." Một bác sĩ từng trải lên tiếng ngăn cản: "Cậu ấy không chịu được. Không ai có thể chịu được điều này. Rất đau đớn. Vết thương do bỏng là đau đớn nhất. Khi chúng tôi dùng dao cắt da, cậu ấy sẽ không chịu được. Một khi như vậy, tình hình sẽ càng nghiêm trọng."


"Cậu ấy chịu được." Tần Lạc nhìn Đại Đầu nói: "Cậu ấy nhất định chịu được."


Vào thời Tam Quốc có Quan Vũ cạo xương trị độc, bây giờ có Đại Đầu phẫu thuật cấy ghép da trong tình trạng tỉnh táo. Thời gian không làm mất đi chí khí hào hùng của thiên hạ. Vào bất kỳ thời nào cũng có người trở thành anh hùng.