Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 851: Khóc mắng

"Thật hay giả?" Người đàn ông nghi ngờ nhìn Tần Lạc hỏi.
Những người đàn ông đẹp trai đều yêu chính bản thân mình. Hơn nữa anh ta nghĩ rằng người đàn ông trước mắt này không xứng với Văn Nhân Mục Nguyệt.


Hơn nữa những chuyện như này xuất hiện rất nhiều trên điện ảnh và truyền hình. Một người con trai có ý định với một mỹ nữ đứng ra cản trở một người con trai khác cũng có ý định với mỹ nữ đó. Cuối cùng nàng mỹ nữ kia ngã vào lòng gã trai âm hiểm kia.


"Đương nhiên là thật. Tôi muốn lừa gạt anh sao?" Tần Lạc đi tới cạnh Văn Nhân Mục Nguyệt, ôm vai nàng nói.
"Nếu là như vậy…" Người đàn ông cười nói. "Vậy không quấy rầy nữa."


Anh ta có thể theo đuổi một góa phụ có con riêng nhưng trong tình huống một đứa trẻ vẫn còn cha của mình thì hoàn toàn khác.
Anh ta không để ý nhưng cha của đứa bé sẽ chú ý.
Sau khi người đàn ông đi khỏi, Văn Nhân Mục Nguyệt nhìn Tần Lạc chằm chằm, không chớp mắt.


Tần Lạc vội vàng buông vai Văn Nhân Mục Nguyệt ra, hắn xấu hổ nói: "Đây chỉ là tình tiết trong vở kịch. Không phải anh cố ý lợi dụng."
"Anh là cha của cô bé sao?"
"Đúng vậy." Tần Lạc véo véo gương mặt Bối Bối nói: "Bối Bối, hằng ngày con gọi cha là gì?"


"Là cha, ngốc nghếch thật." Bối Bối lên tiếng. Cô bé bắt đầu ăn món kem trẻ em mà nhà hàng tặng.
"Em xem. Anh không gạt em." Tần Lạc đắc ý nói.
"Vậy anh nói mẹ của đứa bé là ai?" Văn Nhân Mục Nguyệt lại hỏi.


"Anh chỉ hỏi anh ta xem có phải anh ta có hứng thú với những người phụ nữ đã có con, anh có nói em chính là người phụ nữ đó hả?" Tần Lạc trả lời lấy lệ. "Có thể anh ta hiểu lầm."
"Anh không sợ đã đuổi nhân duyên của em đi sao?"


"Không phải em không đồng ý với người ta sao? Anh sợ anh ta cù nhầy nên mới ra tay trợ giúp." Tần Lạc nói: "Hơn nữa anh cảm thấy anh ta không phù hợp với em. Ánh mắt anh ta không ổn định, anh ta là loại người không có ý chí kiên định, là người tùy tiện. Không phù hợp với gu thẩm mỹ của em."


"Thật vậy sao? Vậy anh cảm thấy người đàn ông như nào thì phù hợp với em?" Đương nhiên đây chính là lần đầu tiên Tần Lạc và Văn Nhân Mục Nguyệt nói chuyện với nhau về vấn đề tình cảm.


Sau khi Tần Lạc thoảng sửng sốt rồi hắn cười nói: "Điều này nói một lát cũng không được. Phải chờ tới khi gặp mới biết. Em yên tâm đi, chỉ cần anh cảm thấy người phù hợp, anh sẽ thông báo cho em biết."


Văn Nhân Mục Nguyệt vuốt vuốt đầu Bối Bối, nhìn Tần Lạc nói: "Anh không ngốc nhưng cũng không thông minh như anh tự tưởng tượng."
"Em ăn xong rồi." Nói xong Văn Nhân Mục Nguyệt đứng dậy đi ra bên ngoài. Mã Duyệt và những vệ sĩ cũng đứng dậy, vây xung quanh Văn Nhân Mục Nguyệt đi ra ngoài.


Khi nhìn thấy Văn Nhân Mục Nguyệt đi xa dần, Bối Bối lau cái miệng nhỏ nhắn của mình và nói: "Tại sao chị ấy lại nói cha ngu ngốc hả? Con nghĩ rằng cha cũng không ngu lắm."
Tần Lạc nhìn theo hình dáng xinh đẹp của Văn Nhân Mục Nguyệt ngày càng xa qua cửa kính trong suốt, trong lòng hắn dâng lên một cảm xúc không thoải mái.


Tần Lạc dùng khăn tay lau bơ dưới môi của Bối Bối, nói vẻ bất đắc dĩ: "Cha không thể không giả ngu."
Khi nhìn thấy Văn Nhân Mục Nguyệt rời khỏi đó, người đàn ông đẹp trai mới rồi đã đi tới nói quen biết Văn NHân Mục Nguyệt mới thu lại ánh mắt của mình.


"Kế của Chu thiếu gia rất hay, làm bộ như không nhận ra Văn Nhân Mục Nguyệt đi tới gần. Nói không chừng con bé này động xuân tình rồi, thật sự đã bị anh quyến rũ." Một người béo mập đeo kính phá lên cười nói. Ngồi bên cạnh gã là một cô gái chỉ khoảng mười mấy tuổi có gương mặt như búp bê với một bộ ngực cao ngất, căng tròn, thực sự trêu tức ánh mắt của người khác.


"Đáng tiếc đã bị thằng nhãi kia làm hỏng." Chu Tử Ngưỡng cười nhạt nói.
"Chẳng phải anh đã vạch mặt hắn thành công sao? Anh tin tưởng hắn nói xằng nói bậy là Văn Nhân Mục Nguyệt đã sinh con sao?"


"Vì tạm thời chưa hiểu rõ lắm về mối quan hệ của hắn với Văn Nhân Mục Nguyệt nên anh cũng không muốn tự làm mất mặt mình." Chu Tử Ngưỡng cười tít mắt nói: "Vẫn còn nhiều thời gian mà."


"Đúng đúng." Gã mập mạp cười nói: "Ngày sau mới biết đường dài ngắn. Nếu như Chu thiếu gia không chơi nữa, hãy cho em mượn chơi mấy ngày. Nghe nói phụ nữ càng lạnh lùng thì khi trên giường càng điên cuồng. Có cơ hội anh hãy thu Văn Nhân Mục Nguyệt vào tay, nhân cơ hội cho các anh em mở rộng tầm mắt."


"Đáng ghét." Cô gái cắt một miếng thịt bò nhét vào miệng gã mập, nũng nịu nói nhưng đôi mắt của cô ả lại liếc nhìn gã Chu Tử Ngưỡng đầy quyến rũ. Có thể lên giường với một anh chàng đẹp trai tóm lại vẫn tốt hơn bị một gã mập như lợn đè.


"Câu nói này có nói cũng chỉ nói riêng với nhau thôi. Đừng để Tần Túng Hoành nghe thấy."


"Hừ, anh ta nghe thấy thì sao nào? Chẳng lẽ chỉ có người quyền quý mới được phép kích động người khác phóng hỏa đốt nhà còn dân chúng bình dân chúng ta không được đốt đèn sao?" Gã mập bĩu môi nói: "Hơn nữa gã kia cũng không nói đùa. Em tự biết bản thân mình không vượt qua cửa ải đó nên mới để anh tới đó. Nếu không chính em đã ra tay rồi."


Chu Tử Ngưỡng phá lên cười nhưng trong lòng gã đang thầm suy tính biện pháp để có thể "ăn" được một người con gái như Văn Nhân Mục Nguyệt.
Những chiêu thức bình thường thì không ổn nhưng những chiêu thức nào là bình thường trong mắt của cô nàng này nhỉ?


Ở thủ đô Yến Kinh này, thậm chí ở đất nước Trung Quốc có rất nhiều người đàn ông có suy nghĩ như Chu Tử Ngưỡng.
Bọn họ hy vọng ngẫu nhiên gặp gỡ Văn Nhân Mục Nguyệt, phát sinh tình cảm sau đó chiếm được đế quốc kinh tế phía sau nàng.


Tần Lạc cầm tay Bối Bối đi ra khỏi nhà hàng, đi về bãi đỗ xe cách đó không xa.
Đột nhiên Đại Đầu ở sau Tần Lạc vội vàng đi lên trước, đứng chắn trước người Tần Lạc và Bối Bối.
Jesus cũng tiến lại gần bảo vệ phía sau Tần Lạc.
"Có chuyện gì vậy?" Tần Lạc cười hỏi.


Khi Tần Lạc nhìn thấy Hồng Phu từ sau một chiếc xe việt dã đi ra, hắn biết nguyên nhân vì sao Đại Đầu và Jesus trở nên căng thẳng.
"Không sao." Tần Lạc cười nói sau đó hắn đưa Bối Bối cho Jesus và nói: "Chờ tôi ở chỗ này."


Tần Lạc biết cả người cô gái Hồng Phu này chứa chất độc hơn nữa tính cách cô nàng này thay đổi bất thường. Ngoại trừ tính mạng của mình, cô nàng này không sợ hãi bất kỳ điều gì nên Tần Lạc không dám mạo hiểm bế Bối Bối đi gặp Hồng Phu.


Chỉ cần hắn liều lĩnh một chút nói không chừng sẽ gặp nguy hiểm. Nếu hắn để xảy ra chuyện với Bối Bối thì hắn không thể gánh được trách nhiệm này.
Tần Lạc dẫn theo Đại Đầu đi tới bên cạnh Hồng Phu, hắn cười hỏi: "Chuyện làm xong chưa?"


"Đã làm theo như anh nói, thuốc giải đâu?" Hồng Phu cười hì hì nói. Lần này Hồng Phu không cố ý mặc bộ quần áo sặc sỡ, lẳng lơ của Miêu Cương nữa mà chọn mặc một bộ quần áo màu trắng. Trên cổ Hồng Phu vẫn đeo chiếc vòng bạc, thoạt nhìn Hồng Phu trông giống như một búp bê điêu khắc bằng ngọc vậy.


Với bộ quần áo này của Hồng Phu, trông nàng giống hệt như người Hán, khi Hồng Phu đi trong đám đông, tuyệt đối không ai phát hiện ra.
"Các cô ấy đã quay về rồi sao?" Tần Lạc cười tủm tỉm hỏi.


"Đã quay về rồi." Hồng Phu trả lời không chút do dự. "Anh sẽ không chơi xấu, không đưa thuốc giải cho tôi đấy chứ?"
"Tại sao tôi phải làm như vậy? Chỉ cần cô nói thật cho tôi biết, tôi sẽ đưa thuốc giải cho cô." Tần Lạc cười nói. "Nhưng nếu cô lừa tôi thì sẽ không có thuốc giải."


"Anh…" Hồng Phu không đấu lại Tần Lạc. Nàng cau mày như muốn bốc hỏa.
"Thế nào, tôi đã đoán đúng phải không?" Tần Lạc cười nhạt hỏi.


"Được rồi, coi như anh đã biết. Chúng ta có thể ngả bài với nhau. Có phải anh cho người theo dõi chúng tôi không? Có phải anh báo cho cảnh sát tới bắt hết chúng tôi không?" Lúc này Hồng Phu đã tức giận. Nàng định bụng tính sổ một lần với Tần Lạc.
"Tại sao tôi phải làm như vậy?" Tần Lạc hỏi lại.


"Bởi vì anh muốn quăng một mẻ lưới bắt hết chúng tôi." Hồng Phu đưa ra câu trả lời của chính nàng. "Không phải tôi muốn giết anh sao? Anh muốn bắt hết người của tôi thì không phải sẽ bớt đi sự nguy hiểm sao?"
"Cô muốn nghe lời nói thật hay nói dối?" Tần Lạc nhìn Hồng Phu hỏi.
"Nói thật."


"Được rồi." Tần Lạc gật đầu nói. "Tôi sẽ nói thật cho cô biết. Thứ nhất tôi thật sự không coi cô là cái gì. Tôi chưa từng có suy nghĩ coi cô như mối uy hϊế͙p͙ thật sự đối với tôi. Khi cô còn sống thì lợi hại nhưng khi cô chết thì sao? Cô hạ cổ lợi hại nhưng chẳng lẽ cô có thể tránh được sát thủ đuổi giết sao?"


"Anh…" Hồng Phu nhớ ra một đám người lợi hại bên cạnh Tần Lạc, lời nói phản bác của nàng vừa mới ra tới miệng đã ngay lập tức trôi tuột vào trong bụng.


Thảo cổ bà là một nghề nghiệp bí mật. Nếu như thân phận của thảo cổ bà chưa bị bại lộ thì cho dù không thắng cũng không ai có thể đánh bại thảo cổ bà.
Nhưng bây giờ thân phận của nàng đã bại lộ. Với lực lượng hùng mạnh nằm trong tay Tần Lạc, hắn hoàn toàn có thể tiêu diệt nàng.


Người chết đương nhiên không thể hạ cổ cũng như không còn là mối uy hϊế͙p͙.
Chính vì vậy Tần Lạc nói không sai.


"Thứ hai. Cô là người cực kỳ ngu xuẩn. Với chỉ số thông minh đó của cô sao cô không đàng hoàng ở lại Miêu Cương giả thần giả quỷ, hết ăn lại uống, lừa gạt tiền tiêu không phải là tốt hơn sao? Cô chạy tới Yến Kinh làm gì hả?"


"Anh… anh dựa vào cái gì mà nói tôi ngu?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hồng Phu đỏ bừng, hai đầu ngón tay của nàng kẹp một con rắn nhỏ như rễ cây. Con rắn nhỏ lắc đầu, vẩy đuôi, phát ra âm thanh chói tai.


Sắc mặt Đại Đầu thoáng sợ hãi. Ngay lập tức khẩu súng lục đã kín đáo nhắm ngay vào tim Hồng Phu. Chỉ cần Hồng Phu thoáng cử động là Đại Đầu sẽ nổ súng.


"Cô nghĩ rằng cô rất thông minh sao? Vậy tại sao cô không dùng bộ não heo của mình suy nghĩ cẩn thận một chút? Nếu tôi đã đạt được thỏa thuận với cô vậy tại sao tôi lại muốn chủ động xóa bỏ điều ước? Tôi cho cảnh sát tới bắt các cô làm gì hả? Tôi có thể giết chết tất cả các cô không? Không thể được. Cho dù là bất kỳ người nào bắt được các cô. Kết quả xử lý duy nhất chính là đưa các cô quay về Miêu Cương. Đây chính là chuyện tôi bảo cô đi làm. Tôi còn làm điều thừa thải làm gì hả?"


"Còn nữa. Cô có nghĩ tới điều này không? Ngay từ đầu tôi đã nói là tôi không giết di bà của cô. Tôi hỏi cô là ai nói tôi giết di bà của cô? Tại sao người đó lại biết? Người đó có chứng kiến tôi giết di bà không?"


"Cô bị người khác sai khiến mà còn liều mạng điều động những người vốn phải nằm trong vòng bí mật. Cô vốn chỉ là quân cờ bị người khác vứt bỏ mà còn vênh váo nghĩ rằng mình rất giỏi. Bây giờ còn mặt mũi nói rằng mình không ngu ngốc sao? Nếu tôi là cô, tôi sẽ đụng đầu vào xe chết đi."


"Anh dám nói với tôi như vậy, tôi…"
"Tại sao tôi không dám? Tôi mắng cô thế còn nhẹ. Cô còn dám chọc vào tôi, tôi sẽ chặt cô ra từng khúc. Cô cho rằng chỉ có cô mới giết người sao? Cô cho rằng cả thế giới này chỉ có cô lợi hại sao?"


Hồng Phu che miệng, nước mắt vòng quanh mắt khi nàng nhìn thấy Tần Lạc chuẩn bị mắng tiếp tức thì "oa" một tiếng, bật lên khóc.