Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 846: Sói đi săn ngàn dặm để ăn thịt

"Không có gì." Rõ ràng là Lăng Vẫn không muốn nói nhiều thêm gì về vấn đề này. "Anh đến thăm Lăng Tiếu rồi à?"
"Thăm rồi." Tần Lạc gật đầu nói.
"Tình hình sao rồi? Có hy vọng gì không?"


"Người còn sống thì tức là còn hy vọng." Tần Lạc cười nói. "Tình trạng của cô ấy cũng không đến mức xấu lắm, còn tốt hơn chúng ta nghĩ đấy."


"Mẹ tôi gọi điện tới nói là Lăng Tiếu gầy đi rất nhiều, bà lo lắm. Không có vấn đề gì chứ?" Lăng Vẫn là một quân nhân, vì vậy mà không biết dùng lời nói để biểu đạt lòng quan tâm của mình đối với người khác, nhưng nỗi lo trên mặt anh đủ để nói lên tình thương yêu của mình đối với cô em gái Lăng Tiếu.


"Vừa rồi tôi cũng đã giải thích với bác gái rồi, đây là những phản ứng bình thường của cơ thể, nếu bây giờ mà để anh nằm hết ngày này qua tháng khác ở trên giường, thì anh cũng sẽ gầy đi không ít, vì khả năng hấp thụ và tiêu hóa bị thuyên giảm đi đáng kể, nhưng điều đó không ảnh hưởng quá lớn đến cơ thể."


Lăng Vẫn gật gầu, hỏi: "Buổi trưa anh có bận việc gì khác không?"
"Sao thế?"
"Lâu lắm không gặp, chỉ là muốn cùng nhau ăn bữa cơm thôi mà." Lăng Vẫn nói.


"Được, tôi đợi anh ở tầng dưới, anh đi thăm Lăng Tiếu đi." Tần Lạc trả lời một cách sảng khoái. Ấn tượng của hắn về Lăng Vẫn có khi còn tổt hơn cả Lăng Tiếu, có lẽ là do tính cách trầm mặc ít nói nhưng lại xả thân vì bạn bè của đối phương dễ làm cho người khác phải cảm động cũng nên.


Tần Lạc còn nhớ lúc đó Lăng Vẫn tìm đến mình nói rằng anh ta nghi ngờ Quản Tự thì vẻ mặt trông đau khổ vô cùng, một mặt là vì anh ta không tin rằng người bạn thân nhất của mình lại có thể làm một chuyện như vậy, một mặt thì lý trí anh ta nói với anh ta rằng đây có lẽ chính là sự thực.


Mượn một câu nói nói về tình yêu thì đó là "yêu rồi mới biết tổn thương là gì", anh ta buồn như vậy thì chứng tỏ rằng anh ta thực sự coi Quản Tự là người bạn thân thiết của mình.
Chỉ có điều là người đó không có phước, cũng không biết quý trọng những gì mình có.


Tần Lạc đứng ở lầu dưới một lúc thì thấy Lăng Vẫn bước xuống.
Lăng Vẫn rút bao thuốc ở trong người mình ra, rồi lấy một điếu đưa cho Tần Lạc nhưng bị Tần Lạc từ chối, anh ta liền ngậm luôn điếu thuốc vào miệng và châm lửa hút.


"Tôi nhớ ngày trước anh không hút thuốc mà." Tần Lạc nhìn động tác châm lửa thành thục của anh ta nói.
"Có lẽ là do gần đây có nhiều việc phải suy nghĩ quá cũng nên."" Lăng Vẫn nói.
Tần Lạc im lặng.


Lăng Tiếu xảy ra chuyện như vậy, thì chẳng khác nào đã phá hoại hạnh phúc đang có của cả một gia đình.
Có lẽ là trước khi nàng hồi phục thì cái gia đình này sẽ chẳng có một thành viên nào có thể cười lên thành tiếng mà phát ra từ đáy lòng được cà.


"Những lời cảm ơn thì thôi khỏi nói, nói ra cũng chẳng có ý nghĩa gì. Tôi vốn định mời anh một bữa hẳn hoi cơ, nhưng chỗ này cách thành phố xa quá, trong viện này có một khách sạn cũng không tồi lắm, chúng ta giải quyết bữa ăn trưa ở đó nhé?"


"Được, tôi không để ý nhiều đến việc ăn uống cho lắm." Tần Lạc nói.


Tần Lạc cũng chẳng xa lạ gì với cái khách sạn này, lần trước khi hắn và Ninh Toái Toái ăn cơm ở đây thì Dương Phụ đã đem theo cả một đám người tới nói với hắn là hắn ta đã đính hôn với Vương Cửu Cửu, hắn vì thế mà ra tay đánh nhau với hắn ta, trên thực tế thì hắn đã đánh cho Dương Phụ một trận nên thân.


Cũng vì việc này mà tình cảm giữa hắn với Vương Cửu Cửu đã thăng hoa đến mức cao nhất, hai người đã không kiềm chế nổi bản thân mà hòa nhập làm một ở Lang Sơn Vân Điền.


Có người đã từng nói: Nên cám ơn đổi thủ của mình, bởi vì người đó là liều thuốc kích thích cho bạn ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Tần Lạc thầm nghĩ, mình nên cám ơn Dương Phụ mới phải.


Nếu không phải do hắn ta thì giờ đây mình và Vương Cửu Cửu vẫn là quan hệ bạn bè, thầy trò một cách không rõ ràng, minh bạch.
Sau khi hai người gọi đồ ăn thì Lăng Vẫn liền im lặng ngồi yên đó hút thuốc.
"Chuyện Quản Tự có đầu mối gì chưa?" Lăng Vẫn hỏi.


"Chưa có." Tần Lạc lắc đầu. Sau khi Quản Tự chết thì Tần Lạc đã từng đến căn biệt thự mà anh ta ở khi còn sống để lục soát. Đây là một tên vô cùng cẩn thận hoặc có thể nói là một người được huấn luyện hẳn hoi, trong nhà không còn sót lại bất kể đồ vật hay tài liệu gì có thể làm lộ thân phận của anh ta.


Quản Tự chết rồi thì cái đầu mối duy nhất cũng theo đã mà đứt đoạn. Cho dù Tần Lạc có muốn điều tra thì cũng không biết phải bắt tay vào từ đâu.


"Tôi cũng vẫn điều tra, nhưng đáng tiếc là chẳng có bất kỳ tiến triển gì" Lăng Vẫn âu sầu nói. "Bệnh tình của Lăng Tiếu cần đến thuốc giải, nếu có thể tìm ra được người đứng sau Quản Tự thì có thể tìm ra được thuốc giải."


"Tôi cũng sẽ chú ý tới việc này." Tần Lạc nói. "Có tin tức gì thì thông báo kịp thời cho tôi biết."
"Được." Lăng Vẫn nói. "Lực lượng trong tay tôi quá nhỏ, vì vậy mà tôi cần tới sự giúp đỡ của anh."
"Đều là bạn của nhau mà, không cần phải khách khí như vậy." Tần Lạc cười nói.


Lăng Vẫn nhìn Tần Lạc một cái, sau đó di đót thuốc xuống hộp gạt tàn, nói: "Mới đầu, chúng tôi rất có thành kiến với anh."
"Tôi biết, con người tôi thường không được đàn ông ưa thích gì qua cái nhìn đầu tiên." Tần Lạc gật đầu nói.


"Vì anh quá ư là khác người." Lăng Vẫn nghĩ xem mình nên dùng từ gi để miêu tả Tần Lạc cho đúng nhất. "Cách anh ăn mặc, nói năng, rồi hành động, tất cả đều không giống với chúng tôi, vậy nhưng anh lại là một trong số những người chúng tôi, dường như tất cả mọi người như thể luôn chạy, xung quanh anh vậy. Văn Nhân Mục Nguyệt, Vương


Cửu Cửu, Cừu Yên Mị đây đều là những người phụ nữ bậc nhất bậc nhì ở cái đất Yến Kinh này, nhưng bọn họ lại có một mối quan hệ mật thiết với anh."


"Tôi và Lệnh Tây đều cảm thấy bất bình thay cho Quản Tự, chúng tôi cảm thấy anh ta mới đáng được hưởng sự đãi ngộ như vậy, anh đã cướp hết những thứ mà đáng ra là của anh ta. Có lẽ trong lòng anh ta cũng nghĩ như vậy cũng nên, vì vậy mà chúng tôi luôn đối đầu với anh, cuối cùng thì Lệnh Tây bị Quản Tự hại chết, còn Quản Tự thì lại chết


trong tay anh, và rồi chúng ta lại trở thành bạn của nhau, cái thế giới này quả là kỳ diệu."
"Ngày trước nếu có ai nói với tôi rằng về sau chúng ta sẽ trở thành bạn của nhau, thì tôi cũng không tin đâu." Tần Lạc cười nói.


"Anh gặp Toái Toái chưa? Cô ấy …" Lăng Vẫn đột nhiên ngừng lại, nhìn ra xa xăm với sắc mặt khó coi.
Tần Lạc cũng thuận theo hướng anh ta mà nhìn ra đó, ánh mắt cũng không khỏi đờ ra.
Đúng là không phải oan gia thì không đối đầu, hắn thực sự không ngờ là lại gặp Dương Phụ ở đây một lần nữa.


Hơn nữa, người ngồi cạnh hắn ta lại là một người quen nữa của Tần Lạc, người đó là Bạch Tàn Phổ.
Tần Lạc không thể nào ngờ được hai người này lại có thể quen nhau?
Kẻ thù gặp nhau thì chẳng ai là không tức giận. Dương Phụ và Bạch Tàn Phổ cũng không ngờ lại gặp Tần Lạc ở đây.


Dương Phụ biết Tần Lạc là một nhân vật không dễ chọc, hơn nữa hắn còn bị thua thiệt trong tay Tần Lạc, vì vậy mà hắn không dễ dàng bước lên trước khiêu khích, ánh mắt thù hận chỉ lóe lên trong giây lát rồi biến mất, sau đó hắn quay đầu sang một hướng khác, giả bộ như không nhìn thấy gì.


Bạch Tàn Phổ có phần kinh ngạc hiện rõ trên mặt, sau đó bèn đứng dậy bước tới trước mặt Tần Lạc, cười nói: "Tần đại thiếu gia, không ngờ lại gặp anh ở đây. Chúng ta thật là có duyên với nhau."


Tục ngữ có câu, giơ tay không đánh kẻ tươi cười. Người ta cười hề hề đến trước mặt mình chào hỏi như vậy, thì mình cũng không nên thất lễ quá chứ.
Chí ít thì mọi người cũng không thể hiện gì ra ngoài mặt.


Tần Lạc đứng hẳn người dậy nghênh đón, cười nói: "Hy vọng đây là lương duyên."


"Tất nhiên là lương duyên rồi." Bạch Tàn Phổ nghiêm túc nói: "Hiện giờ hạng mục nguồn năng lượng mới của Bạch gia và Văn Nhân gia đã được triển khai một cách toàn diện, và vẫn đang triển khai hợp tác thêm trên những lĩnh vực khác nữa, duyên phận của chúng ta sẽ ngày càng thêm sâu đậm hơn."


Tần Lạc biết sự việc mà Bạch Tàn Phổ đang nói tới. Hiện tại gia tộc Văn Nhân và gia tộc nhà họ Bạch đang toàn tâm toàn lực thúc đẩy hạng mục nguồn năng lượng mới, đang có cạnh tranh ác liệt với gia tộc họ Tần về khoản chính sách và tài chính. Bọn họ cố gắng hết mình như vậy là vì không muốn bị Tần gia bỏ xa hoặc nuốt chửng trong vòng hai mươi năm hoặc năm mươi năm tới.


Tần Lạc không khó khăn gì để biết được tâm tình hiện giờ của Tần Tung Hoành, nhưng đồng thời Tần Lạc cũng hết sức lo lắng: Tần Tung Hoành lẽ nào lại có thể tiếp tục bỏ mặc như vậy sao?
"Chúc các anh tiền tài như nước." Tần Lạc cười nói. "Cùng ngồi chứ?"


"Ồ thôi; các anh cứ ngồi đi, tôi còn đi cùng một người bạn nữa." Bạch Tàn Phổ từ chối nhã ý của Tần Lạc, sau đó thì quay trở lại ngồi cùng với Dương Phụ.


"Bạch thiếu gia, quan hệ của anh với tên họ Tần kia không tồi thì phải?" Dương Phụ đợi cho Bạch Tàn Phổ ngồi hẳn xuống, thì cầm cốc nước lên nhấp miệng hỏi.
"Cũng bình thường thôi." Bạch Tàn Phổ không phủ nhận nói.


"Bạch thiếu gia, không giấu gì anh, tôi với anh ta không ưa gì nhau. Nếu ngày sau có xung đột gì thì hy vọng sẽ không ảnh hưởng đến quan hệ của hai chúng ta." Dương Phụ chân thành nói, như thể sợ là nếu mình và Tần Lạc mà đánh nhau lớn thì sẽ làm cho Bạch Tàn Phổ khó xử lắm vậy.


"Không đâu, bạn ai là của người đấy mà." Bạch Tàn Phổ cười hề hề nói.


"Có câu nói này của Bạch thiếu gia là tôi yên tâm rồi." Dương Phụ làm ra vẻ như một đứa trẻ thành thực nói, ngoài mặt là vậy nhưng trong lòng hắn ta thì cười khẩy, mày lại còn làm bộ làm tịch với bổn đại thiếu gia ta sao? Ai mà không biết mày bị nó đánh cho tơi bời ngay trên địa bàn của mình chứ? Với tính cách của mày mà mày lại có thể quên nỗi nhục này rồi kết thân với nó một cách dễ dàng như vậy hay sao?


Qủa đúng như vậy, Bạch Tàn Phổ đúng thật là không thể nào quên được tối ngày hôm đó Tần Lạc đem lại cho hắn nỗi sỉ nhục đó.
Chỉ là vì Bạch gia và Văn Nhân gia đang hợp tác với nhau, nên hắn cũng không gây sự gì với Tần Lạc cả.


Nhưng trong lòng nghĩ gì thì đó lại là quyền lợi của bản thản hắn.
Hắn ta lại có cả dũng khí thả Cổ Vương ra. Xem ra, mình phải tìm cơ hội gặp mặt người đàn bà đó mới được. Bất luận thế nào cũng không thể để nó giải tán hết cả những Thảo Cổ Bà này được.


Đây là một lực lượng mạnh mẽ nhường nào. Nếu dùng tốt thì có thể khiến cho mình chiến thắng bất kỳ thứ gì.
Khi Dương Phụ và Bạch Tàn Phổ thảo luận về Tần Lạc, thì bên bàn bên này, hai người Tần Lạc và Lăng Vẫn cũng đang lấy bọn họ ra làm chủ đề trong câu chuyện của mình.


"Nếu sớm biết gặp họ ở đây thì đã không ăn ở chỗ này rồi."
"Không sao. Bọn họ chắc là cũng không còn bụng dạ nào mà ăn nữa đâu."
"Anh thân với bọn họ lắm à?" Lăng Vẫn nhìn vào bóng dáng của Bạch Tàn Phổ hỏi.
"Cũng thường thôi." Tần Lạc nói.


"Lực lượng của bọn họ ở cái đất Yến Kinh này rất lớn. Dương Phụ trở về từ khu quân đội địa phương, nhưng gốc rễ của hắn lại ở đây____gốc đó khá to, vừa mới về chẳng bao lâu đã nhập hội rồi, hơn nữa còn có quan hệ vô cùng thân thiết với lão nhị của Bạch gia nữa."


"Sói đi ngàn dặm để ăn thịt." Tần Lạc tủm tỉm cười nói một câu làm cho người ta cũng phải cảm thấy khó hiểu. Còn một nửa câu còn lại hắn không nói tiếp, đó là chó đi ngàn dặm để ăn ***. Đối với Tần Lạc mà nói thì Bạch Tàn Phổ diễn có phần hơi quá. "Chúng ta nói chuyện khác cho dễ ăn hơn đi."


"Thế thì nói tiếp về Toái Toái đi." Lăng Vẫn nói.
"Nói gì đến em vậy?" Một người con gái bỗng từ đâu xuất hiện ngay sau lưng họ, nói với giọng giòn tan.