Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 820: Bộ trưởng Thái bệnh rồi!

Khi máy bay đáp xuống sân bay Yến Kinh thì Tần Lạc cảm thấy một niềm vui trào dâng trong lòng.


Đây mới là nhà của mình, ở đây mới có bạn bè và những người phụ nữ của mình. Thân nơi đất khách quê người thì dù có được tiếp đãi thịnh tình đến đâu thì vẫn khiến cho người ta có một cảm giác trôi nổi không yên.


ở đây. đôi chân hắn có thể chạm hẳn xuống đất. tâm tình của hắn cùng chung niềm vui nỗi buồn với những con người nơi đây.
Hắn thích cái cảm giác này.


Mặc dù đã sớm nghe được chuyện, nhưng khi Mộc Hương đến sân bay chờ đón và nhìn thấy Tần Lạc và Tô Tử sánh bước bên nhau thì vẫn không thể tin nổi vào mắt mình, cứ đứng đực ra đó nửa ngày rồi hỏi: "Đây đúng là môn chủ của chúng ta sao?"


"Có phải là môn chủ không thì tôi không chắc, nhưng kia là Tần Lạc thì không sai chút nào. Sao lại đi được rồi nhỉ?" Một người phụ nữ trung niên đi theo sau Mộc Hương nói. Nhưng vừa nói xong thì bà liền cảm thấy mình lỡ lời: "Phủi phui, tôi đang nói cái gì thế này? Chân của môn chủ nhanh nhẹn thật rồi sao?"


Mộc Hương bước nhanh lên trước, xúc động hỏi: "Môn chủ. môn chủ có thể đi được rồi sao?"


Nàng cho rằng cho dù chân Tô Tử có khỏi rồi đi chăng nữa thì cũng chỉ là khôi phục tri giác và chỉ có thể đi được vài bước mà thôi, nhưng không ngờ là lại có thể phục hồi như người bình thường trong một thời gian ngắn ngủi như vậy. Mặc dù quan sát kỹ thì vẫn thấy có một chút khác thường, nhưng thoạt nhìn thì chẳng có gì khác người thường là mấy.


"Đúng vậy." Tô Tử gật đầu cười nói. "Tần Lạc đã chữa khỏi cho tôi đấy."


" Trời đất. thật là tốt quá rồi." Mộc Hương cuối cùng cũng tiếp nhận sự thật trước mắt mình. Nàng gập người trước Tần Lạc, nói: "Cảm tạ Tần tiên sinh đã ra tay cứu giúp Bồ Tát Môn. đại ân đại đức này xin được khắc ghi trong tim. Ngày sau nếu có gì sai khiến, trên dưới Bồ Tát Môn_"


"Được rồi, được rồi." Tần Lạc khoát tay nói. " Đều là người một nhà cả, không phải khách khí như vậy đâu. Nếu có gì cần giúp đỡ thì tôi nhất định sẽ chủ động nói với mọi người."


Đừng nhìn mấy người phụ nữ này ăn mặc thời thượng, trang điểm model mà nghĩ họ cũng thời thượng như thế. thực ra trong người họ vẫn có phong cách của một bang phái lâu đời.
" Nhất định thế nhé." Mộc Hương rất rõ mối quan hệ mật thiết giữa Tần Lạc và Tô Tử, nên nàng cũng không khách sáo thêm nữa.


Sau khi lên xe, Tô Tử nhìn Tần Lạc nói: "Lát nữa vào trong thành phố thì em bảo người đưa anh về nhà, còn em có Ma Ma và những người khác đi cùng rồi, anh không cần phải đưa em nữa đâu."


Tô Tử biết mình không phải là người phụ nữ duy nhất của Tần Lạc, thậm chí nàng còn biết là mình không phải là người phụ nữ quan trọng nhất của hắn nữa.
Nàng tuân thủ nghiêm ngặt cái ranh giới đó. không tranh cướp, không vượt quá, an phận thủ thường làm cho tốt việc của mình.


Tần Lạc biết là nàng đang lo lắng điều gì, bèn nắm chặt tay nàng lại, nói: "Không sao. anh cũng phải biết em ở chỗ nào chứ. Hôm nay đến đó cho biết nhà cái đã, ngày sau đến chơi cũng tiện mà."


Hắn đưa nàng đi thì cũng phải đưa nàng về chứ. Hắn không thể cho nàng nhiều thứ. nhưng lòng tôn trọng và thương yêu thì hắn vẫn có.
Nghe Tần Lạc nói vậy thì Tô Tử chỉ cười mà không phản bác lại gì nữa.


Nếu giả sử nàng vừa đưa ra ý kiến này mà Tần Lạc lập tức đồng ý một cách sảng khoái, thì có lẽ nàng cũng cảm thấy có gì mất mát trong lòng.
Lòng dạ đàn bà như đáy biển sâu mà. ai mà hiểu nổi cơ chứ?


Chân của Tô Tử khỏi rồi thì cũng không cần phải quay về Bồ Tát Môn ẩn cư nữa. Nàng bắt đầu hành sử đúng với quyền lợi của một môn chủ. chuẩn bị dùng năng lực và thủ pháp của mình để chấn hưng trung y.


Mộc Hương sắp xếp cho họ một Tứ Hợp Viện ở đường Lam Thiên, Tô Tử ở trong ngôi nhà chính, còn những người khác thì ở trong những nhà xung quanh. Khiêm tốn và kín đáo.


Thứ duy nhất làm cho Tần Lạc không vừa ý, đó là ngày sau nếu hắn muốn đến đây qua đêm thì nhất định sẽ đánh thức những người ở mấy nhà xung quanh mất.


Biết tin Tô Tử về nên mọi người trong nhà đã sớm dọn dẹp sạch sẽ, tất cả những đồ dùng hàng ngày cần thiết đều đã có đầy đủ cả, vào cái là có thể ở luôn được.
Tần Lạc sau khi ngồi uống xong một tách trà thì mới chào từ biệt Tô Tử.


Khi quay về ngôi biệt thự Lâm gia. thì thấy Bối Bối đang chơi ở trong vườn. Mặt cô nhóc cứ núc ních thịt, tóc buộc hai bên cứ đung đưa lên xuống, qua lại theo động tác của bé, nhìn dễ thương vô cùng.
"Bối Bối." Tần Lạc cười gọi.
Bối Bối vừa nhìn thấy Tần Lạc một cái thì co chân chạy ngay vào trong nhà.


Tần Lạc sờ vào chân mình, thầm nghĩ, thế này là sao? Lẽ nào nó không nhận ra mình nữa?
Một lát sau, Bối Bối lại chạy từ trong nhà ra. kéo cửa rồi nhảy chồm lên người Tần Lạc. vui sướng gọi: "Cha, cha về rồi à?"


Tần Lạc hôn lên mặt bé, cười hỏi: "ừ. cha lại cứ nghĩ con đã không nhận ra cha rồi cơ. Vừa rồi sao vừa thấy cha đã chạy luôn vào trong nhà thế?"
"Con muốn báo tin này cho mẹ biết." Bối Bối sung sướng cười đáp lại. "Nếu mẹ mà biết cha về thì nhất định sẽ rất vui cho mà xem."


"Thế sao con lại không nói cho mẹ biết nữa vậy?"
"Con đột nhiên nhớ ra là mẹ còn chưa đi làm về." Bối Bối ngượng ngùng nói.
"Không sao. chúng ta đợi mẹ đi làm về là được mà." Tần Lạc nói.


Bối Bối gật đầu thật mạnh, sau đó hai mắt to tròn lướt đi lướt lại trên mặt Tần Lạc như đang dò xét cái gì vậy.
"Sao thế? Trên mặt cha có gì sao?" Tần Lạc tò mò hỏi.
"Không có." Bối Bối lắc đầu.
"Thế sao con cứ nhìn vào mặt cha để làm gì thế?"


"Cha, cha đúng là đã cứu chữa cho một Công Chúa à?"
"ừ, đúng rồi." Tần Lạc gật đầu nói. Không ngờ đến cả con nhóc tỳ này cũng biết chuyện này nữa.
"Thế cha CÓ lấy Công Chúa làm vợ không?"
"Cái gì cơ?" Tần Lạc trợn tròn mắt ngạc nhiên hỏi lại.


"Có rất nhiều người đều nói là cha muốn lấy Công Chúa_" Bối Bối lo lắng nhìn
Tần Lạc nói. "Con rất lo. con nghĩ mẹ chắc cũng lo như con đấy."


"Con bé con này, con đang nghĩ cái gì trong đầu thế hả? Ai nói là cha muốn lấy Công Chúa?" Tân Lạc gõ vào đầu bé một cái, dở khóc dờ cười nói. Hắn biết là Lâm Hoán Khê sẽ chẳng bao giờ lo về những chuyện vớ vẩn thế này.


"Lượng Lượng nói thế. Minh Minh cũng nói thế. đến báo chí cũng viết như thế mà. lại còn đăng cả ảnh cha và Công Chúa nữa_" Bối Bối ôm đầu lại nói. sợ Tần Lạc lại gõ lên đầu mình lần nữa.
"Không bao giờ có chuyện đó." Tần Lạc nói. "Cha không lấy Công Chúa đâu."


"Thế thì con yên tâm rồi." Bối Bổi thở phào nhẹ nhõm. "Cha phải biết là, cha đã có mẹ rồi. Vốn dĩ con cũng chuẩn bị lớn lên thì sẽ gà cho cha đấy. nhưng cô giáo con bảo là con gái không thể lấy cha mình, nên con đành nhường lại cho mẹ_Vì thế mà cha không được làm gì có lỗi với lòng tin của mẹ và con đối với cha đấy."


"_"Tần Lạc biết là mình đã nợ rất nhiều người phụ nữ, nhưng hắn chưa bao giờ từng nghĩ thì ra mình còn nợ cả cô nhóc tỳ này nữa.
Lâm Thanh Nguyên bước ra ngoài nghênh đón, ông nhìn thấy Tần Lạc thì vui mừng lắm. ông hết lời về những việc mà hắn đã làm ở Thụy Điển.


Lâm Hoán Khê về lúc gần ăn cơm, lúc đó hoàng hôn đã tắt, bầu trời như bị một tấm vải đen bao trùm lên vậy.


Tần Lạc nghe thấy tiếng xe hơi của Lâm Hoán Khê thì lập tức đi ra đứng dưới mái hiên đợi. Lâm Hoán Khê vừa thoạt nhìn đã thấy được khuôn mặt tươi cười rạng rỡ dưới ánh đèn ngoài mái hiên.
Vẻ mặt nàng không có gì thay đổi. sau đó nàng tiếp tục lái xe vào nhà xe.


Khi ngoặt vào đường rẽ. nơi mà Tần Lạc không còn nhìn thấy nàng nữa, thì khóe mắt nàng khẽ nở một nụ cười.
"Anh ấy về rồi."Lâm Hoán Khê nghĩ bụng. "Tốt quá rồi."
-—- _


Tần Lạc về nước một cách kín đáo, không thông báo cho chính phủ. vì vậy mà giới truyền thông cũng không hay biết, vốn nghĩ là như thế thì mình có thể ở được vài ngày bình yên mà không bị ai quấy rầy, lại có thể ở bên người thân nữa. Không ngờ mới sáng sớm ra đã nhận được điện thoại của Hầu Vệ Đông, nói là bộ trưởng Thái muốn gặp hắn.


"Phải đi ư?" Lâm Hoán Khê bò dậy. dùng chiếc chăn mỏng quấn quanh ngực hỏi. Mặc dù nàng đã là vợ chưa cưới của Tần Lạc, hơn nữa hai người cũng đã làm chuyện này với nhau từ lâu, nhưng trước mặt Tần Lạc, nàng vẫn không thể thật thoải mái được, lại càng không thể nào để lộ toàn thân của mình ra trước mặt hắn.


Cho dù là khi hai người làm chuyện đó với nhau, thì nàng luôn yêu cầu phải tắt đèn đi.
"Bộ trưởng Thái muốn gặp anh." Tần Lạc bất đắc dĩ nói. Hắn nhìn vào thân hình nửa kín nửa hở của Lâm Hoán Khê mà người lại rùng lên, ngọn lửa dục lại một lần nữa như muốn bùng cháy.


Tối qua hai người chinh chiến không ngừng nghỉ, làm cho Lâm Hoán Khê oải hết cả người nên hôm nay nàng không thể đi làm được, vì vậy mà cả hai người đã ôm lấy nhau mà ngủ cho đến khi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
"Em làm chút gì cho anh ăn nhé." Lâm Hoán Khê nói.


"Không cần đâu." Tần Lạc ngăn nàng lại nói. "Bộ trưởng Thái bảo anh đến nhà ông ấy ăn sáng luôn."
"Đến nhà bộ trưởng Thái á?" Lâm Hoán Khê nghi ngờ hỏi.
"Anh cũng thấy kỳ lạ lắm." Tần Lạc cười nói.


Tần Lạc đánh răng rửa mặt đâu vào đó rồi thì bên ngoài Hậu Vệ Đông đã lái theo xe đứng đợi ở cổng của biệt thự nhà Lâm gia rồi.


Thấy Tần Lạc đi ra. Hậu Vệ Đông liền chạy lên đón. cười nói: "Chúc mừng người anh em đã trở về thành công tốt đẹp. Hôm nay nếu có thời gian thì tôi sẽ mời anh một bữa để chào mừng anh đã về."


"Thế làm sao được? Cái đó để tôi đi." Tần Lạc nói. Hắn biết là Hậu Vệ Đông vẫn luôn muốn kéo gần mối quan hệ giữa hai người lại với nhau, bất luận anh ta có mục đích gì thì ngày thường anh ta đối xử với mình cũng rất tốt. Tần Lạc cũng chẳng có cách gì từ chối lòng thịnh tình này của anh ta cả.


Ngày trước hắn có quan hệ khá tốt với tiền nhiệm thư ký trước của bộ trưởng Thái là Minh Hạo, giờ đây Minh Hạo đã lên chức cục trưởng cục y tế rồi. anh ấy cũng giúp đỡ Tần Lạc rất nhiều.


"Không được, nhất định phải là tôi mời cơ." Hậu Vệ Đông kiên quyết nói. "Đây là buổi tiệc đón mừng anh quay về. Lần sau anh mời."
"Được." Tần Lạc gật đầu nói. "Chúng ta gọi cả cục trưởng Minh đi."


Hậu Vệ Đông nghe vậy thì càng vui hơn, nói: "Cục trưởng Minh là tiền bối của tôi, tôi vẫn luôn muốn tìm một cơ hội để gặp anh ấy."


Mặc dù Minh Hạo và Hầu Vệ Đông đều là thư ký của bộ trưởng Thái, nhưng Minh Hạo đã công đức viên mãn, trở thành một cục trưởng rồi. Còn Hâu Vệ Đông thì vẫn phải tu dài dài. Ngày sau liệu có tiền đồ hay không vẫn còn chưa biết được. Vì vậy mà nếu có thể xích gần quan hệ với Minh Hạo. thì tất nhiên đây là việc mà Hầu Vệ Đông muốn làm rồi.


"Thôi cứ định vào buổi trưa đi, gặp bộ trưởng Thái rồi thì tôi sẽ gọi điện cho anh ấy." Tần Lạc nói.
"Được, cứ định như thế đi. Tôi đi sắp xếp chỗ." Hầu Vệ Đông nói. Tiếp sau đó thì mặt anh ta nghiêm lại. nói: "Đi thôi, chúng ta đi gặp bộ trưởng Thái."


"Được." Tần Lạc gật đầu. "Anh có biết bộ trưởng Thái muốn tìm tôi có chuyện gì không? Lần đầu đến nhà cũng phải đem theo chút gì mới phải chứ."


"Đồ thì không cần đâu." Hầu Vệ Đông nói. "Khi tôi được chọn làm thư ký của ông ấy thì cũng đem đồ đến nhà ông ấy. nhưng sau bị bộ trường Thái mắng cho một trận, cuối cùng bắt tôi đem quà về."
"Tính của bộ trưởng Thái đúng là vậy đấy." Tần Lạc cười nói.


Hầu Vệ Đông nhìn Tần Lạc một cái, thở dài nói: "Người anh em này! Anh phải có sự chuẩn bị trước nhé. Sức khỏe của bộ trưởng Thái có phần bất ổn. có thể những công việc mà ông ấy phân quân phải có một số điều chỉnh."


"Bộ trưởng Thái bệnh rồi sao?" Tần Lạc lo lắng hỏi. Hắn căn bản là không chú ý đến những lời nhắc nhở của Hâu Vệ Đông.