Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 798: Bước nghi ngờ đầu tiên: Bệnh xương xốp!

Quả nhiên việc có nên để cho Tần Lạc tiếp tục chữa trị cho Garbo nữa hay không, trong hoàng thất Thụy Điển đã nổ ra một vụ tranh cãi quyết liệt.
Hoàng Tử Philip sau khi đưa Tần lạc về liền quay lại luôn nơi ở của Garbo.
Anh thực sự rất yêu cô em gái đáng thương này của mình, anh muốn gặp lại cô ấy một lần nữa.


Khi trước khi anh định đưa tay lên nắm lấy tay của nàng, anh đã bị Hoàng Hậu Madrin ngăn lại, do vậy mà anh vẫn còn cảm thấy tiếc nuối vô cùng.


Nếu như có thể. anh còn mong được nói chuyện với Garbo nữa_Cho dù cô ấy không biết nói. Trông vào đôi mắt của cô ấy nhìn vào ánh mắt của mình, Philip cảm thấy rất hạnh phúc.


"Nó là em gái của mình! Một người em gái có cùng huyết thống!" Philip hạnh phúc nghĩ, mình lại có thêm một người thân nữa rồi Hoàng Hậu Madrin đứng bên cạnh cửa sổ, ánh mắt của bà xa xăm nhìn vào đứa con gái đáng thương của mình đang nằm cuộn tròn lại, không muốn để ai động tới nàng. Ngay cả mẫu thân của nàng cũng không ngoại lệ.


Dĩ nhiên là nàng cũng không thể nào biết được người đàn bà này chính là người mẹ đáng kính của mình. Có lẽ nàng căn bản không biết hai chữ "người mẹ" có ý nghĩa gì nữa.


"Ngày mai không được để cậu ta tới đây nữa!" Hoàng Hậu Madrin giữ vẻ cao ngạo, độc đoán ra lệnh. Bà quá hiểu con trai của mình.
"Con không đồng ý!" Philip từ chối nói: "Nếu như có người có thể chữa được bệnh tình cho Garbo, thì người đó chắc chắn là Tần Lạc! Con rất tin tưởng vào anh ấy!"


Hoàng Hậu Madrin nghe vậy đột nhiên nổi giận đùng đùng, quay mặt lại nhìn vào thẳng vào mặt Philip nghiêm giọng nói: "Lẽ nào con không trông thấy hay sao? Khi nãy cậu ta suýt chút nữa đã giết chết Garbo rồi_Cậu ta đã dùng kim châm vào Garbo! Thật là khủng khϊế͙p͙, cách điều trị của cậu quá lạc hậu và không khoa học chút nào! Mẹ không thể đem Garbo ra làm vật thí nghiệm được!"


"Lẽ nào những thứ mà chúng ta chưa từng nhìn thấy, thì nó đều không phù hợp với nguyên lý khoa học hay sao? Trên thế gian này vẫn còn tồn tại rất nhiều những việc mà ngay cả khoa học cũng không giải thích nổi. cách chữa trị của bọn họ cũng vậy. nó thực sự tồn tại trên thế gian này!"


"Đó là cách chữa trị của bọn họ! Bọn họ đã sử dụng nó cả ngàn năm nay rồi_tại Trung Quốc, tại Hàn Quốc, tại Paris, con đã tận mắt chứng kiến những kỳ tích từ đôi tay thần kỳ của anh ấy! Đến cả một dân tộc kiêu căng, ngạo mạn như người Pháp mà còn bị anh ấy khuất phục, lẽ nào mẹ vẫn còn nghi ngờ tài năng của anh ấy sao? Tại sao mẹ lại từ bỏ cơ hội chữa trị cho Garbo như vậy?"


"Cậu ấy không thể nào chữa trị được! Mẹ biết điều đó!" Madrin lắc đầu nói.
Nói ra câu nói này. tâm trạng của bà đang rất tồi tệ.


Căn bệnh này đến cả những bác sỹ cung đình, cùng với các bác sĩ nổi tiếng nhất, tài giỏi nhất cũng chẳng có cách nào chữa trị được cả. Người Trung Quốc trẻ tuổi kia_Lẽ nào cậu ta lại chữa trị được hay sao?


"Tại sao khi đó mình lại muốn một người Trung Quốc tới chữa trị cho Garbo cơ chứ?" Madrin thầm hối hận: "Có lẽ, có lẽ mình quá muốn làm một cái gì đó cho con gái mình, như vậy mình mới bớt cảm thấy đau khổ và ân hận!"


"Anh ấy có thể chữa trị được! Con hiểu anh ấy, nếu như anh ấy cảm thấy khả năng mình không chữa trị nổi, anh ấy sẵn sàng chấp nhận sự thật!" Philip cố chấp nói: "Anh ấy không phải là thành viên của hoàng thất, nhưng_sự kiêu ngạo của anh ấy không hề thua kém bất kỳ thành viên hoàng thất nào trong chúng ta!"


"Có lẽ cậu ấy cũng giống với chúng ta, cũng chỉ muốn chữa trị thử thôi thì sao?" Hoàng Hậu Madrin phản bác lại: "Được rồi Philip! Mẹ biết cậu ấy là một người bạn rất tốt của con, mẹ đồng ý giúp cậu ấy phát triển trung y_Cho dù mẹ cho rằng kết quả nó không được tốt cho lắm. nhưng mẹ không cho phép cậu ấy tới đây chữa trị cho Garbo lần nào nữa!"


"Con đã hẹn với anh ấy rồi! Ngày mai ba giờ con sẽ đưa anh ấy tới đây!"
"Philip! Mẹ đã quyết định rồi!" Giọng của Hoàng Hậu Madrin đột nhiên cao hẳn lên. như muốn hét vào mặt của Philip vậy.


"Con cũng quyết định rồi!" Philip cũng không hề chịu thua nói: "Garbo là con gái của mẹ, nhưng cũng là em gái của con. Mẹ đã bỏ mặc nó bao nhiêu năm nay, bây giờ hãy đẽ con chăm sóc cho nó_Bất luận thế nào con cũng không bao giờ bỏ cuộc!"
"Philip, con dám chống lại mệnh lệnh của mẹ sao?"


"Con đang muốn làm như vậy đây!" Philip nói cứng: "Con không chỉ là một Hoàng Từ, mà còn là con trai của mẹ!"
***
Tần Lạc thường ngày rất ít lên mạng, nhưng Lâm Hoán Khê cũng đã giúp hắn lập một cái nick có tên Thánh Thủ Đường Dân trên QQ. nhưng cái nick này hắn đã lâu lắm rồi chưa đăng nhập.


Nhưng vì phải tìm dữ liệu bệnh tình của Garbo, sáng nay Tần Lạc thức dậy đã bật chiếc máy tính trong phòng lên để tìm dữ liệu rồi.
Nhưng sau khi nhìn lên màn hình, thì hắn ngán ngẩm vô cùng_tất cả chữ hiển thị trên máy đều là chữ Thụy Điển, hắn nhìn mà chẳng hiểu cái gì cả.


"Rốt cuộc đó là căn bệnh gì nhỉ?" Tần Lạc đau đầu suy nghĩ.
Hắn nghĩ mãi mà không nghĩ ra được cái gì cả.
"Sao anh lại bật máy lên vậy?" Tô Tử mở mắt. ngồi đậy hỏi.
"Anh muốn tìm một ít dữ liệu!" Tần Lạc cuời nói: "Em dậy rồi hả? Sao không ngủ thêm một lúc nữa đi?"


"Em dậy rồi!" Tô Tử nhoẻn miệng cười: "Anh tìm thấy dữ liệu nào chưa?"
"vẫn chưa, toàn là chữ Thụy Điển"
"Hay là báo Tiểu Na tới đây dịch giúp anh?"
"Không cần đâu!" Tần Lạc từ chối: "Có khi lên mạng cũng chẳng tìm được, nhưng anh vẫn muốn tìm thử xem sao!"


"Có phải anh gặp vấn đề rắc rối gì không?" Tô Tử túm lấy mảnh vỏ chăn mỏng che lấy cơ thể lõa lồ của mình hỏi.
"Em cũng nhận ra được điều này hả?" Tần Lạc cười nói.
Tô Tử mỉm cười đáp: "Hôm qua thấy anh về trông có rất nhiều tâm sự! Đêm hôm qua_Anh ngủ cũng không ngon nữa!"


Nói tới đây mặt Tô Tử đỏ lựng lên.
Từ khi tới Thụy Điển Tần Lạc và Tô Tử đều nằm ngủ với nhau. Tần Lạc lấy cớ chữa trị cho nàng mà đêm nào cũng bò lên người của nàng mà chinh chiến một hai lần liền.


Hòa khí trong cơ thể của Tần Lạc được hấp thụ khí âm của Tô Tử. làm cho thân thể của trở nên cân bằng và thoải mái vô cùng. Sau mỗi lần quan hệ xong, hắn đều ngủ rất ngon.


Nhưng đêm hôm qua Tần Lạc do mãi suy nghĩ nhiều quá, nên hắn không có tâm trí làm chuyện đó. Cả đêm Tần Lạc cứ xoay người mãi mà không tài nào ngủ được.


Nhìn thấy ánh mắt thẹn thùng của Tô Tử, thần trí Tần Lạc bồng nhiên cảm thấy khó xử. Bản thân hắn chỉ vì mải mê suy nghĩ mà đã lơ là chuyện này. hắn bỗng chốc cảm thấy mình thật ngu ngốc, có phúc mà không biết hưởng thụ.


Tần Lạc nghĩ vậy liền tiến tới ôm Tô Tử vào lòng nói: "Em đã gặp căn bệnh như thế này bao giờ chưa? Da người bệnh rất trắng, đến cả móng tay và đầu tóc đều trắng như cước vậy_Lông mày cũng thế. Thân thể của người bệnh vô cùng yếu, dường như không có một chút khí lực nào. Làn da người bệnh trong suốt, giống như một tờ giấy bóng bao bọc lấy cơ thể vậy!"


Tần Lạc lúc này đã đem hết vấn đề nan giải ra nói cho Tô Tử nghe.
Nói cho cùng thì Bồ Tát Môn đã đứng vững cả ngàn năm nay, công lực vô cùng thâm hậu. Tô Tử lại là người làu thông sách y học kim cổ, có khi nàng đã gặp qua được căn bệnh này thì sao.


"Người bệnh là phụ nữ phải không?" Tô Tử nhẹ nhàng hỏi.
Tần Lạc nghe vậy sững người sửng sốt. hắn gật đầu nói: "Đó là một cô bé!"
"Thật đáng thương!" Tô Tử cảm thán nói.


"Đúng vậy! Trên thế gian này có quá nhiều căn bệnh quái ác! Người nào mắc phải nó cả cuộc đời của họ đều phải bước sang một ngã rẽ khác_Cô ấy mới mười mấy tuổi, không biết nói, khi trông thấy người lạ thì sợ hãi đến run rẩy! Cho dù cô ấy có tức giận_Cũng biết kêu ú a ú ớ vài câu mà thôi!"


"Ôi!" Tô Tử thở dài nói: "Chúng ta cũng vậy! Nếu như không phải em gặp được anh, thì có lẽ em đã không sống tới tận ngày hôm nay rồi! Tần Lạc, anh biết không? Gặp được anh là một điều may mắn nhất của đời em!"


Tần Lạc nắm chặt bàn tay của Tô Từ, nhìn vào gương mặt xinh đẹp của nàng nói: "Anh gặp may mới đúng chứ! Anh ngày trước nghe người ta nói rằng trên thế gian này có một người như em_Nhưng anh không tin điều đó. Anh cảm thấy sự đời thật là kỳ diệu, khi anh vừa mới gặp em, anh đã biết em chính là người mà anh đang cần tìm. Cái cảm giác đó thật là tuyệt diệu!"


"Đây có phải là duyên tiền định không?" Tô Tử nhớ tới lần đẩu tiên gặp mặt Tần Lạc, nàng và hắn đều nắm lấy tay nhau, như một đôi tình nhân lâu ngày không gặp_Khi đó, tất cả mọi người xung quanh đó đều cảm thấy vô cùng bất ngờ.


"Chắc chắn rồi!" Tần Lạc mỉm cười nói: "Sau khi gặp em. anh cảm thấy bao nỗi đau khổ khi phải dùng thuốc từ nhỏ tới lớn đã được bù đắp một cách xứng đáng!"
"Chả trách mà trong sách người ta nói. những người đàn ông đều có thiên bẩm về nịnh đầm!"Tô Tử lườm nguýt.


"Những lời anh nói là sự thật!"
Hai người sau đó nắm lấy tay nhìn nhau say đắm, rồi cùng ôn lại chuyện cũ. Sau một lúc hồi tưởng lại chuyện xưa, hai người bây giờ mới thực sự đi vào vấn đề chính.
"Em thấy hiện tượng này giống như với bệnh xương xốp" Tô Tử nói.


"Bệnh xương xốp?" Tần Lạc nghi ngờ hỏi, nhưng trong bụng hắn lại rất vui mừng. Nếu như Tô Tử biết tới căn bệnh này, thì có nghĩa là Garbo đã có hy vọng.
Nghĩ tới cô gái nhỏ bé tội nghiệp kia, nhất là lúc tức giận chỉ biết gào thét như con vật, trái tim của Tần Lạc như quặn thắt lại thương xót.


"Nó có một cái tên là "Bệnh thủy tinh", chỉ cần chạm nhẹ vào một cái là sẽ bị gãy xương. Trông thì vô cùng bình thường, nhưng những người mắc căn bệnh này không được phép cử động nhiều, vì chỉ cần cử động mạnh một chút thôi là họ sẽ bị gãy xương! Chính vì vậy mà những người bệnh kiểu này tốt nhất là không nên động vào họ, cũng không nên để họ khuân vác thứ gì. Họ chỉ có thể nằm yên ở đó và... chờ chết!"


Tần Lạc nghe vậy lắc lắc đầu nói: "Xương của cô bé đó đúng là rất yếu, nhưng làn da của cô ấy rổt cuộc là bị làm sao vậy? Sao nó lại trong suốt như thế được?"
Tô Tử cũng không hiểu gì về căn bệnh này cho lắm. vì nàng cũng chưa từng gặp loại bệnh này bao giờ cà.


Nàng ngẫm nghĩ một hồi rồi nói: "Có phải là do xương hay những bộ phận khác bị bệnh rồi ảnh hưởng tới da không?"
"Anh cũng đã nghĩ ra vấn đề này rồi, nhưng khi anh dùng kim châm tìm căn nguyên của bệnh, thì cô ấy đột nhiên ngất lịm!" Tần Lạc bất lực nói.


"Có lẽ là do cô ấy sợ hãi quá độ!" Tô Tử nói: "Anh phải lấy được sự tin tưởng của cô ấy trước đã, nếu như cô ấy đã tiếp nhận anh rồi, thì công việc chữa trị sẽ đỡ hơn rất nhiều."
"Làm thế nào để cô ấy tiếp nhận anh?" Tần Lạc hỏi.


Tô Tử nghe vậy liền liếc Tần Lạc bẳng nửa con mắt nói: "Đây không phải là chuyên môn của anh sao?"