Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 787: Ghê cổ đến buồn nôn!

Cái nọ đè lên cái kia. từng giá sách trong thư viện cứ đổ xô về phía trước, giống như bộ bài domino bị người ta xô đẩy vậy_
"Bị người ta đẩy cho đổ sao?" Tần Lạc bất chợt cả kinh trong lòng.


Nếu không có ai cố tình đẩy cho đổ thì những giá sách đã được dựng ở đây cả trăm năm nay rồi làm sao có thể đột nhiên bị đổ rạp xuống đất được?
Nhưng nếu có người cố ý đẩy đổ nó thì rốt cuộc mục đích của bọn họ là gì?


Rất rõ ràng, mục đích của họ chính là mình.


Nói như thế thi người đẩy đổ giá sách kia cũng không hề muốn đè chết mình, vì cho đống sách này có đè lên người mình đi chẳng nữa thì cũng không thể làm cho mình bị tử vong được. Hắn ta muốn nhân cơ hội mọi người đang náo loạn và thu hút sự chú ý cùa vệ sĩ, thậm chí là ép cho mình ra ngoài.


Chiêu giết người thực sự không phải là những giá sách đang đổ hướng về phía này, mà là sự tần công sắp xảy ra.
Ý nghĩ này vụt hiện ra trong đầu Tần Lạc. thì hắn đang cầm tay hai người là Helle và Lý Lệ chạy bán sống bán chết bỗng nhiên dừng lại.
"Á." Hai cô gái cùng kêu lên thất thanh.


Tần Lạc dùng lực kéo với độ phản xạ tự nhiên, đã làm đau cánh tay của bọn họ.
Tần Lạc không có thời gian mà để ý đến mấy thứ này. hắn nhìn chỗ sách phía đằng xa đang chuẩn bị đổ về phía mình thì đột nhiên hắn dùng chân đạp vào giá sách mà hắn đang đứng gần đó.


Ầm!
Dưới lực tác động của Tần Lạc, thì giá sách đó đã đổ ngược chiều lại với những giá sách kia.


Một dãy giá sách đổ về hướng tây. còn giá sách mà Tần Lạc đạp đổ thì lại đổ về hướng đôóng. Một bên là một con rồng to lớn và hung mãnh, còn một bên là một con rồng nhỏ vừa mới hình thành.
Rầm!


Một ngắn một dài. hai con rồng này đụng nhau ở ngay giữa, phát ra một âm thanh to đến rung trời. Gía sách bằng gỗ cuối cùng cũng không thể chịu được khi đụng nhau với một sức lớn như thế thì liền phát ra những tiếng răng rắc như muốn vỡ nát ra đến nơi. giống như những người khổng lồ bị mục nát vậy, cái thì thiếu cánh tay, cái thì thiếu đôi chân, toàn bộ chia năm xẻ bảy ra rồi đỗ rạp xuống mặt đất.


Những cuốn sách được cất giữ cẩn thận của học viện Stockholm bay tứ tung ra xung quanh- từng trang giấy bay khắp bầu trời trông giống như những bông tuyết đang nhảy múa nô đùa vậy.


Vì Tần Lạc ra tay muộn nên con rồng nhỏ phía này không đỡ nổi chấn động to lớn từ phía con rồng to bên kia. vì vậy mà mấy giá sách vừa đổ về phía kia đều bị bóp nghẹt dưới làn sóng lớn. liền bắn ra phía trước.


Tần Lạc sợ Helle và Lý Lệ bị thương, nên đã giơ tay ôm lấy hai người vào lòng, sau đó tựa chặt lưng vào giá sách, rồi bị bắn ra phía trước cùng với lực va đập mạnh kia.


Hắn cố tình tựa lưng vào giá sách như thế. vì chỉ có làm vậy mới có thể hóa bỏ một bộ phận lớn lực tấn công vào. Nếu hắn cứ ôm hai người đẹp này vào trước rồi nằm rạp xuống đất. sau đó để mặc cho đống sách phía sau lưng chèn ép lên người thì như thế chắc sẽ làm cho hắn bị nội thương mắt_


Cho dù làm như thế nhưng Tần Lạc vẫn cảm thấy lưng mình nặng trịch, yết hầu ngòn ngọt.
Phù!


Một ngụm máu tươi bắn tung tóe lên mặt hai người đẹp nhỏ bé đang khó hiểu không biết chuyện gì đang xảy ra. Tần Lạc còn nhìn thấỵ có không ít vệt máu bắn lên môi của Helle, không biết thế có được coi là hôn gián tiếp không nhỉ?


"Xin lỗi_" Tần Lạc vào trong thời khắc then chổt thế này vẫn cảm thấy hành vi của mình thật không lịch sự chút nào. "Không phải tôi cố ý đâu."
Hai người đẹp nhìn Tần Lạc với bộ mặt hoảng sợ. căn bản là không biết hắn. đang nói cái gì.


Ở một góc của thư viện, một người đàn ông râu xồm cầm một khẩu súng phát hiện trên đường đi không có bóng hình Tần Lạc, thì ánh mắt có phần khác lạ, sau đó giơ hai ngón tay ra để ra hiệu.


Ngay lập tức liền có một nam một nữ nhảy ra từ đằng sau của hai giá sách, một bên trái một bên phải xông tới nơi mà Tần Lạc bị ngã xuống.
. .. „


Hai thân hình này một đen một trắng, một người cầm xiên còn một người thì cầm kiếm dài. bay thắng đến chỗ Tần Lạc như hai con quỷ vậy. Khó mà dùng ánh mắt thông thường mà có thể phân biệt được bóng hình của hai người này, hơn thế nữa tốc độ của bọn chúng cũng nhanh đến kinh người.


Đại Đầu và Jesus vẫn luôn ở bên cạnh Tần Lạc. hai người đều không ngờ là hung thủ đã sớm mai phục ở trong thư viện rồi, hơn nữa còn chọn phương thức tấn công từ xa nữa.


Cho dù biết Tần Lạc bị người ta chôn vùi trong đống giá sách, thì bọn họ vẫn đứng nguyên ở vị trí của mình, không ai dám manh động cả.


Hai người một người là thành viên của quân đội Long Tức Trung Quốc, còn một người thì là sát thủ tiếng tăm lừng lẫy khắp châu Âu. Bọn họ biết là chiêu giết người thực sự vẫn còn ở đằng sau cơ.
Cho đến khi hai bóng hình một đen một trắng xuất hiện thì Jesus và Đại Đầu mới động đậy.


Jesus cầm súng trong tay, xông thắng đến Kiếm Khách đang nắm trong tay cây kiếm dài như một con sư tử xổng chuồng vậy, còn Đại Đầu thì chào đón người phụ nữ châu Phi bẳng ánh mắt lạnh lùng đến lạnh tóc gáy.
"Những tên này đều phải chết hết."


Thấy đồng bọn của mình đều đã có đối thủ, thì râu xồm cười ha hả nói.
Hắn ta thoắt một cái đã nhảy lên chiếc giá sách bị đổ chổng ngược dưới đất. sau đó xông thẳng về hướng Tần Lạc như một con báo điên cuồng vừa xuống núi vậy.


Không sai, đây chính là một trận chiến khá là khốc liệt.
Bọn chúng đã sớm tính trước là bên cạnh Tần Lạc có một lực lượng bảo hộ đặc biệt đó là hai cao thủ đẳng cấp Jesus và Đại Đầu.


Vì vậy mà bọn chúng đã chuẩn bị sẵn Kiếm Khách để đối phó với Jesus, dùng người phụ nữ mặc đồ đen để đối phó với Đại Đầu. còn thừa ra mình thì_chính là chủ lực để giết chết Tần Lạc.


Nghĩ đến việc nhìn thấy Tần Lạc qua ống nhòm mà trong lòng hắn ta có một cảm giác gì đó thật khác thường.
Một người đàn ông nhỏ nhắn nho nhã tuấn tú, nếu mà đổi sang một hoàn cảnh khác thì chưa biết chừng trước khi giểt hắn mình còn có thể chơi cho bỏ một phen.


Đáng tiếc là hắn ta chẳng có cách nào mang thi thể đi được_
Nếu ý nghĩ này mà để Tần Lạc biểt được thi chỉ muốn đổ cả bình thuốc nổ vào trong đầu hắn ta mà thôi.


Hắn ta tên là Taro, một cỗ máy xay thịt nổi tiếng ở châu Âu. Ngày trước hắn ta chỉ thích làm lính đánh thuê ở châu Phi và Ả Rập. vì giết người ở đó rất đơn giản và dễ dàng.


Hắn ta không thích làm sát thủ. Hắn không thích cái cảm giác trói chán trói tay của Sát thủ chỉ có thể giết chết mục tiêu, còn khi hắn làm lính đánh thuê thì_chỉ cần là người, là hắn đều có thể giết chết. Bất kể đó là bộ đội của quân thù hay là người dân thường.


thậm chí là đồng đội của chính bản thân mình nữa_chỉ cần tâm tình của hắn không được tốt thì tất cả hắn ta đều giết chết để tìm niềm vui.


Lần này hắn bị thương nên về dưỡng bệnh, mấy người Kiếm Khách đã tìm đến tận nhà. nói là có một vụ làm ăn muốn hợp tác với hắn ta.
Ngày trước Kiếm Khách đều đơn thương độc mã hoàn thành nhiệm vụ. chưa từng hợp tác cùng người khác bao giờ.


Nhưng lần này bên cạnh không những có thêm một người da đen. mà lại còn cần thêm cả một đồng bọn nữa.
Không chỉ là do món tiền kếch xù kia, mà chỉ cần nghĩ đến cái độ kích thích khi giết người đã khiến cho huyết mạch của hắn ta trương phềnh hết cả lên.
Gần rồi.
Càng lúc càng gần.


Hắn ta đã nhảy đến chỗ hai con rồng húc vào nhau, hắn cũng đã phát hiện ra cái giá sách đè lên người của mục tiêu.
"Mày chết đi." Hắn ta gầm lên.


Sau đó thân hình cao lớn của hắn ta chồm lên. khi toàn thân còn ở trên không trung thì đột nhiên hắn lại làm một động tác xoay người một trăm tám mươi độ.
Hắn ta quay mặt ra đằng sau. lưng hướng về phía trước, sau đó thì nghiêng người chèn mạnh lên giá sách đó.


Đây là chiêu mà hắn ta thích nhắt, hắn tự đặt tên nó là "xe lu".
Bất luận là ai, chỉ cần bị thân hinh nặng đến một trăm chín mươi cân của hắn đè lên thì đều thịt nát xương tan, lòi ruột lòi gan. trở thành một chiếc bánh thịt tươi mới.


Hắn ta thích cái kiểu giểt người như thế này. Bạo lực, máu me, chẳng phải suy nghĩ gì. như thể bản thân mình chính là thần nắm trong tay cả một thế giới vậy.
Chẳng có gì là mình không làm được.


Tâm trạng của hắn ta vô cùng tốt, vì chỉ cần một chiêu này của hắn thôi là hắn đã có thể hoàn thành nhiệm vụ rồi.
vụt! ..
Hắn cảm thấy sau lưng mình có gi đó nhói đau. giống như là bị muối đốt vậy.
Nhưng mình mặc đồ dày thế thì muỗi sao có thể đốt vào tận da thịt mình được?


Cái cảm giác nghi hoặc này chợt lóe lên nhưng rồi lại vụt tắt ngay trong giây lát.
Hắn trước kia đã từng đồng thời bị mười một viên đạn bắn vào người, bắp đùi bị nổ tung mất một tảng thịt, xương sườn cũng đã từng bị gãy đến ba cái_


Đối với một lính đánh thuê chuyên đi giết người này mà nói thì hắn ta căn bản là không thèm để ý đến những vết thương tầm thường như thế này.
Khi lưng của hắn ta sắp đè lên giá sách thì có một âm thanh gầm lên được phát ra từ dưới giá sách.


Thê lương, uất hận. và còn tràn đầy sát khí nữa.
Rầm!
Gía sách đó đột nhiên được người ta nâng lên. hướng thắng về phía người hắn ta.
Ầm!


Lưng của Taro tiếp xúc thân mật với giá sách, nhưng kẻ bại là giá sách, nó bị vỡ nát vụn ra. còn thân thể của Taro thì lại như một tảng đá to lớn vậy, vẫn đè thẳng lên người Tần Lạc theo hướng vốn có của nó.
Tần Lạc thực sự cảm thấy kinh hãi.


Thịt của người này liệu có còn phải là thịt hay không đây? Sao hắn ta lại không cảm thấy đau cơ chứ?
Còn nữa. vừa rồi cây ngân châm mình ném ra chẳng nhẽ lại không có hiệu quả gì sao? Hay căn bản là không chạm được vào người hắn ta?


Không thể như thế được chứ. Mình đã chuẩn bị mất bao nhiêu thời gian như thế cơ mà.
Ầm!
Toàn thân Taro đổ rầm một cái, làm cho tàn dư của giá sách ở phía dưới vỡ vụn hết cả ra.


Khi Tần Lạc cố dựng giá sách lên thì Helle và Lý Lệ đã chạy sang một bên. hai người nhìn thấy cảnh này thì đều bịt kín miệng lại để khói phát ra những âm thanh chói tai.
Một trận chiến dã man như vậy quả thực là rất thách thức dây thần kinh của hai nàng.


Nhân lúc hắn ta bị bệnh thì phải lấy luôn mạng hắn ta.
Lưng Tần Lạc vẫn cảm thấy đau đớn vô cùng, nhưng bây giờ không phải là lúc quan tâm đến cái này.
Hắn nắm chặt tay lại. đấm thắng vào mắt của Taro vẫn còn đang nẳm trên mặt đất.


Chỉ có nơi đó là nơi yếu ớt nhất của cơ thể con người, và cũng làm cho con bò rừng này cảm thấy độ sát thương là lớn nhất.
Bịch!
Taro đột nhiên ra tay nắm chặt lấy cổ tay của Tần Lạc.


Bất luận cho Tần Lạc có dùng lực như thế nào thì cũng không có cách nào ép được tay xuống hay rát tay mình ra.


Tần Lạc cũng sớm nhận ra rằng, nếu mà đọ sức không thôi thì mình không phải là đối thủ của hắn ta. Nên hắn vẫn nghĩ là sẽ thắng ở phần tốc độ. nhưng thật không ngờ đến cả tốc độ mà hắn ta cũng nhanh nhẹn đến vậy.


Nắm đấm bên trái lại một lần nữa được phóng ra, nhưng cũng giống như lần trước, hắn vẫn bị Taro nắm chặt lấy.
Taro nằm trên mặt đất. còn Tần Lạc thì đè lên người hắn ta. hai người tay cầm tay nhau, nhìn vào mắt nhau đầy ẩn ý. Nhìn từ xa thì tư thế của hai người quả là hết sức mập mờ.


Nhưng điều làm cho Tần Lạc cảm thấy ghê cổ buồn nôn hơn, đó là tên râu xồm này còn nhìn hắn xong rồi ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ lưỡi vài cái_


Vừa rồi bị giá sách đập vào lưng một cái. rồi đè lên khiến cho bụng hắn cứ quằn quại hết cả lên. Bày giờ lại còn nhìn thấy tên râu xồm này nhìn hắn với ánh mắt đầy lả lướt rồi ɭϊếʍƈ lưỡi lấy ɭϊếʍƈ lưỡi để thì hắn không thể chịu đựng được nữa, chỉ cảm thấy cổ họng rờn rợn, ghê ghê_


Ọe!
Hắn. giống như một bà bầu vậy, nôn hết cả đống thức ăn trong đó có thịt bò và súp lơ xanh vừa ăn buổi trưa nay lên đầy mặt râu xồm.
Nhân lúc râu xồm lấy tay lau mặt thì tay trái Tần Lạc cuối cùng cũng được giải thoát, sau đó hắn cho thắng một quyền vào bụng dưới của người râu xồm.


Đó là huyệt Chương Môn, một trong những tử huyệt của cơ thể con người.