Masha sau khi nhận được tấm séc của Masis thì liền hiểu ra vấn đề, ông ta đã bị Hyde mua chuộc rồi.
Sau khi dời khỏi phòng làm việc thì nàng lập tức tiến đến khách sạn Hoàng Gia, nàng phải thông báo cho Tần Lạc biết tình hình mới xảy ra.
Nghe được lời tường thuật lại của Masha thì Tần Lạc không những không tức giận mà trong lòng hắn còn vui sướng cười thầm nữa.
Hắn không sợ người ta gây sự mà chỉ sợ nguời ta không tìm được ra gì mà gây sự thôi.
Như thế này thì tốt rồi, hắn có thể đứng ra nói với công chúng nỗi oan của mình với thân phận là một người bị vu oan rồi.
"Anh định xử lý việc này ra sao?" Masha lo lắng hỏi. "Hvde rất có thế lực ở Thụy Điển. Anh ta quen biết hết thảy mọi tầng lớp. Anh ta có thể mua chuộc được Masis. thì cũng có thể mua chuộc được những người khác nữa."
"Cô có cách gì không?" Tần Lạc không lập tức trả lời câu hỏi của Masha, mà hắn lại hỏi ngược lại nàng một câu. Masha là dân bản xứ ở đây, lại là một phóng viên nữa, nàng hẳn sẽ có nhiều cách giải quyết hơn.
"Cho dù bọn họ có thể xóa tin trên trang web < Cuộc sống Thụy Điển>. nhưng bài viết này đã được truyền tải rộng rãi rồi, vì vậy mà họ không thể tiếp tục xóa bài ở những nơi khác. Tôi còn bản thảo của bài này rồi cơ, tôi sẽ tiếp tục đăng tải lên những trang web khác. Hơn nữa tôi còn có rất nhiều bạn là phóng viên nữa, tôi sẽ đưa cho họ bản viết này. bảo bọn họ đăng giúp lên một số trang web chính và một số báo, để làm tăng sức ảnh hưởng của sự việc lên. Tôi không tin là anh ta có thể mua chuộc hết toàn bộ giới truyền thông."
"Phiền cô quá." Tần Lạc áy náy nói. "Công việc của cô_"
"Tôi là một phóng viên, mà công việc của một phóng viên đó là cho mọi người được biết chân tướng sự việc, chứ không phải vì một lợi ích nào đó mà bóp méo sự thực." Masha nói với vẻ mặt cổ chấp.
Tần Lạc biết là lần này mình lại nợ Masha thêm một ân tình nữa rồi, hắn thầm nghĩ, bất luận thế nào thì hắn cũng phải bảo vệ an toàn cho Masha. Nếu có thể thì trước khi dời Thụy Điển mình sẽ giới thiệu nàng cho Philip. Hy vọng Hoàng Tử nể mặt mình mà sẽ giúp đỡ chăm sóc cho nàng.
"Chuyện này lại phải phiền cô rồi." Tần Lạc nói. "Nếu có gì cần giúp đỡ cô cứ nói. Tôi sẽ tìm một số người thông thạo tiếng Thụy Điển để hỗ trợ thêm cho cô."
"Được. Tôi sẽ bắt đầu làm việc ngay từ giờ đây." Masha nói.
Tần Lạc dẫn theo Trương Quang ra ngoài rồi nói: "Đã đến lúc phải phản kích lại rồi. Anh hãy liên lạc với bên phụ trách của Thụy Điển, cứ nói là đoàn đại biểu trung y Trung Quốc muốn mở mộc cuộc họp báo có liên quan đến sự kiện người phụ nữ bị sảy thai."
"Tôi đi làm ngay đây." Trương Quang nhanh chóng bước ra bên ngoài.
Tần Lạc rất hài lòng với thái độ phối hợp ăn ý của Trương Quang, sau đó hắn lại đi đến phòng của Jesus rồi nói với anh ta: "Hôm nay anh vẫn chưa liên lạc với bạn gái của anh à?"
"Cô ấy gọi điện cho tôi rồi." Jesus dừng con chuột đang được mình thao tác nhanh chóng ở trong tay lại nói.
"Thế thì đến với cô ấy đi." Tần Lạc cười nói. "Nếu có gặp người nhà của ông chủ họ thì nhớ gửi lời hỏi thăm của tôi tới họ đấy."
Jesus sực tỉnh, anh ta biết là Tần Lạc đang giao phó nhiệm vụ cho mình, liền tắt trò chơi đang chơi đi rồi nói: "Không vấn đề gì. Tôi nhất định sẽ làm được."
Vốn là có rất nhiều phóng viên đứng trực ở bên ngoài khách sạn Hoàng Gia. vì Hoàng Tử Philip đã hạ lệnh bảo vệ an toàn cho đoàn đại biểu trung y Trung Quốc, nên đã có một lực lượng lớn cảnh sát đến đây để giữ gìn an ninh, trật tự. vì thế mà đám phóng viên đó dù có huy động hết cả vốn liếng của mình thì cũng khó mà có thể vào được bên trong để thu thập tin tức được.
Nghe nói đoàn đại biểu trung y Trung Quốc muốn tổ chức một buổi họp báo để bàn về vụ việc người phụ nữ sảy thai ở ngay tại phòng họp trong khách sạn Hoàng Gia, thì sau khi được cảnh sát kiểm tra gắt gao chứng minh nhân dân xong, thì đội phóng viên của các đài báo liền có thể quang minh chính đại bước vào trong này rồi.
Hội nghị được tổ chức vào lúc mười hai giờ trưa, cũng không gửi giấy mời đến cho phóng viên vì vậy mà đến được người nào thì hay người nấy. chỉ cần người đó làm nghề trong giới truyền thông thì đều có thể vào trong.
Tần Lạc đợi ở trong phòng một lúc thì Trương Quang từ ngoài bước vào nói với hắn: "Trưởng đoàn, phòng hội nghị đã được chuẩn bị đâu vào đó rồi. Giới truyền thông cũng đến khá là đông đủ."
"Thế thì chúng ta qua đó thôi." Tần Lạc nói. Nghĩ một lát rồi lại nói tiếp: "Gọi Tôn Tuấn Long cùng đến đi."
Tôn Tuấn Long là người trực tiếp dính líu vào vụ việc lần này. Tần Lạc cố tình dẫn anh ta theo bên người để nói lên được là mình chẳng có gì phải hổ thẹn với lương tâm cả.
Mặc dù thời gian gấp rút, cũng không thông báo riêng cho ai. nhưng phòng hội nghị vẫn hội tụ không ít phóng viên.
Đa phần là phóng viên bản xứ của Thụv Điển, còn có thêm cà những phóng viên đến từ Anh, Mỹ và những quốc gia khác nữa. Trong đó còn có không ít những khuôn mặt Á châu, cũng không biết là bọn họ thuộc vào đài báo nào nữa.
Tần Lạc sải bước vào trong phòng hội nghị rồi ngồi vào chiếc ghế chủ tịch. Trương Quang và Tôn Tuấn Long mỗi người ngồi sang một bên của Tần Lạc, Đại Đầu thì đứng canh ở cửa. đứng ở vị trí thích hợp cho việc nổ súng nhất.
"Tôi là trưởng đoàn đoàn đại biểu trung y Trung Quốc. Tên tôi là Tần Lạc. Tần trong chữ Tần Hoàng Hán Vũ. Lạc trong chữ lạc thủy." Tần Lạc lướt mắt nhìn một lượt rồi tự giới thiệu bản thân. "Tôi biết mục đích của mọi người khi đến đây là gì. Nhưng mọi người lại không hiểu mục đích của chúng tôi đến đây là vì sao."
"Chúng tôi nhận được lời mời của Hoàng Tử Philip của quý quốc nên đã đến đây với lòng hữu nghị cùng với sứ mệnh truyền bá văn hóa Trung Hoa đến cho mọi người. Chúng tôi là bác sỹ, mà bác sỹ có thiên chức là phải cứu chữa cho mọi người_vốn dĩ các thành viên trong đoàn đại biểu chúng tôi đến viện bảo tàng để tham quan, nhưng khi biết có bệnh nhân đang gặp phải nguy hiểm thì họ đã xông lên trước trong thời gian ngắn nhất."
Tần Lạc nhìn một lượt những người phóng viên ngồi trước mặt hắn một cái rồi lại nói tiếp: "Chúng tôi biết là sẽ có phiền phức, nhưng chúng tôi không trốn tránh sứ mệnh của mình. Chúng tôi vốn là có thể từ chối, cũng có thể để người phụ nữ đó đợi cho đến khi nào bác sĩ của mấy người đến_Nhưng chúng tôi không hề làm như thế."
"Chúng tôi đã bỏ ra tình hữu nghị, vẫn cứ nghĩ rẳng sẽ thu lại được tình hữu nghị như thế. Nhưng sự việc diễn ra đã khiến cho chúng tôi thực sự kinh hãi. cũng vô cùng tức giận. Dưới bàn tay của một ai đó. thì bác sỹ của chúng tôi đã trở thành hung thủ làm cho một phụ nữ bị sảy thai."
Tần Lạc đập tay xuống bàn đánh bốp một tiếng, quát lớn: " Điều đó không công bằng đối với chúng tôi, cũng không công bằng đối với bác sỹ của chúng tôi."
Người nào mở cuộc họp báo mà chẳng hào hoa phong nhã, ăn nói lịch thiệp, thái độ khẩn thiết cơ chứ?
Không ngờ tên Tần Lạc của Trung Quốc này lại có một thái độ kịch liệt mạnh mẽ đến vậy. lại càng không thể ngờ được hắn lại có thể đập bàn đập ghế như thế.
BỊ khí thế của hắn làm cho không ít người bất giác nghiêng người ra phia sau. Giống như là một đám cỏ ở trong nước khi gặp phải nước lũ thì nghiêng hết sang một bên vậy.
"Một người phụ nữ đã có thai được bảy tháng, thì cơ thể của cô ấy vô cùng yếu ớt. Nên khi bị một em bé đâm vào thì đã bị sảv thai rồi, hơn nữa lần sảy thai này còn khiến cho cô bị rong huyết. Bác sĩ của chúng tôi đã xử lý kịp thời, cố gắng cầm máu cho cô ấy_về điểm này thì viện trưởng Kend của bệnh viện Hoàng Gia có thể chứng minh cho điều đó."
"Đúng vậy. Tôi có thể chứng minh cho điều đó." ở cửa phòng hội nghị có một người đàn ông đứng tuổi mặc một bộ vest đen đang từ từ bước vào. ông ta chính là viện trưởng Kend của bệnh viện Hoàng Gia. người mà Tần Lạc mới gặp qua có một lần.
Việc ông ta đến đây làm cho Tần Lạc hết sức ngạc nhiên, nhưng hắn vẫn lễ phép đứng dậy nghênh đón.
Kend bước tới bắt tay Tần Lạc và nở một nụ cười hiền hậu, sau đó quay người nói với đám phóng viên ở sau lung mình: "Tôi có thể lấy danh dự của mình ra đẻ đảm bảo rằng, những lời anh ấy nói đều là sự thực. Kết quả kiểm nghiệm của các bác sỹ của chúng tôi cho thấy, người phụ nữ mang thai này đúng là do bị ngã mạnh xuống đất nên mới sảy thai, không liên quan gì đến bác sĩ trong đoàn đại biểu trung y cả."
"Cảm ơn viện trưởng Kend," Tần Lạc cảm kích nói. Hắn gật gật đầu với Kend một cái rồi lại tiếp tục nói: "Còn một người trong ngành của các vị, cô ấy cũng có thể chứng minh với các vị là chúng tôi đã bị oan."
Tần Lạc vừa mới dứt lời thì Masha liền tiến lên phía trước.
Jesus nhìn căn biệt thự màu trắng sang trọng ở trước mặt. sau đó lại chỉnh sửa lại trang phục trên người mình một lần nữa rồi mới phong độ bước tới nhấn chuông cửa.
Một phụ nữ xinh đẹp bước ra đứng trước mái hiên nhà nhìn Jesus ở bên ngoài cổng hỏi: "Anh muốn tìm ai?"
"Tìm chị." Jesus cười nói.
"Tìm tôi? Anh là ai. Tôi đâu quen anh đâu." Người phụ nữ cảnh giác nhìn Jesus nói.
"Tôi là sứ giả mà Thượng Đế phái tới. Tôi đến đây để truyền Phúc Âm cho chị. Hỡi người phụ nữ xinh đẹp. hãy mở cửa cho tôi vào đi thôi." Jesus nói.
"Xin lỗi anh, tôi không tin vào Thượng Đế. Anh đi đi." Người phụ nữ nói xong thì quay người bước vào trong.
Cô bước vào trong nhà đồ chơi trước, thấv hai đứa trẻ vẫn đang say mê chơi đùa thì trong lòng mới cảm thấy tĩnh tâm phần nào.
Sau đó cô bước ra ngoài phòng khách với một bầu tâm sự. đang chuẩn bị mở ti vi ra để giết thời gian thì hai tròng mắt bỗng trợn hết cả lên.
Người_người mà kêu là sứ già của Thượng Đế đang ngồi trên ghế salon nhìn mình mỉm cười.
"Sao anh lại vào được đây?" Người phụ nữ tỏ vẻ hoảng sợ hỏi.
"Chúa tôi không có gì là không làm được cả. Cha đã vui lòng ban cho mấy người cả một vương quốc, thì mấy người sẽ có được một vương quốc." Jesus nói.
"Tôi đã nói với anh là tôi không tin Thượng Đế. Mau đi khỏi đi. Cút khỏi đây cho tôi." Người phụ nữ chỉ thẳng vào mặt Jesus, nhưng ngón tay cô lại run rẩy hết cả lên.
Người này đúng là chẳng có tố chất chút nào, không được chủ nhân cho phép vậy mà dám xâm nhập vào nhà người ta như thế. Như thế mà gọi là tín đồ được sao? Thượng Đế sao lại có thể có một tín đồ như vậy được?
"Tôi có một số việc phải bàn với chị_"
"Đi ra mau. Anh còn không đi là tôi sẽ báo cảnh sát đó." Người phụ nữ chạy đi lấy di động định gọi cho cảnh sát thì Jesus mới lên tiếng.
"Được rồi. Tôi thẳng thắn luôn với chị vậy." Jesus nghiêm túc nói. "Tôi ngoài là người truyền giáo ra. thì thinh thoảng cũng kiêm thêm cả chức sát thủ nữa."
"Sát thủ?" Toàn thân người phụ nữ rùng lên liên tục.
"Nếu tôi là chị thì tôi sẽ không làm như vậy đâu." Jesus nói. Không biết anh ta lấy đâu ra một khẩu súng lục màu vàng bạch kim mà dùng nó ngắm thẳng vào đầu người phụ nữ. "Thượng Đế sẽ không muốn nhìn thấy chị và con của chị trên thiên đường đâu."
Người phụ miệng há hốc. mắt trợn ngược, cuối cùng cũng chịu bỏ điện thoại xuống.
"Xem ra đôi khi sát thủ còn có phần uy tín hơn cả Thượng Đế nữa." Jesus lầu bầu một câu.
"Anh định làm gì?" Giọng người phụ nữ run rẩy hỏi. "Đừng động đến con của tôi. Anh muốn gì tôi có thể cho anh."
Jesus nhếch mép lên cười nói: "Nếu chị còn nhớ sổ điện thoại của chồng chị thì hãy gọi điện cho anh ta_cứ nói là có người muốn mời anh ta tham gia một buổi họp báo."