Ngô Song Song có một bề ngoài xinh đẹp. tóc đen dài buông thỏng trên vai. hai mắt to tròn trong sáng, tinh khiết như hai giọt nước. Trông nàng nho nhã, thanh tú. rất có khí chất của một sinh viên có học thức. Phong cách của nàng rất giống với khí chất của Ninh Toái Toái.
Nhưng Tần Lạc sau khi tận hưởng được các chiêu thức của nàng, nhất là lúc đi qua chỗ sân bóng rổ kia thì đã bắt đầu cảm thấy mình nên cảnh giác với cô nàng đáo để này hơn nữa.
Vì vừa mới moi được một số tin tức từ miệng Tần Dặt. nên Tần Lạc lại một lần nữa suy diễn tình hình, và mọi sự nghi ngờ đều bắt đầu đổ dồn hết lên người Ngô Song Song.
"Không muốn nói hay là không dám nói?" Tần Lạc nheo mắt nhìn Ngô Song Song nói: "Bất luận là cô nói hay không thì việc cô có liên quan tới tòa biệt thự số sáu trên núi Hương Sơn kia là không thể không có được! Hơn nữa, tôi nghi ngờ việc cổ Vương nhận được hỗ trợ từ việc ăn uổng, ngủ nghỉ, đi lại và tin tức ở cái đất Yến Kinh này đều do cô cung cấp hết! Tôi suy đoán như vậy cô không cảm thấy ngạc nhiên đúng không?"
"Có gì đáng ngạc nhiên cơ chứ? Anh muốn gán ghép tội lỗi cho tôi thì thiếu gì lý do? Sau lưng anh có một sư phụ thượng hạng như vậy, muốn bắt ai mà chẳng được, muổn tác oai tác oai gì mà chẳng xong? Anh đến cả Tần Tung Hoành cũng bắt được huống hồ là tôi? Cùng lắm là tôi bị các anh bắt về ngồi không mấy ngày. tôi không tin anh có thể bắt tôi biến mất khỏi trái đất này một cách dễ dàng như thế được!" Ngô Song Song vẫn tỏ ra vô cùng cứng miệng, hơn nữa tư duy của nàng cũng rất nhanh nhạy, nàng không hề dễ mắc lừa trước mấy câu nói của Tần Lạc. mà ngược lại còn dựa vào cách làm việc có phần quá đáng của hắn mà chỉ trách hắn.
Tiếc rằng nàng không biết rằng sau khi nghe nàng nói vậy Tần Lạc càng chắn chắn suy đoán của hắn là đúng.
Nếu như nàng chỉ là một cô nàng sinh viên thông thường thì làm sao nàng lại có thể biết được nhiều chuyện như vậy chứ? Thậm chí đến cả sư phụ của mình là ai nàng cũng biết, đến cả việc Tần Tung Hoành bị bắt lần thứ hai nàng cũng biết rất rõ nữa.
"Cô giải thích thế nào về việc nhãn hiệu sử dụng trên bình sữa chua đây?" Tần Lạc cười lạnh nói: "Lý Đằng Huy không đến đó nửa năm rồi, chị của cô là Ngô Sương cùng chưa từng tới đó_Chìa khóa thì lại ở trong tay của cô, cô là đối tượng đáng bị nghi ngờ nhất!"
"Một cái mác trên bình sữa chua thì nói lên điều gì chứ?"
"Nếu như đây là bình sữa mà cổ Vương thích uống nhất, thì nó sẽ được mua ở cùng một nơi. thậm chí đến cái mác của nó cũng có vân tay của cổ Vương_Cô nói những điều này đều chỉ là trùng hợp hay sao?" Tần Lạc bắt đầu mở một cuộc tấn công mới.
Ngô Song Song khẽ thờ dài một cái, sau đó liền nhìn Tần Lạc với vẻ đã có ý muốn hợp tác nói: "Anh muốn giao kèo cái gì? Anh muốn thuốc giải gì?"
"Hy Dung và Hy Vũ bị trúng độc, tôi cần thuốc giải cho hai cô ấy!" Tần Lạc chớp chớp mắt nhìn Ngô Song Song, để ý đển từng đường vân trên khóe mắt của nàng xem có thay đổi gì không.
"Tại sao anh lại đoán là tôi chứ?" Ngô Song Song hỏi.
"Trương Mẫn chi là người tình của Lý Đằng Huy, căn bản không thể nào chen chân vào các chuyện tranh giành lợi ích! Thậm chí có rất nhiều người còn không biết sự tồn tại của bà ta! Do vậy có động cơ hạ thủ với bà ta chỉ có hai người_Ngày trước tôi nghi ngờ Ngô Sương, vì đố kỵ mà không ăn được thì đạp đổ!"
" Nhưng sau khi tiếp xúc với Ngô Sương mấy lần. tôi phát hiện Ngô Sương không phải là người có lòng dạ hẹp hòi như tôi nghĩ, hơn nữa tôi nhắc tới hai cái tên Hy Dung và Hv Vũ ở trước mặt chị ấy, nhưng Ngô Sương chẳng tỏ ra căm ghét gì hai cái tên này cả! Và còn một lý do nữa là, Ngô Sương rất muốn có con và rất yêu thích trẻ con. Một người yêu thích trẻ con thì thường không có những hành động ác độc. cho dù đó có là con của tình địch đi chăng nữa thì cũng không nỡ lòng ra tay mà sát hại!"
"Vậy tại sao không phải là người khác? Tại sao lại cứ phải là tôi?"
" Tần Tung Hoành cho dù rất thông cảm cho chị của cô, nhưng cũng không thể vì chị của cô mà mạo hiểm đánh mất danh tiếng của mình vì chuyện này đúng không? Tôi quá hiểu anh ta rồi, nểu như không chạm vào lợi ích của anh ta thì anh ta còn lâu mới chịu đi giúp người khác! Tần Dặt dĩ nhiên cũng thuộc vào dạng tình nghi_"
"Không phải tôi! Chuyện này chẳng có gì liên quan tới tôi cả! Tôi căn bản là không hiểu các người đang nói về chuyện gì?" Tần Dật sợ hãi xua tay thanh minh cho mình nói.
Tần Lạc mỉm cười nói: "Cô nghĩ cậu ta có làm được những chuyện đó không?"
"Cô căm hận Lý Đằng Huy đã phản bội! Càng căm hận hơn khi nghe tới chị cô mòn mỏi vì mong chờ có con. thế là cô đã động tâm muốn giết người_!"
Ngô Song Song bất giác thầm khâm phục khả năng suy đoán của Tần Lạc. liền cười nói: "Có một chuyện mà dường như anh chưa biết thì phải? Hy Dung và Hy Vũ năm nay mười tám tuổi_Tôi cũng vừa vặn hai mươi, tôi và bọn họ cũng gọi là ngang ngang tuổi nhau, khi bọn họ gặp chuyện thì tôi mới mấy tuôi? Lẽ nào từng đó tuổi tôi đã làm được những chuyện tày trời được hay sao?"
"Cô không phải hai mươi tuổi!" Tần Lạc cười nói: "Cô bây giờ hai mươi tư hoặc hai mươi lăm tuổi rồi!"
" Lẽ nào tuổi của tôi cũng làm giả được hay sao?" Ngô Song Song có phần lo lắng nói.
"Tính cách có thể làm giả được thì còn cái gì không làm giả được cơ chứ?" Tần Lạc phản kích nói: "Cô mấy tuổi đi học thế?"
"Năm!"
"Không! Cô tám tuổi mới đi học, gia đình của cô giấu tuổi hộ cho cô!" Tần Lạc nói: "Cô đừng có cãi cố nữa. cũng không cần phải lo là tôi không có chứng cứ! Rất tiếc phải nói cho cô biết rằng, dưới tay sư phụ của tôi có rất nhiều nhân tài, bọn họ đã điều tra hết tư liệu về cô rồi_Tuy tôi không biết người nhà của cô tại sao lại che dẩu tuổi của cô đi. Nhưng việc này lại tạo điều kiện cho cô, còn có thân phận nào tốt hơn thân phận của một sinh viên cơ chứ? Làm cái gì cùng không bị người khác nghi ngờ. phải vậy không? Điều này làm cho tất cả mọi người đều có thể bỏ qua, không ai nghi ngờ cô cả!"
"Anh biết được khá nhiều chuyện đấy chứ!" Ngô Song Song tỏ ra bất cần nói. Thẳng khốn này biết quá nhiêu chuyện rồi, bây giờ muốn cãi cố cũng chẳng biết cãi kiểu gì nữa.
"Còn nữa! Chuyện xảy ra bất thường thì ắt là có chuyện mờ ám!" Tần Lạc cười nói: "Tôi quen biết rất nhiều các cô cậu nhà giàu, tuy trong số bọn họ cũng có một sổ ít người học hành chăm chỉ, nhưng bọn họ đều biết lúc nào chơi, lúc nào học. Nhưng tôi nghe các bạn học của cô nói cô có một cuộc sống khá là vô vị nhàm chán_Điều này làm cho người khác có phần cảm thấy là lạ! Cô căn bản là không cần phải kéo cày hùng hục như trâu như bò như vậy! Nếu như cô làm vậy thì ắt phải có nguyên do của nó! Bâv giờ tôi biết nguyên do đó là gì rồi, đó là cô muốn tạo vỏ bọc cho bản thân mình!"
" Nhưng dường như vỏ bọc này chẳng có tác dụng với anh chút nào cả!" Ngô Song Song đanh mặt lại nói.
"Không, không! Nó có tác dụng đấy!" Tần Lạc nói: "Trước khi tới đây. tôi vẫn chưa hề liên tưởng các chuyện kia với cô lại với nhau! Tôi chỉ cảm thấy cô có tâm địa. nhưng cũng không đến nỗi xấu xa cho lắm_Nhưng sau đó tôi mới hiểu ra được mọi chuyện nên mới vạch mặt được cô! Tôi cũng suýt chút nữa bị cái vẻ ngoài sinh viên của cô lừa rồi!"
"Nếu như tôi cho anh thuốc giải thì anh thả tôi ra chứ?"Ngô Song Song hỏi.
Tần Lạc nhìn Ngô Song Song đầy hàm ý rồi mỉm cười nói: "Cô suy nghĩ đơn giản thật đấy? Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy! Cô làm bao nhiêu chuyện thất đức như thế. tôi lại tha cho một cách rẻ mạt như vậy sao? Tôi làm thế thì còn mặt mũi nào nhìn Hy Dung và Hy Vũ nữa? Nếu mà rẻ mạt như vậy. thì cái mạng của tôi sau mấy lần truy sát kia cũng chẳng đáng đồng tiền bát gạo hay sao?"
"Thế anh muốn gì?" Ngô Song Song căm hận nói.
"Cô đưa tôi thuốc giải, tôi sẽ không giết cô!"
"Không!"
"Cô không còn sự lựa chọn nào khác đâu!" Tần Lạc vô cùng tự tin nói.
Tần Lạc cầm trong tay một lọ thủy tinh trong suốt, bên trong đó có một chất dịch màu đỏ.
Tần Lạc cẩn thận lắc lắc nó lên cho đều, tránh cho nó kết tủa xuống dưới đáy.
Lý Đằng Huy và Trương Mẫn đứng ở bên cạnh chăm chú theo dõi không hề chớp mắt. đến cả hơi thở cũng dường như nín hẳn lại. Người chị em của Trương Mẫn cũng đứng ở bên cạnh, dùng dõi mắt theo dõi từng động tác của Tần Lạc. Nàng nhìn vào cử chỉ của Tần Lạc mà cảm giác như thân thể mình tan chảy ra, có lẽ nếu như lúc này mà Tần Lạc đưa tay lên sờ vào đùi nàng một cái thì chắc là bàn tay hắn sẽ ướt sũng vì nước ra quá nhiều mất.
Hy Dung và Hy Vũ cùng ngồi ở trên giường, bốn mắt ngơ ngác nhìn vào chiếc lọ thủy tinh trong tay Tần Lạc.
"Hy Dung, Hy Dung! Trong tay anh chồng của chị cầm cái lọ gì thế?"
"Không biết! Có lẽ là nước đường đấy !"Hy Dung lắc lắc đầu đáp. Dường như nàng cũng đã quen với việc cô em song sinh của mình gọi Tần Lạc như vậy rồi.
"Không đúng! Mẹ đút cho chúng ta uống nước đường không giống thế này!" Hy Vũ phản bác nói.
"Đó là mẹ đút cho chúng ta, còn đây là_anh ấy đút cho chúng ta uổng! Dĩ nhiên là không giống nhau rồi!"
"Hứ! Chỉ giỏi cãi thôi!"
"Không uống thì thôi, để chị uống hết!"
"Em cũng muốn uống!"
"Không cho uống!"
"Em muốn uống!"
"Không cho!"
"Em muốn uống!"
Tần lạc nhìn vào chất dịch bên trong lọ thủy tinh chờ cho kết tủa trong đó được hòa tan với thuốc rồi mới lấy ra một lọ thủy tinh khác đổ đều sang đó cho thành hai phần bằng nhau. Sau khi đổ hai phần bằng nhau rồi hắn liền đưa cho Hy Dung và Hy Vũ mỗi người một lọ để uống.
"Bác sĩ Tần_" Trương Mẫn lo lắng nói.
Tần Lạc thấy bà lo lắng như vậy liền lên tiếng an ủi nói: "Không phải lo đâu! Cô ta chẳng có lý do gì lừa dối tôi cả!"
Cũng chẳng cần thiết phải lừa hắn, bởi vì Ngô Song Song lúc này đang ngồi chơi xơi nước tại Long Tức. Nếu như có chuyện gì thì cô nàng sẽ chịu mọi hậu quả.
"Thật phiền cậu quá!" Trương Mẫn cảm kích nói. Thần kinh của bà lúc này đang căng hết lên. đôi tay nắm lấy bả vai của Lý Đằng Huy không ngừng run lên bần bật.
Trương Mẫn lo lắng quá.
Thành công hay thất bại. thiên đường hay địa ngục, rất nhanh sẽ có kết quả.
"Hy Dung! Em uống nước đường đi!" Tần Lạc như một người anh cả cẩn thận đưa một lọ thủy tinh vào tay nàng nói.
"Đáng ghét! Em mới là Hy Dung! Đến cả tên em còn gọi nhầm nữa, em không uống đâu!"
Tần Lạc nghe mà thầm kêu khổ trong bụng, nhung hắn vẫn cố nói: "Được rồi! Hy Dung em uống nước đường đi!"
"Ha ha! Anh bị lừa rồi nhé! Em là Hy Vũ! Anh đúng là tên ngốc!" Hy Vũ ngồi trên giường chỉ tay vào mặt Tần Lạc cười khanh khách.
Tần Lạc thấy vậy cũng chỉ biết thầm cười khổ trong bụng, trong nhà có hai nữ ma đầu này đúng là khổ thật.
Lý Đằng Huy đang định lên tiếng quát thì bị Trương Mẫn ngăn lại.
Tần Lạc cũng không còn nhẹ nhàng nữa. hắn tóm lấy một trong hai người, sau đó kẹp lấy họng của nàng rồi banh miệng ra. Tần Lạc cầm luôn lọ thủy tinh dốc thẳng thuốc vào miệng cô gái, sau đó giật ngửa cổ nàng lên bắt nàng nuốt hết nước vào trong.
Cô gái còn lại ngồi bên cạnh thấv vậỵ định chạy trốn thì lại bị Tần Lạc chộp lấy. Rồi cùng giổng cô gái kia. Tần Lạc dốc hết thuốc vào miệng cô gái này.
"Phì phi phì.......Chồng của chị lừa chị em mình rồi! Đây không phải nước đường, đắng quá!"
"Chị lại thấy nó ngọt lịm như mật ong!" Hy Dung e thẹn nhìn Tần Lạc nói.